Tử khí đông lai

Chương 29


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 29:


Chương 29
 
Hôm nay Tô Nguyên và Tô Cẩm cùng nhau tiếp đãi các cô nương cả buổi sáng nên giờ thấy hơi mỏi, đang nằm nghỉ thì Thiền Y tới.
 
Chưa nghe hết nàng ấy nói gì, Tô Nguyên đã nhảy dựng lên, khoác thêm chiếc 

áo choàng rồi ra ngoài.
 
Nàng đã rất cẩn thận rồi mà sao mẫu thân vẫn thấy không thoải mái? Chẳng lẽ vẫn có gì sơ sót sao? Nàng càng nghĩ càng thấy sợ, lúc đi đường còn vấp ngã một lần.
 
Khi Bảo Lục vội vàng chạy lại đỡ nàng dậy, đã thấy Tô Nguyên đang rơi lệ, sắc mặt tái nhợt như là sợ hãi gì đó, hoảng hốt khuyên nhủ: “Cô nương, ngài… ngài làm sao vậy, Thiền Y cũng nói là không sao… Nguyễn di nương chỉ hơi choáng đầu thôi, nô tỳ nghe nói có thai thường như thế, hẳn là sẽ không…”
 
Tô Nguyên khập khiễng bước tiếp.
 
Nàng không thể mất mẫu thân nữa, không thể nào nếm trải loại thống khổ này thêm lần nữa.
 
Nguyễn Trân thấy Tô Nguyên đầu tóc tán loạn bước vào phòng, bèn lắp bắp kinh hãi: “Nguyên Nguyên, con bị ngã sao? Có đau không?” Rồi quay sang nhìn Thiền Y, cực kỳ bất mãn: “Sao các ngươi cứ luôn đi quấy rầy cô nương thế.”
 
“Ngài sao thế ạ?” Tô Nguyên bổ nhào vào bên người nàng: “Ngài mau nói cho con nghe một chút đi, Huệ Nương đâu? Mau kêu nàng ấy đi mời Đinh đại phu của Hồi Xuân đường đi.”
 
Nguyễn Trân thật sự không thấy có gì nghiêm trọng. Trước kia mang thai Tô Nguyên, nàng cũng thường thấy váng đầu, chẳng hiểu sao hai nô tỳ này như nổi điên, hơi chút bất thường đã như gặp chuyện gì đó kinh thiên động địa, đang muốn khuyên Tô Nguyên trở về lại bỗng nghe có tiếng bước chân, Tô Thừa Phương cũng đến đây.

 
“Lão gia…” Nguyễn Trân kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
 
Lát nữa nàng phải dạy dỗ lại hai nô tỳ này cẩn thận mới được.
 

Thấy con gái cũng ở đây, còn chật vật như vậy, Tô Thừa Phương không khỏi giật mình.
 
“Phụ thân, mau mời Đinh đại phu đi!”
 
“Đã đi mời rồi, nhưng con…” Tô Thừa Phương vuốt tóc nàng: “Sao lại thành thế này?”
 
“Con bị ngã.” Tô Nguyên làm gì còn tâm trí quan tâm mình như thế nào, chỉ cần Nguyễn Trân không sao thì bảo nàng làm gì cũng được. Nàng vỗ vỗ váy, đụng phải vết thương cũng không nhíu mày: “Không sao, đi đường không cẩn thận thôi.” 
 
Rồi lại nắm lấy tay Nguyễn Trân, cẩn thận hỏi: “Có chỗ nào khác không thoải mái không? Là hôm nay mới như vậy hay từ lúc nào?”
 
Cực kì giống một đại phu.
 
Tô Thừa Phương thấy vậy cười rộ lên: “Nguyên Nguyên, con như vậy Trân nhi cũng bị con dọa rồi, đừng lo lắng, ta đã kêu Lục An đi mời Đinh đại phu rồi.”
 
Nhưng vì La thị nên Tô Nguyên không tin Đinh đại phu cho lắm.
 
Đinh đại phu nhanh chóng chạy tới, thấy có Tô Thừa Phương bèn xoay người hành lễ.
 
Tô Thừa Phương miễn lễ: “Ngươi mau xem cho nàng ấy đi.”
 
Đinh đại phu đáp lời ngồi xuống.
 
Tô Nguyên nhìn chằm chằm vào tay Nguyễn Trân. Vì đã nghe Huệ Nương nói Nguyễn Trân chỉ váng đầu nhẹ nên Tô Thừa Phương cũng không quá căng thẳng. Nhưng vì có Đinh đại phu ở đây, Tô Nguyên còn từng nói những lời kia, rốt cuộc Nguyễn Trân có mang song thai không? Hôm nay liệu Đinh đại phu có nói khác lần trước không?
 
Một lát sau Đinh đại phu cau mày dò hỏi: “Gần đây có gì khác thường không? Có ra ngoài không?”
 
Tô Nguyên kinh hãi quát lớn: “Sao vậy, có phải có gì không tốt không?”
 

“Nguyên Nguyên!” Tô Thừa Phương thấy hôm nay dường như Tô Nguyên quá kích động, không bình thường lắm nên giọng điệu không khỏi nghiêm khắc vài phần: “Con yên lặng đi, Đinh đại phu sẽ có cách.”
 
Không phải đại phu, quả thật không hiểu, Tô Nguyên bị phụ thân răn dạy cũng biết mình hơi quá phận, nàng chỉ có thể kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, dù sao đây không phải là kiếp trước, có lẽ mình thật sự chuyện bé xé ra to.
 
Nguyễn Trân nói: “Như lời ngài dặn, không có gì dị thường, cũng không ra ngoài.”
 
Đinh đại phu lẩm bẩm: “Thai tượng đúng là hơi không ổn… nhưng…”
 
Những lời này khiến Tô Thừa Phương cũng trở nên cảnh giác: “Không ổn là ý gì? Đinh đại phu, có gì nguy hiểm sao?”
 
Đinh đại phu từ từ nói: “May mắn thân thể di nương không tồi, ta sẽ kê một đơn thuốc giữ thai, nhưng quý phủ cần chú ý nhiều hơn một chút, mọi sự cẩn trọng.”
 
Tô Thừa Phương nhướn mày: “Trước kia đều là ngài xem mạch, không phải nói thai tượng rất ổn định sao?”
 
“Phải, nhưng trước khác nay khác.” Đinh đại phu lắc đầu: “Ăn uống sinh hoạt 
hàng ngày rất quan trọng…”
 
Chiếu Tuyết biết chuyện này bèn vội vã đi bẩm báo với lão phu nhân. Nghe nói thai nhi không ổn, lão phu nhân không khỏi sốt ruột, Tô gia bọn họ vốn ít hậu, dù Tô Thừa Phương có sủng ái Nguyễn Trân thì đến giờ cũng mới mang thai đứa thứ hai, bà không ngồi đợi được nên bèn đi qua xem thế nào. Nhìn thấy nô tỳ trong viện ngoài viện nhàn tản, lão phu nhân cảm thấy Nguyễn Trân thật sự quá hiền lành, dung túng nô tỳ nên mới không hầu hạ chu toàn, bà nghiêm mặt quát: “Cả đám các ngươi hầu hạ thế này à? Nếu có chuyện gì thì bán hết đi.”
 
Huệ Nương và Thiền Y sợ hãi quỳ phịch xuống.
 
“Lão phu nhân, không liên quan đến các nàng ấy.” Nguyễn Trân vội vàng giải thích: “Có lẽ do mấy hôm nay ta ngủ không ngon giấc.”
 
Ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến thai nhi sao? Tô Nguyên không tin lắm. Huống chi gần đây còn có nhiều chuyện vui như thế, cậu thi đỗ, lão thái thái chuyển tới kinh thành, nhất định mẫu thân rất vui mừng, phụ thân còn đối xử với người tốt như vậy sao, sao có thể có ưu phiền gì được, nhất định là đang giải vây cho hai nô tỳ. Nhưng nếu không phải ngủ không ngon thì tại sao lại đột nhiên không tốt chứ?
 
Nhân lúc lão phu nhân hỏi Đinh đại phu, nàng ra ngoài hỏi Thiền Y: “Mẫu thân thấy váng đầu từ bao giờ?”

 
Thiền Y đáp: “Mới vừa nãy, di nương định làm mấy bộ y phục cho tiểu chủ tử nên sai nô tỳ đi lấy kim chỉ, thêu được một lúc lại thấy không được đẹp như mấy bộ Tô phu nhân tặng hôm trước…”
 
La thị ư?
 
“Sau đó thì sao?” Tô Nguyên truy hỏi.
 
“Di nương kêu nô tỳ mang mấy bộ đồ đó lại, di nương xem một lúc liền váng đầu.”
 
“Đưa ta xem!”
 
Thiền Y giật mình, thấy Tô Nguyên cực kỳ nghiêm túc, bèn lấy hết chỗ y phục La thị tặng hôm trước ra. Tất cả đều đặt trong một chiếc tráp, tổng cộng có bốn bộ, một chiếc mũ hình mặt hổ và hai món đồ chơi.
 
Chất liệu rất mềm mại, Tô Nguyên lật qua lật lại cũng không thấy có gì bất thường, lúc trước La thị tặng đồ nàng đã cảnh giác rồi, nhưng không có đồ ăn nên cũng thả lỏng, mấy vật dụng này có thể có gì đây? Chẳng lẽ là mình nghi thần nghi quỷ, nàng vuốt nhẹ bộ y phục, đang nghi hoặc thì bỗng ngửi thấy mùi lạ.
 
“Mùi gì thế?” Nàng sửng sốt.
 
“Là chiếc cá chép hí thủy này ạ.” Thiền Y cười: “Khắc từ gỗ bách ra đấy ạ.”
 
Đây là loại gỗ khá hiếm, nhưng bình thường sẽ không lấy để đẽo thành một món đồ chơi nhỏ thế này. Có điều quan hệ giữa hai nhà rất tốt, cớ gì lần này phải tặng loại gỗ khắc này? Lòng nghi ngờ của Tô Nguyên lúc này rất nặng, cũng hơi cố chấp, càng nghĩ càng thấy không đúng, vội kêu Thiền Y mang búa đến bổ món đồ chơi này ra. Khi bị bổ đôi, nó tỏa ra một mùi hương nồng hơn ban nãy rất nhiều, Tô Nguyên vội vàng mang ra cho Đinh đại phu xem: “Đinh đại phu, ngài thấy vật này có gì bất thường không? Ngài ngửi thử xem.”
 
Có thể làm danh y ở Hồi Xuân đường, dù không phải biết hết mọi thảo dược nhưng cũng nắm rõ rất nhiều dược liệu, Đinh đại phu cúi đầu ngửi một lúc, đột nhiên biến sắc thốt lên: “Thứ này ở đâu ra đây, có độc…”
 
Tất cả mọi người chấn động.
 
Tô Thừa Phương cũng không ngờ có người hại Nguyễn Trân, nghiêm mặt hỏi: “Có độc là sao?”
 
“Gỗ này là gỗ bách, mùi gỗ rất nồng, nhưng cũng có tác dụng tốt cho cơ thể, vốn là thứ tốt nhưng mùi này át được mùi xạ hương, đem hai mùi trộn lẫn với nhau thì mùi xạ hương sẽ biến mất.” Đinh đại phu thầm nhủ, lòng dạ người này quá ác độc, nhưng cũng không tiện nói lung tung về chuyện của Tô gia: “Xạ hương được giấu ở giữa, không màu không mùi, từ từ thẩm thấu, rất hại cho nữ nhân đang mang thai, sẽ không giữ được đứa bé.”
 
Lão phu nhân biến sắc: “Thứ này ở đâu ra?”
 
Tô Nguyên nghe xong liền biết mình đoán đúng, quả nhiên Tô phủ bên kia có quỷ, chỉ không biết là ai?

 
Nàng đang muốn nói thì Tô Thừa Phương lên tiếng: “Đinh đại phu, nay ngài đã biết là do xạ hương, có nên kê lại đơn khác không? Thai nhi thế nào rồi?”
 
“May mà phát hiện sớm, ảnh hưởng không lớn, chỉ cần không để di nương tiếp xúc với thứ này là được.” Đinh đại phu nói xong hơi ngừng lại, cười nhìn về phía lão phu nhân: “Vì chuyện này nên mạch tượng của Nguyễn di nương dao động, khiến lão phu phát hiện ra một chuyện, di nương mang song thai, lúc đầu một mạch rất nhỏ nên không phát hiện ra, nay đã thập phần cường kiện.”
 
Song thai, là hai tiểu hài tử!
 
Lão phu nhân kinh hỉ vô cùng, bật thốt lên hỏi: “Là long phượng thai sao?”
 
Đinh đại phu cười: “Cái này khó nói, nhưng nhất định là song thai, nếu không lão phu cũng không dám lên tiếng.”
 
Không rõ có nghĩa là còn hy vọng, lão phu nhân vô cùng vui sướng, lệnh Chiếu Tuyết ném ngay món đồ chơi kia đi, cười nói: “Đinh đại phu, mời ngài thời gian này thường đến bắt mạch cho Nguyễn di nương, nhất định phải để nàng ấy thuận lợi sinh.”
 
Đương nhiên Đinh đại phu đồng ý.
 
Lão phu nhân sai người tặng một hồng bao rất to rồi tiễn Đinh đại phu rời phủ, sau đó mới dặn Nguyễn Trân: “Ngươi mau đi nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều, chuyện này Thừa Phương sẽ điều tra rõ. Sau này một miếng cơm, một cái khăn tay cũng phải kiểm tra cẩn thận rồi mới dùng. Ngươi yên tâm, sẽ không có ai dám hại ngươi nữa, cứ an tâm dưỡng thai.”
 
Lần đầu tiên Tô Nguyên thấy lão phu nhân đối xử với Nguyễn Trân như vậy, rốt cuộc nàng đã hiểu tại sao phụ thân bảo đừng nói cho ai biết, giờ tổ mẫu đang đầy hy vọng, nếu sau này sinh hai nữ nhi thì phải làm sao?
 
A di đà phật, Tô Nguyên mặc niệm trong lòng, nhất định phải phù hộ trong bụng mẫu thân là long phượng thai!
 
Nàng đang hận không thể lại lên chùa quyên một trăm lượng bạc thì nghe lão phu nhân nghiêm khắc quát: “Tới viện ta đi, Thừa Phương, dẫn hết nô tỳ ở đây sang!”
 
Lão phu nhân muốn điều tra cho rõ. Nguyễn Trân biết điều này, nhưng nàng cũng không hiểu được là tại sao lại thế, nàng cúi đầu kéo ống tay áo của Tô Thừa Phương: “Lão gia, dù thế nào thì nhất định cũng không liên quan tới Tô phu nhân.”
 
Tô Thừa Phương vỗ vỗ tay nàng: “Ta là người sẽ hàm oan kẻ khác sao? Nàng không cần lo lắng.”
 
Năm đó y nhậm chức ở Đại Lý tự, vụ án của phụ thân và ca ca cũng là do y lật lại bản án, Nguyễn Trân cảm thấy an tâm, mỉm cười gật đầu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.