Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 82:
Chương 82
Tiểu hoàng môn đi vào thông báo.
Kỳ Huy đang ngồi trên long ỷ, nghe nói hai người tới thì rất vui. Lục Sách là huynh đệ tốt của hắn, là tri giao hảo hữu, bây giờ cưới được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, hắn ta cũng mừng thay. Kỳ Huy muốn gặp Tô Nguyên xem người làm Lục Sách động tâm là người thế nào. Đương nhiên, đây vẫn chưa phải điều quan trọng nhất… Kỳ Huy liếc nhìn Trần Uẩn Ngọc: “Ngươi chuẩn bị lễ vật cẩn thận chưa?”
Trần Uẩn Ngọc gật đầu.
“Đừng làm Trẫm mất mặt.” Kỳ Huy khinh thường: “Keo kiệt hẹp hòi, đừng giống mấy hôm trước, Trung thu mà ngay cả cái túi thơm cũng không nỡ tặng, đây là quan viên Trẫm coi trọng nhất, ngươi đừng có làm gì xấu hổ, đồ tặng đi rồi Trẫm sẽ trả lại cho ngươi.”
Trần Uẩn Ngọc cảm thấy mình quá oan uổng. Lần trước nàng ấy làm túi thơm cho Kỳ Huy, hắn ta chê nữ công của nàng không tốt, ném đi kêu không cần nên nàng ấy mới nghĩ là hắn không thích loại đồ này, vì vậy mới không làm nữa, kết quả lại bị nói là hẹp hòi.
Khó trách trước khi gả nàng vào cung mẹ khóc đến mất tiếng, nói tính tình Kỳ Huy cổ quái, không dễ hầu hạ. Giờ nàng mới hiểu ra, nhưng đã không còn cách nào. Một người quanh năm suốt tháng triền miên trên giường bệnh, luôn bị tật bệnh tra tấn, tâm tình cũng không tốt được bao nhiêu, làm thê tử đương nhiên cũng chỉ có thể chịu đựng một chút.
Nàng ấy rầu rĩ gật đầu.
“Mau tuyên.” Kỳ Huy hạ lệnh cho tiểu hoàng môn.
Tiểu hoàng môn nhanh chóng đi ra ngoài, mời bọn họ nhập điện.
Bởi vì Tô Nguyên biết tình trạng của Kỳ Huy nên Lục Sách cũng không nói gì với nàng, hai người sóng vai đi vào trong điện.
Điện Văn Đức lớn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, vô cùng tráng lệ, rường cột chạm trổ vàng ngọc huy hoàng, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở chính giữa, cách khá xa nên nhất thời không thấy rõ được dung mạo, cũng không dám nhìn kỹ, Tô Nguyên cúi đầu xuống hành lễ cùng Lục Sách.
“Lại gần chút, cần gì phải khách khí như vậy?” Thanh âm Kỳ Huy lười biếng: “Vừa nãy Hoàng hậu còn nói không biết Lục Thiếu phu nhân trông như thế nào.”
Mình đâu có nói, tại sao lại chụp lên đầu mình, Trần Uẩn Ngọc liếc Kỳ Huy một cái.
Lục Sách cười, kéo Tô Nguyên đi thẳng đến trước mặt Kỳ Huy.
Lần này nàng đã có thể nhìn rõ ràng. Hoàng thượng mi thanh mục tú, hết sức tuấn tiếu. Nếu Lục Sách tuấn mỹ theo kiểu khí khái hào hùng thì Kỳ Huy lại thanh tú yếu ớt, lại bệnh tật quanh năm nên da dẻ hắn tái nhợt, có vẻ suy nhược, tựa như Tây Thi mang bệnh, làm người thương yêu.
Bộ dáng này… khó trách Kỳ Huy mất sớm, thật sự là đáng tiếc.
Nhìn vẻ tiếc hận trong mắt nàng, Kỳ Huy thấy bất ngờ, chẳng lẽ Lục Thiếu phu nhân không giống thế nhân, cảm thấy mình đáng ghét ghê tởm sao? Hay Lục Sách đã nói cho nàng biết rồi? Hắn ta nhíu mày. Nhưng dung mạo không tệ, cũng một chín một mười với Hoàng hậu kia của mình, khó trách Lục Sách thích như vậy.
Thường ngày Lục Sách nào có tâm trí như vậy? Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Kỳ Huy gõ gõ ngón tay lên thành ghế: “Lần trước thưởng ngươi trăm lượng hoàng kim đã móc rỗng cả kim khố của Trẫm rồi, lần này Trẫm không thưởng những thứ này nữa, ngược lại là Hoàng hậu có chuẩn bị một phần hạ lễ.”
Trần Uẩn Ngọc vội vàng gọi cung nhân đưa cho Tô Nguyên.
“Cũng không biết ngươi có thích hay không.” Trần Uẩn Ngọc cười nói: “Nhưng hình như chúng ta đã từng gặp một lần, nhờ Lục gia Nhị cô nương giới thiệu… Ngươi mở ra xem đi.”
Hoàng hậu đưa một đôi khuyên tai trân châu, viên trân châu tròn trịa, to chừng ngón cái, mượt mà tỏa sáng, còn có hai cây trâm hoa, trân châu trên đó nhỏ như hạt gạo nhưng lại là màu hồng hiếm thấy, vô cùng đáng yêu. Tô Nguyên rất vui vẻ: “Thần phụ đa tạ Hoàng hậu nương nương!”
Xem ra là rất hợp ý nàng ấy, Trần Uẩn Ngọc nghĩ thầm, mình chọn không sai.
Kỳ Huy thấy vậy bèn đứng dậy đi xuống nói với Lục Sách: “Tuy Trẫm không có vàng bạc cho ngươi nhưng lại có đồ tốt khác, hôm qua lệnh Kim đạo trưởng…” Hắn ta cười rất tà dị: “Đi, tới phòng luyện đan với Trẫm, đan dược này không thể dùng như bình thường được, Kim đạo trưởng nói ăn xong sẽ rất thú vị.”
Tô Nguyên sững sờ.
Sao nghe Kỳ Huy nói chuyện đan dược lại không giống như giả vậy, không phải là thật sự muốn cho Lục Sách dùng đan dược gì chứ?
Ánh mắt của nàng đảo qua đảo lại, Lục Sách biết nàng đang nghĩ gì nhưng Tô Nguyên thật sự không thích hợp tới phòng luyện đan, đang lúc khó xử thì Kỳ Huy nói: “Thiếu phu nhân ở đây cùng Hoàng hậu đi, dù sao cũng đi không lâu đâu.”
Hắn ta và Lục Sách cùng đi ra ngoài.
Để hai nữ tử trẻ tuổi lại, ngơ ngác nhìn nhau.
“Hay là…”
“Nương nương…”
Hai người gần như đồng thời mở miệng, Trần Uẩn Ngọc che miệng cười: “Ta muốn nói hay là chúng ta ra ngoài một chút, giờ hoa quế đang nở rất thơm đấy. Ngươi có đói không, ngự trù trong cung làm bánh quế rất ngon, trước kia ta chưa từng được ăn bánh quế ai làm ngon như thế.”
Tô Nguyên giật mình.
Trước kia Trần Uẩn Ngọc là một tiểu cô nương hồn nhiên, tuy ít nói nhưng luôn luôn tươi cười, khiến người ta yêu thích; chỉ không ngờ giờ nàng ấy đã là mẫu nghi thiên hạ rồi mà vẫn vậy. Đáng tiếc lại bị độc chết, Tô Nguyên mấp máy môi, không biết nàng có thể giúp được một tay không.
“Nương nương đã nói là ngon thì đương nhiên ta muốn nếm thử.” Tô Nguyên cười.
Trần Uẩn Ngọc lập tức gọi cung nhân truyền thiện.
Lại nói Lục Sách theo Kỳ Huy vào phòng luyện đan quả thật thấy Kim đạo trưởng.
Bên ngoài đều truyền Kỳ Huy như tiên đế sa vào luyện đan để tìm kiếm trường sinh, lời này chỉ đúng một nửa, vì Kỳ Huy cũng thật sự muốn dùng kim đan thể để sống thêm mấy năm, chẳng qua hiệu quả cũng không như ý.
“Cất kỹ lọ đan dược này đi, dùng lúc chính Ngọ, có thể dùng thêm lộc huyết.” Kim đạo trưởng đưa một lọ đan dược cho Lục Sách: “Như thế mới có thể phát huy hết hiệu dụng.”
Lục Sách không hiểu gì cả, hắn rất khỏe mạnh, cần gì đan dược.
Kim đạo trưởng lại rất kiêu ngạo: “Trên đời này có biết bao nam nhân muốn cầu thuốc này để ngự nữ, thiên kim khó cầu, nếu không phải Hoàng thượng ban lệnh thì bần đạo…” Lời còn chưa dứt Lục Sách đã đỏ bừng cả khuôn mặt, trừng mắt nhìn Kỳ Huy: “Hoàng thượng, ngài cảm thấy ta cần thuốc này sao?”
“Chẳng qua là thêm chút tình thú, có sao đâu?” Kỳ Huy miễn cưỡng nói: “Dược liệu dùng cũng không hết, Trẫm lại nghe có loại thuốc này nên để Kim đạo trưởng luyện cho ngươi. Thuốc này có thể để đến mười năm, nay ngươi khỏe mạnh cường tráng nhưng về sau thì chưa hẳn.”
Lục Sách không nói gì.
Không phải khoe khoang chứ với thể lực của hắn thì đối phó vài Tô Nguyên cũng được, nếu còn dùng thuốc này thì sợ là mảnh mai như Tô Nguyên sẽ không chịu được. Hơn nữa hắn còn phải chờ đến sang năm, vì vậy giờ này cầm thuốc trong tay chỉ thấy tay như bị phỏng.
“Mấy chục năm về sau chưa chắc Trẫm đã còn trên đời, dù ngươi không cần thì giữ làm kỉ niệm cũng được.” Kỳ Huy nhìn hắn.
Dùng cái này làm kỉ niệm… Lục Sách cũng không biết mình nên nói gì.
Kỳ Huy liếc Kim đạo trưởng một cái, ông ta lập tức lui ra ngoài.
“Hôm nay đến, còn có một việc.” Kỳ Huy ngồi xuống nệm: “Nói đến Nguyễn Trực, ngươi tìm đúng người.”
“Lòng hắn đầy hận thù, căm thù tham quan đến tận xương tuỷ nên trù tính mười mấy năm, không giống chúng ta, Hoàng thượng, ngài thân ở trong cung nhất cử nhất động đều bị giám sát, ta ở bên ngoài chiêu binh mãi mã cũng mới chỉ bốn năm năm, đương nhiên là kém hắn ta.” Lục Sách hỏi: “Có tra được gì sao?”
“Không phải hắn ta nhưng hắn đã cung cấp một tin tức cực kỳ hữu dụng, Trẫm sai người đi tìm hiểu chuyện này, ngươi đoán xem phát hiện cái gì?” Kỳ Huy lấy một bức tranh ra: “Nhìn xem.”
Lục Sách mở ra cả kinh: “Long bào, đó là…”
Kỳ Huy nói nhỏ: “Là Tào quốc công sai người thêu ở Kim Lăng, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.”
Lục Sách cất bức họa đi: “Vậy vi thần lập tức…”
“Đừng nóng vội, ngươi mới thành thân, chờ mấy hôm đã.” Kỳ Huy đứng lên vỗ vỗ bả vai hắn: “Khó được ở cạnh phu nhân, ngươi phải biết trân quý, sau này sợ là sẽ không được an nhàn như thế này nữa đâu.”
Lòng Lục Sách run lên.
Hai người nói thêm một lát rồi quay về, Lục Sách và Tô Nguyên rời cung.
“Vừa rồi làm gì với Hoàng hậu thế?” Lục Sách hỏi.
“Đi ngắm hoa quế, sau đó ta hỏi có phải Trọng Hoa cung trồng rất nhiều hoa đào không, nương nương dẫn ta đi thật, còn ăn bánh quế cùng ta. Thật sự rất ngon, không ngấy chút nào.”
Nghe ra hai người giao lưu không tệ, Lục Sách cong cong khóe miệng.
“Vừa nãy huynh cầm gì thế?” Đến phiên Tô Nguyên hỏi: “Hoàng thượng cho huynh đan dược thật sao?”
Mặt Lục Sách nóng lên, hắn không thể nói thứ này ra khỏi miệng được: “Để cường thân kiện thể, Hoàng thượng đối xử với ta tốt quá, thứ gì cũng muốn để cho ta một phần.”
Tô Nguyên bật cười: “Huynh cần cường thân chỗ nào chứ?”
Không phải sao, sức lực không có chỗ phát tiết ấy chứ, Lục Sách thầm than.
Sau khi về Lục gia, hai người đi thỉnh an Thái phu nhân. Lục Hoán Vân tới Phủ đô đốc nên chỉ có Hàn thị và nhi nữ ở nhà, vừa thấy Tô Nguyên đã xếp hàng gọi to Nhị tẩu làm Tô Nguyên đỏ bừng mặt, mau bảo Thải Vi phân phát hồng bao, xem như lễ gặp mặt.
Nhưng nàng cũng không lỗ, Thái phu nhân và Hàn thị đều tặng lễ rất quý giá.
“Hôm nay còn vào cung à?” Thái phu nhân hỏi.
“Vâng, Hoàng thượng nhất thời hưng khởi muốn gặp chúng ta.”
Thái phu nhân không có nhiều ấn tượng tốt về Hoàng đế, nhưng dù gì cũng là Quân vương một nước nên cũng không nói gì, chỉ cười: “Không có chuyện gì là tốt rồi. Hai ngày nữa Nguyên Nguyên lại mặt, ta và Nhị thẩm con đã chuẩn bị hết cho con rồi, hôm đó con qua đây lấy là được.”
Lục Sách cảm kích, vội vàng cám ơn.
Lục Tĩnh Nghiên cười nói: “Nhị tẩu, hôm qua chúng ta đều không nói chuyện được mấy, lát nữa đi dạo chút nhé?”
Rõ ràng là muốn trêu nàng, nhìn xem gọi Nhị tẩu to thế nào, Tô Nguyên thầm oán. Hàn thị thì lườm nữ nhi một cái, nói với Tô Nguyên: “Lần này vội vàng quá, dù mẫu thân đã cố sức chuẩn bị nhưng vẫn có vài chỗ không được chỉnh chu, con đừng nghe Tĩnh Nghiên, mau về với Sách nhi đi. Còn đồ cưới, hạ nhân con mang tới cũng chưa kịp sắp xếp, cả phòng bếp quản sự nữa, các con không ở với đại ca đại tẩu rất bận bịu đấy.”
Lục Thái Phu nhân nghe xong thúc giục bọn họ mau về.
Tô Nguyên cười đồng ý, cùng Lục Sách về Y Vân lâu.
“Nghe cũng thấy mệt thay nàng.” Lục Sách cười nói: “Không cần quan tâm nhiều như vậy, đồ cưới ở trong khố phòng không có ai động tới, hạ nhân trì hoãn mấy ngày cũng không sao, có phòng bếp lại nên chỉnh đốn luôn, sau này nàng muốn ăn cái gì cũng dễ dàng.” Hắn vừa nói vừa bẹo má nàng: “Nàng cũng mau lớn một chút.”
Lớn nhanh để làm gì Tô Nguyên rất hiểu, đỏ mặt không để ý tới hắn.
Đến Y Vân lâu, Trần Tân đứng cách đó không xa nháy mắt ra dấu, Lục Sách nhìn thấy nói với Tô Nguyên: “Ta có chút chuyện, nàng về trước đi.”
“Vậy lúc nào huynh về?” Nàng vẫn chờ nghe chuyện lúc nãy đang nói dở trên xe ngựa.
“Sao thế, nôn nóng được gặp ta thế à?” Lục Sách bị nàng hỏi nên cũng không muốn đi lắm, ôm lấy eo nàng cúi đầu xuống: “Nàng hôn ta một cái, ta sẽ về sớm một chút.”
Ngay trước bao nhiêu hạ nhân, sao Tô Nguyên có thể hôn được, người này càn rỡ cũng không nhìn lúc, nàng lườm hắn một cái, chẳng nhẽ đêm còn không về?
Lục Sách ho nhẹ một tiếng, hỏi Trần Tân: “Chuyện gì?”
Trần Tân lấy một tay nải ra: “Gửi tới từ Đồng Châu, nghe nói thiếu gia thành thân…”
“Là mẹ sai người tặng ư?” Sắc mặt Lục Sách thay đổi: “Bị ai nhìn thấy không? Mẹ… sao lại sốt ruột như vậy chứ?”
“Có lẽ là quá nhớ ngài.” Trần Tân trấn an: “Đưa đến chỗ Tú Thực trước, Tú Thực cẩn thận đưa tới đây nên chắc hẳn sẽ không có ai phát hiện.”
Lục Sách thở phào một hơi, mở tay nải ra.
Bên trong có hai đôi giày đều là làm cho hắn, một đôi trâm vàng khảm hồng ngọc là tặng cho Tô Nguyên.
Hốc mắt hắn đỏ lên. Nhất định là mẫu thân rất nhớ hắn, nhưng thân thế của hắn tuyệt đối không thể bị ngoại nhân biết được, phụ thân bị hàm oan, nếu cả hắn cũng bại lộ thì sợ là khó mà báo thù. Lục Sách cất hết mọi thứ đi, chỉ là khi cầm chiếc trâm hắn hơi do dự, chuyện này có nên nói cho Tô Nguyên biết không?
Không biết nghe xong nàng sẽ phản ứng thế nào?
Hắn thở dài, bỏ tất cả vào một chiếc rương rồi khóa lại.