Tử khí đông lai

Chương 28


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 28:


Chương 28
 
Lão phu nhân cực kỳ tức giận. Đã lâu rồi Tô Thừa Phương không thấy mẫu thân mình tức giận như vậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà khuyên giải: “Mẫu thân, ngài đừng tức giận mà hại sức khỏe, việc này chưa chắc đã là Nguyễn Trực làm.”
 
“Không y thì ai? Trong kinh thành này còn ai sẽ giúp Nguyễn di nương nữa? Nếu không phải người nhà thì ai lại làm thế.” Lão phu nhân nhìn chằm chằm Tô Thừa Phương: “Không cần nói đỡ cho y.”

 
Tô Thừa Phương cười rộ lên: “Mẹ, nếu y làm thế thật thì sao ta lại nói giúp được. Ta chỉ phân tích cho ngài thôi, Tần phu nhân, Hồ phu nhân đâu phải người mà Nguyễn Trực có thể sai phái được? Ngài cũng biết y chỉ là người có chút tiền, tiền có thể sai quỷ khiến ma, nhưng nhà quan lại dễ nghe lời thế sao? Trừ phi…” Hắn cười lạnh: “Ngài còn nhớ Dương thái phu nhân không?”
 
Lão phu nhân giật mình: “Ý con là Chân gia đứng sau sao?”
 
“Khó nói lắm, dù gì ta cự tuyệt Chân Bội thẳng mặt, Chân gia rất mất thể diện.”
 
Lão phu nhân trầm ngâm. Nếu hôm nay các phu nhân thật sự muốn giúp Nguyễn Trân thì lẽ ra không nên nói mấy câu chọc giận mình, vì như vậy nhất định bà sẽ trách Nguyễn Trân.
 
Nhưng tại sao Chân gia phải làm thế? Chân Bội muốn gả cho Tô Thừa Phương đến thế sao? Bà cau mày nhớ lại ngày xưa, sau khi Chân Văn qua đời, Chân lão phu nhân dẫn Chân Quân đến bái kiến, con trai mình đúng là được nữ nhân Chân gia yêu thích. Nhưng làm thế này cũng thật quá đáng. Bà nhịn không được trách cứ Tô Thừa Phương: “Tại con không chịu tái giá mới gây ra nhiều chuyện như thế đấy.”
 
“Vâng vâng vâng, đều là do nhi tử không tốt.” Tô Thừa Phương sẽ không ngốc đến mức cãi lão phu nhân vào lúc này: “Ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi chút đi đã.”
 
Lão phu nhân thật sự cũng không có tâm tình nói chuyện, thở dài nằm xuống.
 

Tô Thừa Phương bèn đi tới Nguyễn gia.
 
Lão thái thái nghe hắn đến thì rất vui vẻ, mặt đầy tươi như hoa ra ngoài đón: “Tô đại nhân, sao ngài lại tới đây? Không báo trước một tiếng để chúng ta còn chuẩn bị…” Vừa nói vừa kêu nô tỳ: “Mau châm trà, lấy loại mới mua về ấy, rồi kêu phòng bếp làm ít bánh trái, mau mau.”

 
Tô Thừa Phương vội vàng nói: “Ngài không cần khách khí, ta đến tìm Tri Dung, y có nhà không?”
 
Không đợi lão thái thái trả lời Nguyễn Trực đã đi ra, thản nhiên nói: “Ta ở nhà, sao thế, có chuyện gì? Nếu ta nhớ không lầm thì hôm nay là sinh thần của lệnh đường mà.”
 
“Phải, có chuyện.”
 
“Vậy đến thư phòng.” Nguyễn Trực nói với lão thái thái: “Tô đại nhân tìm ta có chuyện quan trọng, ngài đừng sai người vào quấy rầy, trà bánh chỗ ta không thiếu, ngài nghỉ ngơi đi thôi.”
 
Lão thái thái vốn muốn trò chuyện với Tô Thừa Phương một chút nhưng biết là có chuyện quan trọng nên đành tiếc nuối ừ một tiếng.
 
Tô Thừa Phương đi theo Nguyễn Trực vào thư phòng rồi đóng cửa lại.
 
“Hôm nay có mấy vị phu nhân tới, nói mấy câu ám chỉ buộc mẫu thân phải nhận Trân nhi làm con dâu, thật sự không liên quan tới ngươi chứ?” Tuy Tô Thừa Phương đoán là Chân gia nhưng cũng không quá chắc chắn về Nguyễn Trực, có lúc y hành xử rất nông nổi.
 
Nguyễn Trực nghe vậy, nhướng mày cười to: “Vậy à, đúng là chuyện tốt, lệnh đường nghĩ thế nào?”
 
“Ta hỏi thật.” Tô Thừa Phương nghiêm túc.
 
Ai ngờ sắc mặt Nguyễn Trực càng nghiêm túc hơn: “Ta cũng nói thật, tuy chuyện này không phải ta làm nhưng ta thấy chuyện này rất hợp lý, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ dẫn vài người tới bàn bạc với lệnh đường. Hay là Tết âm lịch năm nay luôn đi, mùng Một đầu năm thân thích nhà các ngươi tề tụ, ta đến bàn bạc rõ ràng với lệnh đường, cả ngươi nữa, Tô đại nhân.”
 
Tô Thừa Phương không ngờ thái độ của Nguyễn Trực lại thế này, lạnh lùng nói: “Nguyễn Trực, mẫu thân ta từng ấy tuổi rồi, ngươi đừng có đi kích thích người! Ngươi làm vậy thì được gì?”
 
Nguyễn Trực nhướn mi: “Được gì ư? Nếu hôm nay ngươi đã hỏi thế thì ta cũng xin hỏi, Tô đại nhân, chẳng lẽ muội muội ta không xứng làm thê tử của ngươi sao? Ta mặc kệ kích thích hay không, đó là mẫu thân của ngươi, nhưng kia là muội muội của ta!”
 

Đã bao nhiêu năm rồi, muội ấy vì mình mà chịu khổ, phải làm thiếp cho Tô Thừa Phương. Nguyễn Trân hiền lành như vậy, chẳng lẽ lão phu nhân không nên nhận muội ấy làm con dâu sao? Chẳng lẽ không Tô Thừa Phương không nên để muội ấy làm chính thất sao?
 
Ánh mắt Tô Thừa Phương trầm xuống: “Nguyễn Trực, ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể dễ dàng vào Quốc Tử Giám như thế sao? Nếu không phải Lô đại nhân nợ ta một ân tình, lại có vài mối quan hệ thì ngươi nghĩ là ngươi có thể vào được à? Ngươi nghĩ những học sĩ này đều kiên nhẫn như vậy, chỉ dạy một mình ngươi?”
 
Những chuyện đó đều do hắn chuẩn bị, để Nguyễn Trực có thể thi đỗ.
 
Ai ngờ Nguyễn Trực lại không hề xúc động: “Làm phiền Tô đại nhân, nhưng nếu ta không khắc khổ thì có thể thi đỗ được sao?”
 
“Ngươi biết?” Tô Thừa Phương ngẩn ra,  lại lập tức tức giận: “Nếu ngươi biết, sao còn có thể nói như thế?”
 
Nguyễn Trực mặt không đổi sắc: “Ngươi cho là phần ân tình này có thể khiến ta câm miệng sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nâng muội muội ta lên làm chính thất thì cũng đừng trách ta bạc tình. Mấy năm nay có lẽ ngươi đối xử với muội ấy không tệ, nhưng còn lão phu nhân, còn đứa con gái bảo bối kia của ngươi nữa, bắt nạt muội muội ta không ít đâu. Nay ta đã bước nửa bàn chân vào quan trường, ngươi còn mong ta nhẫn nại chắc?”
 
Người này vẫn luôn oán hận mình, Tô Thừa Phương biết rất rõ điều này: 
 
“Ngươi nghĩ là Trân nhi muốn ngươi làm thế sao? Có lẽ nàng tủi thân, nhưng nếu ngươi làm thế vì nàng, nàng sẽ chỉ thất vọng về ngươi thôi.”
 
Nguyễn Trực giận dữ: “Ngươi đừng có lừa mình dối người, chính ngươi không có dũng khí lại đẩy lên người muội muội ta. Hôm nay ta không ngại nói rõ ràng với ngươi, nếu ngươi không cưới muội muội ta ngay lập tức thì mai ta sẽ tới quý phủ đón muội ấy về, từ nay về sau hai người các ngươi nhất đao lưỡng đoạn, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
 
Tô Thừa Phương không biết Nguyễn Trực phải chịu bao thống khổ mới kích động như vậy, y nhướn mi: “Ngươi có biết Trân nhi nghĩ thế nào không? Việc này chỉ có người cam tâm tình nguyện mà làm, vậy Trân nhi sẽ vui vẻ sao? Sẽ bằng lòng về với ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, nàng sẽ không rời khỏi ta, sẽ không rời khỏi Nguyên Nguyên.”
 
“Đến lúc đó, chẳng lẽ ngươi trói nàng ấy về sao?”
 
“Nguyễn Trực, có lẽ ngươi nghĩ là ngươi đang giúp Trân nhi, xả giận thay nàng, làm những chuyện một ca ca nên làm, nhưng Trân nhi là người như thế nào ngươi có hiểu không? Ngươi càng như vậy, nàng càng áy náy.”
 
“Có lẽ là ta cô phụ Trân nhi, có lẽ là ta không đủ quả quyết, nhưng ngươi cũng biết, giả sử ta vì nàng mà náo loạn với mẫu thân thì cả đời này nàng sẽ sống trong áy náy, làm con dâu như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Chẳng qua ta muốn có một cách có thể vẹn toàn đôi bên, ngươi không thể nhẫn nại thêm một chút nữa sao? Cần gì phải vì ngươi mà khiến mẫu thân ta sinh oán trách?”

 
Hắn nói một hơi xong đột nhiên bồi thêm một câu: “Nguyễn Trực, ngươi thật sự yêu thương Trân nhi à, hay ngươi chỉ muốn trả lại phần áy náy năm xưa trong lòng thôi?”
 
Những lời này khiến Nguyễn Trực chấn động trong lòng.
 
Nó giống như một con dao sắc đâm thẳng vào ngực y.
 
Làm y nhất thời không nhúc nhích được.
 
Tô Thừa Phương nhìn y, nhẹ giọng nói: “Nghĩ cho kỹ đi!”
 
Rồi xoay người rời đi.
 
Một lúc lâu sau, Nguyễn Trực thở dài bước ra ngoài.
 
Lão phu nhân ngủ một giấc, tâm tình đã ổn định hơn nhiều.
 
Vừa nãy vì mấy phu nhân kia mà lửa giận công tâm, nay bình tĩnh lại, vì sao bà lại tức giận, không chỉ vì những người đó quản chuyện quá rộng, mà còn vì những lời này đâm thủng sự lo lắng, sự lừa mình dối người bấy lâu nay của bà.
 
Nghĩ đến đây lão phu nhân lại phiền muộn.
 
Vừa nãy bà nằm mơ… ở trong mộng, Tô Thừa Phương biến thành một đứa trẻ ba tuổi, kéo tay áo bà ngọt ngào gọi mẫu thân, muốn bà bế. Bà cúi người bế nó lên, nó loạng choạng quơ quơ tay, nhìn con trai bà cảm thấy không gì hạnh phúc hơn nữa.
 
Ngày qua ngày, nó lớn lên, chớp mắt một cái đã ba mươi năm.
 
Sao bà lại không hiểu đứa con này chứ.
 
Lão phu nhân lấy thư ra, nói với Lý mama: “Chỉ sợ ta cũng không cần hồi âm nữa.”
 

Lý mama kinh ngạc: “Sao thế ạ, ngài đã chọn được cô nương nhà ai rồi ư?”
 
Lão phu nhân trào phúng cười: “Ngươi thật sự nghĩ ta có thể quản được hôn sự của Thừa Phương sao? Lần trước đường đệ nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng Thừa Phương đâu còn như trước, những năm này một mình nó chống đỡ Tô gia, đã sớm trưởng thành, chỉ là ta lừa mình dối người, quan tâm này quan tâm nọ, thậm chí còn viết thư cho đại ca… Thật ra Thừa Phương cũng sẽ không nể mặt cậu mình đâu. Nếu không lần trước nó cần gì phải nói thẳng trước mặt Dương thái phu nhân như thế, nó muốn mượn chuyện này, ngăn nhà khác làm mai.”
 
Quả thật, đã không còn ai tới làm mai nữa.
 
Dương thái phu nhân còn không được, còn ai muốn đến để mất mặt chứ.
 
Lý mama không ngờ lão phu nhân lại nghĩ như vậy, không khỏi chua xót trong lòng. Một chủ mẫu từng chưởng quản cả phủ đệ, cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm, có lẽ đây chính là ‘già theo nhi tử’ đi.
 
Cũng do lão gia tử ở Tô Châu không về nên mọi quyền lực đã nằm trong tay Tô Thừa Phương, bà ấy an ủi: “Lão gia tử chìm nổi mấy chục năm chốn quan trường, so ra còn kém chiến tích của lão gia, có lẽ ngài thật sự không cần lo lắng, lão gia là người có chủ kiến mà. Hơn nữa tuy Nguyễn công tử có phần càn rỡ nhưng Nguyễn di nương là người hiền lành, sẽ thường xuyên khuyên nhủ công tử.”
 
Xem ra Lý mama cũng đã sớm đoán được tâm tư của Tô Thừa Phương, lão phu nhân cười khổ: “Nguyễn di nương cũng thật đáng thương, nếu không phải vì Nguyễn gia thì năm đó nàng cũng không cần làm thiếp cho Thừa Phương.”
 
Làm thiếp là những ai? Hoặc là nô tỳ, hoặc là người không được coi trọng, bị đưa đi để lấy lòng người khác. Thế nhưng Nguyễn Trân là đích nữ duy nhất của Nguyễn gia, các trưởng bối đều rất yêu thương.
 
Nhưng dù vậy, bà vẫn có có vài phần không cam lòng.
 
Dù Nguyễn Trực thật sự thi đỗ kỳ thi hội thì Nguyễn gia và Tô gia vẫn không môn đăng hộ đối. Tô Thừa Phương vốn có thể lấy một cô nương thế gia làm thê tử, như Chân Bội vậy.
 
Đáng tiếc nhi tử sớm đã có chủ ý. Lão phu nhân day day trán, cảm thấy hơi đau đầu nên kêu Lý mama bóp đầu cho mình, được một lúc thì Chiếu Tuyết tiến vào bẩm: “Lão phu nhân, hình như phía Nguyễn di nương có chuyện gì đó, lão gia kêu Lục An đi mời Đinh đại phu, cả chỗ tam cô nương, Thiền Y cũng đã đi báo…”
 
Lão phu nhân ngẩn ra.
 
Nếu phải mời Đinh đại phu thì nhất định là có liên quan tới thai nhi trong bụng. Tuy rằng Đinh đại phu có nói là thai nữ, nhưng dù gì cũng là cốt nhục của Tô Thừa Phương, là cháu gái của bà, lão phu nhân vẫn rất quan tâm, vội vàng nói: “Vậy ư, mau qua xem là làm sao rồi về báo cho ta.”
 
Chiếu Tuyết nhanh chóng hành lễ rồi quay ra ngoài.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.