Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 47:
Chương 47
Tô Nguyên bị Tô Cẩm chọc đến mức giận đỏ cả mặt, vì thật sự nàng không biết là mình hấp dẫn Hàn Như Ngộ lúc nào.
“Ban nãy ta luôn ở trong phòng, tỷ cũng nhìn thấy, chỉ là lúc thêm nước có thả thêm ít đồ, những vật đó ta cũng đã sớm chuẩn bị từ đêm qua, tất cả đều có ngụ ý cát tường, ta còn đặc biệt dặn Thải Vi tới phòng bếp lấy, những hạt vàng nhỏ cũng đã sớm đánh từ trước.” Tô Nguyên cực kỳ tủi thân: “Sao lại thành ta hấp dẫn Hàn công tử rồi? Tỷ không thể ngậm máu phun người như thế được.”
Hai mắt nàng trợn tròn, không hề có áy náy.
Tô Cẩm bị ánh mắt thản nhiên này nhìn đến mức chột dạ. Đúng vậy, Tô Nguyên thật lòng yêu thương Tô Thận và Tô Tú, giống như Nguyễn Trân vậy, đều do mình, không biết nhẫn nhịn, nhưng cũng là vì Hàn Như Ngộ… Người này, hết lần này tới lần khác chướng mắt mình.
Tô Cẩm bất ngờ khóc lên.
Tô Nguyên thấy nàng ấy như thế, cũng không còn giận nữa.
Nàng chưa từng ái mộ ai nên không biết cảm giác này như thế nào, nhưng nhìn Tô Cẩm khó chịu như vậy thì chắc không thích ai cũng là chuyện tốt…
Nhưng tại sao Tô Cẩm lại nói nàng thích Lục Sách chứ? Rõ ràng hai người bọn họ chỉ là biểu huynh biểu muội, có chỗ nào giống đôi nam nữ yêu nhau đâu?
Dù vậy nhưng Tô Cẩm khóc quá ác liệt, nàng cũng lười giải thích, đỡ nàng ấy dậy khuyên: “Hôm nay là lễ tắm ba ngày, tỷ đừng khóc, nếu như để tổ mẫu, phụ thân biết cũng không tốt. Chúng ta mau trở về thôi?”
Tô Cẩm gật gật đầu, vội vàng lau khô nước mắt.
Hai tỷ muội đi xa.
Lục Sách dựa lưng vào tường, yên lặng xuất thần.
Hắn đang nghĩ tới Tô Nguyên, hình như từ hôm gặp nhau ở chùa Bạch Mã, quan hệ của hai người đã trở nên khác biệt, Tô Nguyên đã thay đổi rất nhiều…
Chẳng lẽ là vì nàng thích mình sao? Nhưng cách biệt đã năm năm, không gặp nhau lấy một lần, tại sao nàng lại thích mình? Không đến mức là coi trọng gương mặt này chứ?
Lục Sách thực sự cảm thấy buồn cười.
Thấy sắp đến chính phòng, Tô Nguyên dừng lại nói thầm với Tô Cẩm: “Để tránh chúng ta lại tranh chấp vì Hàn Như Ngộ, ta nhất định phải nói rõ ràng với tỷ, ta không hề thích Hàn Như Ngộ, sau này tỷ đừng có oan uổng ta, chắc chắn ta sẽ không gả cho hắn ta.”
Cũng không phải do Hàn Như Ngộ không tốt, thật sự là vì bóng ma kiếp trước quá nặng, nàng tuyệt đối không muốn gả tới Hàn gia nữa. Hơn nữa, bất kể Hàn Như Ngộ lấy ai đều sẽ tốt hơn lấy nàng.
Tô Cẩm cắn nhẹ bờ môi: “Ta biết muội thích Nhị biểu ca.”
“Không…” Tô Nguyên đau đầu: “Ta cũng không thích Nhị biểu ca.”
Nhưng lần nào cũng thân mật với Lục Sách như vậy, hỏi xem bao giờ hắn về, còn cùng đi xem chim, lại cưỡi ngựa với nhau, tuy Lục Sách không dạy được Tô Nguyên cưỡi ngựa nhưng không phải cũng dắt ngựa cho nàng một lúc lâu sao?
Tô Cẩm khoát khoát tay: “Được rồi, muội không thừa nhận cũng được, ta sẽ không nghi ngờ muội nữa, chỉ là…” Nàng ấy khẽ thở dài: “Ta sợ là cả đời này ta sẽ không buông ra mà sống tốt được.”
Cả đời người đến mấy chục năm, cần gì phải thế? Tô Cẩm lại không giống mình, cho là bản thân hại chết cha mẹ nên mới không thể an tâm, Tô Nguyên an ủi nàng ấy: “Tỷ đừng nghĩ nhiều, dù sao trên đời này cũng không chỉ có một tài tử là Hàn Như Ngộ. Sau này tỷ sẽ gặp được người tốt hơn, phụ thân cũng sẽ chọn cho tỷ một vị hôn phu thật tốt, đừng lo lắng.”
Lời này rất chân thành, Tô Cẩm nắm lấy tay nàng: “Thật xin lỗi, hôm nay ta nói sai rồi, mong muội bỏ quá cho.”
“Không phải chúng ta là tỷ muội tốt sao, có tỷ muội nhà nào không ầm ĩ một chút đâu?”
Tô Cẩm cười rộ lên, dắt tay nàng vào trong nhà.
Lúc này các tân khách đều đã thêm nước xong, vì trời lạnh nên không tắm bên ngoài, bà đỡ bưng bồn nước vào trong phòng, đang tắm rửa cho Tô Thận và Tô Tú.
Tô Nguyên chạy tới chỗ Nguyễn Trân, vì đang ở cữ nên nàng không thể ra ngoài hóng gió, Tô Nguyên mới nói đùa: “Ban nãy hai đứa đều sợ đến mức phát khóc, nhưng tổ mẫu nói đó gọi là vang bồn, nói là chuyện tốt.”
Nguyễn Trân cười: “Hôm tắm ba ngày con cũng khóc, có thể thấy được là chuyện tốt, giờ thật lanh lợi… cũng càng ngày càng xinh đẹp, mong sau này Tú nhi có thể giống con, Thận nhi có thể giống lão gia.”
“Tú nhi giống ngài là tốt rồi, chúng ta đều giống ngài.” Nàng tựa vào lòng Nguyễn Trân.
Đứa nhỏ này, cái tật dính nàng không sao sửa được dù đã có thêm hai đệ đệ muội muội, Nguyễn Trân mỉm cười vuốt ve tóc Tô Nguyên.
Nguyễn Trực đứng ngoài cửa nhìn một lát rồi cười rời đi.
Hai đứa trẻ tắm xong được Tô Thừa Phương bế trên tay, thưởng cho bà đỡ một phong bao thật dày rồi cười tủm tỉm đi gặp Nguyễn Trân.
Nguyễn Trực vừa đi hết hành lang thì thấy Lục Sách, thiếu niên mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, ngũ quan của hắn cực kỳ tuấn tú, không thô kệch như Lục Hoán Dương.
Lần trước chính hắn là người đã đưa Tô Nguyên đến Nguyễn gia, Nguyễn Trực cười cười: “Không phải Nhị công tử đang trực sao? Ta nghe nói tháng tư năm nay Hoàng Thượng sẽ đại hôn, trong cung chuẩn bị thế nào rồi?” Hoàng hậu do Ngô Thái hậu đích thân chọn, gia thế không thể coi hiển hách, nhưng cực kì trong sạch.
“Thái hậu nương nương rất xem trọng việc này, cho nên Mười hai giám Bốn ti Tám cục đều đang bận rộn đến mức chân không chạm đất. Ta lại không cần ở trong cung, Hoàng Thượng cũng đang luyện đan, với lại chắc ngài cũng đã nghe Hoàng Thượng lệnh ta điều tra sát thủ Ảnh Tử.” Lục Sách nhíu nhíu mày: “Chỉ tiếc quá khó giải quyết, Hình bộ và Đại Lý Tự liên kết điều tra còn không tra được gì.” Hắn nhìn về phía Nguyễn Trực: “Ta nghe Nhị biểu muội nói, thời còn trẻ ngài đã đi qua ngũ hồ tứ hải, liệu có từng nghe bách tính đồn đại gì về Ảnh Tử hay không?”
Ánh mắt Nguyễn Trực hơi trầm xuống.
Không biết tại sao nhưng Nguyễn Trực cảm thấy Lục Sách nói lời này là để nhằm vào mình, ánh mắt hai người chạm nhau, thiếu niên hào hứng, dường như rất chờ mong câu trả lời của mình.
Chuyện của Ảnh Tử cả nước chẳng ai điều tra được, huống chi là một thiếu niên mười tám tuổi. Nguyễn Trực cảm thấy mình quá nhạy cảm, cười cười nói: “Quan phủ còn không điều tra ra nói gì đến bách tính? Họ thường xuyên tán thưởng Ảnh Tử nghĩa hiệp, sợ là như thế càng kích động dã tâm của Ảnh Tử. Ngươi phải cẩn thận.”
Nói xong Nguyễn Trực quay người đi luôn.
Lục Sách khẽ nhếch miệng. Trong hồ sơ của Ảnh Tử thì tham quan bị giết đầu tiên là Tưởng Khắc Kỷ, thứ hai là Đới Tống, nhưng Đới gia ngoài Đới Tống còn cả Đới Mạnh Kỳ con ông ta cũng bị giết, so với hai cha con Đới gia thì Tưởng Khắc Kỷ cũng được xem là chết nhẹ nhõm, người thứ ba… tương đối nhẹ nhàng.
Lúc ấy hắn đã phỏng đoán là Ảnh Tử có thù riêng với Đới gia, nhưng hắn ta rất cẩn thân nên không giết cha con Đới gia đầu tiên.
Điều tra một thời gian thì hắn phát hiện ra Nguyễn Trực. Mà Nguyễn Trực rất giàu có, bạc là thứ tốt, có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn mua, như là sát thủ, như là võ công, lúc ở Thanh Châu, Nguyễn Trực đã mời một võ lâm cao thủ dạy mình võ công.
Lục Sách đứng đấy, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ngài không sợ đánh rắn động cỏ sao?”
Lục Sách cười một tiếng: “Không dám đánh rắn động cỏ vì sợ y chạy mất, nhưng ngươi cảm thấy Nguyễn Trực sẽ chạy sao? Giờ gốc rễ của y đều ở đây, mẫu thân, muội muội, y còn muốn đi thi hội.”
Y đã không còn là một người bốn bể là nhà, khi ràng buộc càng nhiều thì sẽ càng lộ nhiều nhược điểm, Lục Sách nói: “Đi thôi, ta phải vào cung một chuyến.”
Trần Tân và Trần Nhiên đuổi theo.
Khi đi ngang qua chính phòng thì Tô Nguyên đang đi ra.
Nhìn thấy nàng, trong đầu Lục Sách vang lên lời Tô Cẩm nói, không hiểu sao hắn lại dừng lại.
Cách một đoạn hành lang Tô Nguyên đã phát hiện ra bóng thiếu niên thon dài, nếu là bình thường, chắc chắn nàng sẽ bước lại thoải mái chào hỏi Lục Sách, gọi một tiếng Nhị biểu ca, nhưng hôm nay bị Tô Cẩm hiểu lầm là mình thích Lục Sách, nàng cảm thấy nam nữ cũng nên giữ khoảng cách, dù là biểu huynh muội.
Hơn nữa mình cũng không còn nhỏ nữa, nên biết đúng mực. Tô Nguyên giả như không nhìn thấy hắn, quay đầu lại đi hướng khác.
Xưa nay Tô Nguyên không bao giờ như thế, lần trước ra khỏi thành đi săn nàng còn líu ríu bên tai hắn không ngừng, để hắn dắt ngựa đi dạo, dù luôn miệng nói bị gió thổi khó chịu nhưng hoàn toàn không muốn xuống.
Còn bây giờ, chẳng lẽ đột nhiên nàng thẹn thùng với mình sao?