Tử khí đông lai

Chương 83


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 83:


Chương 83
 
Ngô Thái hậu ngồi trong ngự hoa viên, cầm một tách trà mới pha vẫn còn đang tỏa hương mờ ảo.
 
Giờ đã là tháng tám nhưng hoa cỏ trong vườn vẫn rực rỡ như đầu hạ, đầy các loại kỳ hoa dị thảo đang tranh nhau khoe sắc, chẳng khác nào khung cảnh năm đó bà ta vào cung là bao, nhưng chỉ chớp mắt mà đã hơn hai mươi năm trôi qua.

 
Bà nhấp một ngụm trà: “Hôm nay Hoàng thượng lại triệu kiến Lục Sách, không biết có chuyện gì?”
 
Thường Bỉnh đáp: “Gặp tại điện Văn Đức một lúc ạ, sau đó Hoàng thượng đưa cho Lục Sách một hộp đan dược, nghe nói là dùng để ngự nữ, vừa lệnh Kim đạo trưởng luyện mấy hôm trước…”
 
Ngô Thái hậu quẳng chung trà xuống đất: “Những đạo sĩ này vì nịnh nọt Hoàng thượng thật sự là không từ thủ đoạn, sao Huy nhi lại tin tưởng bọn họ thế chứ? Đứa nhỏ này!” Bà ta thở dài, sắc mặt phức tạp. Năm đó Kỳ Huy rất thông minh lanh lợi, bà ta rất thích, sau này không biết vì sao, có lẽ là do bệnh tật nên đổi tính, học những thói xấu của tiên đế.
 
Bây giờ xem ra càng ngày càng hoa mắt ù tai, khó trách luôn luôn ở phòng luyện đan với Lục Sách, cũng không biết là nói và làm những chuyện hồ đồ gì.
 
“Hoàng thượng có từng dùng loại đan dược này không?” Bà ta nghiêm nghị hỏi.
 
Thường Bỉnh cúi đầu xuống: “Thân thể Hoàng thượng không thể tiếp nhận, Kim đạo trưởng đã khuyên bảo rồi ạ. Nhưng chỉ sợ là Hoàng thượng có lòng không đủ lực, nô tỳ nghĩ chưa chắc đã không dùng.”
 
Nương nương mỹ mạo như hoa, Kỳ Huy cũng đang lúc huyết khí phương cương, Thường Bỉnh không tin là trong lòng Hoàng Thượng không có chút suy nghĩ nào.
 

Nghĩ tới đứa cháu gái họ xa kia, Ngô Thái hậu nhịn không được nhắm mắt lại, còn đang muốn nói gì thì có tiểu hoàng môn bẩm báo, nói là Thái Dung vào cung bái kiến.
 
Thường Bỉnh lập tức liền thối lui ra sau Ngô Thái hậu.
 
Thái Dung tiến lên hành lễ.
 
Trong văn võ bá quan, chỉ có Thái Dung và Tào quốc công có đặc quyền tự do xuất nhập Hoàng cung, Ngô Thái hậu ra vẻ tôn trọng: “Thái đại nhân một ngày trăm công ngàn việc, vì nước vì dân, thật sự là vất vả!”
 
Thường Bỉnh nhịn không được bĩu môi, Ngô Thái hậu nể trọng Thái Dung quá, nhưng kì thực nếu không có Ngô Thái hậu nâng đỡ, Thái Dung là cái thá gì chứ? Chỉ là một thần tử, nếu Ngô Thái hậu muốn thì lột quan chức của ông ta lúc nào cũng được, đằng này không biết vì sao lại một mực cung kính.
 
Thái Dung không cao lắm, dáng người thon gầy, tuổi cũng không nhỏ nhưng thần thái toả sáng, hành lễ với Ngô Thái hậu xong bèn nói: “Hôm nay vi thần đến đây là vì chuyện Thái hậu nương nương muốn trùng tu Cảnh Dương lâu, vi thần nghĩ rằng không ổn. Hai năm nay liên tiếp xảy ra thiên tai, người chết đói khắp nơi, chiến loạn lại không ngừng, dân chúng lầm than, Cảnh Dương lâu này, vi thần thấy vẫn nên hoãn một chút đi.”
 
Đó là một tòa lầu cao trong cung, mười mấy năm trước bị một đám cháy đốt sạch, nhưng không biết có phải do tuổi tác đã cao hay không mà Ngô Thái hậu đột nhiên rất hoài niệm thời gian ngắm cảnh trên lầu, nên mới muốn trùng tu.
 
Không ngờ Thái Dung sẽ ngăn cản, bà ta có chút bất mãn.
 
Thường Bỉnh bèn mượn gió bẻ măng mà quát lớn: “Thái Dung, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng, chuyện Thái hậu nương nương muốn làm ngươi có thể hoa tay múa chân sao?”
 
Thái Dung cười lạnh: “Thái hậu nương nương, bách tính đều nói ngài nhân hậu, vì thế vi thần mới tới khuyên…” Ông ta nhìn Thường Bỉnh: “Dù nương nương không để ý tới vi thần, thì hẳn nương nương cũng sẽ nghe đề nghị của các vị đại thần trong triều một chút chứ?”
 

Thường Bỉnh vẫn còn muốn nói nữa, Ngô Thái hậu đã giơ tay: “Thái đại nhân lòng mang bách tính, phẩm đức cao khiết, nếu ngươi đã khuyên nhủ như vậy, ta sẽ không tu lầu này nữa.”
 
Thái Dung bái tạ: “”Đa tạ nương nương đại ân đại đức.”
 
Ông ta liền lui ra.
 
Thường Bỉnh nói nhỏ: “Nương nương, Thái đại nhân thật sự là vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng muốn can ngăn, không cho phép nương nương tu lâu nhưng chính ông ta thì sao? Xa hoa vô độ, tiêu tiền như nước! Nương nương, nô còn nghe nói ông ta có vô số ruộng tốt ở Tô Châu đấy ạ.”
 
Ngô Thái hậu dường như không nghe thấy, thản nhiên nói: “Được rồi, bây giờ quốc khố thật sự căng thẳng, hoãn chút cũng không sao.”
 
Đôi khi tâm tư của Thái hậu rất khó đoán, có nhiều chuyện người làm Thường Bỉnh đều không thể lý giải, thế nhưng người lại có thể ngồi vững vị trí Thái hậu này mấy chục năm, Thường Bỉnh không dám nhiều lời.
 
Trong một tiểu viện ở Đồng Châu, Giang thị nằm trên giường trúc dưới giàn nho, nhắm mắt dưỡng thần.
 
Một cô nương bưng cơm tới, ho nhẹ mấy tiếng nói: “Dì, cơm đã chín rồi, ngài mau nếm thử.” Nàng ấy bưng mâm cơm đặt lên bàn trà.
 
“Ai nha con mau ngồi nghỉ đi.” Giang thị vội vàng ngồi dậy: “Sức khỏe con không tốt, còn cố ý chăm sóc ta làm gì. Tỷ tỷ đâu rồi?”
 
Cô nương kia là Khâu Linh, cháu gái của Giang thị. Nàng cười nói: “Không sao, chỉ là nấu bữa cơm, không mệt. Mẹ đi chợ rồi nói là đi đổi vài thứ về. Nhân lúc còn nóng, ngài mau ăn đi.”
 
Một canh một mặn rất ngon miệng.
 
Giang thị nhớ tới nhi tử lại cảm thấy trong lòng khổ sở. Nếu lúc trước mình có dũng khí phản kháng Lục Hoán Dương, không làm thiếp của lão ta thì có lẽ Lục Sách sẽ không lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như bây giờ. Đáng tiếc nhi tử lại không nghe lời mình khuyên, nhất định đòi về kinh thành.
 
Bây giờ đã thành hôn thì càng không thể vãn hồi, Giang thị thở dài một tiếng, chỉ mong phu thê hai người có thể bình an.
 
Khâu Linh thấy bà ấy tâm sự nặng nề mới khuyên: “Dì, biểu đệ thông minh như vậy sẽ có cách, ngài đừng quá mức lo lắng.”
 
Giang thị gật gật đầu, bưng bát cơm lên: “Tỷ tỷ thật là, còn đi chợ nữa, Sách nhi để lại nhiều bạc như vậy đủ cho chúng ta dùng mà, con bảo tỷ ấy đừng quá tiết kiệm. Giờ ta ở đây liên lụy hai người, sao có thể khiến tỷ ấy vất vả như vậy?” Bà ấy cúi đầu nhìn chân mình, nếu không bị thương nặng như thế thì tốt rồi.
 
Ngày đó Lục Hoán Dương nổi giận đánh gãy hai chân bà, còn muốn nhốt lại nên Lục Sách mới đưa bà tới đây nhờ tỷ tỷ chăm sóc.
 
Khâu Linh cũng đồng tình với dì, nhưng nhất thời không biết phải an ủi thế nào, còn đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có tiếng gọi: “Linh Nhi, ta săn được một con thỏ, mẹ ngươi có ở nhà không, bảo bà ấy nướng ăn đi.”
 
Đó là sư phụ của Lục Sách.
 
Khâu Linh cười nói: “Vũ tiên sinh, mẹ ta đang đi chợ.”
 
“Vậy sao, vậy ngươi cầm trước, ta đã rửa sạch rồi.”
 
“Ngài vào ngồi một chút đi.”
 
Biết là Võ Hữu Niên, Giang thị rất cảm kích ông ấy. Mấy năm trước Lục Sách bái Võ Hữu Niên làm sư phụ, được đối xử như con ruột, cực kỳ săn sóc. Về sau Lục Sách lén về kinh thành cứu bà ấy ra, cũng là nhờ Võ Hữu Niên dẫn binh lính đi nên mới có thể an toàn ra khỏi thành.

 
“Võ tiên sinh.” Bà đang muốn đứng dậy.
 
“Lục phu nhân không cần đa lễ.” Võ Hữu Niên đi tới nói: “Sách nhi như con trai ta vậy, ngươi cũng là bằng hữu của ta, không cần cung kính như vậy, lại thành xa lạ.”
 
Giang thị đành phải ngồi xuống.
 
“Lần trước ngươi gửi đồ, hẳn là đã tới tay Sách nhi.”
 
Nghe được tin  này, Giang thị rất vui vẻ. Bà không thể tận mắt chứng kiến nhi tử thành thân, nhưng nhận được lễ vật hẳn bọn họ cũng có thể nhận được phần tâm ý này. Bà hiếu kì hỏi Võ Hữu Niên: “Người con dâu kia của ta, không biết ngài có biết không?”
 
“Ta chưa từng gặp Tô gia Tam cô nương, nhưng tên tuổi Tô lão gia lại như sấm đánh bên tai, là quan tốt trong miệng dân chúng, tài hoa trác tuyệt, liêm khiết thanh bạch, nữ nhi của ngài ấy nhất định là không tệ, Tô gia cũng là danh môn, gia phong nghiêm cẩn, cô nương này và Sách nhi nhất định là châu liên bích hợp, một đôi giai nhân.”
 
Giang thị mặt mày hớn hở: “Vậy thì tốt rồi.”
 
“Nhưng để cẩn thận, lần sau ngươi đừng gửi đồ dò qua.” Võ Hữu Niên căn dặn: “Lần này thành thân thì thôi, mọi người tặng lễ nhiều, không dễ bị phát hiện.”
 
Giang thị thở dài: “Cũng đã lâu ta không được gặp nó… Võ tiên sinh, bao giờ Sách nhi mới quay về?”
 
Võ Hữu Niên không trả lời, vì chính ông ấy cũng không biết phải trả lời như thế nào, thiên ý khó dò.
 
Mà lúc này, con dâu trong miệng Giang thị, Tô Nguyên, đang chỉnh lý đồ cưới. Nàng không rõ là có bao nhiêu, chỉ biết là chuẩn bị tương đối gấp nên phải lấy một phần của Tô Cẩm bù vào. Nhưng nhìn qua vẫn thấy giật mình, chỗ đồ cưới này quá nhiều, sáu ngàn lượng ngân phiếu không nói, chỉ riêng cửa hàng đã có sáu gian, ba gian tại kinh thành, hai gian ở Lạc Dương, một gian ở Tô Châu, còn có ruộng tốt của Tấn huyện, phân cho nàng một phần ba.
 
So với kiếp trước thì thật sự là khác nhau một trời một vực.
 
Nàng cảm khái trong lòng, nói với Thải Vi: “Những vật này cả đời ta dùng cũng không hết.”
 
Thải Vi cười nói: “Thiếu phu nhân, ngài không dùng hết, còn có vô số đời đời con cháu kia mà, sau này ngài và thiếu gia sẽ có con cháu đầy sảnh đường, chẳng phải là nhiều đời truyền xuống.”
 
Tô Nguyên đỏ bừng mặt, sao chuyện này cũng có thể kéo lên người Lục Sách rồi.
 
Còn con cháu đầy sảnh đường… vậy thì phải sinh mấy đứa? Nàng nhíu mày. Kiếp trước nàng chưa từng sinh con, cũng không biết vì sao mà mãi không mang thai được. Nếu lúc đó có một đứa trẻ thì chắc nàng cũng sẽ không suốt ngày muốn chết như thế.
 
Ít ra còn có hy vọng.
 
Thấy sắc trời không còn sớm, Bảo Lục nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, có phải nên gọi phòng bếp chuẩn bị bữa trưa không ạ?”
 
“Các ngươi qua phòng bếp xem chưa?” Tô Nguyên bận rộn nên không rảnh đi xem.
 
“Rất sạch sẽ ạ, cũng không lớn, có lẽ là do trước đó chỉ có mình thiếu gia nên chỉ có hai đầu bếp, trợ thủ cũng ít, lúc nô tỳ tới còn đang ngồi tán gẫu.” Thải Vi nói: “Thiếu phu nhân, có lẽ nên bổ sung hai nha hoàn đi ạ.”
 

Tô Nguyên cân nhắc rồi chọn lấy hai nha hoàn trong số những nha hoàn mình mang tới: “Ngươi dẫn đi đi, hôm nay ta cũng không gọi đồ ăn, để bọn họ nấu vài món ăn thử.”
 
“Vâng ạ.” Thải Vi lĩnh mệnh mà đi.
 
Đến trưa thì Lục Sách về. Tô Nguyên buồn cười, không phải nói không hôn thì không về sớm sao? Giờ chẳng phải vẫn phải về ăn cơm trưa đấy à: “Biểu ca, huynh bận rộn gì thế?”
 
Vừa đến đã nghe ngóng, sao không sai người tới tìm? Lục Sách rất hài lòng với thê tử này, thản nhiên nói: “Không có gì, nàng thì sao?”
 
“Ta chỉ đi xem đồ cưới, chẳng mấy đã tới trưa.”
 
Hai người đang nói chuyện thì đồ ăn được bưng lên, bốn mặn một canh.
 
“Ta thêm hai người vào phòng bếp.”
 
“Những chuyện nhỏ nhặt này nàng không cần nói cho ta biết.” Lục Sách liếc nhìn đồ ăn, đều là những món quen thuộc, thấy hơi lạ: “Nàng không chọn đồ ăn mình thích sao?”
 
“Thử tay nghề của họ trước rồi tính sau.”
 
Thì ra là còn muốn kiểm tra trước, Lục Sách mỉm cười, gắp một miếng bánh nếp nhân gà thả vào bát nàng: “Vậy nàng thử cái này trước xem.”
 
Gạo nếp mềm, thịt gà cũng mềm, rất giống Tô Nguyên, nàng hẳn sẽ thích.
 
Quả nhiên Tô Nguyên vừa cắn một miếng đã ngạc nhiên: “Thứ này đầu bếp nhà ta chưa từng làm, ăn ngon thật, vừa mềm vừa thơm. Sao huynh không nói với ta là hai đầu bếp này có tài như vậy? Tìm được ở kinh thành sao?”
 
“Ta dẫn từ Đồng Châu về.” Hắn cũng không muốn đến ăn còn phải sợ sệt cẩn thận nên đương nhiên phải chọn đầu bếp an toàn nhất, thấy Tô Nguyên thích lại gắp một miếng cho nàng: “Ăn nhiều một chút, lớn nhanh lên.”
 
Người này… Tô Nguyên liếc xéo hắn một cái, gắp lại cho hắn một miếng: “Ta ăn một miếng là được rồi, ta không muốn bị béo.”
 
“Béo sao?”
 
Eo kia nhìn như vừa bóp đã vỡ, có ăn nhiều nữa cũng không béo được. Lục Sách nhìn nàng, vóc người khá cao nhưng trông không có mấy lạng thịt, kỳ quái là khi sờ lại rất mềm. Hắn không tự chủ được mà nhớ lại xúc cảm từng có trong tay mình, mặt bắt đầu nóng lên. Dạo này mình thật là kỳ lạ, trước kia hắn không bao giờ xúc động như thế này.
 
Hắn quay sang nhìn Tô Nguyên, nàng lại thật thoải mái, không hề bị ảnh hưởng. Nhưng rõ ràng nàng mới là kẻ đầu têu, nếu không phải do nàng đi tìm hắn trước, đòi làm đồng mưu, lại vô ý quyến rũ thì mình cũng không đến nỗi vội vã cưới nàng.
 
Lục Sách thở sâu một hơi, cầm đôi đũa lên.
 
Dùng cơm xong Tô Nguyên rất hài lòng nên gọi Thải Vi: “Thưởng mười lượng bạc.”
 
Thải Vi cười đi xuống.
 
Tô Nguyên lại kêu thị tì tới, lần này nàng xuất giá tạm thời chỉ mang theo hai nhà, một là nhà Bảo Lục, hai là Sương Hoa người của Nguyễn Trực, nàng đều cảm thấy rất lanh lợi, giờ đã tới rồi đương nhiên phải sắp xếp công việc, vì thế để Thương Hải đi xem ba gian cửa hàng một chút rồi lấy sổ sách.
 
Một số nam bộc khác thì tạm thời ở viện tử phía xa, nô tỳ ở lại đợi mấy ngày nữa sẽ sắp xếp cẩn thận sau.
 
Lục Sách thấy nàng bận bịu liền đứng dậy muốn đi.
 
Ai ngờ còn chưa bước qua cửa Tô Nguyên đã gọi: “Biểu ca, huynh chờ một chút.”
 
Hắn quay đầu lại: “Có chuyện gì à?”

 
Tô Nguyên vẫy lui tất cả nô tỳ rồi đóng hết tất cả các cửa lại. Căn phòng bỗng chốc tối hẳn, nhưng hai mắt nàng lại rất sáng.
 
Lục Sách nhíu mày cười: “Giữa ban ngày ban mặt, nàng như thế này làm ta rất khó không nghĩ theo hướng khác…”
 
Giả vờ cái gì, Tô Nguyên giữ chặt hắn ngồi xuống cạnh giường: “Không cho phép huynh lại gạt ta, đã nói là về sẽ kể cho ta nghe cơ mà, hơn nửa ngày rồi.” Nàng nhìn quanh một lượt, vẫn thấy hơi sợ nên hạ giọng thấp hơn nữa: “Thật sự muốn giết Tào quốc công sao? Giết thế nào? Bên cạnh lão ta có rất nhiều hộ vệ, lần trước ở Bạch Hà cũng hành thích không thành.”
 
“Vốn định thế nhưng giờ có biến.”
 
“Biến thế nào?” Tô Nguyên truy hỏi.
 
Nàng gần như dựa hẳn vào người hắn, tóc đen chọc vào má hơi ngứa một chút, Lục Sách hôn một cái thật nhanh, Tô Nguyên theo bản năng lui về sau nhưng tay hắn dài, lập tức bế nàng ngồi lên đùi: “Nói như vậy không phải an toàn hơn sao, người ngoài càng không nghe được.”
 
Môi hắn dán bên tai nàng, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai.
 
Cảm giác ấm áp làm Tô Nguyên đỏ bừng mặt. Lục Sách rõ là đang nói mò, nói như thế này khác gì lúc trước đâu, đơn giản là muốn chiếm tiện nghi của nàng thôi. Tô Nguyên khẽ hừ một tiếng: “Vậy huynh nói đi.”
 
“Tào quốc công làm long bào…”
 
Tô Nguyên giật mình: “Lão ta muốn làm Hoàng thượng ư?”
 
Kiếp trước nàng không nghe nói chuyện này.
 
“Cho nên chúng ta định lợi dụng chuyện này làm suy yếu thế lực của Tào quốc công trước.” Thân thể Tô Nguyên rất mềm mại, ôm đặc biệt dễ chịu, tay hắn không kìm được bắt đầu di chuyển: “Dù sao nếu Tào quốc công chết rồi thì vẫn còn con trai lão ta, còn thuộc hạ…” Giọng nam nhân nặng dần, thân thể giống như cũng có phản ứng.
 
Mặt Tô Nguyên càng nóng, dịch người: “Nhị biểu ca, huynh đã hứa với ta là chờ đến sang năm.”
 
Dù nàng bằng lòng gả cho Lục Sách nhưng tuổi còn nhỏ, vốn cũng định nhịn nhưng ai ngờ lại đau như vậy, đau quá mức tưởng tượng của nàng nên mới e sợ như vậy. Kết quả Lục Sách chủ động đề xuất chờ tới sang năm, đương nhiên nàng cũng vui vẻ mà đồng ý.
 
Lục Sách như bị xì hơi, thả nàng xuống: “Đại khái là vậy, đợi chuẩn bị xong ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng.”
 
Hắn bước nhanh mà đi.
 
Màu đỏ trên mặt Tô Nguyên lui dần, nhưng nghĩ tới phản ứng của Lục Sách lại thấy hơi có lỗi. Dù sao Lục Sách cũng là nam nhân mà dường như dục vọng của nam nhân mạnh hơn nữ nhân nên động tý là hắn muốn hôn nàng, chạm vào nàng, thế mà phải nhịn đến sang năm, không biết phải nhịn khổ thế nào đây, Tô Nguyên khó có thể tưởng tượng được.
 
Lục Sách cũng rất đau đầu, cảm thấy như có thứ gì đó đang muốn phá thân thể mình xông ra, hắn đứng trong sân đánh một bộ quyền mà ra đầy mồ hôi.
 
Đến khi trời tối, Tô Nguyên thấy Lục Sách còn ở thư phòng chưa về liền sai người tới hỏi.
 
Bảo Lục về đáp lời: “Thiếu gia nói bảo Thiếu phu nhân ngủ trước…” Nàng ấy vừa nói vừa lo lắng, mới tân hôn ngày đầu tiên, theo lý thiếu gia phải về sớm chút cùng Thiếu phu nhân mới phải, sao còn ở thư phòng chứ? Lại còn để phu nhân ngủ trước, mọi người nhìn vào có khi lại cho là thiếu gia cố ý lạnh nhạt thiếu phu nhân.
 
Tô Nguyên lại không thèm để ý, cảm thấy biện pháp này không tệ, ngủ trước ngủ sau có thể tránh được vài phần lúng túng, nàng liền đắp chăn đi ngủ không chờ Lục Sách.
 
Mãi đến giờ Hợi, Lục Sách mới rón rén về phòng, thấy thê tử đã ngủ rất say, khóe miệng còn cong lên, ánh mắt hắn lại dịch xuống dưới, nhìn thấy bả vai trắng như tuyết, có lẽ do thời tiết không lạnh nên lộ, vậy mà nàng cũng không tỉnh.
 
Hắn nghiêng đầu không dám nhìn xuống nữa, kéo chăn đắp cho nàng rồi nằm xuống.
 
Nhưng không thấy người hương lại vẫn thấy, Lục Sách trùm kín đầu lại, vừa nằm vừa niệm kinh Phật.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.