Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 84:
Chương 84
Hôm lại mặt, Tô Nguyên tỉnh từ rất sớm, cứ nghĩ đến chuyện sắp được gặp người nhà là nàng lại vô cùng vui vẻ.
Tinh thần nàng phấn chấn, Lục Sách lại uể oải suy sụp. Hai hôm nay dù ngủ muộn hơn nhưng Tô Nguyên lại rất biết cách tra tấn, thường xuyên ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên chui vào lòng hắn.
Cũng không hẳn là bổ nhào vào nhưng nàng cứ dán sát vào, Lục Sách ngủ không sâu, dễ tỉnh cũng dễ ngủ lại nhưng ôn hương nhuyễn ngọc bên cạnh thì làm sao mà ngủ ngon được.
Nay thấy Tô Nguyên dậy sớm như vậy, hắn liền vươn tay kéo nàng vào lòng.
Dưới ánh sáng mờ mờ, sắc mặt nam nhân rất khó coi, dường như mắt còn có quầng thâm, Tô Nguyên giật nảy cả mình: “Sao thế, huynh bệnh à?”
Lục Sách mỉm cười, hắn bệnh thật, bệnh khiêng đá nện chân mình.
“Ừm, không thoải mái lắm.” Hắn hàm hàm hồ hồ đáp.
Tô Nguyên vội vàng sờ trán của hắn.
Tay nhỏ mềm mại âm ấm, động tác cũng rất nhẹ, Lục Sách rất thoải mái nhắm hờ mắt lại.
“Không nóng mà, huynh thấy không thoải mái chỗ nào?” Tô Nguyên hỏi: “Nếu không ta mời đại phu nhé? Huynh bệnh thì đừng dậy.”
Lục Sách phủ nhận: “Không phải bệnh, là buồn ngủ quá thôi.”
Tô Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người này ngủ không ngon. Nhưng không phải tối nào cũng chờ nàng ngủ hắn mới về giường sao? Sao còn ngủ không ngon?
“Chẳng lẽ ta giật chăn của huynh?” Nàng hỏi.
“Không phải, là nàng cứ sán vào.”
Tô Nguyên đỏ bừng mặt, sao nàng không nhớ là mình đã làm vậy nhỉ? Nàng suy nghĩ một lát: “Vậy hay chúng ta đổi vị trí? Ta ngủ ngoài huynh ngủ trong.”
Lục Sách càng không chịu, mỗi ngày đi ngủ hắn còn phải bò qua người Tô Nguyên, vậy phải nghị lực đến mức nào mới kìm nén được: “Mấy ngày là quen thôi, nhưng giờ nàng đền ta đi, giờ phải cho ta ôm ngủ, ngủ khoảng nửa canh giờ nữa.”
Nàng chỉ mặc áo trong mỏng, mà Lục Sách lại để trần thân trên nên ôm nhau không khác gì dính sát không có khe hở. Mặt Tô Nguyên nóng lên, nhưng thấy Lục Sách vì tuân thủ hứa hẹn mà thảm như vậy lại không tiện cự tuyệt: “Vậy huynh ngủ một lát đi, giờ còn hơi sớm, cha mẹ ta chắc cũng chưa dậy đâu.”
Thấy nàng đồng ý Lục Sách nói: “Vậy ta ngủ đây.”
Chỗ tốt của ngủ không ngon là đây, dù giờ Tô Nguyên đang nằm trong lòng hắn thì hắn cũng không còn sức để nghĩ xem sẽ làm gì. Lục Sách lúc này chỉ cảm thấy dễ chịu, ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng.
Nam nhân nhắm mắt lại, nhanh chóng thở đều.
Tô Nguyên không ngủ được bèn lén nhìn Lục Sách, nhìn lông mày, mũi, môi của hắn, hình như từ khi biết Lục Sách đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn kỹ hắn như vậy.
Nói tuấn tú thì đúng thật là tuấn tú, nét nào trên mặt cũng như vẽ ra, cũng không biết có giống Lục Cẩm Lân không? Nhưng mẹ đẻ hắn cũng rất đẹp, nàng loáng thoáng nhớ được sau khi Lục Sách phong hầu đã đón mẫu thân về phủ Cảnh Xuyên hầu.
Nàng cũng chỉ nhớ được vậy, nhưng như thế thì có lẽ Lục Sách đã giấu Giang thị ở đâu đó rồi.
Không biết hắn có định nói với mình không?
Cả Tào quốc công nữa, sao lại làm long bào chứ? Tào quốc công còn lâu mới chết, lẽ ra người chết trước là Thái Dung… Tô Nguyên nghĩ mãi vẫn không ra, vẫn là Lục Sách và Kỳ Huy mà cớ sao mọi chuyện lại trở nên khác biệt như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì cậu? Kiếp trước vì cái chết của mẫu thân và ngoại tổ mẫu nên cậu đau lòng không chịu nổi bèn đi tha hương, biến mất trên đời; còn kiếp này, cậu ở kinh thành.
Nhưng cậu có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Tô Nguyên nghĩ tới nghĩ lui dần dần cũng buồn ngủ, nhắm mắt lại gối đầu lên tay Lục Sách ngủ… nàng cũng không còn chỗ để gối, người này ôm quá chặt, lại không đành lòng đánh thức hắn, đành chấp nhận ngủ như vậy thôi.
Suýt thì hai người ngủ đến giữa trưa, nếu không phải Thái phu nhân thấy bọn họ mãi không tới lấy đồ, phải sai người đi thúc giục thì có khi không kịp thật.
Hai người vội vàng mang lễ vật tới Tô gia.
Được ngủ một giấc tới trưa nên tinh thần Lục Sách tốt hơn nhiều, ngẩng đầu ưỡn ngực rất khí thế. Khi nhìn thấy Tô Thừa Phương và Nguyễn Trân, hắn đều đổi giọng gọi nhạc phụ nhạc mẫu. Tô Nguyên thì vẫn như cũ, dung nhan như vẽ duyên dáng yêu kiều.
Cũng khó trách không có gì thay đổi, mới không gặp có hai ngày thì có thể thay đổi thế nào được? Nguyễn Trân nhìn chằm chằm nữ nhi, cứ cảm thấy như lâu lắm rồi, không nhịn được nở nụ cười.
“Sách nhi, Nguyên Nguyên không gây thêm phiền cho con với lão muội muội của ta chứ?” Lão phu nhân vẫy tay, gọi Tô Nguyên tới, kéo tay nàng tỉ mỉ quan sát: “Đã là thê tử người ta, không thể tùy hứng như ở nhà được nhớ chưa.”
“Nguyên Nguyên hiền lành lắm ạ, mới vài ngày đã quản lý mọi thứ đâu ra đấy.” Lục Sách khen Tô Nguyên: “Được hiền thê như này là phúc khí của ta.”
Tô Nguyên che miệng cười một tiếng, biểu hiện rất ngượng ngùng, nhưng ánh mắt nhìn Lục Sách lại vô cùng vui vẻ.
Thái độ đúng là không làm các trưởng bối lo lắng, dù sao một đạo thánh chỉ kia quả thực đã làm loạn lòng bọn họ, nhất là mẫu thân. Có lẽ mẫu thân đã tủi thân khóc thầm không biết bao nhiêu lần, đương nhiên Tô Nguyên không thể tỏ thái độ không vui. Nhưng cũng không có gì không vui, phu thê Lục Hoán Dương tạm thời chưa nhúng tay, còn Lục Sách đã sớm biết bệnh thích quan tâm của nàng, trừ vấn đề đi ngủ ra thì mọi thứ cũng coi như là thuận lợi.
Thấy tiểu phu thê chung sống không tệ, tất cả mọi người đều yên tâm.
Nói chuyện được một lát, Tô Thừa Phương đứng dậy nói với Lục Sách: “Tới thư phòng ta đi.”
Sắc mặt nhạc phụ hơi nghiêm túc, lòng Lục Sách thầm run lên. Chẳng lẽ người đã có quyết định gì sao? Hắn nhìn Tô Nguyên một cái rồi đi theo Tô Thừa Phương.
Tô Cẩm nhịn không được trêu ghẹo: “Mới xa nhau một lát đã thế rồi, Nhị biểu ca không nỡ kìa, nhìn tới nhìn lui.”
Nào có, Tô Nguyên nhíu mày. Ban nãy ánh mắt Lục Sách rất lạ, rốt cuộc hắn và phụ thân đi nói gì? Không phải là lôi cả phụ thân vào rồi chứ?
Chuyện này càng làm càng lớn!
Đang nơm nớp lo sợ thì gã sai vặt vào bẩm báo, nói là lão thái thái tới.
Lão phu nhân cười nói: “Chọn ngày lại mặt đến thăm con đấy, có lẽ là quá nhớ con.” Bà gọi hạ nhân mau mời người vào.
Nguyễn Trân nghênh đón: “Mẹ, ca ca không tới sao?”
Hôm nay lão thái thái tới một là vì Tô Nguyên và cháu rể, nếu hai đứa mạnh khỏe bà ấy cũng an tâm, hai là vì Nguyễn Trực.
“Hôm nay nó phải tới nha môn.” Lão thái thái chào hỏi lão phu nhân: “Quấy rầy ngài rồi.”
“Đâu nào, ngươi tới đúng lúc đấy, càng nhiều người càng náo nhiệt.” Lão phu nhân cũng không quấy rầy lão thái thái nói chuyện với Tô Nguyên và Nguyễn Trân, bà gọi nha hoàn tới hỏi chuyện phòng bếp, hôm nay là ngày Tô Nguyên lại mặt nên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để thiết đãi.
Lão thái thái nắm tay Nguyễn Trân ngồi xuống: “Lục nhị công tử đâu?”
Tô Nguyên ở đây vẫn xinh đẹp như vậy, còn cười tủm tỉm trông có vẻ không bị tủi hổ gì, thế nhưng lại không thấy Lục Sách.
“Đi cùng tướng công rồi ạ.”
Lão thái thái vui vẻ, chắc là căn dặn chuyện gì quan trọng đây, bà ấy nói nhỏ với Nguyễn Trân: “Trân nhi, ta thấy A Trực cũng sắp thành thân rồi.”
“Thế nào rồi?” Nguyễn Trân vui mừng: “Huynh ấy nhìn trúng Giang cô nương rồi sao?”
“Nào có, Giang cô nương kia nó nhắc cũng không thèm nhắc, nhưng có một Thẩm cô nương khác.” Lão thái thái mặt mày hớn hở: “Gần đây thường tới nhà chúng ta, gương mặt cũng rất dễ nhìn, dáng dấp cũng đẹp, không khác gì tiểu thư khuê các, còn biết buôn bán, gần đây có mở một cửa hàng hương liệu… A Trực rất coi trọng nàng ấy, chỉ cần nàng ấy tới là vào thư phòng nói không hết chuyện. Ta đang suy nghĩ có nên bảo A Trực đi cầu hôn luôn không? Nhưng cũng không có người để nói, song thân của Thẩm cô nương mất sớm, có một người cô cô lại ở rất xa, con nói xem nên làm sao bây giờ? Nói thẳng với Thẩm cô nương sao?”
Nguyễn Trân hơi sững sờ.
Sao tự dưng lại xuất hiện một Thẩm cô nương rồi.
Tô Nguyên nghe lén được vài câu, tiến lên góp lời: “Ngoại tổ mẫu, con sắp có mợ sao?”
“Đứa nhỏ này, bát tự còn chưa so đâu.”
Tô Nguyên càng hiếu kì: “Thẩm cô nương này là người nơi nào vậy? Sao lại biết cậu?” Nói xong liền kéo tay mẫu thân: “Mẹ, hôm nào chúng ta đi xem đi.”
Cậu nàng là một nam nhân hiếm có khó tìm, không phải là tài trí hơn người mà là rất bền lòng, một thương nhân mà có thể thi đậu cử nhân, tiến sĩ thì đủ thấy là nỗ lực đến mức nào? Hơn nữa cậu còn rất thông minh, dù đọc sách nhưng chuyện buôn bán vẫn phong sinh thủy khởi.
Tô Nguyên rất thích Nguyễn Trực nên cũng rất có hứng thú với cô nương Nguyễn Trực coi trọng. Kiếp trước cậu không thành thân, mà đừng nói đến thành thân, ngay cả tiểu thiếp cũng không có, Nguyễn gia về sau sợ là cũng tuyệt hậu.
“Như thế cũng được, hay là mẫu thân chọn ngày, chúng ta đi gặp Thẩm cô nương một lần?” Nguyễn Trân đề nghị.
Lão thái thái nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra: “Vậy trùng cửu đi, sắp tới rồi. Ta đã mời Thẩm cô nương tới ăn bánh hoa cúc, các con cũng tới luôn đi.”
Chỉ gần mười ngày nữa là tới, Nguyễn Trân cười đồng ý.
Tô Nguyên cũng có chút hưng phấn, nhưng nghĩ tới chuyện Nguyễn Trực và Lục Sách đang mưu đồ lại hơi lo lắng; có điều dù sao đi nữa nàng cũng mong cậu có thể sớm thành thân, như vậy thì đời này nàng đã không còn gì tiếc nuối.