Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 49:
Chương 49
Tô Nguyên quay mặt đi chỗ khác.
Lục Sách buông rèm xuống .
Hai người lại giống như chưa hề nói chuyện, Lục Sách thúc ngựa đi lên trước.
Tô Cẩm thấy hết tất cả, bèn cười khẽ, lần trước Tô Nguyên luôn miệng nói không thích Lục Sách nhưng vừa rồi hai người còn mắt đối mắt, mặt mày đưa tình, định lừa ai đây? Nàng ấy kéo tay áo Tô Nguyên, cố ý hỏi: “Nhị biểu ca vừa nói gì với muội vậy? Sao đã đi rồi?”
Tô Nguyên nhìn thấy vẻ chế nhạo trong mắt nàng ấy, đầu đau như búa bổ, xong rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nàng dứt khoát không nói gì hết, càng nói càng đen.
Tô Cẩm cười đến run người.
Tô Nguyên nhịn không được véo nàng một cái.
Lão phu nhân nhìn hai người: “Ở cạnh ta có náo loạn một chút cũng không sao, nhưng ra ngoài thì không nên như thế, đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, phải đoan trang. Đúng rồi, lần này về cũng nên để các con học một vài chuyện, chỉ mỗi đọc sách thôi thì không đủ, nên học chủ trì việc bếp núc với mẫu thân các con, sau này thành thân cũng không đến mức không biết gì.”
Nói đến thành thân, hai cô nương đều trở nên trầm mặc.
Tô Cẩm là đau buồn vì không thể gả cho Hàn Như Ngộ, còn Tô Nguyên là không nỡ lấy chồng, nàng chỉ muốn ở cạnh mẫu thân và đệ đệ, muội muội!
Nhìn hai tiểu cô nương đều cúi đầu xuống, lão phu nhân còn cho là thẹn thùng, cười ha ha.
Tới chân Linh Sơn, xe ngựa dừng lại.
Lão phu nhân xuống xe đi cùng Lục Thái Phu nhân, dẫn các tiểu bối đi bái tế tổ tiên, đốt rất nhiều tiền giấy vàng mã, khói bụi bay khắp nơi.
Mắt thấy mấy đứa trẻ đi đạp thanh, Lục Thái Phu nhân và lão phu nhân nhẹ giọng nói chuyện.
“Hoán Dương nói muốn gả Tĩnh Anh cho Ngô thế tử, Tào quốc công phủ sắp tới cầu thân, ta nghe mà loạn.” Lục Thái Phu nhân chấm chấm khóe mắt: “Tướng công mất sớm, Hoán Dương nhận tước vị nhưng không chịu nghe ta, ta khuyên nhủ nên xem tình thế nhưng nó không chịu, ngươi nói ta nên làm sao đây?”
Tào quốc công này đối nhân xử thế không được lòng người, lão phu nhân lắc đầu: “Hoán Dương thật sự là không trầm ổn bằng Hoán Vân.”
“Đúng vậy, Hoán Vân cũng không đồng ý nhưng Hoán Dương là trưởng tử, không chịu nghe, tình cảm của hai huynh đệ chúng đều không tốt bằng trước kia.” Lục Thái Phu nhân nhắm mắt lại: “Gần đây ta ngủ không ngon, luôn mơ thấy tướng công, không biết có phải là…”
“Ai nha!” Lão phu nhân vội muốn chết, phi một tiếng: “Chớ nói hươu nói vượn, ngày nghĩ đêm mơ thôi, không liên quan gì đến chuyện khác cả. Ta chỉ có mình ngươi, đại ca ở xa Lạc Dương, bình thường cũng không gặp được nhau, ngươi phải sống thật tốt cho ta.”
“Rồi rồi.” Lục Thái Phu nhân cười khổ.
“Thật ra con cháu sẽ tự có phúc của con cháu, ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi xem chẳng phải bây giờ Thừa Phương sống rất hạnh phúc sao? Bọn chúng đều đã có suy nghĩ của mình, nếu Hoán Dương đã nhất quyết kết thân thì nghe nó đi, chứ tính nó Thừa Phương cũng không khuyên nổi, hơn nữa Thừa Phương cũng không dễ nhúng tay, quan hệ của cả hai cũng không quá thân thiết, nếu là Hoán Vân thì còn đỡ.” Lão phu nhân khuyên Lục Thái Phu nhân: “Ngươi không cần quản, có lẽ lại là việc tốt.”
Lão phu nhân nhìn Lục Hoán Dương lớn lên, đứa nhỏ này rất tùy hứng, làm việc rất cảm tính.
Với hai đứa con trai cũng vậy, trước kia sủng ái Lục Sách, không coi Lục Vanh ra gì, giờ Lục Sách không hợp tâm ý lại coi Lục Sách thành cái đinh trong mắt, yêu hận đều quá cực đoan. Giờ lại nhất quyết muốn kết thân với Tào quốc công phủ, tham chút vinh hiển nhất thời, bản thân vui sướng nhưng không thèm quan tâm người bên ngoài nghĩ gì.
“Vô duyên vô cớ làm ngươi phiền lòng.” Lục Thái Phu nhân bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lão phu nhân: “Thôi được rồi, tới đâu hay tới đó.” Bà cười một cái: “Hai bà già chúng ta khó được ra ngoài một chuyến, đi ngẳm cảnh đi. Ngươi nhìn xem, hoa bên đó nở thật đẹp? Hoa dại cũng có nét đẹp riêng.”
Hai lão tỷ muội dắt tay ngắm hoa.
Bên kia Tô Nguyên với Tô Cẩm, Lục gia các cô nương ở cùng một chỗ, cùng nhau đi tản bộ ngắm phong cảnh. Hôm nay có rất nhiều nhà đều đi tế tổ, dưới chân núi có rất nhiều cô nương, khắp nơi đều là tiếng cười cười nói nói.
Tô Cẩm chỉ vào một chiếc xe ngựa mới tới: “Nhìn xem, là Trần gia đấy, Trần cô nương sắp trở thành Hoàng hậu rồi.”
Trong ấn tượng của Tô Nguyên, cô nương Trần Uẩn Ngọc này rất hồn nhiên, dễ khiến người khác ưa thích. Trước kia nàng ấy ở tại Tô Châu, năm ngoái mới chuyển đến kinh thành thì đã bị Thái hậu nương nương nhìn trúng mà chọn làm Hoàng hậu. Nghĩ đến kết cục của nàng ấy, Tô Nguyên nhịn không được thở dài một cái, tháng sau nàng ấy sẽ phải vào cung, đáng tiếc mình không thể làm được gì.
Bởi vì bất lực nên cũng không muốn gặp Trần Uẩn Ngọc nữa, miễn cho áy náy, nàng quay sang nói với Tô Cẩm: “Chúng ta đi chỗ khác đi?”
Đang nói thì mấy người Lục Tĩnh Anh tới, còn có cô nương Tào quốc công phủ Ngô Lệ Hoa.
“Các muội định đi đâu thế?” Lục Tĩnh Xu hỏi: “Không bằng chúng ta đi dạo bờ sông một chút, ở đó có hàng dương liễu rất đẹp, tất cả đều rủ xuống mặt nước, còn có người câu cá ở đấy đó.”
Lục Tĩnh Anh liếc Tô Cẩm một cái. Ban nãy Lục Vanh còn nhờ mình đi cầu phụ thân, nàng ta cười lạnh một tiếng, ca ca nhà mình đúng là không có mắt, không biết sao lại coi trọng Tô Cẩm. Tô Cẩm giỏi thay đổi lại không có lương tâm, trước thì thân thiết với mình, nay Nguyễn di nương phù chính lập tức liền thân mật với Tô Nguyên.
Giờ mình cũng chướng mắt Tô Cẩm, nhưng ca ca lại thích, thôi, coi như hoàn thành tâm nguyện của huynh ấy cũng tốt.
Lục Tĩnh Anh nói: “Ngồi thuyền mới thú vị chứ, để ta sai người đi lấy một chiếc thuyền tới, chúng ta cũng có thể nướng cá ăn trên đấy.”
Tô Cẩm cười kéo tay Tô Nguyên: “Chúng ta đi với nhau.”
Thấy hai người thân thân mật mật, Lục Tĩnh Anh càng tức giận, nói với Ngô Lệ Hoa: “Có vài người vốn là không ra gì, ai ngờ một khi bay được lên cành cao liền ra vẻ, cho là có thể cùng ngồi với bất kỳ ai.”
Ý là châm chọc Tô Nguyên vốn là thứ nữ.
Tô Nguyên nghe vậy đương nhiên nổi nóng, chỉ là trước mặt nhiều người nên không muốn cãi vã, nhưng sắc mặt cũng ngày càng lạnh.
Ngô Lệ Hoa cũng cảm thấy Lục Tĩnh Anh hơi quá nên cười hòa giải: “Chúng ta mau mau lên thuyền đi, đừng để muộn, trời tối gió mạnh lắm đấy.”
Thế mà cũng không thuận theo mình, Lục Tĩnh Anh nói: “Ta biết ngươi cũng sắp thành thân thích với nhà bọn họ.” Nàng ta cười lạnh: “Tô Văn Huệ kia cũng là kẻ biết trèo cao đấy, thế mà có thể gả vào Trương gia, không phải là sẽ thành biểu tẩu của ngươi sao?” Tô Văn Huệ quá giống Tô Nguyên.
Tô Nguyên cả kinh: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta đâu có nói bậy, hôm qua Trương gia đã tới cầu hôn rồi.” Lục Tĩnh Anh liếc xéo nàng: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Rõ ràng hai nhà là thân thích cơ mà?”
Thật sự không ngờ Tô Minh Thành đã chết mà Trương gia vẫn tới cầu hôn? Cũng lạ thật, nếu Trương Tôn Tích thật sự thích Tô Văn Huệ đến thế thì tại sao sau này lại thông đồng với hoa khôi thanh lâu, còn làm Tô Văn Huệ tức chết? Tô Nguyên cực kỳ đau đầu.
Tô Cẩm nói nhỏ: “Chờ về phủ lại hỏi tổ mẫu đi.”
Cũng chỉ có thể như thế, Tô Nguyên gật đầu.
Mọi người tới bên sông. Nước sông xanh mát, hàng liễu rủ thướt tha, ai cũng nhịn không được mà tán dương, quả nhiên bên bờ sông cũng có người câu cá, thi thoảng còn có người giật cần câu, cá mắc ở lưỡi câu nhảy lách tách không ngừng.
“Con cá này nhìn béo thật, chắc là ngon lắm.” Lục Tĩnh Nghiên còn nhỏ nên không cố kỵ gì mà thèm ăn.
Lúc này hạ nhân dắt một con thuyền đến, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng cũng đủ cho bảy, tám người ngồi, chỉ Tô Nguyên vì chuyện Trương gia nên tâm tình không tốt lắm, không muốn đi du thuyền trên sông, bèn ngồi xuống ngay tại bờ sông. Tô Cẩm nói thầm: “Ta muốn đi chơi, đợi lát nữa ta sẽ về với muội.”
Tô Nguyên nói: “Không sao, tỷ đi đi, ta ngồi đây nghĩ vài chuyện.”
Nàng phải tìm cách.
Tô Cẩm liền rời đi.
Tô Nguyên đứng dưới gốc liễu, đang gọi Thải Vi cầm một tấm đệm tới thì thấy phía đối diện có ai đó, nàng kiễng chân lên nhìn cho rõ, đó là một người mặc y bào màu xanh, dáng người thon dài, mày tuấn mắt phượng, không phải Hàn Như Ngộ thì là ai? Đột nhiên hiểu ra tại sao ban nãy Tô Cẩm lại vội vã lên thuyền, đại khái là phát hiện ra Hàn Như Ngộ ở bên kia bờ đi.
Nhị tỷ này…
Tô Nguyên cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thải Vi vừa định đặt đệm xuống thì Tô Nguyên chuyển qua chỗ khác ngồi, nàng không muốn ngồi ở chỗ đối diện với Hàn Như Ngộ dù là cách một con sông, ai biết lỡ có người nhìn thấy lại cho là nàng muốn làm cái gì.
Các cô nương khác đều đã ở trên thuyền, Lục Tĩnh Anh còn tìm cần câu cá đến, định câu cá ở đầu thuyền, Lục Tĩnh Xu cười nói: “Trước kia chưa bao giờ đi du thuyền thế này, khó được một lần vẫn rất là vui vẻ. Thì ra cũng có có không ít người tới du thuyền đấy.”
Lục Tĩnh Anh cười: “Đương nhiên.”
Nàng ta thả câu.
Lục Tĩnh Nghiên cũng câu cá theo.
Ngô Lệ Hoa thì nói chuyện với Lục Tĩnh Xu, chỉ có Tô Cẩm còn chưa hết hi vọng, nhìn thấy Hàn Như Ngộ, cả trái tim lại bị hắn ta câu đi mất, mắt thấy thuyền sắp đến gần, nàng ấy đứng dậy muốn gây sự chú ý với Hàn Như Ngộ, dù chỉ nhìn một cái cũng được, biết đâu hắn ta sẽ bị mình hấp dẫn? Nàng ấy không thể nhận mệnh gả cho người khác được.
Một màn này đều bị Lục Tĩnh Anh nhìn thấy. Nàng ta càng thấy ghét Tô Cẩm, như thế còn muốn gả cho Hàn Như Ngộ, gả cho ca ca của mình đã là trèo cao lắm rồi. Nàng ta búng một cái, một viên đá nhỏ lặng yên không tiếng động đập vào chân Tô Cẩm, nàng ấy hoàn toàn không phòng bị gì mà rơi ùm xuống sông.
Lục Vanh trông thấy thì cả kinh, tỷ tỷ nói mấy cô nương muốn đi du thuyền chơi, vì thích Tô Cẩm nên hắn ta mới tới nhìn lén, ai ngờ Tô Cẩm lại rơi xuống nước.
Đến y phục cũng không kịp cởi, Lục Vanh lập tức nhảy xuống theo.