Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu

Chương 13: Biết Đúng Mực


Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 13: Biết Đúng Mực


“Nương nương, người hôm nay cần gì phải làm người tốt, nô tỳ thấy Phương quý nhân không những không cảm kích ngược lại còn nhìn người đầy oán hận, xem ra vẫn không nhận ra được ý tốt của nương nương.”
Bích Nhi đỡ tay Y Phòng chậm rãi tản bộ dọc theo hoa viên trước tẩm điện Tàng Y cung. Đây là thói quen của Y Phòng, mỗi ngày sau khi dùng xong bữa tối xong Y Phòng sẽ mang theo các cung nữ thân tín đi tản bộ trong vườn, xem như là một hình thức tập thể dục dưỡng sinh, cũng là tìm ình một chút yên tĩnh ở nơi thâm cung đầy rẫy những âm mưu này.
Tản bộ ở nơi này sẽ không phải gặp những phi tần trong hậu cung, đây chính là bầu trời của riêng nàng, bình yên thoải mái không sợ bị người khác làm phiền.
Y Phòng ngắm nghía nhánh liễu trong tay mình, phía trên liễu xanh có vài nụ hoa màu hồng ẩn chứa bừng bừng sức sống, nhưng rất tiếc không có cơ hội nở hoa, cũng giống như biết bao đoá hoa khác trong hậu cung này chưa kịp nở đã vội lụi tàn.

“Nàng ta sao? Nàng ta nghĩ gì với ta không quan trọng.”
“Nương nương, là do người rất lương thiện, Hoàng thượng đều thiên vị ngài, ngài cần gì phải để ý đến Phương quý nhân nho nhỏ không biết chừng mực như thế.” Bích Nhi bất mãn bĩu môi
“Bích Nhi, đừng nói bậy, đó cũng là quý nhân, cũng là chủ tử của chúng ta.” Thuý Nhi lạnh lùng lớn tiếng răn dạy.
Bích Nhi bị trách mắng như vậy thì cúi đầu không dám cãi lại nhưng miệng vẫn thì thầm: “Mới không phải là chủ tử của ta, chủ tử của ta chỉ có một người là nương nương.”
“Bích Nhi, ngươi!”
Thuý Nhi cũng không thể nào phản bác được, mà cũng không biết răn dạy thế nào nên vô cùng tức giận, Y Phòng thì lại không chút để ý nói:
“Được rồi, nàng cũng chỉ lỡ lời mà thôi, nơi này cũng không có người ngoài.”
Bích Nhi nghe thấy Y Phòng nói giúp mình lập tức lại tràn đầy sức sống trở lại. Y Phòng nhìn nụ cười hồn nhiên của Bích Nhi thì có chút thất thần.
Tính cách Bích Nhi như vậy thật sự không thích hợp giữ lại bên người, trở thành tâm phúc của nàng. Đơn thuần, ngay thẳng, dễ dàng bị người lợi dụng. Lúc quyết định giữ Bích Nhi lại bên người, cũng là do Y Phòng xem trọng phần tính cách này của Bích Nhi. Nàng cần một người như vậy bên cạnh, để mỗi giây mỗi phút nhắc nhở chính mình, dù cho nơi thâm cung tranh đấu huyết tinh như thế nào, người lừa ta gạt thế nào, nàng cũng thể để lạc mất bản thân. Y Phòng chờ mong một ngày có thể quay trở về là chính mình giống như lúc ban đầu.

Thuý Nhi không đơn thuần như Bích Nhi, cũng hiểu Y Phòng làm như vậy đương nhiên là có thâm ý khác nhưng nàng cũng vẫn không thể nào lĩnh ngộ được thâm ý trong đó.
“Nương nương, nô tỳ có cần cho người theo dõi Toàn Cơ cung bên kia hay không, nếu Phương quý nhân lại có hành động nguy hiểm gì nữa, nô tỳ cũng biết phải bẩm báo thế nào với Hoàng thượng.”
Y Phòng lắc đầu: “Không cần, sau này những chuyện liên quan đến Phương quý nhân cũng không cần phải bẩm báo lại với ta.”
Thuý Nhi cảm thấy Y phòng hơi khinh địch: “Nương nương, Phương quý nhân bây giờ có chút hiểu lầm nương nương, lỡ như…..”
Y Phòng nhẹ cười, bình thản ung dung phe phẩy quạt trong tay: “Thuý Nhi, ngươi biết người làm chủ trong hoàng cung này là ai không?”
Thuý Nhi sửng sốt, tiến lên cung kính nói: “Đương nhiên là Hoàng thượng.”

Y Phòng hơi hơi thở dài nhìn phương xa, giọng nói có chút mê mang: “Đúng vậy, chính là Hoàng thượng mà không phải bản cung. Cho nên tốt nhất là hết thảy vẫn nên nằm trong tay Hoàng thượng.”
Tuy rằng không phải hoàn toàn hiểu hết ý của Y Phòng nhưng Thuý Nhi vẫn ghi nhớ lời Y Phòng, từ nay về sau những chuyện liên quan đến Toàn Cơ cung đều để qua một bên.
Cung điện, viễn sơn, hồ nước, đình đài lầu các… tất cả đều là của Hoàng đế. Trong hoàng cung này chỉ có thể có một chủ nhân, nếu không có chừng mực, phạm vào kiêng kị của hắn thì chỉ có chết mà thôi.
Tất cả những việc nàng làm hôm nay đều là để cho hắn biết tuy rằng nàng nắm quyến trong tay nhưng vẫn kiên trì giữ vững quy củ chấp hành quyền lực và trách nhiệm của mình, giữ vững công chính, đây là điều hắn mong muốn, cũng là quyền lợi hắn giao cho nàng. Mà thả Phương quý nhân một con ngựa chỉ là vì muốn cho hắn biết nàng là nữ nhân có thể phân ưu giúp hắn, là nữ nhân ở thời khắc mấu dù cho đối mặt với bao nhiêu áp lực cũng vẫn kiên trì giữ vững điểm mấu chốt, nhưng đồng thời nàng vẫn giữ vững một phần nhân tâm, nàng sẽ không xem mạng người như cỏ rác, lại càng sẽ không đi khiêu chiến điểm mẫu chốt của hắn.
Thử xem một nữ nhân thông minh có tâm kế có thể trong thâm cung tự bảo hộ mình nhưng cũng là một nữ nhân lương thiện, một nữ nhân như vậy vừa có thể sánh vai với hắn, lại vừa có thể bị hắn nắm trong tay như vậy hắn làm sao có thể không chú ý được đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.