Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 11: Không Thẹn Với Lương Tâm
Nhìn thấy Phương quý nhân khóc thật thương tâm, Y Phòng cũng không vì thế mà động dung, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt Hạ Kiệt, Y Phòng biết Hạ Kiệt đang đánh giá nàng.
Nếu nói Hạ Kiệt vì lo lắng cho Phương quý nhân mà đến, Y Phòng tuyệt đối không tin, nữ nhân… nhất là mỹ nhân cũng chỉ là món đồ chơi không có chút thu hút nào trong cuộc sống của Hạ Kiệt. Bởi vì có quá nhiều nên trở nên tầm thường, đối với hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Trừ phi là nữ nhân đó có giá trị thì có lẽ Hạ Kiệt sẽ bố thí chút tâm tư trên người nàng, xem từ trên người nữ nhân đó có thêm được lợi ích nào nữa không!
Mà Phương quý nhân xuất thân là cung tỳ được nâng lên làm quý nhân, thứ nhất không có gia thế, thứ hai là tài trí không có gì hơn người để có thể duy trì cân bằng trong hậu cung. Nhưng cho dù là món đồ chơi trong lúc vô tình nhặt được thì cũng có chút giá trị, nên Y Phòng mới lựa chọn đem nàng ra lập uy.
Còn như Lý phu nhân có người thân là trọng thần trong triều, hiện giờ Y Phòng vẫn chưa thể đụng vào nàng ta được, vì thời điểm này nàng cũng không nắm chắc được Hạ Kiệt đến cuối cùng sẽ chọn ai.
“Ngươi có gì để nói không?”
Y Phòng đối diện với ánh mắt của Hạ Kiệt, gương mặt nàng vẫn bình tĩnh như hồ nước, không chút gợn sóng.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chưởng quản lục cung, tự thấy mình xử lý công chính, chưa từng có sai xót.”
Y Phòng thấy rất rõ Hạ Kiệt sau khi nghe xong, ánh mắt hắn hơi lộ vẻ ngạc nhiên nhướn mày hỏi:
“Không có gì sai xót sao?”
Y Phòng nhẹ cười gật đầu nói: “Thần thiếp không thẹn với lương tâm.”
Tất cả mọi người đều thay Y Phòng đổ mồ hôi, riêng Phương quý nhân, ánh mắt mang theo châm chọc nhìn Y Phòng.
Hạ Kiệt đứng lên, bởi vì dùng sức quá lớn mà làm cho Phương quý nhân đang tựa đầu trên gối hắn té ngã trên đất. Phương quý nhân duyên dáng gọi một tiếng, không nghe được Hạ Kiệt đáp lại thì cũng không dám tiếp tục làm nũng nữa, được cung nhân đỡ dậy, vênh váo nhìn Y Phòng, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo nâng chiếc cằm xinh đẹp của Y Phòng lên, Y Phòng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm nay lạnh lẽo kinh người, bất cứ lúc nào nam nhân này vẫn luôn giữ bình tĩnh lý trí mà người thường khó làm được, cho dù là lúc hai người ân ái triền miên, dù rằng hắn đã che giấu rất kỹ Y Phòng vẫn nhìn ra được hắn vẫn luôn luôn trầm tĩnh không chút dao động.
Hạ Kiệt hơi cúi người, môi mỏng để sát vào vành tai Y Phòng, dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe, nhẹ nhàng nói:
“Trong hoàng cung này, không có người không thẹn với lương tâm!”