Tử khí đông lai

Chương 85


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 85:


Chương 85
 
Trong thư phòng, Tô Thừa Phương đang ngồi rất nghiêm chỉnh, Lục Sách lại đứng trước thư án cúi thấp đầu, giống như một học sinh muốn lắng nghe tiên sinh dạy bảo, phi thường cung kính.
 
Những năm này triều cương hỗn loạn, quan viên ngồi không ăn bám, bách tính khổ không thể tả, lúc đi trị thủy y đã thấy đủ loại thảm cảnh, trong lòng cũng tự biết rằng nếu không thể lập lại trật tự thì sợ là ngày diệt quốc cũng không còn xa. Y còn nghe nói Kim quốc ở phương Bắc binh cường mã tráng, khi Ngụy quốc công lãnh binh đi trấn áp đạo tặc đã từng đánh một trận nhỏ hao tổn mấy ngàn binh sĩ, nhưng Kim quốc cũng không lại gần hơn, có lẽ là đang chờ thời cơ.

 
Đến lúc đó Đại Lương diệt vong, bọn họ nên tự xử thế nào?
 
Hối hận không thôi thì có ích lợi gì đâu?
 
Tô Thừa Phương thầm than một tiếng, nghiêm mặt hỏi: “Hoàng thượng có kế sách gì không?
 
Tô Thừa Phương bằng lòng kề vai chiến đấu là đại hỉ, Lục Sách vội nói: “Nguyên nhân khiến Đại Lương như bây giờ một là Thái Dung, kéo bè kết phái tranh đấu lẫn nhau, hai là Tào quốc công cầm binh tự trọng không ai bì nổi. Nhưng kẻ cầm đầu chính là Ngô Thái hậu, năm đó khi tiên đế sa vào con đường luyện đan là bà ta giám quốc. Ban đầu vốn để nâng đỡ Thái tử, ai ngờ sau khi chấp chưởng đại quyền liền không chịu buông tay, thiên tín Thái Dung, trọng dụng ngoại thích, đến mức Đại Lương ngày càng sa sút.”
 
“Ý Hoàng thượng là muốn chém cánh tay của Thái hậu sao?”
 
“Vâng.” Lục Sách nói ra chuyện Tào quốc công tư tạo long bào: “Bề ngoài Tào quốc công nghe theo Ngô Thái hậu nhưng thật ra không hề quan tâm tới vị tỷ tỷ này, khinh thị Thái hậu là một giới nữ lưu, ánh mắt thiển cận.”
 
Tô Thừa Phương trầm ngâm: “Nếu các con đã sớm có chủ trương thì tuỳ thời mà hành động đi.” Y chăm chú nhìn Lục Sách: “Hoàng thượng thế đơn lực bạc, muốn nắm chắc thắng lợi trong tay thì càng nhiều trợ lực càng tốt, ta gọi con đến vì muốn con tới chỗ Hoàng thượng lấy tín vật.”
 

Lục Sách khẽ giật mình, nhưng chợt hiểu ra ý của y.
 
Tô Thừa Phương cần tín vật để tìm thêm trợ giúp. Quan viên trong triều có vô số người không vừa mắt Tào quốc công và Thái Dung nhưng lại không có người lãnh đạo, nếu Tô Thừa Phương có thể đảm nhiệm vị trí này thì thật quá tốt. Vì Tô Thừa Phương là người cẩn thận, đối nhân xử thế hòa hợp, nên dù những năm này triều đình chướng khí mù mịt vẫn có thể một đường mây xanh.
 
“Xin nhạc phụ yên tâm, tiểu tế sẽ lập tức bẩm báo Hoàng thượng.”
 
“Phải cẩn thận đấy.” Tô Thừa Phương căn dặn.

 
Hai cha con trò chuyện một lúc mới ra ngoài.
 
Nhìn thấy Lục Sách, hai mắt Tô Nguyên vụt sáng. Lục Sách hơi giật mình, ho nhẹ một tiếng rồi nắm lấy tay nàng: “Sao thế, nhớ ta à?”
 
Tô Cẩm vẫn còn đang ở bên cạnh đấy, Tô Nguyên nóng bừng hai má, cấu vài lòng bàn tay hắn để ngăn hắn tiếp tục nói hươu nói vượn. Thật ra nàng muốn hỏi Lục Sách đã nói gì với phụ thân mà lâu thế, lâu đến mức để lão phu nhân phải sai người đi mời hai người về dùng cơm vì sợ lỡ bữa trưa.
 
Lục Sách cúi đầu xuống nói nhỏ: “Về rồi nói.”
 
Xem ra là không đơn giản, trực giác của nàng thật không sai, nhưng ở đây thì không nên nói nhiều, nàng lập tức kéo Lục Sách đi gặp lão thái thái.
 
Lục Sách đã tới Nguyễn gia mấy lần nhưng lần nào cũng lén lén lút lút, nên đây là lần đầu tiên hắn được đường đường chính chính gặp lão thái thái, vội vàng hành đại lễ cung kính gọi ngoại tổ mẫu.
 
Ngày đó hai người thành thân, lão thái thái chỉ nhìn thấy hắn ở phía xa cưỡi bạch mã, khí khái anh hùng nhưng không nhìn kỹ, lần này gặp được tận mắt thì rất vui mừng, người này với cháu gái mình đúng là một đôi trời sinh, chẳng trách Hoàng thượng lại tứ hôn. Bà chỉ nghĩ đơn giản như vậy nên vô cùng vui vẻ.
 
Mọi người vây quanh một bàn, hoan hoan hỉ hỉ dùng bữa trưa.
 
Sau khi trở về Tô Nguyên đi đóng kín tất cả các cửa lại, Lục Sách thấy vậy thì hết sức buồn cười, nhưng đây là chuyện nghiêm túc, hắn bèn nghiêm mặt nói: “Nhạc phụ bằng lòng phụng sự Hoàng thượng, người muốn ta lấy một tín vật từ Hoàng thượng, chính là việc này.”
 
Không hổ là phụ thân, quả nhiên suy nghĩ khác người. Tô Nguyên nhíu mày: “Sao cha ta lại biết?”
 
“Cái này…” Lục Sách do dự một lát rồi thẳng thắn: “Là ta nói.” Sợ Tô Nguyên tức giận, hắn vội vàng giải thích: “Nhạc phụ quan tâm tới tiền đồ của ta, còn hỏi có định làm phủ quân tiền vệ mãi không… Ta không muốn để người nghĩ ta là một thiếu gia ăn chơi chuyên nịnh nọt Hoàng thượng, không xứng với nàng nên mới nói ra.”
 
Tô Nguyên mím môi không nói. Chuyện này nàng không biết, chắc là sau khi thánh chỉ được ban xuống phụ thân đã đi gặp Lục Sách.
 
Lục Sách siết tay: “Nàng tức giận thật sao? Nguyên Nguyên, nhạc phụ tài hoa như thế, chúng ta sẽ như hổ thêm cánh, phần thắng cũng lớn hơn.”
 
Tô Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Việc đã đến nước này, có tức giận thì làm được gì?” Hai kiếp thay đổi quá lớn, kiếp trước dù nhà bọn họ không bị cuốn vào việc tranh quyền đoạt vị nhưng cửa nát nhà tan, kiếp này tất cả lại bị trói vào với nhau, thật sự là thiên ý khó dò, có lẽ cũng do một tay nàng tạo thành, nếu lúc trước nàng không đi tìm Lục Sách, cậu và phụ thân chưa chắc đã dính vào.
 
Bây giờ cũng chỉ cách tìm đường thắng.

 
Nàng nhìn chằm chằm Lục Sách: “Ta không trách huynh nhưng nhất định huynh phải đảm bảo rằng phụ thân sẽ an toàn. Nếu như phụ thân có gì bất trắc thì huynh và ta cũng không cần phải đi tiếp đâu.”
 
Lục Sách chấn động trong lòng, chầm chậm nói: “Ta đồng ý.”
 
“Quân tử nhất ngôn?”
 
“Quân tử nhất ngôn.”
 
Được lời hứa hẹn này của hắn, Tô Nguyên thở phào một hơi, dặn dò: “Phái mười ám vệ cho cha ta.”
 
Ánh mắt Lục Sách lấp lóe: “Sao nàng biết ta có ám vệ?”
 
“Huynh không có sao?” Tô Nguyên sững sờ, chẳng lẽ sau khi thành Hầu gia mới có?
 
“Ta không có, tạm thời cũng không cần.” Hắn chỉ chỉ lỗ tai của mình: “Tai nghe tám phương, chỉ cần hơi có động tĩnh ta sẽ biết. Nhưng Hoàng thượng có, để mấy hôm nữa ta sẽ xin ý kiến Hoàng thượng.” Nói rồi giữ chặt tay Tô Nguyên: “Nhạc phụ nhập sĩ chừng hai mươi năm rồi, rất có chừng mực, nói ra thì nhạc phụ mới là người không cần lo lắng nhất.”
 
Gừng càng già càng cay.
 
Hai người đang nói chuyện thì Bảo Lục đứng ngoài gõ cửa: “Thái phu nhân mời thiếu gia qua, có chuyện dặn dò ạ.”
 
Lục Sách thấy kỳ lạ, nói với Tô Nguyên: “Sợ là có chuyện quan trọng, để ta đi xem đã.”
 
Hắn mở cửa đi ra ngoài.
 
Thái phu nhân thấy hắn tới bèn vẫy tay để hắn ngồi ở bên cạnh: “Các con về sớm vậy? Còn tưởng rằng tối mới về.”
 
“Tổ mẫu, cũng không xa xôi gì, ta bảo Nguyên Nguyên muốn về lúc nào cũng được, cũng không vội gì hôm nay.”

 
Tình cảm nghe rất tốt, vậy sao buổi tối… Thái phu nhân không hiểu nhìn về phía Lục Sách: “Tuy hôn sự này là do Hoàng thượng hạ chỉ nhưng chúng ta đoán ít nhiều cũng có liên quan tới con. Theo lý thuyết con hẳn là rất hài lòng chứ?”
 
Lục Sách thừa nhận: “Vâng, ta vốn rất thích Nguyên Nguyên.”
 
“Đã thích sao hai hôm nay lại không đi ngủ cùng nhau?” Thái phu nhân thật sự không nhịn được phải nhắc đứa cháu trai này: “Sách nhi, nếu con có gì khó xử thì nhất định phải nói cho tổ mẫu biết. Bằng không chuyện này mà truyền tới tai muội muội ta và nhạc phụ nhạc mẫu con thì mọi người sẽ cho là con cố tình, không thích Nguyên Nguyên. Đến lúc đó ta có mặt mũi nào nhìn bọn họ? Con là tiểu bối cũng không còn mặt mũi.”
 
Nghe vậy Lục Sách đỏ bừng mặt, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Hắn cũng không thể nói là vì mình đã hứa với Tô Nguyên rằng sẽ chờ đến sang năm, sau đó mình không nhịn được đã…
 
Việc này cũng quá mất mặt!
 
Hắn tuyệt đối không thể nói cho Thái phu nhân biết: “Vì còn chút công việc, sát thủ Ảnh Tử hoành hành vô pháp vô thiên nên Hoàng thượng mệnh ta tra rõ, mà mãi không có manh mối ta mới ngủ muộn.” Sợ Thái phu nhân lại muốn dặn dò hắn liền vội nói: “Nếu ngoại tổ mẫu đã nhắc nhở thì ta sẽ cố gắng làm xong việc thật sớm.” 
 
Trẻ nhỏ dễ dạy, Thái phu nhân cũng không muốn hai nhà bởi vậy mà tổn hại tình cảm: “Con nhớ đừng nói với Nguyên Nguyên, nó đơn thuần lắm, sợ là còn chưa nghĩ tới chuyện này. Còn nữa, sính lễ có một số chưa tính toán rõ ràng, gọi con tới để lấy về.”
 
Nói rồi bà sai người cầm lên một túi bạc: “Cũng còn một ít.”
 
“Không cần, ngài giữ lại dùng đi, chỗ ta vẫn còn đủ, còn cả bổng lộc nữa.”
 
“Ta cầm tiền của con làm gì? Hơn nữa giờ đã khác xưa, Sách nhi, con đã thành gia rồi không thể chỉ lo cho bản thân mình, sau này còn con cháu đời đời.” Thái phu nhân dạy bảo hắn: “Con cũng nên suy nghĩ kỹ một chút về tương lai, nếu bằng lòng thì nói một tiếng với Nhị thúc xem có thể điều tới Phủ đô đốc không.”
 
Thấy Thái phu nhân suy nghĩ cho mình như vậy, Lục Sách ấm áp trong lòng.
 
Ban đêm Tô Nguyên vừa mới ngủ thì Lục Sách đã tiến vào, cởi áo chui vào chăn nằm: “Tổ mẫu sinh nghi, cho là ta không thích nàng nên chúng ta cùng đi ngủ thôi.”
 
Người hắn cao lớn chiếm đến hơn nửa cái giường, Tô Nguyên tránh vào trong: “Cũng đành vậy, hay là mỗi người ngủ một chăn?”
 
Nàng muốn dậy lấy thêm một bộ chăn gối, ai ngờ mới leo được nửa đường, lúc trèo qua người Lục Sách hắn bèn nhấc chân lên làm nàng suýt ngã xuống.
 
Lục Sách thản nhiên nói: “Cứ ngủ vậy đi, quen là tốt rồi, nếu dùng hai cái chăn lỡ tổ mẫu biết lại tìm ta dạy bảo.”
 
“A.” Tô Nguyên ngơ ngác nằm lại.
 
“Dịch vào trong một chút.” Lục Sách nhắc nhở.
 

Tô Nguyên liền lăn vào trong.
 
“Thêm chút nữa.”
 
Nghĩ đến chuyện hôm qua Lục Sách ngủ không ngon, Tô Nguyên lại lăn vào trong một chút, đến khi đụng phải mép giường mới dừng lại: “Được chưa, không lăn được nữa đâu.”
 
Nàng mặc áo trong màu trắng, nhìn như một con tằm ngoan ngoãn, Lục Sách buồn cười, thì ra Tô Nguyên cũng có lúc nghe lời như vậy, sau này đi ngủ cũng có thêm chút vui thú. Hắn ừ một tiếng: “Được rồi nhưng đêm nàng chú ý một chút, đừng dán sát lại đây.”
 
“Ta sẽ cố gắng.” Tô Nguyên gật đầu, nhưng ngủ rồi thì nàng cũng khó kiểm soát a.
 
Nói rồi nàng quay lưng về phía Lục Sách, nhắm mắt lại.
 
Hai người cách nhau một khoảng lớn, giống như có một dòng sông vắt ngang.
 
Nhưng chỉ cần đến sáng sẽ dính lại gần nhau, không phải Lục Sách ôm Tô Nguyên thì là Tô Nguyên dán vào Lục Sách, dần dần cũng quen.
 
Đến trùng cửu, Tô Nguyên dậy rất sớm.
 
Lục Sách hoàn toàn không có ý kiến gì về chuyện Nguyễn Trực lấy vợ, không hiếu kỳ như Tô Nguyên, nhưng để dỗ dành thê tử nên hắn cũng đành đi theo tới Nguyễn gia.
 
Vừa mới tới cửa đã nghe thấy tiếng nữ tử vui cười, xem ra mẫu thân và Thẩm cô nương kia đã đến, Tô Nguyên bước nhanh vào trong thỉnh an lão thái thái, mẫu thân, ánh mắt vội vàng rơi xuống người Thẩm cô nương.
 
Lông mày thanh tú, mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng, dung nhan rất xinh đẹp, nhưng Tô Nguyên lại lập tức biến sắc, Lục Sách cầm tay nàng nên cảm nhận được người nàng đang cứng lại, tưởng nàng thấy không thoải mái ở đâu bèn hỏi: “Sao thế, Nguyên Nguyên?”
 
Tô Nguyên hít một hơi thật sâu.
 
Thẩm cô nương cái gì, rõ ràng kiếp trước nàng nhớ kỹ gương mặt này, ngày đó nàng ngồi kiệu đi qua chợ thấy bên ngoài rất ầm ĩ, hỏi mới biết là có một phạm nhân sắp bị chặt đầu, nhiều người rất tiếc hận nói người này rất đẹp, nàng hiếu kì nhìn ra ngoài mới phát hiện…
 
Người này giống hệt Thẩm cô nương, nhưng nàng nghe nói là họ Ân, vì ám sát Tào quốc công nên mới bị chém đầu. Nghĩ tới đây nàng chấn động, chẳng lẽ nữ thích khách ngày đó ở Bạch Hà là nàng ấy sao?
 
Nhưng nghe Lục Tĩnh Nghiên nói thì thích khách kia chết rồi mà?
 
Sau khi khi kinh hoảng xong, nàng lại vô cùng nghi hoặc.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.