Tử khí đông lai

Chương 86


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 86:


Chương 86
 
Bên tai có tiếng Lục Sách gọi khẽ, nàng lấy lại tinh thần: “Không có gì, chỉ là cảm thấy Thẩm cô nương thật xinh đẹp.”
 
Ân Lạc thật sự không biết hôm nay sẽ có nhiều người đến như vậy, vụ làm ăn này với Nguyễn Trực đúng là lỗ nặng, không chỉ phải ứng phó lão thái thái mà còn cả Tô gia, Lục gia. Nàng ấy cười nói: “Nào có, ta thấy ngươi mới xinh đẹp, là cháu gái của Nguyễn đại nhân phải không? Ta thường xuyên nghe ngài ấy nhắc đến ngươi.”

 
Giọng nói rất ngọt ngào, thật sự không có gì để người ta liên tưởng tới thích khách kia. Tô Nguyên phân vân không biết mình có nhìn nhầm không; nhưng gương mặt này thực sự rất giống, trên đời không thể có hai người giống nhau đến thế phải không?
 
Trong khi đó, Lục Sách đã hiểu suy tính của Nguyễn Trực.
 
Nguyễn Trực thật thông minh, thứ nhất là giải quyết tạm thời chuyện chung thân đại sự, tránh lão thái thái thúc giục, thứ hai là giải quyết vấn đề thân phận của Ân Lạc, sau này nàng ấy đã là Nguyễn phu nhân rồi thì người khác cũng sẽ không hoài nghi, phu thê hai người đóng cửa lại là có thể thương lượng đại kế.
 
Lục Sách nghĩ đến đây mới nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn Tô Nguyên lại thêm mấy phần ranh mãnh.
 
Nếu lúc trước Tô Nguyên không tò mò như thế thì chắc cũng không gả cho mình, nàng hỏi đi hỏi lại, cuối cùng lại tác thành cho hắn.
 
Lão thái thái vẫy tay bảo hai người ngồi xuống, rồi nói với Lục Sách: “Sách nhi, đây là bánh hoa cúc ta tự làm, con nếm thử đi.”
 
Rõ ràng lão thái thái thương nàng nhất, kết quả lại mời Lục Sách trước tiên.
 

Quả nhiên các trưởng bối đều càng nhìn con rể càng thích, Tô Nguyên liếc xéo Lục Sách một cái, Lục Sách bật cười lấy một miếng cho nàng: “Nàng nếm trước đi.”
 
Tất cả mọi người đều cười.
 
Lúc này Nguyễn Trực tới, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Ân Lạc như để tỏ rõ quan hệ của mình với cô nương này không tầm thường, làm lão thái thái mừng đến mặt mày hớn hở, liên tục nháy mắt với Nguyễn Trân. Mà Ân Lạc thì hơi đỏ mặt cúi đầu, Nguyễn Trân cảm thấy hôn sự này ăn chắc rồi.
 
Chàng có tình thiếp có ý, nàng mừng thay cho Nguyễn Trực.
 
Tô Nguyên thấy vậy bèn nghĩ, cậu thông minh như vậy thì chắc hẳn sẽ không bị một nữ thích khách lừa, có lẽ là cậu cũng biết chăng? Nữ thích khách kia cũng muốn ám sát Tào quốc công nên bọn họ cũng coi như là có chung mục tiêu, không chừng là cậu lung lạc người ta cũng nên. Nghĩ như vậy thi thể thích khách phát hiện lần trước có thể giải thích được.
 
Có lẽ là cậu… hoặc Lục Sách làm? Nàng nhìn Lục Sách, muốn hỏi nhưng không tiện mở miệng. Cũng không thể vô duyên vô cớ hoài nghi cô nương này, không thể tự dưng lại đi hỏi chuyện như thế được.
 
Mắt thấy ngoại tổ mẫu và mẫu thân đều vui mừng thì càng khó nói, nếu biết thì nhất định ngoại tổ mẫu sẽ giận đến điên lên.
 
Nàng liên tục nhìn Nguyễn Trực và Ân Lạc làm Nguyễn Trực đột nhiên nghĩ tới điều gì bèn nhìn sang Lục Sách, Lục Sách khẽ lắc đầu, biểu thị mình không hề nói, lúc này Nguyễn Trực mới yên tâm. Y thật sự là sợ đứa cháu gái này, luôn cảm thấy Tô Nguyên quá thông minh, cái gì cũng đoán được.
 
“Nguyên Nguyên, con không đi chơi à?” Để đề phòng, Nguyễn Trực cố ý dụ Tô Nguyên cho nàng mau rời đi: “Cuối thu khí sảng, lá phong ở chùa Bạch Mã chắc cũng đỏ rực rồi, không giống năm ngoái mưa to, năm nay đặc biệt náo nhiệt.”
 

Quả nhiên là trong lòng có quỷ, Tô Nguyên nghĩ thầm, nhất định là biết thân phận của nữ thích khách kia, chỉ là không biết hai người chỉ cùng hợp mưu hay thật sự tâm đầu ý hợp?
 
Nhưng nàng cũng không quản được, nữ thích khách mà gả cho cậu thì sẽ trở thành Nguyễn phu nhân, như vậy hẳn là sẽ không phải chịu kết cục như kiếp trước. Cô nương này cũng không tệ, nếu thật lòng thích cậu thì tốt.
 
Nàng cười tủm tỉm nói: “Cậu không đi sao?”
 
“Trưởng bối chúng ta còn có chuyện cần bàn bạc, hôm nay  không đi, hai con tuổi trẻ, đang lúc thích vui chơi, đi đi thôi.”
 
Lão thái thái cũng nghĩ vậy, chỉ định giữ Nguyễn Trân lại để khuyên Nguyễn Trực, sớm ngày định ra hôn sự để bà còn ngủ một giấc thật ngon, vì thế cũng thúc giục đôi tiểu phu thê đi ra ngoài chơi.
 
Thấy mọi người đều mong mình đi, Tô Nguyên cũng không chối từ, Lục Sách thì lén tìm cơ hội hỏi Nguyễn Trực: “Ngài đã gửi tin cho thần y kia chưa?”
 
Nguyễn Trực thản nhiên: “Hắn ta thần long thấy đầu không thấy đuôi, đi bốn bể hái thuốc, nào có dễ dàng như vậy, ngươi kiên nhẫn chút đi.”
 
“Ngài đừng lừa ta.” Lục Sách cười lạnh: “Nếu để ta tìm được thì đừng trách ta ra tay vô tình, nhớ lấy. Mặt khác, ngài cưới Ân Lạc kia thì sau này mỗi tiếng nói cử động của nàng ta ngài đều phải phụ trách, nếu có gì sơ suất bại lộ Hoàng thượng thì đầu của nàng ta ta cũng sẽ lấy.”
 
Nguyễn Trực híp mắt lại: “Bây giờ ngươi là cháu rể ta mà cũng dám nói vậy à?”
 
“Người sao ta vậy, ngài làm được thì chính là cậu vợ tốt của ta.”
 
Nguyễn Trực cười cười: “Lúc nào ngươi và Nguyên Nguyên bất hòa thì tuyệt đối đừng tìm ta nhờ giúp, nhất định ta sẽ khuyên Nguyên Nguyên hòa ly với ngươi.”
 
Lục Sách: “… Không bao giờ có ngày đó.”
 
Hắn lập tức quay người ra ngoài.
 
Hai người trở lại Lục gia, Lục Sách đỡ Tô Nguyên xuống xe ngựa, vừa đi vừa nói: “Ra ngoài chơi một chút cũng tốt, chúng ta nói với tổ mẫu một tiếng, hỏi cả Nhị muội xem các muội ấy có muốn đi không.”
 
“Sợ là Nhị muội sẽ không đi, tháng sau muội ấy xuất giá rồi.” Tô Nguyên thở dài: “Đi xa như vậy, sau này muốn gặp mặt cũng khó.”
 
“Không phải tổ phụ cũng ở Tô Châu sao? Lúc nào có cơ hội chúng ta có thể tới Tô Châu xem, cảnh trí Giang Nam đặc sắc hơn phương Bắc chúng ta nhiều, cả Dương Châu bên cạnh nữa, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cầu kiều nơi đó rất thanh tú.”
 
“Huynh đã đi qua rồi sao?”
 
“Ta không chỉ ở mỗi Đồng Châu.” Lục Sách nhìn về phía xa xa: “Ta đã đi rất nhiều nơi rồi.”
 
Tô Nguyên t rất hâm mộ: “Cả đời ta chỉ ở kinh thành, cả Tấn huyện…”
 
Thật ra hai đời đều chỉ ở một nơi nho nhỏ.
 
Lục Sách nghe mà buồn cười: “Nàng mới bao nhiêu tuổi mà cả đời? Cả đời người còn mấy chục năm cơ mà, đừng nản chí, sau này… Sau này Đại Lương nghênh đón thịnh thế, ta sẽ đi chu du thiên hạ cùng nàng.”

 
Nhưng khi đó Lục Sách đã làm Hầu gia, còn bận bịu hơn bây giờ, Hoàng thượng lại băng hà thì hắn có thể đi đâu? Chỉ là bây giờ Lục Sách không biết nên mới nói nhẹ nhàng vậy thôi. Tô Nguyên nhìn hắn, rõ ràng là không tin lắm, giống như là hắn chỉ đang dỗ nàng.
 
“Sao thế?” Hắn nhíu mày: “Nàng nghĩ ta lừa nàng sao?”
 
Làm người không thể nói quá chắc chắn, bằng không sau này nhiếp chính Hầu gia sẽ phải hối hận, Tô Nguyên nói: “Vậy nếu huynh lừa ta thì sao?”
 
“Nàng muốn làm gì cũng được.” Dựa vào quan hệ của hắn và Hoàng thượng thì chẳng sợ Kỳ Huy không đồng ý.
 
Tô Nguyên liền âm thầm nhớ kĩ câu này.
 
Hai người tới nhà chính, đang muốn vào thì bất ngờ thấy một người đi ra, vóc dáng thon dài, mặt mày tuấn lãng, mặc y phục mùa thu màu xanh nhạt, tuấn tú như ngọc.
 
Tô Nguyên vô ý dịch sang bên cạnh nhường lối, không ngờ Hàn Như Ngộ lại tới Lục gia, hắn ta tới đây làm gì?
 
Hàn thị đi phía sau cười nói: “Sách nhi, là biểu tỷ ta dặn Như Ngộ sang tặng bánh hoa cúc và hai bồn cúc tím do tỷ ấy tự trồng, mẫu thân rất thích.” Dù sao đều là thân thích, cũng không thể bởi vì Tô Nguyên mà không lui tới nữa, dù sao cũng là Hoàng thượng hạ thánh chỉ, bây giờ cũng đã thành thân, Hàn thị hi vọng hai nhà vẫn có thể giống như trước kia.
 
Thì ra là thế, Lục Sách thản nhiên nói: “Hàn phu nhân và Hàn công tử có lòng.”
 
Nếu không phải vì Hoàng thượng nhúng tay thì còn không biết ai thắng ai bại đâu, Hàn Như Ngộ nhìn Tô Nguyên, nàng không nhìn mình, hơi nghiêng đầu để lộ cần cổ trắng như ngó sen non, làm người muốn cắn một cái. Hắn ta mấp máy môi, bất giác nhớ đến hôm Tô Nguyên thành thân, bản thân mơ thấy một giấc mộng.
 
Tô Nguyên nằm dưới người mình cầu xin tha thứ, giọng nhỏ như muỗi, mình chỉ hơi làm mạnh một chút nàng lại kêu lên…
 
Hàn Như Ngộ rịn mồ hôi trán.
 
Ánh mắt nam nhân sắc nhọn như gai, không động tới nàng nhưng lại tản ra một khí tức cực nóng.
 
Người này cũng quá trắng trợn, dám nhìn Tô Nguyên như vậy ngay trước mặt mình, Lục Sách bước ra một bước chắn giữa hai người, lạnh lùng nói: “Ta và Nguyên Nguyên có việc gặp tổ mẫu, Hàn công tử cứ tự nhiên.”
 
Hắn nắm chặt tay Tô Nguyên bước nhanh vào phòng.
 
Tô Nguyên nhẹ nhàng thở phào một hơi.
 
Thái phu nhân nghe nói hai người muốn lên núi bèn cười: “Đã muốn đi thì đi sớm đi thôi, đã giờ nào rồi? Mau mau đi đi, giờ xuất phát còn kịp tới chùa Bạch Mã dùng đồ chay. Tĩnh Xu thì thôi, sắp thành thân rồi, còn Nghiên Nhi thì quá bướng bỉnh, ta phải nhốt nó trong nhà để kiềm chế lại.”
 
Lục Sách cười vui vẻ: “Vậy tôn nhi và Nguyên Nguyên tới Bạch Mã tự đây ạ, ngài muốn dùng đồ chay không?”
 
“Nếu có thì mang về vài món, cũng đã lâu không ăn rồi.”
 

Lục Sách gật đầu, cáo từ lui ra.
 
Hai người lên xe ngựa ra ngoài thành.
 
Quả nhiên hôm nay vô cùng náo nhiệt, cả đường đi đều là xe ngựa, bụi mù cuồn cuộn. Tô Nguyên tựa vào cửa sổ nhìn các loại hoa cỏ bên đường, cảm thấy rất là tự tại. Nếu còn là tiểu cô nương thì hôm nay chưa chắc nàng đã được ra ngoài.
 
“Bao giờ huynh đi lấy tín vật?” Nàng hỏi.
 
“Để mai đi, hôm nay trùng cửu Hoàng thượng cũng bận rộn.”
 
“Bận luyện đan sao?”
 
Lục Sách cười: “Mỗi dịp lễ tết Thái hậu nương nương đều muốn chúc mừng cùng Hoàng thượng, cũng chỉ có lúc này Hoàng thượng mới không tới phòng luyện đan mà đi tận hiếu tâm.”
 
Dùng ánh mắt của tương lai mà nhìn thì quan hệ của hai người này thật khiến cho người ta sợ hãi, dù sao Tô Nguyên cũng không làm được như thế, ngày nào cũng phải diễn trò với người thân của mình. Kỳ Huy còn do Thái hậu nương nương tự tay nuôi lớn, nhưng cuối cùng… Tô Nguyên không muốn nghĩ nhiều, lại hỏi Lục Sách: “Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương là thế nào vậy? Mặc dù Hoàng hậu là do Thái hậu nương nương chọn nhưng tính tình ngài ấy rất tốt, dáng dấp cũng xuất chúng.”
 
Chuyện này Lục Sách thật sự không dễ trả lời.
 
Nếu không phải đã sớm biết tâm tư của Kỳ Huy thì ngay cả hắn cũng không nhận ra là Kỳ Huy đang diễn, thánh tâm khó dò, Kỳ Huy còn trẻ đã làm việc này vô cùng thuần thục, hắn cũng không biết Kỳ Huy nghĩ thế nào về Trần Uẩn Ngọc.
 
Thấy hắn trầm mặc không nói, Tô Nguyên rất muốn nói cho Lục Sách biết kết cục của hai người họ, nhưng lời đến khóe miệng vẫn cuối cùng vẫn không thoát ra, hóa thành một tiếng thở dài.
 
“Sao đột nhiên lại thương xuân thu buồn thế?” Lục Sách ôm lấy eo nàng.
 
“Ta cũng không biết.” Tô Nguyên nói khẽ: “Chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc cho Hoàng hậu nương nương, ngài ấy vốn không bằng lòng…”
 
Lời này hơi bị chói tai, Lục Sách nhíu mày: “Nàng cũng là vì thánh chỉ mà gả cho ta, có phải cũng thấy đáng tiếc không?”
 
Tô Nguyên thầm kêu một tiếng, chọc vào tính đa nghi rồi.
 
“Không phải hôm đó ta đã đồng ý rồi sao?”
 
“Đột nhiên ta không tin tưởng lắm.” Lục Sách bế nàng ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt rồi khàn khàn nói: “Hôn ta, có lẽ ta sẽ tin.”
 
Tô Nguyên cắn môi: “Giữa ban ngày…”
 
Lục Sách lập tức kéo màn xe xuống: “Giờ đã đủ tối chưa?”
 
Hắn cúi đầu xuống sát môi nàng: “Mau hôn.”
 
Nam nhân như biến thành một đứa trẻ bốc đồng, càng ngày Tô Nguyên càng không tin vị Hầu gia mặt lạnh sau này sẽ là Lục Sách. Nàng rướn người lên, đụng vào khóe môi hắn, đỏ mặt nói: “Được chưa?” Từ khi thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên nàng chủ động.
 
“Chưa đủ, phải như ta hôn nàng ấy.”
 
Tô Nguyên cắn răng: “Ta không biết.”
 
“Vậy để ta dạy nàng.”

 
Lục Sách nâng mặt nàng lên, đang muốn hôn thì đột nhiên xe chấn động một cái, như thể bị thứ gì đó đâm vào.
 
Phu xe lập tức dừng xe lại.
 
Lục Sách nhảy xuống xe, phát hiện xe ngựa phía sau có gia huy của Tào quốc công phủ, mà sau nó còn một đội xe rất dài nữa, có lẽ đều là thân thích của Tào quốc công hôm nay đi ngắm cảnh.
 
Không cần nói cũng biết chuyện vừa rồi là bọn họ làm.
 
Hắn lấy roi từ tay người đánh xe, đánh qua một roi quấn chặt cổ con ngựa kéo xe gần nhất. Con ngựa kia khàn giọng hí lên rồi đột ngột im bặt ngã rầm xuống đất.
 
Tiếng động quá lớn làm Tô Nguyên cũng vội vàng xuống xe.
 
Cùng lúc đó, chủ nhân xe ngựa cũng vén màn lên, một gương mặt cực kì diễm lệ nhìn chằm chằm Lục Sách quát: “Thật to gan, dám động đến ngựa của Quốc công phủ, Lục Sách, ngươi không muốn sống nữa sao?” Vừa nói vừa nhìn Tô Nguyên, nhớ tới thánh chỉ kia giúp Lục Sách và Tô Nguyên phong quang thành thân, còn có nhiều đồ cưới và sính lễ như thế, mà tất cả chuyện tốt này là nhờ mình tản tin đồn mà thành, nàng ta lại càng tức giận.
 
Dù nàng ta cũng ghét Tô Nguyên, nhưng loại người như Lục Sách càng không xứng lấy được đích nữ danh môn vọng tộc.
 
“Người này tập kích ta…” Nàng ta đang muốn sai người bắt Lục Sách lại thì Ngô Tông Viêm đã bước ra khuyên: “Tĩnh Anh, nàng đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói.”
 
“Nói cái gì, chàng nhìn hắn ta làm bị thương ngựa của chúng ta rồi này.” Lục Tĩnh Anh nói: “Chức quan của hắn là gì, của chàng là gì, đây là phạm thượng, phạm vào luật lệ Đại Lương.”
 
“Chẳng lẽ không phải ngươi đụng vào xe ngựa của chúng ta trước sao?” Lục Sách nhíu mày nói: “Phạm thượng cái gì, ta thấy ngươi là ỷ thế hiếp người, Tào quốc công phủ các ngươi chính là người như thế sao?”
 
“Ngươi có chứng cứ gì nói là Quốc công phủ chúng ta gây nên?” Cả đội xe này đều là người của bọn họ, ai dám làm chứng? Lục Tĩnh Anh vung tay: “Bắt lại cho ta.”
 
Xung quanh lập tức vây lên hơn chục tên hộ vệ, Tô Nguyên kinh hoàng lại gần Lục Sách nói nhỏ: “Biểu ca, bây giờ Tào quốc công chính thịnh, huynh cần gì cứng đối cứng với nàng ta đâu? Xe ngựa của chúng ta cũng không bị sao.”
 
“Chớ sợ, đúng dịp.” Lục Sách nói: “Hơn nữa, nàng muốn xin lỗi nàng ta sao?”
 
Lục Tĩnh Anh thực sự quá phách lối, Tô Nguyên thấy Lục Sách đã tính trước nên thuận tiện tố cáo: “Xin lỗi cái gì, nàng ta độc ác lắm, không chỉ đẩy Nhị tỷ xuống sông mà lần trước ngựa phát điên ở Bạch Hà cũng là do nàng ta. Nhưng biểu ca… huynh thật sự có cách chứ?”
 
“Ừm, nàng lên xe đi.”
 
Tô Nguyên bèn lên xe ngồi.
 
Hộ vệ vây quanh Lục Sách nhanh chóng xông lên, Tô Nguyên thấy vậy bất giác siết chặt tay. Nàng sợ Lục Sách bị thương. Ai ngờ thân pháp của hắn rất tốt, di chuyển nhanh như chớp, chỉ để lại tàn ảnh, những người kia căn bản không động được tới vạt áo hắn, chỉ qua một lát đã mấy người ngã xuống.
 
Lục Tĩnh Anh thấy thế đưa tay lấy cung tên, nhắm ngay mà Lục Sách bắn.
 
Tô Nguyên kinh hãi, muốn cảnh báo Lục Sách nhưng tốc độ của mũi tên kia quá nhanh, chẳng mấy đã bay tới trước mặt Lục Sách.
 
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn rút đao ra, lấy tứ lạng bạt thiên cân đánh bật mũi tên kia lại, còn khiến nó bay trở lại theo quỹ đạo cũ.
 
Lục Tĩnh Anh vốn đang đắc ý vì khả năng bắn tên của nàng ta vô cùng tốt, chưa từng trật mục tiêu, ai ngờ Lục Sách lại giở một chiêu này, ngay cả Ngô Tông Viêm cũng không ngờ tới, đang muốn đi cản thì mũi tên đã xẹt qua mặt Lục Tĩnh Anh rồi cắm sâu vào toa xe.
 
Máu chảy ra từ miệng vết thương trên mặt nóng rát, Lục Tĩnh Anh đưa tay lên đụng vào, nhịn không được thét ầm lên.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.