Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 30:
Chương 30
Chuyện này không liên quan gì đến nô tỳ Tô phủ nên lão phu nhân và Tô Thừa Phương thẩm vấn một hồi cũng chỉ được một đáp án, món đồ đó do La Thượng Nhu và Tô Văn Huệ tặng.
Lão phu nhân rất đau đầu.
La Thượng Nhu và Nguyễn Trân không hận không oán, theo lý sẽ không hại người, chắc không phải nàng ấy, nhưng không phải thì là ai? Nàng ấy còn xuất thân từ phủ Thái y, rất tinh thông dược liệu.
“Nhất định không phải đường thẩm!” Tô Nguyên rất chắc chắn về điều này, nếu La Thượng Nhu có tâm hại người thì sẽ không nói cho nàng biết mẫu thân có khả năng mang long phượng thai, hơn nữa ngài ấy có tật trong lòng có gì cũng đều viết cả lên mặt, tâm tư sẽ không ác độc như vậy. Huống chi La Thượng Nhu sinh bốn đứa con trai, cũng chẳng có gì phải ghen tỵ với mẫu thân.
Lão phu nhân day day mi tâm, kêu Tô Nguyên ra ngoài: “Tiểu cô nương đừng xen vào.”
“Tổ mẫu!” Tô Nguyên muốn giúp đỡ một chút.
Chuyện liên quan đến quan hệ hai nhà nên Tô Thừa Phương cũng cực kỳ cẩn thận: “Nguyên Nguyên, con đi xuống trước đi.”
Các trưởng bối không cho nghe nên Tô Nguyên đành phải cáo từ.
Sau khi cháu gái rời đi rồi, lão phu nhân nói nhỏ với Tô Thừa Phương: “Tuyệt đối không thể để chuyện này truyền đi gây mất hòa khí giữa hai nhà. Con và Minh Thành lớn lên bên nhau từ nhỏ, đường ca và lão gia cũng như huynh đệ ruột thịt, không thể sơ ý được.” Bà nói xong cũng không biết phải nói gì, thật sự không thể tưởng tượng được phủ Tô Thiệm lại có người muốn hại Nguyễn Trân.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rét rít gào lên bên ngoài cửa sổ và hơi lạnh len lỏi vào trong phòng.
Khi còn nhỏ y thường học bài cùng Tô Minh Thành, đông đến cũng không ngơi nghỉ. Y rất chuyên tâm, nhưng Tô Minh Thành thì chưa bao giờ yên lặng cả, có đôi khi chơi đùa bị Tô Thiệm bắt được lại bị đánh một trận đòn.
Tô Minh Thành luôn nói với y: “Ngươi học bài chăm chỉ như thế làm gì, chỉ hại ta.”
Đánh nhiều lần, hắn ta không bao giờ nói câu ấy nữa, mỗi lần nhìn thấy mình đều cười hì hì.
Nhưng sau nụ cười kia lại có gì đó nói không nên lời, sau này hai người cũng càng ngày càng khách khí, nhân sinh cũng khác, lại vì Tô Thiệm nên không thể nào thân thiết.
Y hiểu rất rõ điểm này.
“Thừa Phương.” Lão phu nhân đột nhiên mở miệng: “Con tự mình tới phủ đường thúc một chuyến đi.”
Tô Thiệm càng không có lý do gì để hại Nguyễn Trân.
Hại Nguyễn Trân, nhất định có liên quan tới long phượng thai, Tô Thừa Phương đứng lên: “Lần tới được nghỉ ta sẽ sang, hôm nay là sinh thần của ngài, nếu ta đột nhiên tới, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ.”
Lão phu nhân gật đầu.
Tô Thừa Phương đang muốn đi thì bà gọi lại: “Thừa Phương, nếu Nguyễn di nương thật sự hạ sinh nhi tử cho Tô gia ta thì là có công rất lớn, con nâng nàng ấy làm chính thất đi.”
Tô Thừa Phương vẫn luôn hy vọng mẫu thân có thể chủ động nhắc tới chuyện này, vì y biết nếu nói ra thì chứng tỏ mẫu thân đã chấp nhận rồi, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng; nhưng Tô Thừa Phương cũng không muốn nghe bà nói như vậy, bởi không phải vì Nguyễn Trân sinh con trai nên hắn mới muốn lấy nàng. Bây giờ, Nguyễn Trân suýt bị độc hại mất con, mẫu thân lại còn so đo là nam hay là nữ, điều này khiến Tô Thừa Phương cực kỳ không vui.
“Mẫu thân, dù Trân nhi sinh con trai hay con gái, nhi tử đều muốn lấy nàng ấy.” Tô Thừa Phương nhìn thẳng vào lão phu nhân: “Chuyện lần này, kẻ kia có gan làm thế là vì xem nhẹ nàng ấy là tiểu thiếp, nếu là thê tử của Tô Thừa Phương ta thì người xem, bọn họ có dám không? Mẫu thân, nếu hôm nay ngài đã nói ra thì ta cũng nói rõ, đời này, không phải Trân nhi, ta sẽ không lấy.”
Tuy lão phu nhân đã đoán được Tô Thừa Phương có ý định này nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra vẫn thấy cực kỳ bất mãn: “Ta thật không biết Nguyễn gia có gì tốt?”
“Ta biết là được, mẹ.” Tô Thừa Phương nói: “Chẳng lẽ Tô gia chúng ta còn cần dựa vào nhà khác sao? Ngài không thấy kết quả khi kết thân với Chân gia sao? Có lẽ ngài không vừa lòng nổi Nguyễn Trực, nhưng y đối xử với mọi người thật tâm thật lòng, Chân gia thì sao? Tình trạng sức khỏe Chân Văn như thế mà nhà họ chỉ quan tâm tới kết thân, mặc kệ nàng ấy có thích hợp thành thân không, có sức khỏe đi quản lý gia vụ không, không phải cuối cùng còn hại chết cả nữ nhi sao? Gia thế tốt thì có tác dụng gì?”
Lão phu nhân nghẹn lời.
Tô Thừa Phương biết hiện tại là một cơ hội tốt nên thẳng thắn thành khẩn: “Ta biết ngài không hài lòng về Nguyễn gia, nhưng nhi tử lại thích Trân nhi, dù đợi thêm một năm, năm năm hay mười năm ta cũng sẽ không lấy người khác.”
Lão phu nhân thầm than trong lòng, bà biết con trai mình có quyết tâm này, không phải cũng đã mười mấy năm rồi sao? Nhưng rốt cuộc vẫn hơi không cam lòng.
Nhi tử vốn có thể lấy một thê tử thật tốt.
Nhưng chần chừ thêm nữa thì cũng có tác dụng gì? Lý mama thầm nghĩ, lão phu nhân vốn cũng đã không làm gì được, cần gì phải tỏ thái độ thế này khiến Tô Thừa Phương thất vọng, dù sao trước sau gì chẳng phải thuận theo: “Lão phu nhân, nô tỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngài còn nhớ lần trước ở chùa Bạch Mã không ạ? Phương trượng tự mình giải sâm, không phải đã nói năm nay lão gia có lương duyên sao? Còn nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa! Lão phu nhân, năm nay cũng chỉ còn lại có hai tháng, lão gia còn lấy ai được đây?”
Lời này giống như ánh mặt trời chiếu xuống, lão phu nhân giật mình, đúng vậy, quên mất chuyện xin sâm.
Năm nay… năm nay sắp qua rồi, nhìn nhi tử căn bản là sẽ không lấy người khác, vậy lương duyên kia chẳng phải chính là Nguyễn Trân ư? Chả nhẽ mình lại vi phạm ý trời?
Chắn hẳn thai kia là long phượng thai!
Tôn nhi của bà nhất định sang năm sẽ xuất sinh.
Nhất thời lão phu nhân vừa vui lại vừa buồn: “Thôi được, nếu con thích thì năm nay thành thân đi.”
Tô Thừa Phương mừng rỡ: “Đa tạ mẫu thân thành toàn.”
“Chỗ phụ thân con ta sẽ viết thư báo, hẳn là ông ấy cũng sẽ không phản đối.” Lão hồ đồ này chỉ biết quan tâm bản thân, nhi tử lại có bản lĩnh nên ông ta hoàn toàn không lo lắng chút nào.
Tô Thừa Phương cười nói: “Mẹ, phần ân tình này nhi tử nhất định sẽ ghi nhớ.”
Giờ phút này hắn vô cùng cảm kích.
Cũng không uổng công bà thương đứa con trai này, sau này chắc chắn sẽ rất hiếu thuận, mình cũng không thua thiệt gì, lão phu nhân vỗ vỗ tay hắn: “Thừa Phương, ta không thương con thì thương ai đây? Ta chỉ có một đứa con trai là con… nhưng… Nguyễn Trực này, ta vẫn không thích, dù Nguyễn gia có là thông gia nhà ta, con cũng hạn chế qua lại với người này đi.”
Thật ra Nguyễn Trực làm việc rất có chủ trương, Tô Thừa Phương đều biết, bằng không cũng đã sớm không quản, nhưng lúc này không thể nói trái ý lão phu nhân: “Được được được, ta nghe ngài, ta tuyệt đối sẽ không vì Trân nhi mà dung túng Nguyễn Trực.”
Lão phu nhân thở phào một hơi.
Mẹ con hai người vui vẻ hoàn thuận, còn xem hoàng lịch.
“Du nhi xa ở Kim Lăng, ta thấy viết thư gửi qua là được, nó đỡ phải chạy qua chạy lại.” Lão phu nhân nghĩ đến cháu gái cả liền cười, Tô Du rất ngoan ngoãn chưa bao giờ gây phiền cho người khác, chỉ là gả hơi xa.
Tô Thừa Phương nói: “Cứ vậy đi, ngài cũng đừng quá nhớ mong, chờ thêm hai
năm nữa Thiểu Thạch có thể được triệu về kinh thành.” Đó là con rể của y, đích thiếu gia của Lô gia, năm đó cũng vì y nhìn trúng năng lực của Lô Thiểu Thạch nên mới gả Tô Du tới Kim Lăng.
“Chỉ hy vọng như thế!” Lão phu nhân vẫn hơi phiền muộn.
Lúc này trong phòng chỉ có bọn họ và Lý mama nên không ai biết chuyện này nữa. Ngày hôm sau, lão phu nhân phái vài người đến chỗ Nguyễn Trân, lệnh bọn họ hầu hạ cho tốt.
Nguyễn Trân thấy không được tự nhiên. Ban đầu thái độ của lão phu nhân với nàng không mặn không nhạt, không ghét cũng không thích, nàng làm gì ở viện cũng được, giờ lại coi trọng nhưng làm gì cũng có người nhìn chằm chằm, tuy là muốn tốt cho nàng nhưng cũng thấy đau đầu.
Huệ Nương khuyên giải: “Đây là chuyện tốt mà, ngài nhìn chính thất phu nhân các phủ khác có ai không có nhiều nô tỳ hầu hạ đâu, đó gọi là khí phái, dần dần ngài sẽ quen thôi.”
“Đừng nói bừa, chính thất phu nhân cái gì.” Nguyễn Trân vội vàng quát.
Chủ tử nhà mình đúng là ngốc, Huệ Nương mím môi cười: “Được rồi được rồi, nô tỳ không nói nữa, nhưng giờ sức khỏe của ngài rất quan trọng, không thể sơ ý được, khó trách lão phu nhân lo lắng, giờ ngay cả một miếng cơm cũng phải để chúng nô tỳ thử trước.” Nhắc tới chuyện này Huệ Nương lại ưu phiền, rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, muốn hại Nguyễn Trân?
Người chỉ là một nữ nhân, còn không có lòng dạ tranh đoạt, nào có cản đường ai chứ? Tô gia lại không có chủ mẫu, thật là kỳ quái! Huệ Nương càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, quyết tâm phải cẩn thận hơn.
Các trưởng bối không để cho Tô Nguyên quản, Tô Nguyên lại không bỏ chuyện này xuống được, nhưng một tiểu cô nương như nàng biết tra thế nào đây? Tuy Thương Hải cũng là một tiểu tử lanh lợi, nhưng không có khả năng trà trộn vào Tô phủ bên kia được… Tô Nguyên biết có người có khả năng này, nhưng tính tình quá táo bạo, chỉ sợ biết chuyện sẽ gây ồn ào, nhưng dù nàng không nói thì chỉ sợ cũng sẽ ồn ào.
Không phải Nguyễn Trực có xếp người vào phủ bọn họ sao, có khi nào cậu đã biết rồi không?
Với tính tình của cậu, không biết sẽ còn thế nào nữa!
Nhỡ như đánh rắn động cỏ thì sao?
Tô Nguyên đang sốt ruột thì Chiếu Tuyết tới, nói Uy Viễn hầu phủ bày yến, mời gánh hát tới hát hí khúc, Lục Thái phu nhân cũng mời bọn họ qua tham gia náo nhiệt, Tào Quốc công phu nhân và Thế tử, tiểu thư đều tới.
Tô Nguyên nhanh chóng đồng ý: “Ngươi về bẩm tổ mẫu, ta đổi xiêm y rồi qua.”
Chiếu Tuyết cáo lui.
Thải Vi thay y phục cho Tô Nguyên: “Nô tỳ nhớ lần trước Trung thu Lục đại cô nương có mời Ngô cô nương đến bái nguyệt, không ngờ Lục gia và Tào Quốc công phủ lại có giao tình như vậy.”
Đâu chỉ là giao tình, sau này Lục Tĩnh Anh còn gả cho thế tử Tào Quốc công Ngô Tông Viêm, chẳng qua chỉ phong cảnh được một hồi… Tô Nguyên lắc đầu, đáng tiếc từ trước đến nay Lục Tĩnh Anh không thích nàng, có muốn nhắc nhở người ta cũng sẽ không nghe, nhưng Lục gia là thân thích, sao nàng có thể mặc kệ không quản?
Tô Nguyên thở dài, đi tới chính phòng.
Lão phu nhân đang nói với Lý mama: “Không ngờ còn mời Tào Quốc công, Tào Quốc công này…” Ngô Thuận là đệ đệ ruột của Ngô Thái hậu, dựa vào tỷ tỷ mà thăng chức nên thư hương thế gia không ai muốn kết giao: “Thừa Phương cũng không thích giao du với Quốc Công phủ này, chờ ta lại hỏi.”
Bà đứng dậy dẫn hai cháu gái tới Lục gia.
Tìm một cơ hội nói chuyện với Lục thái phu nhân.
Thái phu nhân sợ người khác nghe thấy, đóng cửa lại nói nhỏ: “Hoán Vân không muốn mời nhưng Hoán Dương lại nợ Tào Quốc công một ân tình, mấy hôm trước Tào Quốc công có giúp mưu một chức vị cho Vanh nhi, Binh mã ti phó Chỉ huy sứ, ngươi ngẫm lại, ân tình này lớn biết bao! Tuy Hầu phủ chúng ta có tổ ấm nhưng chức vụ này đâu dễ có được như vậy, trước đây Đông Bình Hầu vất vả ngược xuôi cho con trai còn không lấy được.”
(tổ ấm: thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan)
Hai nhà đều là Hầu phủ, nhưng hiện giờ Đông Bình Hầu lại thịnh vượng hơn Uy Viễn Hầu phủ.
Lão phu nhân bừng tỉnh đại ngộ.
Nói được vài câu thì lại có khách tới, thái phu nhân và lão phu nhân cùng ra ngoài, mời Tào Quốc công phu nhân vào nghe kịch.
Trời lạnh nên không ngồi ngoài sân, tất cả mọi người ngồi trên ban công bốn phía nhìn xuống, không bị lạnh chút nào, Ngô Lệ Hoa đang nói chuyện với Lục Tĩnh Anh thì thấy Ngô Tông Viêm nháy mắt với mình, cảm thấy buồn bực.
Tính tình Lục Tĩnh Anh không tốt, quá mức kiêu căng, chỉ có ưu điểm là dung mạo tươi đẹp lại có một thân công phu cưỡi ngựa bắn cung, cố tình ca ca nhà mình lại thích điểm này, sau lần săn thú ngẫu ngộ Lục Tĩnh Anh, thần hồn điên đảo nhớ mãi không quên. Huynh ấy là con trai độc nhất trong nhà, phụ thân mẫu thân thập phần yêu thương, Lục Tĩnh Anh tốt xấu gì cũng là đích nữ của Hầu phủ nên cũng bằng lòng kết thân.
Ngô Lệ Hoa nhíu mày, cười nói với Lục Tĩnh Anh: “Mẹ ta thích nghe kịch nhưng ta không có hứng thú, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?”
Để ca ca nhìn một cái giải sầu tương tư.
Lục Tĩnh Anh nhếch miệng. Nàng biết rõ thái độ của Ngô Lệ Hoa với mình nhưng thế thì sao? Ngô Tông Viêm một lòng si mê nàng, Ngô Lệ Hoa cũng chỉ là muội muội, căn bản là không thể làm chủ được. Nàng chỉ cần có thể vào Quốc công phủ, thay phụ thân mẫu thân làm rạng rỡ môn đình là được, cũng giúp ca ca mình có hậu thuẫn.
Lục Vanh không thông minh như Lục Sách, nếu mình gả không tốt chỉ sợ sau này Lục Vanh sẽ bị Lục Sách bắt nạt.
Lục Tĩnh Anh cáu giận nghĩ tới người thứ đệ này, nếu không phải tại hắn, không phải tại Giang thị thì năm đó phụ thân sẽ không cãi nhau với mẫu thân, khiến mẫu thân mất đi một đứa con trai.
Nếu đệ đệ được sinh ra, không chừng còn xuất sắc hơn Lục Sách.
“Cũng được.” Lục Tĩnh Anh thu hồi tâm tư, cười nói: “Chúng ta đi ngắm hoa đi, năm nay mai vàng nở rất đẹp.”
Mấy người ngồi nghe được một chốc liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vốn thân thiết với Lục Tĩnh Anh nên Tô Cẩm, Lục Tĩnh Nghiên cũng đều đi theo.
Thái phu nhân cười rộ lên: “Nhìn mấy đứa nhỏ xem, chúng nó không thích nghe mấy thứ này đâu.”
“Tuổi nhỏ thì vậy đấy, lúc ta hơn mười tuổi cũng thế, tổ mẫu mẫu thân mời gánh hát vào phủ ta cũng chỉ có thể nghe nửa vở.” Tào Quốc công phu nhân Tương thị cười: “Sau già đi, lòng tĩnh lại, dần dần cũng thích.”
Thái phu nhân gật gật đầu: “Quả là như thế.” Rồi quay sang Tô Nguyên và Lục Tĩnh Xu: “Các con cũng không cần miễn cưỡng, muốn đi dạo thì đi đi.”
Tô Nguyên cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vì lão phu nhân nên ở Tô gia nàng không thể gặp được Nguyễn Trực, nhưng ở Lục gia, lão phu nhân sẽ không quản nhiều đến vậy, nàng cười nói ‘vâng’ rồi bảo Lục Tĩnh Xu: “Ta biết ngươi thích nghe, ngươi không cần đi cùng ta, tự ta đi dạo một chút.”
Đương nhiên nàng không đi ra chỗ mấy người Lục Tĩnh Anh. Vì rất quen thuộc với Lục phủ nên nàng tìm một góc kín đáo, dặn Bảo Thúy và Thải Vi: “Cửa sau phủ bọn họ ban ngày chỉ có hai hộ vệ, ta sẽ dẫn người rời đi, Thải Vi ngươi nhân cơ hội lẻn ra ngoài đi gặp Nguyễn công tử, không có ở nhà thì tới Quốc Tử Giám, nói với ngài ấy là mai nhất định phải bớt thời giờ đến Tô gia một chuyến gặp ta, nếu ngài ấy không nghe thì… ngươi nói là về sau ta sẽ không nhận người cậu này nữa.”
Vừa dứt lời đã nghe một tiếng cười trào phúng.
Tô Nguyên không khỏi rùng mình, rõ ràng nàng đã chọn một chỗ không người, sao lại có tiếng cười chứ?
Đang nhìn xung quanh thì Thải Vi đột nhiên chỉ lên một ngọn cây cách đó không xa: “Cô nương, trên đó có người… là… là Nhị công tử.”
Lục Sách một thân áo xanh nằm ở trên cành cây cao hơn hai trượng, nếu không nhìn kỹ căn bản là không thấy được, không ngờ hắn cao to như vậy mà có thể nhẹ nhàng nằm trên cây hóng gió, rất tự tại.
Tô Nguyên nhìn đến ngây người.