Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 10: Lê Hoa Mang Vũ
Ngự hoa viên hiển nhiên là muôn hoa rực rỡ, Y Phòng cũng đã thành thạo ứng phó với nhóm phi tần muôn hồng nghìn tía này, nàng cũng không cảm thấy gì, được hay không được, bất quá cũng chỉ là một vở kịch mà thôi.
“Nương nương, tháng sau Hoàng thượng tuyển tú, trong cung chúng ta hẳn là sẽ có thêm thật nhiều muội muội nữa.”
Y Phòng nghe thấy hai chữ tuyển tú, nghiêng đầu qua thấy Lý phu nhân được Hạ Kiệt lâm hạnh đêm qua đang mỉm cười nhìn nàng thì khẽ cười nói:
“Muội muội nói đúng, đến khi đó cũng sẽ có thật nhiều người đến Uyên Ương cung làm bạn với muội muội, muội muội hẳn là sẽ không sợ phải một mình tĩnh mịch nữa.”
Gương mặt Lý phu nhân lập tức trắng bệch, cắn chặt răng không dám nói gì thêm nữa, những người khác thấy Y Phòng châm chọc Lý phu nhân, trong lòng ai nấy đều cười thầm, lại cảm thấy Y Phòng hiện giờ thật sự rất khí thế. Cũng không còn người nào dám ra mặt chọc giận nàng nữa, ai ở đây cũng đều lựa chọn quan sát tình thế, vì thế nhất thời xung quanh lâm vào yên lặng.
Y Phòng cũng không nói chuyện, nhẹ uống một ngụm trà, lẳng lặng chờ đợi, gặp chiêu phá chiêu. Dư quang thoáng lướt qua Lệ chiêu nghi hình như vẫn còn không cam lòng, nàng cũng chỉ yên lặng ngồi chờ nàng ta ra chiêu.
Quả nhiên Lệ chiêu nghi hôm nay cũng không phải dẫn nàng tới đây chỉ để phẩm trà, cuối cùng không nhịn được nữa đang định mở miệng nói chuyện, phía Tây đột nhiên có một thái giám vội vã chạy đến trước mặt nhóm người Y Phòng, còn chưa kịp đứng vững đã quỳ xuống, lớn tiếng bẩm báo:
“Nương nương, nương nương, không tốt, xảy ra chuyện lớn.”
Nơi này chỉ có một mình Y Phòng có phi vị cao, tiếng nương nương này đương nhiên là đang gọi nàng.
Tất cả mọi người không ai dám lên tiếng, Thuý Nhi đứng bên người Y phòng đi ra giơ tay tát lên mặt thái giám quát:
“Nô tài lớn mật, sao lại không có phép tắc như vậy, nếu làm cho các vị chủ tử kinh sợ, xem ngươi có mấy cái đầu để thay?”
Nửa bên mặt thái giám nọ bị đánh đỏ lên, Y Phòng nhìn Thuý Nhi đã lập được uy, lúc này mới không nhanh không chậm lên tiếng:
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Thái giám vừa rồi đã bị Thuý Nhi doạ cho sợ hãi, nghe Y Phòng hỏi hắn mới hồi phục lại tinh thần, dập đầu trên đất nói:
“Hồi bẩm nương nương, Phương quý nhân, Phương quý nhân tự sát.”
Nhất thời xung quanh trở nên xôn xao, tiếng nghị luận to nhỏ vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều tập trung trên người Y Phòng. Lệ chiêu nghi nghĩ đến Phương quý nhân mới được sủng hạnh mấy ngày trước, lại nghĩ đến sáng nay đến cung Y Phòng nhìn thấy Hạ Kiệt đùng đùng tức giận bỏ đi, thì trong lòng không khỏi mừng thầm ngồi chờ xem kịch vui.
Mọi người đều cho rằng Y Phòng sẽ thực sợ hãi, dù sao thì mấy ngày trước nàng mới cho người trượng trách Phương quý nhân, Phương quý nhân hơn nữa cũng là phi tần vừa mới được sủng ái, không nói đến Hoàng thượng có trách cứ hay không, chính là truyền ra ngoài chỉ sợ Y Phòng cũng sẽ mang tiếng là đố kỵ, bị ngự sử buộc tội, Hoàng thượng dù có muốn che chở thì quyền chưởng quản lục cung cũng không thể giao cho nàng ta được nữa.
Nào biết đâu rằng Y Phòng phản ứng thực sự rất ngoài dự đoán của mọi người, nàng nhẹ phe phẩy quạt Đàn hương, cười nói: “Đã chết chưa?”
Thái giám sửng sốt ngây ngốc nhìn Y Phòng. Thuý Nhi nhanh chóng đi qua giơ tay lên tát lên mặt thái giám quát:
“Làm càn, lại dám nhìn trộm nương nương.”
Thái giám bị đánh tỉnh, lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng cúi đầu nói:
“Hồi bẩm nương nương, Phương quý nhân, Phương quý nhân đã được thái y kịp thời cứu tỉnh.”
Y Phòng có chút vui mừng cười nói: “Vậy thì tốt, đúng là ông trời có mắt, đây cũng là phúc khí của Phương quý nhân, nhưng nàng cũng thật quá tuỳ hứng. Ngươi đi truyền ý chỉ của ta cho Phương quý nhân biết, thân thể là của cha mẹ ban cho, cho dù có chuyện gì không vui cũng không thể lấy tính mạng ra đùa giỡn. Huống chi nàng đã vào cung, chính là người của Hoàng thượng, mạng của nàng làm sao có thể do nàng làm chủ, làm như vậy chẳng phải là bất trung bất hiếu sao?”
Thời điểm tiểu thái giám phụng mệnh đến báo tin, nghĩ đến rất nhiều phương pháp Y Phòng sẽ dùng đến nhưng hắn lại thật không ngờ đến được Y Phòng thế nhưng dưới tình huống này mà vẫn còn muốn tránh mắng Phương quý nhân, lại không chút để ý, cũng không lập tức đến Toàn cơ cung thăm hỏi.
Những gì Đại thái giám Toàn Cơ cung giao phó giờ phút này cái gì cũng không dùng đến được, trong khoảng thời gian ngắn tiểu thái giám cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ cảm thấy hắn giống như đang quỳ trên hoả thiêu.
Thuý Nhi thấy hắn bất động thì mắng: “Còn không lui xuống truyền lời của nương nương?”
Tiểu thái giám bất đắc dĩ đang định đứng lên trở về phục mệnh, Y Phòng lại nói tiếp:
“Đúng rồi, sẵng tiện ghé vào phủ Nội vụ truyền ý của bổn cung cho bọn họ, Phương quý nhân tự tiện hành xử, vi phạm cung quy, phạt ba tháng bổng lộc, phạt tư quá trong tẩm cung, phái thêm vài ma ma đến dạy nàng lại cung quy.”
Tiểu thái giám nghe xong, thật sự không ngờ đến Y Phòng vẫn còn muốn phạt Phương quý nhân. Mặc dù không phạt trượng như lúc trước nhưng nhóm ma ma dạy lễ nghi trong cung đều xuống tay rất tàn nhẫn, quan trọng hơn là đã có danh phận mà còn phải học lại cung quy, đây là việc rất mất mặt. Chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Phương quý nhân sau khi nghe đến những lời này thì chân tiểu thái giám đã run rẩy không đứng dậy nỗi.
Y Phòng nhìn gương mặt tái nhợt của hắn nói: “Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa sao?”
Tiểu thái giám nghĩ đến kết cục bi thảm khi trở về, da đầu đã run lên, nghe đến Y Phòng hỏi, tiện thể liều mạng nói:
“Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng đã nghe được tin, hiện tại đã bãi giá đến Toàn Cơ cung.”
Y phòng lúc này mới có phản ứng, đoan trang đứng dậy, mỉm cười vô cùng thanh nhã nói:
“Nếu đã như vậy, chúng ta cũng đi nghe một chút, xem ý Hoàng thượng thế nào, có thể bản cung xử trí không hợp với ý người.”
Chúng phi tần làm sao bỏ qua cơ hội được xem kịch vui này, nhìn Y Phòng được Thuý Nhi đỡ tay đi về phía trước, bóng lưng thướt tha vững vàng không nhanh không chậm, bước đi nhẹ nhàng như chim yến, trong lòng chúng phi tần lại hận, lại ghen tị, sau đó là cười thầm.
Còn tưởng rằng Y Phòng này có gì đặc biệt hơn người, bất quá cũng chỉ có thế mà thôi, ỷ vào được Hoàng sủng dám cả gan làm loạn, ngay cả người vừa mới được Hoàng thượng sủng hạnh cũng dám đánh phạt, nay náo loạn đến ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động, vậy mà bây giờ nàng ta vẫn kiêu ngạo làm như không ai làm được gì nàng ta, ngay cả tính Hoàng thượng thế nào cũng không biết, đã ngu ngốc vậy mà vẫn còn kiêu căng không xem ai ra gì. Vì thế có rất nhiều người ôm tâm tư xem Y Phòng bị trách phạt đều vội vàng nhanh chân đi theo sợ bị bỏ lại phía sau.
Mới vừa đến trước cửa điện Toàn cơ cung, Y Phòng liền thấy long liễn Hạ Kiệt, trong lòng thầm tính canh giờ vừa đúng thời điểm Hạ Kiệt hạ triều, cũng không nói chuyện tiếp tục đi về phía trước.
Lệ Chiêu Nghi cùng nhóm phi tần nhìn thấy long liễn quả nhiên đã ở đây thì trong lòng mỗi người đều thầm vui mừng thêm vài phần, nghe thấy bên trong ẩn ẩn tiếng khóc thì nhóm phi tần càng vui vẻ, cố nén mới không để cười ra tiếng.
“Hoàng thượng, nô tỳ, nô tỳ, không còn mặt mũi nào gặp người.”
Thời điểm Y Phòng mang theo nhóm phi tần đến, câu nói đầu tiên nàng nghe thấy chính là câu này.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”
Hạ Kiệt nhìn thấy Y Phòng cùng các phi tần khác đến thì phất phất tay ý bảo mọi người đứng dậy. Lúc Phương quý nhân nhìn thấy Y Phòng đi vào thì nhanh chóng quỳ rạp xuống bên chân Hạ Kiệt, đầu nàng tựa trên đầu gối Hạ Kiệt khóc như lê hoa mang vũ.
“Phương quý nhân đây là sao vậy? Muội muội thấy bất mãn với xử trí của tỷ tỷ sao?”
Thân thể Phương quý nhân bỗng cứng đờ, nhìn Y Phòng lạnh lùng nghiêm mặt lại trông thấy thần thái vẫn vô cùng tự tin kia không biết vì sao khiến toàn thân nàng vô cùng không thoải mái, hơn nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần, lau nước mắt nói:
“Nương nương, mấy ngày trước ngài cho người đánh nô tỳ mấy chục bản tử vẫn còn chưa đủ sao? Hay là ngày vẫn còn muốn trách phạt nô tỳ nữa sao? Nô tỳ đến cùng có chỗ nào chọc giận nương nương, cầu xin nương nương chỉ rõ, nếu không tiện thiếp thật không biết làm sao sống tiếp được nữa, làm sao để ngài hết giận buông tha cho nô tỳ?”