Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 53:
Chương 53
Sau khi ra ngoài, Tô Nguyên cầm ít bạc vụn đưa cho Thải Vi: “Các ngươi ra quán trà Minh Xuân uống trà đi, gọi ít bánh điểm tâm, ta sẽ đến đó sau.”
Bảo Lục giật mình: “Cô nương, ngài muốn đi đâu ạ?”
“Ngươi không cần biết.” Tô Nguyên cười cười.
“Nhưng cô nương… Một mình ngài, sao chúng ta yên tâm được? Nhỡ có chuyện gì, nô tỳ thực sự không gánh nổi!”
“Nếu ngươi không nghe ta thì lại càng không gánh nổi.” Nàng có chuyện lớn, không thể không đi.
Thải Vi nghe thế liền biết Tô Nguyên đã quyết tâm, từ trước đến nay nàng ấy khéo hiểu lòng người, không giống Bảo Lục quá mức ngay thẳng, liền vội vàng kéo Bảo Lục lại: “Cô nương yên tâm đi đi ạ, chúng nô tỳ sẽ ở đó đợi ngài.”
Bảo Lục còn muốn nói nữa.
Thải Vi đã kéo mạnh nàng ấy rời đi.
Mắt thấy hai người đi khuất, Tô Nguyên cũng quay người rời đi.
Nàng chưa từng đi vào con hẻm nhỏ kia, nay mới thấy nó rất u ám, ẩm ướt, giống như mặt trời chưa bao giờ chiếu xuống được đến đây, gốc đại thụ ở căn nhà thứ ba kia trông rất xác xơ, không hề có chút tươi mới nào của mùa xuân.
Theo lời Lục Sách, nàng nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Rất nhanh, liền có một gã sai vặt ra mở cửa, hắn ta ló nửa cái đầu ra, trên mặt có hai nốt ruồi son, Tô Nguyên trợn tròn mắt, đây không phải là Tú Thực sao? Ngày đó Tô Nguyên phát hiện Lục Sách ở chùa Bạch Mã cũng là vì nàng nhận ra Tú Thực, đi theo hắn ta mới gặp phải Lục Sách… Thì ra thời gian này không thấy Tú Thực là vì trốn ở đây.
Tú Thực cũng kinh hãi khi thấy Tô Nguyên, vừa rồi Lục Sách trở về nói sắp có khách bảo hắn ta đi nghênh đón, ai ngờ lại là Tô gia Tam cô nương.
Nơi bí mật như thế này, sao có thể cho một tiểu cô nương biết được.
“Mời ngài vào.” Kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn ta vẫn vội vàng mời Tô Nguyên vào.
Một căn nhà nho nhỏ, không hề có hơi người, rất yên tĩnh, nếu không phải nàng thấy tận mắt đây là kinh thành thì thật sự sẽ cho rằng mình đang ở ngoại thành.
Tú Thực đưa nàng vào sảnh chính: “Công tử đang đợi ngài ở bên trong.”
Không hoang vu như bên ngoài, chính đường vẫn khá là sạch sẽ, Lục Sách ngồi trên ghế, đã rửa lớp cải trang, để lộ gương mặt tuấn mỹ. Tô Nguyên nghĩ đến gã sai vặt kia, không ngờ thuật dịch dung của Lục Sách lại lợi hại như vậy, chỉ là không thay đổi được đôi mắt nên bị nàng nhận ra.
Nàng không mời mà ngồi, thản nhiên nói: “Nhị biểu ca, bây giờ huynh có thể nói cho ta biết không?”
Tú Thực rót một chén trà nóng cho hai người họ.
Lục Sách bưng lên thổi một cái: “Như muội thấy, ta có chút chuyện muốn nhờ Nguyễn công tử.”
Tô Nguyên nhăn mày: “Cậu ta chỉ là một thương nhân, có thể giúp gì cho huynh?” Lục Sách là người của Kỳ Huy, sau này sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu ở chốn kinh thành, dù công thành danh toại nhưng đời này có quá nhiều chuyện đã thay đổi, nên cũng chưa chắc bọn họ đã thành công, nàng thực sự lo lắng cho Nguyễn Trực: “Nhị biểu ca, mẹ ta luôn rất lo cho cậu, sợ cậu sinh sự, nên nếu huynh có khó khăn gì thì vẫn nên tìm người khác đi, cậu ta có bản lĩnh gì chứ?”
Rất vội vã ngăn cản, ban nãy còn không muốn để Nguyễn Trực có quan hệ gì với Ngô Tông Viêm… vị biểu muội này vô cùng cảnh giác.
Nàng cũng rất thông minh, cũng như hôm ở chùa Bạch Mã, hắn còn chưa nói gì nàng đã chủ động giấu diếm chuyện về kinh thay hắn, Lục Sách càng nghĩ càng thấy Tô Nguyên thiên tư hơn người, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, sao lại có thể phát giác được những nguy hiểm này chứ? Hắn đánh giá Tô Nguyên một cách tỉ mỉ.
Ánh sáng lờ mờ trong phòng khiến đôi mắt của hắn càng sáng rõ, Tô Nguyên bị hắn nhìn mà hốt hoảng.
Có phải nàng thể hiện quá nhiều khiến Lục Sách hoài nghi không?
Người này vốn đã đa nghi rồi.
Tô Nguyên khẽ cắn môi, có chút lo lắng nhưng ngẫm lại thì chuyện nàng trọng sinh là một chuyện quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người, dù Lục Sách có lợi hại đến mức nào thì cũng sẽ không nghĩ theo hướng này đâu nhỉ? Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, giữ vững tinh thần nói: “Nhị biểu ca, rốt cuộc huynh muốn nhờ cậu làm gì? Vừa nãy huynh nói sẽ nói cho ta biết.”
Lục Sách cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Dù cậu muội là thương nhân nhưng kiến thức rộng rãi, quan hệ cũng rộng, ta là tới hỏi ngài ấy… Muội cũng biết ta làm phủ quân tiền vệ mà, hầu hạ bên Hoàng Thượng, Hoàng thượng yêu thích một số thứ khá đặc biệt, ta tìm không được nên mới tìm đến Nguyễn công tử. Còn ta cải trang là vì Thái hậu nương nương theo dõi rất chặt, lão nhân gia ngài không cho phép Hoàng Thượng càn quấy nên ta mới bất đắc dĩ cải trang như vậy để cắt đuôi cấm quân.”
Cái gì?
Tô Nguyên nghe mà như lọt vào trong sương mù, tò mò hỏi: “Thứ gì, chỉ cậu ta mới có sao?”
“Cái này tốt nhất muội đừng hỏi nữa.” Lục Sách nói: “Hoàng Thượng lớn dần, huyết khí phương cương… như nói thực sắc tính dã.”
Nói rất mịt mờ nhưng Tô Nguyên vẫn hiểu, đỏ bừng cả gương mặt.
Nàng thật sự không ngờ Lục Sách sẽ giúp Kỳ Huy tìm thứ này…
“Được rồi.” Nàng đứng lên.
Lục Sách thấy mặt nàng đỏ gay như quả anh đào, trông rất ngon miệng bèn cười: “Muội quá căng thẳng rồi, cậu muội cũng không phải trẻ con ba tuổi, sẽ không làm bậy đâu.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng như vừa trút được gánh nặng, Tô Nguyên quay lưng về phía hắn nhìn ra ngoài cửa, Kỳ Huy thể chất yếu nhược, lấy luyện đan làm cái cớ để qua mắt Thái hậu, nhờ vào đó nuôi binh trù mưu, muốn một kích trí mạng nên những thói hư tật xấu kia chỉ là bề ngoài, Lục Sách nói như kia chẳng khác gì coi nàng như trẻ con mà lừa cả.
Nàng quên mất Kỳ Huy cũng là một thanh lợi kiếm đang ẩn mình, sao có thể đi tìm những thứ đó làm hại bản thân được chứ? Với lại Lục Sách cũng biết Kỳ Huy là người như thế nào, quan hệ của cả hai cũng tốt quá, Lục Sách dám dùng lý do này để lừa mình.
Tô Nguyên khinh thường nói: “Huynh lừa ta.”
Ánh mắt Lục Sách lóe lên, thản nhiên nói: “Sao lại là lừa muội? Nếu không muội cho rằng ta tìm cậu muội làm gì?”
Tô Nguyên ngậm miệng không nói.
Nàng phát hiện ra Lục Sách vốn không hề định nói thật với mình, ban nãy hắn nói thế là để dỗ mình rời đi thôi.
Người này, chỉ biết lừa gạt người khác.
Tô Nguyên quay đầu liền đi.
Nhưng sao nàng nhanh bằng Lục Sách được, còn chưa ra khỏi cổng đã bị Lục Sách túm tay giữ lại.
“Đã không muốn nói thật cớ gì còn giữ ta lại?” Tô Nguyên nhìn chằm chằm hắn: “Huynh yên tâm, ta sẽ không đi tìm cậu đâu vì ta biết, cậu cũng sẽ không chịu nói.”
Ánh mắt nàng mười phần kiên định, lại rất bất mãn.
Sắc mặt Lục Sách trầm xuống, chẳng biết tại sao đột nhiên hắn lại không muốn Tô Nguyên ghét mình vì chuyện này, cho dù đó là nghĩ cho nàng, không muốn nàng bị vướng vào chuyện này.
Thiếu niên một mực không chịu buông tay, Tô Nguyên tức giận nói: “Lục Sách, huynh muốn làm gì? Còn không cho ta đi à?”
Nàng rất tức giận vì bị hắn lừa một vố.
Lục Sách đấu tranh nội tâm một lát, cuối cùng vẫn buông ra: “Lúc về đừng để ai phát hiện, Tú Thực, ngươi đưa Tam biểu muội ra ngoài, cẩn thận một chút.”
Tên khốn này, đến cuối cùng vẫn không chịu nói, Tô Nguyên hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Đợi Tú Thực quay về, Lục Sách viết một phong thư đưa cho hắn ta: “Mau mang đi cho Nguyễn công tử.”
Tường thuật lại cuộc nói chuyện hôm nay của hắn và Tô Nguyên đề phòng Tô Nguyên hỏi, dù Tô Nguyên không tin nhưng hắn vẫn phải chuẩn bị chu toàn.
Tú Thực vội vàng chạy tới quán rượu Hợp Khánh.
Tô Nguyên tức giận tới quán trà gọi hai nha hoàn về Nguyễn gia.
Lão thái thái cười nói: “Đi lâu như vậy có thấy A Trực không?”
“Có ạ.” Tô Nguyên thu lại vẻ không vui: “Nhưng cậu có việc nên con không quấy rầy, lại đi dạo một chút rồi mới về. Ngoại tổ mẫu, con hơi đói, chúng ta ăn cơm đi?”
“Được được được.” Lão thái thái liên thanh đồng ý.
Hai bà cháu cùng dùng bữa.
Đồ ăn rất ngon, Tô Nguyên cảm thấy đỡ tức một chút, nhưng khi thấy Nguyễn Trực trở về nàng lại không vui, đây mới gọi là chó cắn Lữ Động Tân, mình lại không thể nói ra chuyện trọng sinh, thật là phiền lòng.
Nguyễn Trực nhìn thấy Tô Nguyên, nghĩ đến phong thư của Lục Sách lại muốn cười.
Cũng thật khó cho hắn, lại nghĩ ra…
Nhưng có gì mà thiếu niên này không nghĩ ra được? Dùng thân phận Ảnh Tử uy hiếp mình, lợi dụng nhân mạch của mình, cũng đủ âm hiểm.
Thậm chí chuyện giao hảo với Ngô Tông Viêm cũng là vì đại kế về sau. Nguyễn Trực lắc đầu, nếu không phải coi trọng lời hứa Tru tham quan, xây dựng thái bình thịnh thế của Lục Sách thì y thật sự muốn đánh một trận ngươi chết ta sống chứ không muốn bị một tên trẻ ranh sai bảo.
Nguyễn Trực đi lại gần Tô Nguyên cười: “Còn chưa đi sao?”
“Cậu muốn con đi lắm đúng không?”
“Sao có thể chứ, chỉ hỏi một chút thôi.” Nguyễn Trực sờ sờ đầu Tô Nguyên.
Lúc này Tô Nguyên không thèm khách khí, hất tay y ra: “Con đã là đại cô nương rồi, sau này cậu đừng tùy tiện sờ đầu con.” Rồi nàng đặt hầu bao xuống bàn: “Cậu đeo thử đi, con về.”
Tô Nguyên cười với lão thái thái: “Ngoại tổ mẫu, nhất định ngài muối rất nhiều dưa, cho con mang một ít về nhé?”
“Được được được.” Lão thái thái vội đưa nàng một hũ nhỏ: “Ăn hết lại tới, chờ sang hè sẽ sàng có nhiều, dưa muối, cà muối đều có, ta sẽ mang sang cho con.”
Tô Nguyên tạ ơn lão thái thái, gọi Bảo Lục nhận lấy rồi lên kiệu về Tô gia.
Lão thái thái liếc xéo Nguyễn Trực: “Sao lại đắc tội Nguyên Nguyên rồi? Nhìn nó xem, tức giận đến phồng miệng còn tưởng ta không nhận ra. Con đúng là chuyên làm người khác tức giận, làm ta giận thì thôi, còn chọc Nguyên Nguyên giận.”
Nguyễn Trực cũng không biết phải kể nỗi oan uổng của mình với ai, đứa cháu gái này quá thích quản chuyện, y sợ lão thái thái dông dài nên vội nói: “Ta đi đọc sách đây, ngài đừng tới quấy rầy, cơm tối ta sẽ tự ăn.”
Lão thái thái buồn bực dậm chân, thi hội đỗ thì sao, có chịu thành thân không? Bà bị tên nhóc này tức chết rồi, lão thái thái quyết định lát nữa sẽ tới Tô gia thương lượng với Nguyễn Trân chuyện thành thân của Nguyễn Trực, cũng không tin không quản được tên nhóc này!