Tử khí đông lai

Chương 48


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 48:


Chương 48
 
Sau khi làm lễ xong, đa số khách khứa đều đã rời đi, chỉ còn Tô Thiệm chưa về. Hôm nay ngoại trừ lý do đến chúc mừng thì ông ấy còn có chuyện muốn thương lượng với lão phu nhân.
 
Lão phu nhân mời ông ngồi xuống.

 
Mất con trai làm Tô Thiệm già đi không ít, trước kia mặt mày hồng hào, giờ nếp nhăn cũng hằn sâu hơn, lão phu nhân cảm khái một tiếng: “Đường đệ, ngươi phải giữ gìn sức khỏe, ngươi còn bốn đứa cháu trai mà, sau này sẽ được hưởng phúc.”
 
Tô Thiệm thở dài.
 
Ông vẫn luôn hối hận, nhưng hối hận cũng vô dụng, Tô Minh Thành đã không còn, ông đành phải bù đắp bằng cách quan tâm cho con cháu.
 
Tô Thiệm nhấp một ngụm trà: “Giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả, Minh Thành không còn thì ta phải đảm bảo cho bọn trẻ sống tốt. Hôm nay ta đến là vì Văn Huệ, ngài cũng biết đấy, Văn Huệ đã không còn nhỏ nữa, ta vẫn luôn lo cho hôn sự của nó, nó phải giữ đạo hiếu những mấy năm, sợ ra hiếu sẽ khó mà thành thân. Ai ngờ mấy hôm trước có người tới cầu thân, nói chờ nó hết tang sẽ lập tức thành thân.”
 
Lão phu nhân vừa mừng vừa sợ: “Là nhà ai?”
 
“Trương gia.” Tô Thiệm nói: “Lần trước Trương phu nhân cũng làm Chính tân phu nhân trong lễ cập kê của Văn Huệ, ta đang nghĩ có nên đồng ý không, điều kiện của Trương gia cũng không tệ.”
 
Tô Minh Thành mất rồi, nhà bọn họ cũng mất đi trụ cột, bốn đứa cháu trai còn quá nhỏ, chờ Tô Minh Nhuận lớn lên làm quan thì không biết còn phải chờ bao nhiêu năm, Trương gia lại là thân thích của Tào quốc công, nói thật Tô Thiệm đã động tâm, chỉ là có một cảm giác gì đó khó nói thành lời nên mới hỏi lão phu nhân.
 

Nói đến trọng thần trên triều, nổi bật nhất chính là Tào quốc công và Thái Dung, người trước là đệ đệ ruột của Ngô Thái hậu, người sau là tâm phúc của Ngô Thái hậu, có thể nói là quyền nghiêng triều dã. Danh môn như Tô gia khinh thường hai nhà này, nhưng lão phu nhân biết nói thế nào đây, nhỡ cự tuyệt Trương gia, sau này Tô Văn Huệ lại không gả được cho nhà nào tốt như thế thì chẳng phải là mình thành tội nhân sao?
 
Dù sao Tô Thiệm đã mất con trai, thế đơn lực bạc, bà không thể nói bừa được.
Lão phu nhân thầm thở dài, hỏi Tô Thiệm: “Bản thân ngươi nghĩ thế nào? Ta không biết nhiều về Trương gia, ta còn chưa gặp Trương phu nhân bao giờ.”
 
Tô Thiệm đáp: “Trương phu nhân là người rất thoải mái, Trương lão gia làm người thành thật.”

 
Lão phu nhân chớp mắt: “Sao Trương gia lại tới cầu thân? Lúc Minh Thành còn sống nhà họ đã có ý này rồi sao?”
 
“Đúng vậy.” Tô Thiệm cũng không che giấu: “Công tử nhà đó là Trương Tôn Tích, từng nhìn thấy Văn Huệ, liền thích, nếu không Minh Thành cũng không mời được Trương phu nhân, bà ấy nói là hợp ý Văn Huệ.”
 
“Văn Huệ thì sao?” Lão phu nhân hỏi: “Nó đã thấy Trương Tôn Tích chưa?”
 
“Này thì chưa.” Tô Thiệm cười: “Cô nương không tiện gặp khách nam, Trương công tử từng nhìn thấy là ở lễ thanh minh năm ngoái, thấy ở chỗ du xuân.”
 
Lão phu nhân liền nghĩ ra cách: “Vậy thì tốt, nếu Trương phu nhân đã có ý thì không bằng ngươi tìm một cơ hội để hai đứa gặp nhau một lần, nếu Văn Huệ thích thì là chuyện tốt, cả Thượng Nhu nữa, ngươi cũng nên hỏi nàng một câu. Đường đệ, chúng ta đã già rồi, chuyện của con trẻ đôi khi cũng phải để bản thân chúng quyết định.”
 
Lời này Tô Thiệm không thích nghe.
 
Không phải trước đây lão phu nhân cũng không đồng ý cho Tô Thừa Phương cưới Nguyễn Trân sao? Chỉ là đường ca không ở nhà, bà đấu không lại Tô Thừa Phương nên mới miễn cưỡng chấp nhận, giờ cũng là vì Nguyễn Trân sinh con trai, Tô gia có hậu, địa vị mới được nâng lên.
 
Nhưng nhà bọn họ, con dâu quá mức yếu đuối, Tô Văn Huệ lại chỉ là một tiểu cô nương thì biết cái gì? Đương nhiên là mình phải quyết định.
 
Tô Thiệm thản nhiên nói: “Để ta về suy nghĩ một chút.”
 
Nhìn thế này biết ngay là nghe không lọt.
 
Lão phu nhân thở dài, cầm tách trà lên nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi trà nguội lạnh cũng không uống lấy một ngụm.
 
Lý mama nói: “Ngài vẫn đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy ạ?”
 
“Đúng vậy, chẳng biết tại sao cứ thấy an tâm.” Lão phu nhân đưa tách trà cho Lý mama: “Hai nhà vốn đi cùng nhau, bên đó căn bản không cần chúng ta quan tâm, nhưng bây giờ Minh Thành không còn… Minh Thành ấy à, đọc sách không tốt nhưng buôn bán không tồi, giờ chỉ sợ tình hình nhà bọn họ không tốt.”
 
Biết lão phu nhân thiện tâm, Lý mama trấn an: “Giờ là lúc khó khăn nhất, chờ Đại công tử trưởng thành thì sẽ dần dần tốt thôi ạ.”

 
Lão phu nhân trầm mặc không nói gì.
 
Bà chờ Tô Thừa Phương về để bàn bạc chuyện này.
 
“Không bằng con đi tìm đường thúc khuyên nhủ một chút?” Lão phu nhân nói: “Ta ăn nói không tốt bằng con.”
 
“Ta có sang nói cũng vô dụng, sợ là đường thúc đã không vui vì chuyện lần trước ở Ngụy quốc công phủ, nếu không sao lại không nói với ta câu nào?” 
 
Ngày đó y không nể mặt Tô Thiệm, giờ một vãn bối như y nhúng tay vào việc nhà bên đó, nhất định Tô Thiệm sẽ không nghe: “Hay để ta đi nghe ngóng một chút về Trương gia?”
 
Nếu Trương gia có chỗ nào đó không ổn, đưa chứng cứ ra có thể Tô Thiệm sẽ nghe.
 
“Được, cứ làm như thế đi!” Lão phu nhân cười nhìn con trai: “Vẫn là con có cách. Năm nay liệu thu hoạch thế nào?”
 
“Khó nói, dù sao việc gì nên đề nghị ta cũng đều đã nói với Thái hậu nương nương, chỉ là Hộ bộ không dư dả, bất kể là thủy lợi hay giống tốt đều không có nhiều, chỉ có thể từ từ mà tới.”
 
“Bách tính cũng khổ sở.” Lão phu nhân lắc đầu.
 
Thịnh thế năm nào đã sớm lụi tàn, mà tầm nhìn của Thái hậu nương nương chỉ hạn hẹp ở kinh thành, không biết mấy năm nữa sẽ loạn thành cái dạng gì. Tô Thừa Phương nhíu mày, đáng tiếc người duy nhất có thể chống lại Thái hậu nương nương là Anh quốc công đã bị tịch biên gia sản từ năm đó, cả Đại tướng dưới trướng ngài ấy là Lục Cẩm Lân…
 
Dù ngày đó y không tham dự, nhưng nghe nói máu nhuộm đỏ cả cấm cung, thế mà cuối cùng hai người sắp thành lại bại.
 
Không biết là ai tiết lộ tin tức, Tào quốc công Ngô Thuận lãnh binh cứu Thái hậu ra, còn Anh quốc công và Lục Cẩm Lân bị phán tội mưu phản.
 
Trong lòng y cảm thấy tối tăm, từ đó về sau không ai dám đứng ra nữa.
 

Đột nhiên lão phu nhân lên tiếng: “Sắp tới tháng ba rồi, con cảm thấy Nguyễn công tử có thể thi đỗ không?”
 
Tô Thừa Phương cười lên: “Sao thế, ngài còn quan tâm tới y sao?”
 
“Không thì sao? Dù gì cũng là thông gia, nếu là thông gia, ta mong y tốt có gì không phải?” Lão phu nhân nhàn nhạt: “Ta thấy con rảnh rỗi thì nên qua đề điểm cho y đi, các giám khảo thích dạng văn chương gì hẳn là con rất rõ, đúng không?”
 
“Vâng, nhất định nhi tử sẽ đi.” Tô Thừa Phương nói.
 
Lão phu nhân gật gật đầu.
 
Tháng ba là tiết thanh minh, các nhà đều đi tảo mộ, tế điện tổ tông, Tô Thừa Phương cũng không cần tới nha môn, vì năm nay Nguyễn Trân sinh nhi tử nên lão phu nhân rất hăng hái, muốn đốt nhiều tiền giấy hơn cho tổ tông, để tổ tông cũng vui vẻ một chút, bởi vậy nên đồ chuẩn bị tế điện cũng nhiều hơn bình thường, hạ nhân loay hoay chân không chạm đất.
 
Tô Nguyên nói: “Hẳn một hòm tiền giấy lớn, chưa bao giờ thấy nhiều như vậy, sợ là phải đốt đến đầy trời khói bụi.” Nhìn tổ mẫu như vậy cũng rất buồn cười.
 
Một đời này, dù nàng không thân với tổ mẫu nhưng cũng không có thù, ai cũng như nguyện, thật tốt.
 
Nguyễn Trân chỉnh lại tóc tai cho nàng, đột nhiên có chút thương cảm: “Sợ là ca ca đã về huyện với mẹ rồi.” Không biết đã bao nhiêu năm nàng không đi đốt tiền giấy cho phụ thân, sang năm nhất định phải về nhà một chuyến, rồi nói với Tô Nguyên: “Ra ngoài đừng để bị lạnh, nhớ khoác một chiếc áo choàng mỏng.”
 
Tô Nguyên đồng ý, rồi ngồi xe ngựa đi cùng lão phu nhân, Tô Cẩm và phụ thân ra ngoại thành tới Linh Sơn.
 
Linh Sơn không cao nhưng diện tích rất rộng, rất nhiều nhà trong kinh thành đều đặt mộ tổ tông ở đây, con đường ở cửa thành rất đông, không biết có bao nhiêu nhà ra khỏi thành tảo mộ.
 
Vì năm nay Lục Vanh là Chỉ huy phó Binh mã ti nên có mặt để khơi thông bớt lượng người và xe, thấy xe ngựa nhà bọn họ liền tiến lại cười nói: “Di tổ mẫu, lát nữa ta sẽ để phủ nhà mình qua trước, đi cùng với tổ mẫu. Xe ngựa nhà chúng ta ở ngay phía sau đây.”
 
Lão phu nhân liền cười: “Vanh nhi, vất vả con.”
 
Lục Vanh cực kỳ đắc ý, hi vọng Tô Cẩm thò đầu ra nhìn mình một cái, kết quả Tô Cẩm không hề lộ mặt làm hắn rất thất vọng.
 
Một lát sau, quả nhiên đường được thông, hai đội xe chậm rãi ra khỏi thành, tới quan đạo liền rộng thoáng.
 
Lục Vanh giục ngựa đuổi theo đi bên cạnh bảo vệ, nói với lão phu nhân: “Di tổ mẫu, sao ngài không vén rèm lên ạ, cảnh sắc bên ngoài đẹp lắm. Hoa đào hoa lê đều nở cả một khoảng đường.”
 
Lão phu nhân liền cười, quả nhiên vén rèm xe lên.

 
Đương lúc xuân thì, quả thật cây cối ven đường đều nở hoa, nhìn như những đám mây hoa treo trên bầu trời, màu gì cũng có, chỉ là Tô Cẩm nghiêng đầu không nhìn Lục Vanh.
 
Dù Lục Vanh không mẫn cảm nhưng vẫn thấy thất vọng, hắn ta thực sự không rõ tại sao mình đối xử tốt với Tô Cẩm như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác Tô Cẩm vẫn không thèm để ý tới mình.
 
Có phải nên tới cầu hôn với di tổ mẫu không? Dù sao năm nay Tô Cẩm cũng cập kê, hắn ta càng nghĩ càng vui vẻ, giục ngựa tới cạnh Lục Tĩnh Anh, phải thương lượng với muội muội trước, sau đó để muội muội đi cầu phụ thân, phụ thân rất thích muội muội, có lẽ sẽ đồng ý.
 
Thiếu niên rời đi, Tô Cẩm thở phào một hơi.
 
Tô Nguyên và Lục Vanh không có gì nên tự tại tựa vào cạnh cửa ngắm trời mây bên ngoài, không ngờ một lúc sau nghe có tiếng vó ngựa lục cục chạy lại, nàng quay đầu nhìn thì thấy Lục Sách đang nhàn nhã cưỡi ngựa chạy tới, rõ ràng là giống tản bộ nhưng ngựa lại đi rất nhanh, đã sắp tới bên cạnh xe.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên Tô Nguyên không biết nên nói gì.
 
Nàng còn bị suy đoán lần trước của Tô Cẩm làm cho khó xử, cho nên khi nhìn thấy Lục Sách cũng có cảm giác khác lạ, đưa tay định buông rèm xuống.
 
Rèm lại bị Lục Sách ngăn lại, ánh mắt thiếu niên sáng rỡ nhìn nàng: “Tam biểu muội, muội không muốn để ta vấn an di tổ mẫu sao?”
 
Tô Nguyên lập tức tỉnh táo lại.
 
Đúng vậy, nàng bị sao thế này, không thể chỉ vì vài câu của Tô Cẩm mà sợ hãi được, dù sao sau này Lục Sách sẽ lên như diều gặp gió, dù thế nào cũng không nên bài xích hắn. Nàng cười rộ lên, chậm rãi buông tay ra: “Ta sợ gió thổi bị cảm thôi biểu ca.”
 
Có thật không? Nhưng ban nãy rõ ràng nàng đang bừng bừng phấn khởi ló đầu ra nhìn bên ngoài, vừa thấy hắn đã buông rèm, rõ là lảng tránh. Lục Sách cảm thấy kỳ quái, tự dưng thay đổi thái độ, chẳng lẽ là bởi vì bị Tô Cẩm phơi bày tâm tư, thẹn quá hoá giận nên không muốn nói chuyện với mình nữa vì sợ bị phát hiện sao? Đột nhiên hắn lại cảm thấy mình quá lãng phí thời gian, Tô Nguyên nghĩ thế nào cũng có liên quan gì đến mình đâu, sao lại phải đoán này đoán nọ?
 
Lục Sách đột nhiên chuyển mắt, nhìn thoáng qua Tô Nguyên.
 
Tô Nguyên cũng đang tự hỏi đối sách, nghĩ xem về sau phải làm gì để giữ quan hệ tốt với Lục Sách mà lại không khiến người ta hiểu lầm, kết quả là hai người lại nhìn nhau.
 
Trong lòng có quỷ, đúng là hơi nóng mặt.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.