Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 51:
Chương 51
Vì Tô Cẩm ra tay quá đột ngột nên Lục Tĩnh Anh không dám nghĩ Tô Cẩm dám đánh mình, nhất thời ngẩn người, chờ tới lúc phản ứng lại, nàng ta cũng nhào tới muốn đánh Tô Cẩm.
Nhưng lão phu nhân đã lấy lại tinh thần, vội vàng sai người ngăn lại, nghiêm nghị trách cứ Tô Cẩm: “Cẩm Nhi, con điên rồi sao, sao tự dưng lại đánh Tĩnh Anh? Quan hệ của cả hai rất tốt mà, sao lại làm như thế?”
“Tổ mẫu, sao người không hỏi xem nàng ta đã làm gì?” Tô Cẩm khóc lớn: “Là nàng ta đẩy con xuống nước, còn để đại biểu ca tới cứu con, tất cả đều là bẫy của nàng ta.”
“Ngươi đừng có ngậm máu phun người!” Lục Tĩnh Anh bị đánh lại không trả thù được nên giận dữ công tâm: “Ngươi có chứng cứ gì mà dám ngậm máu phun người? Ta thấy rõ là váng đầu, không nhìn xem bản thân là ai, ta sẽ phí tâm đối phó ngươi sao? Ca ca ta có lòng tốt tới cứu ngươi, ngươi còn chó cắn Lữ Động Tân.”
Lục Tĩnh Anh nhanh mồm nhanh miệng, Tô Cẩm bị nàng ta nói đến á khẩu.
Lão phu nhân cũng cảm thấy cháu gái mình bị dọa đến choáng váng nên xin lỗi Lục Thái Phu nhân: “Sợ là Cẩm nhi bị kinh sợ…”
Sắc mặt Tô Cẩm tái xanh.
Xem ra oan khuất này của mình không thể rửa sạch được.
Tô Nguyên đều nhìn ở trong mắt, nhất định là vô cùng tức giận Tô Cẩm mới dám đánh Lục Tĩnh Anh, nếu không nhất định tỷ ấy sẽ không xúc động như thế, nên nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ có chứng cứ gì không? Ta tin tỷ, tỷ cẩn thận suy nghĩ xem.”
May mà vẫn còn có người đứng về phía mình, Tô Cẩm vui mừng, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi đột ngột cởi áo choàng ra nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, lúc nãy trên thuyền con bị người đánh lén, bằng không không thể nào ngã xuống sông được.” Giờ nàng ấy mặc kệ người khác nghĩ gì, vén váy lên quá đầu gối: “Ngài nhìn nơi này xem.”
Trên da thịt trắng như tuyết có một chỗ bầm tím, hiển nhiên là bị cái gì đó đập vào, lão phu nhân biến sắc.
“Trên thuyền chỉ có mấy cô nương chúng ta, ngoại trừ đại biểu tỷ thì không ai biết võ công, không phải nàng thì là ai? Hơn nữa đại biểu tỷ đã sớm biết tâm ý của đại biểu ca với con, sớm để đại biểu ca chờ trên bờ, bằng không người đầu tiên nhảy xuống sông không thể là huynh ấy.” Tô Cẩm giữ chặt tay áo lão phu nhân: “Nàng ta muốn hủy con, tổ mẫu, nhất định ngài phải làm chủ cho con.”
Đám người nhìn nhau.
Nếu là thật thì đúng là mất hết mặt mũi của Uy Viễn Hầu phủ, Tô gia cũng chẳng tốt lành đi đâu. Lão phu nhân và Lục Thái Phu nhân nhìn nhau, vội nói: “Về đã, tất cả đều về đi. Mau gọi lão gia tới, tất cả hồi phủ.”
Thật sự là quá không ra gì, hai nhà xưa nay thân thiết vậy mà giữa các tiểu thư lại có chuyện như thế này. Lục Tĩnh Anh còn muốn giảo biện, Lục Thái Phu nhân đã lạnh lùng quát: “Còn không đi? Chẳng lẽ muốn ta trói ngươi về sao?”
Vô cùng nghiêm túc. Lục Tĩnh Anh ngậm miệng.
Tất cả vội vàng hồi phủ.
Hai nhà cũng không cùng thẩm vấn, ai về nhà nấy.
Tô Thừa Phương nghe Tô Cẩm kể lại một lượt xong bảo nàng ấy để lộ vết thương.
Đại Lý Tự phá án, chỉ cần là đả thương người thì đều có đại phu hợp tác, Tô Thừa Phương ở Đại Lý Tự ba năm, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hắn cẩn thận kiểm tra một hồi, nói với lão phu nhân: “Chắc chắn không phải bị va đập khi ở dưới nước, đây là dấu vết bị ám khí đập vào, là loại tròn nhẵn nên không rách da, nhưng gây nên tổn thương khu trú, do vậy tạo ra vết bầm.”
Lão phu nhân giật nảy người: “Thật sự là Tĩnh Anh ư, nhưng xưa nay quan hệ của hai đứa rất tốt, có phải là Vanh nhi không?”
“Không đâu, Vanh nhi làm người ngay thẳng, lúc đó lại ở bờ sông, dù lợi hại thế nào cũng không thể tinh chuẩn nhắm đúng Cẩm nhi được, công phu của nó không tốt như vậy.” Tô Thừa Phương trầm ngâm: “Ngài còn không biết Vanh nhi sao, đến bắn cung còn không bằng Tĩnh Anh, căn bản là không thể nào.”
Tô Nguyên bổ thêm vào: “Đại biểu tỷ đã sớm trở mặt với Nhị tỷ, vì Nhị tỷ không chịu nịnh nọt, thuận theo tỷ ấy nữa, nên nàng ta cực kỳ tức giận, mấy hôm trước còn làm Nhị tỷ mất mặt trước mặt mọi người.”
Từ trước đến nay Lục Tĩnh Anh đều rất bốc đồng, lão phu nhân cũng biết là Tô Cẩm luôn nhường nàng ta, nhưng một cô nương mới mười sáu tuổi sao có thể ác độc như thế được? Thật sự là không dám tin. Nhưng vết thương trên đùi Tô Cẩm lại là thật, không giả được.
“May mà không xảy ra chuyện lớn gì.” Lão phu nhân nghĩ mà sợ.
Tô Cẩm tự bơi lên bờ, dù bị chê cười nhưng mọi người chỉ giễu cợt vài câu rồi cũng thôi, không ảnh hưởng gì nhiều, chứ nếu để Lục Vanh cứu được thì sẽ rất khó giải quyết. Gả đi thì không can tâm, không gả thì thanh danh cũng mất hết.
Tô Nguyên thấy mọi người cũng đã tin phần nào: “Tổ mẫu, không thể mặc kệ đại biểu tỷ bắt nạt Nhị tỷ như thế chứ? Phải có sự công bằng.” Bây giờ nàng cực kỳ ghét Lục Tĩnh Anh, trước kia là không muốn so đo, nhưng người này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, chẳng những trào phúng nàng từng là thứ nữ, còn ra tay ác độc với Tô Cẩm, không hề niệm chút tình thân nào.
Dầu gì họ cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Lão phu nhân trầm ngâm, phân phó Lý mama: “Ngươi sang bẩm báo kết luận của lão gia cho Thái phu nhân đi.”
Lúc này Lục gia cũng đang thẩm vấn Lục Tĩnh Anh, Lục Thái Phu nhân cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng nên gọi cả Lục Hoán Dương, Liêu thị và Lục Vanh tới chính phòng.
“Dù ta không muốn tin lời Cẩm Nhi nhưng nó đã để lộ vết thương…”
Lục Hoán Dương lập tức cắt lời: “Mẹ, sao ngài có thể thiên hướng người ngoài như thế? Tĩnh Anh và Cẩm nhi rất thân thiết, cớ gì phải hại nàng ta, ta thấy là Cẩm Nhi ghen ghét, cố ý vu hãm Tĩnh Anh nên tự làm mình bị thương mới đúng.” Hắn ta không tin Lục Tĩnh Anh sẽ ác độc như vậy, sắp kết thân với Tào quốc công nên có lẽ là Tô Cẩm ghen tỵ.
Cả kinh thành này, có bao nhiêu kẻ muốn làm Thế tử phi.
Liêu thị cũng nói đỡ: “Đúng vậy, mẹ, Tĩnh Anh có lý do gì mà làm thế chứ? Rõ là Cẩm Nhi tâm thuật bất chính, trước mặt bao người mà dám vén váy lên, đúng là không biết liêm sỉ.”
“Đủ rồi!” Lục Vanh hét lớn một tiếng: “Mọi người đừng nói xấu Nhị biểu muội nữa, muội ấy thế nào ta rõ nhất, tuyệt đối sẽ không vu hãm muội muội, mà là muội muội. Hôm nay ta nói với muội là muốn nhờ muội cầu cha đến Tô gia cầu hôn, để ta lấy Nhị biểu muội… Sau đó muội đặc biệt sai người tới nói cho ta biết các muội muốn đi du thuyền, rồi Nhị biểu muội liền rơi xuống nước, chẳng lẽ không phải do muội sắp đặt sao?”
Cũng vì thế nên Tô Cẩm càng không thích mình, cũng làm mình nếm trải tư vị đau thấu tim gan.
Làm thế là vì giúp hắn ta, Lục Tĩnh Anh thực sự không ngờ Lục Vanh lại ngu xuẩn như vậy, đến giờ phút này còn chỉ trích mình, nàng ta giận dữ: “Huynh nói cái gì, rốt cuộc huynh có đầu óc không thế?”
Lúc này Lục Thái Phu nhân đã hiểu rõ mọi chuyện, ngay cả Lục Vanh cũng nói như vậy thì nhất định Lục Tĩnh Anh không trong sạch, bà ấy nghiêm nghị nói: “Tĩnh Anh, con thật là quá phận! Đó là biểu muội của con, vốn là tình như thủ túc, sao lại hại nó như thế? Con lập tức sang phủ di tổ mẫu xin lỗi với ta.”
“Ta không đi.” Lục Tĩnh Anh nhất quyết không nhân lỗi.
Lục Thái Phu nhân nhìn về phía Lục Hoán Dương: “Lúc này con còn không lên tiếng sao?”
“Có gì để nói?” Lục Hoán Dương nhíu mày: “Vanh nhi vốn không thông minh, chỉ nghe Tô Cẩm đã nói hươu nói vượn, ta còn chưa đánh nó đâu.”
Vậy mà thiên sủng đến mức này, Lục Thái Phu nhân tức giận chỉ vào mặt Lục Hoán Dương: “Ngươi… ngươi dạy dỗ bọn trẻ như thế sao? Sớm muộn gì…”
Bà ấy còn chưa nói dứt lời đã hôn mê bất tỉnh.
Lý mama vừa tới Lục gia, còn chưa kịp truyền lời đã nghe nói Lục Thái Phu nhân ngất xỉu nên vội vàng quay lại Tô gia, lão phu nhân nghe nói muội muội ngất lập tức liền tới Lục gia cùng Tô Thừa Phương.
Vừa mới đến bà đã nghe tiếng Lục Hoán Vân: “Huynh đối xử với mẫu thân như thế sao? Người đã bao tuổi rồi huynh còn chọc giận người? Chuyện hôm nay ta đã nghe cả rồi, rõ ràng là Tĩnh Anh sai, tại sao huynh không chịu thừa nhận? Tiểu cô nương mà ác độc như thế, không nhớ tình thân, sau này huynh sẽ phải hối hận.”
“Nữ nhi của ta đến phiên ngươi tới nói sao? Ngươi nên quản tốt con nhà mình đi.” Lục Hoán Dương đóng sập cửa lại đi ra ngoài, lúc ra đụng mặt lão phu nhân và Tô Thừa Phương.
Ông ta hoàn toàn không chào hỏi, cười lạnh đi qua.
Lão phu nhân giận đến run người, nói với Tô Thừa Phương: “Khó trách muội muội sẽ ngất xỉu, Hoán Dương quá ngỗ nghịch, ta phải vào xem thế nào.”
Lục Thái Phu nhân còn đang nằm trên giường chưa tỉnh, lão phu nhân ngồi tại bên giường, đỏ mắt hỏi Thang mama: “Đại phu còn chưa tới sao? Có mời được Chung đại phu không?”
“Đã mời rồi ạ, chắc cũng sắp tới.”
Vừa dứt lời quả nhiên có gã sai vặt dẫn Chung đại phu tới.
Lão phu nhân lập tức nói: “Đừng hành lễ, mau xem cho muội muội ta, muội ấy tức giận ngất xỉu, có làm sao không?”
Chung đại phu ngồi bắt mạch một lúc, hồi lâu mới nói: “Mời lão phu nhân, hai vị lão gia ra ngoài chờ đi, Thái phu nhân như thế này ta phải châm cứu mới được.”
Lão phu nhân bắt lấy tay Chung đại phu: “Nhất định phải cứu tỉnh muội ấy.”
Chung đại phu gật đầu.
Mọi người liền ra ngoài chờ, một canh giờ sau, Chung đại phu mới châm cứu xong, trong phòng vang lên tiếng Lục Thái Phu nhân: “Tỷ tỷ, có phải tỷ tới rồi không?”
Lão phu nhân vội vàng vào phòng, nắm chặt tay Lục Thái Phu nhân liền khóc lên: “Cuối cùng cũng tỉnh, muội có biết ta sợ thế nào không? Muội nói xem từng này tuổi rồi còn tức giận gì con cái nữa? Chúng ta không chịu được xúc động, sau này muội nhất định đừng xúc động, hai ta còn phải sống lâu trăm tuổi bên nhau cơ mà.”
Lục Thái Phu nhân thở dài, bà ấy không nói gì một lúc lâu, sau đó mới nói với Lục Hoán Vân: “Hoán Vân, chúng ta phân phủ đi, mai phân luôn, Uy Viễn Hầu phủ này cho nó… không… chia đôi đi… xây một bức tường ở phía Đông Y Vân lâu, chúng ta ở phía Tây, ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Đứa con trai này đã không thể trông cậy, bà ấy cũng không muốn sau này Lục Hoán Vân bị Lục Hoán Dương liên lụy, như vậy về sau ai lo nhà nấy, bà ấy cũng không phải lo cho đứa con trai này nữa. Dù sao nó cũng là một kẻ hồ đồ, chỉ vì để Lục Tĩnh Anh có thể gả vào Tào quốc công phủ, sợ thanh danh Lục Tĩnh Anh không tốt ảnh hưởng hôn sự mà bao che lỗi lầm.
Đứa con trai này, bà ấy từ bỏ, đứa cháu gái này, bà ấy cũng không cần.