Tử khí đông lai

Chương 52


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 52:


Chương 52
 
Thật sư không ngờ Uy Viễn Hầu phủ lại phân gia vì việc này, Tô Nguyên chống cằm sững sờ, đời này có quá nhiều chuyện không giống như đời trước.
 
Đời trước Lục Thái Phu nhân không hề trở mặt với Lục Hoán Dương, Lục Tĩnh Anh gả đến Tào quốc công phủ, Lục Hoán Dương cũng phong cảnh được một thời gian, nhưng tiệc vui chóng tàn, chẳng được mấy năm Tào quốc công phủ đã bị tịch biên, kết cục thê lương, nam nhân đều bị chém đầu, nữ nhân giống như Lục Tĩnh Anh đều bị bán làm nô tỳ.

 
Ngày đó nàng còn hơi đồng cảm với Lục Tĩnh Anh, nhưng bây giờ thì chẳng còn đồng cảm chút nào. Tiểu cô nương này quá độc ác, lại bốc đồng, không hề suy nghĩ đến người khác, vẫn là để nàng ta tự sinh tự diệt đi.
 
Tô Nguyên thở dài, giờ người phải lo là Tô Văn Huệ, nhất định phải cứu được tỷ ấy.
 
Suy nghĩ một lát xong, Tô Nguyên đi gặp lão phu nhân.
 
“Tổ mẫu, con hơi nhớ ngoại tổ mẫu, muốn đi thăm lão nhân gia người một chút. Mẹ còn đang ở cữ không thể ra ngoài, nếu không con cũng đi với mẹ rồi.” Nàng kéo tay áo lão phu nhân: “Con còn thèm dưa chua ngoại tổ mẫu muối, cả cậu nữa, cũng đã lâu rồi không tới, cậu sắp thi hội rồi, con muốn tặng cậu một cái hầu bao.”
 
Lý do rất là đầy đủ, dù sao cũng không xa, lão phu nhân khoát khoát tay: “Đi đi thôi, nhưng nhất định phải về trước khi trời tối.”
 
Tô Nguyên đồng ý, vui vẻ rời phủ.
 
Lão phu nhân cười nhìn theo bóng nàng, giờ nhà họ thật tốt, Tô Thừa Phương có hậu, hai đứa cháu gái tương thân tương ái, phu nhân thông gia lại khoan hậu, dường như đã không còn gì tiếc nuối. Nhưng hai nhà thân thích lại không được vậy, Tô Thiệm không nghe khuyên bảo, muốn gả Tô Văn Huệ đi Trương gia, đã đính hôn rồi. Còn Lục gia, Thái phu nhân đã quá tuyệt vọng về Lục Hoán Dương, không để ý bà khuyên can, nhất quyết muốn phân gia.
 

Lục Hoán Dương vốn đã xốc nổi, biết ý của Thái phu nhân càng cáu giận, cảm thấy Thái phu nhân không coi mình là con trai, nhất quyết không chịu bỏ qua cho Lục Tĩnh Anh nên trong cơn nóng giận còn thúc giục Thái phu nhân mau phân gia. Dù sao Ngô Tông Viêm rất thích Lục Tĩnh Anh, tuyệt sẽ không tin người khác đồn thổi, hơn nữa được mấy hôm vết bầm ở chân kia cũng tan, lấy gì làm chứng là Lục Tĩnh Anh làm?

 
Thái phu nhân và Lục Hoán Dương đã thành thế nhất đao lưỡng đoạn.
 
Lão phu nhân lại thấy đau đầu, chỉ phiền nhà người khác mà.
 
Tô Nguyên ngồi kiệu tới Nguyễn gia.
 
Nghe nói Tô Nguyên tới, lão thái thái vừa cười vừa nắm lấy tay nàng hỏi han ân cần: “Nguyên Nguyên, sao tự dưng con lại đến đột ngột thế. Không nói trước để sáng ta đi mua gà về hầm cho con uống, không phải con thích uống canh gà nhất sao?”
 
“Trên đời có rất nhiều món ngon, nhất là ngài làm, món gì con cũng thích, hôm nay ngài nấu gì vậy?”
 
“Đậu xào dưa chua, thịt kho ngũ vị hương.”
 
Tô Nguyên nghe mà chảy nước miếng: “Chỉ từng này thôi là đủ rồi, con đều thích ăn.” Nói xong nhìn quanh một lượt: “Cậu có ở nhà không ạ, hẳn là mấy hôm nay không phải tới Quốc Tử Giám chứ, mấy hôm nữa là thi rồi mà.”
 
Hôm nay nàng đến chủ yếu là tìm Nguyễn Trực, muốn nhờ Nguyễn Trực xem có cách nào điều tra về Trương Tôn Tích không, có lẽ Nguyễn Trực sẽ ngại phiền, nhưng nàng cứ nhờ cậu đấy.
 
Tô Nguyên che miệng cười.
 
Lão thái thái ai nha một tiếng: “Thật không khéo… A Trực vừa mới ra ngoài… nói là đi uống rượu với ai đấy, đúng rồi, hình như là Tào quốc công phủ thế tử.”
 
Cái gì? Tô Nguyên kinh hãi.
 
Tại sao cậu lại đi uống rượu với Ngô Tông Viêm? Kết cục của người này cực kỳ thảm, hay nói cách khác là những người có quan hệ gần gũi với Tào quốc công đều không có kết cục tốt, ngoại trừ Lục Thái Phu nhân và Lục Hoán Vân, nhưng hai người kia thứ nhất là không thân thiện với Tào quốc công, thứ hai là vì Lục Sách.

 
Hai người này đều có ân, có tình với Lục Sách.
 
Nhưng nếu cậu giao hảo với Ngô Tông Viêm thì tương lai sẽ rất khó nói.
 
Nhỡ bị Hoàng đế chán ghét thì có khi còn liên lụy tới Tô gia, Tô Nguyên tâm hoảng ý loạn vội vàng hỏi: “Tổ mẫu, bọn họ đi đâu thế?”
 
“Để ta nghĩ xem.” Lão thái thái cau mày: “Nguyên Nguyên, sao thế, con có chuyện gì gấp sao?”
 
“Vâng.” Tô Nguyên muốn nói là rất gấp nhưng lại sợ lão thái thái lo lắng nên lại cười: “Không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn đưa cho cậu một cái hầu bao, mong cậu có thể thi đỗ, con muốn tự tay đeo cho cậu nên mới muốn gặp ngay.”
 
Đứa nhỏ này cũng là có hiếu, lão thái thái nói: “Hình như là quán rượu Hợp Khánh.”
 
Cũng không quá xa, Tô Nguyên nói: “Vậy giờ con đi tìm cậu, lát nữa chúng ta sẽ về dùng cơm.” Không thể để Nguyễn Trực uống rượu với Ngô Tông Viêm được, lỡ uống say lại xưng huynh gọi đệ thì hỏng cả.
 
Tô Nguyên lập tức đi tới quán rượu Hợp Khánh.
 
Nghe tiểu nhị nói là ở trên tầng hai, Tô Nguyên chạy chậm lên trên gõ cửa nhã gian của Nguyễn Trực.
 
“Ai thế?” Nguyễn Trực hỏi.
 
“Là con, cậu, con là Nguyên Nguyên.”
 

Nguyễn Trực khẽ giật mình, lập tức lại thấy đau đầu, ở quán rượu ngư long hỗn tạp, tiểu cô nương không nên tới đây mới phải, tại sao Tô Nguyên lại ở đây?
 
Không phải là lại muốn y làm gì chứ? Nguyễn Trực ấn ấn mi tâm, đứng dậy mở cửa.
 
Tô Nguyên thò đầu vào thấy bên trong không có ai bèn dặn nô tỳ đứng ngoài chờ, nàng bước vào đóng cửa lại nói nhỏ: “Cậu, ta nghe nói cậu uống rượu với Ngô thế tử à?”
 
“Ừ, hắn ta còn chưa tới.”
 
Thế mà là thật, Tô Nguyên lo lắng kéo áo Nguyễn Trực đi ra ngoài: “Cậu, ngài sắp thi hội rồi, sao giờ còn đi uống rượu? Mau về với con đi.”
 
Đứa cháu gái này thật sự là quản nhiều quá rồi, Nguyễn Trực nghĩ thầm, rốt cuộc là cháu gái hay là mẹ đây, cái gì cũng muốn quản, y nhíu may giật tay áo lại: “Con còn nói ta à, xem lại mình xem, Tô gia thiên kim lại chạy tới quán rượu, nếu muội phu biết thì nhất định sẽ không tha cho con. Mau đi về đi, ta còn có việc.”
 
Đúng là lòng tốt không được báo đáp, cậu tưởng mình muốn quản à? Giờ phụ thân mẫu thân hạnh phúc, cuộc sống của nàng cũng vô cùng tốt, ai còn muốn quản nọ quản kia chứ? Nếu không phải chuyện này liên lụy quá lớn thì nàng cũng không muốn quản đâu, Tô Nguyên nghiêm mặt nói: “Cậu, ngài đừng có quan hệ gì với Ngô thế tử kia… Kết cục của Ngô thế tử sẽ không tốt, Tào quốc công cũng vậy.”
 
Nguyễn Trực chấn động trong lòng, nhìn Tô Nguyên: “Con nghe lời này từ đâu?”
 
Đây là thiên cơ, nàng tận mắt nhìn thấy ở kiếp trước nhưng Tô Nguyên còn phải tìm lý do hợp lý: “Cả phụ thân lẫn nhị biểu thúc đều không muốn có quan hệ với Tào quốc công phủ, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao? Bọn họ không muốn lui tới chứng tỏ Tào quốc công phủ đều không phải là người tốt, mà người như vậy kết cục chắc chắn sẽ không tốt được.”
 
Nghe vậy Nguyễn Trực không biết nên khóc hay cười.
 
Thấy y không tin, Tô Nguyên cảm thấy dù có ép buộc cũng phải lôi được cậu về nhà. Nàng dùng hết sức kéo y ra ngoài: “Cậu, cậu, ngài nghe con một lần được không? Có được không? Con tới tận đây để đưa hầu bao cho cậu, hôm nay ngoại tổ mẫu còn nấu đồ ăn rất ngon đợi ở phủ, cậu về ăn với con đi?”
 
Nàng làm nũng, giống như mật ong dính người.
 
Nguyễn Trực muốn chết không được muốn sống không xong, mẫu thân còn muốn mình thành thân, nếu sinh ra một đứa con gái thích lo chuyện bao đồng như Tô Nguyên thì làm sao mà chịu nổi? Đánh lại không thể đánh, mắng lại không nỡ mắng, đang muốn lùi lại ai ngờ chính Tô Nguyên dùng quá nhiều sức nên đứng không vững, ngã về phía bình phong.
 
Mắt thấy sắp ngã xuống, lại có một cánh tay đột ngột xuất hiện ôm lấy eo nàng. Tô Nguyên giật mình, người ôm eo nàng là một người mặc y phục của gã sai vặt, gương mặt rất lạ, nhưng đôi mắt lại rất quen, hai mắt đen nhánh, giờ phút này còn mang theo một chút giảo hoạt. Nàng đột nhiên nhận ra, đây là Lục Sách, Lục Sách cải trang.
 

“Nhị…” Nàng muốn gọi Nhị biểu ca hỏi xem tại sao hắn lại ở đây.
 
Lục Sách đặt ngón trỏ lên môi nàng, nói nhỏ: “Đừng gọi ta.”
 
Nàng ngây ngẩn cả người, nhã gian này là Nguyễn Trực bao, tại sao hai người này lại ở cùng nhau? Lục Sách còn ăn mặc như thế này để làm gì? Ban nãy trốn sau bình phong phải không? Rốt cuộc hai người này có bí mật gì?
 
Nguyễn Trực thấy Lục Sách còn ôm cháu gái mình không buông bèn hạ giọng: “Còn không buông ra!”
 
Tiểu cô nương vòng eo rất nhỏ, dù cách một lớp vải vẫn cảm nhận được da thịt phía bên dưới, Lục Sách đỏ mặt buông tay ra.
 
“Muội ra ngoài với ta.” Giọng hắn đầy tỉnh táo: “Lát nữa Ngô Tông Viêm sẽ tới, giờ đi thôi, ta làm gã sai vặt của muội, đừng để lộ.”
 
“Cậu, rốt cuộc là sao thế này?” Tô Nguyên vô cùng hiếu kì.
 
Nguyễn Trực cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Giờ y rất hiểu Tô Nguyên, chuyện gì cũng muốn tra hỏi đến cùng, nhưng chuyện này có thể nói cho nó biết sao? Nếu nói thì không biết còn muốn lải nhải như thế nào nữa, y nhìn thoáng qua Lục Sách, thiếu niên này dù nhỏ tuổi nhưng lại toàn ý xấu, đã gây chuyện thì tự thu dọn đi.
 
Lục Sách ngầm hiểu, nói với Tô Nguyên: “Ta sẽ nói cho muội biết, đi thôi.”
 
Tô Nguyên còn đang do dự.
 
Lục Sách rỉ tai: “Ra ngoài quán rượu rẽ trái có một con ngõ nhỏ, căn phòng thứ ba ở cuối ngõ, thấy trước sau không có người thì gõ cửa.”
 
Nghe thần thần bí bí, chẳng lẽ là có liên quan tới nghiệp lớn? Tô Nguyên chấn động trong lòng, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, có lẽ hôm nay mình đánh bậy đánh bạ đã tự bước chân vào vòng xoáy, giờ còn có thể bứt ra không? Sợ là không được, bởi vì nếu nàng không đoán sai thì cậu đã hãm sâu vào đó rồi.
 
Nàng hít sâu một hơi, mở cửa dẫn hai nô tỳ và cả Lục Sách đang cải trang xuống lầu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.