Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 27:
Chương 27
Tô Nguyên uống thuốc hai ngày đã khỏe lên nhiều, nhưng lão phu nhân vẫn sợ nàng ra ngoài nhiễm lạnh nên vẫn phải ở trong phòng nghỉ ngơi, ngay cả lớp của Lưu Yến Tri cũng không cần đi.
Tô Nguyên nhàm chán tựa vào ghế mềm, nghe nha hoàn nhàn thoại.
Bình thường chỉ có Bảo Lục và Thải Vi hầu hạ trong phòng, nhưng nay trời ngày càng lạnh, nàng bèn gọi cả Thải Anh vào, dần dần quan hệ của ba người trở nên rất tốt.
Thải Vi đang khoe khoang tin mình mới tìm hiểu được: “Khó trách hôm đó ở Dương gia, Ngụy Quốc công và Thế tử gia đều không có mặt, trận này còn chưa đánh xong, có thể thấy lúc đó Thái hậu nương nương rất lo lắng.”
“Đánh gì thế?” Bảo Lục không biết gì cả: “Ở đâu phải đánh giặc à? Kinh thành rất an bình mà.”
“Ngươi không thấy giờ kinh thành toàn quan binh đi tuần à, tối còn cấm đi lại, lần trước còn có một đại nhân quan nhị phẩm bị giết đấy. Kinh thành còn thế chứ đừng nói đến nơi khác, có vài nơi gặp hoạ, dân chúng khốn cùng quá còn tạo phản. Nghe nói Ngụy Quốc công lãnh binh tới một trấn nhỏ ở Hồ Bắc, chỗ đó cũng có người tạo phản.”
Thải Anh nghe mà mặt mày trắng bệch.
Mấy năm nay thiên hạ rất không yên. Hoàng đế mặc kệ chính sự, Ngô thái hậu tay cầm hoàng quyền, nhưng một nữ tử như bà ta không thể ứng phó nổi, thành ra cả nước chiến loạn. Tình hình này đã kéo dài nhiều năm.
Tô Nguyên thở dài.
Bảo Lục sợ nàng nhàm chán nên mang hộp oản đậu hoàng Lục Sách tặng lại: “Oản đậu hoàng này trông không tệ, ngài có muốn nếm thử không ạ?”
Bánh màu vàng nhạt, tạo hình tinh xảo, còn rất thơm. Tô Nguyên cũng tò mò hương vị thế nào bèn nhón một chiếc bỏ vào miệng. Ai ngờ mùi vị thật sự không tệ, mềm mịn lại không ngọt ngấy, không biết làm như thế nào, còn ngon hơn đầu bếp trong phủ làm, nhịn không được ăn đến nửa hộp.
Mấy nha hoàn cười tủm tỉm.
“Ta đã nói là không phải Lý ký mà.” Thải Vi nói: “Lần trước ta tới đó mua bánh, bánh ở đó không giống thế này.”
“Vậy là nhà ai nhỉ?” Bảo Lục khó hiểu.
“Gặp Lục công tử hỏi không phải là rõ sao.”
Tô Nguyên lắc đầu, nàng không muốn hỏi Lục Sách, người này quá mức đa nghi, phiền toái hơn nàng tưởng nhiều.
Đến chiều trời đột nhiên đổ mưa, tuy mưa nhỏ nhưng vẫn đủ làm thời tiết trở nên rét buốt, mấy nha hoàn chỉ hận không thể đóng hết các cửa lại rồi ngồi quây xung quanh chậu than.
Tô Nguyên không được ra ngoài nên đọc sách trong phòng, sau bỗng có nha hoàn đến thông báo, nói là Tô gia ở ngõ Liên Hoa tới.
Nàng cảnh giác hỏi: “Ai tới?”
“Là Tô phu nhân, Tô cô nương và tứ công tử ạ.” Tiểu nha hoàn cười nói: “Lão phu nhân đang bế tứ công tử vui đùa, công tử không khóc tý nào, còn cười rất ngọt. Lão phu nhân tặng cho ngài ấy một chiếc lục lạc vàng đeo tay.”
Tô Nguyên thở phào một hơi.
Tô Văn Tiến mới hơn một tuổi, La thị và Tô Văn Huệ lại càng không hại người, nàng mau chóng đứng dậy thay y phục.
“Cô nương đừng ra ngoài, bọn họ tới thăm bệnh, nếu ngài ra ngoài chẳng phải là trái với mục đích tới hôm nay sao? Tô cô nương nói lát nữa họ sẽ tới đây ạ.”
Tô Nguyên nghe vậy lại ngồi xuống.
Quả nhiên một lúc sau, La thị và Tô Văn Huệ cùng tới.
“Lão phu nhân thích đệ đệ quá nên không nỡ đưa tới đây, nói nhỡ bị cảm thì sao, còn nói ngươi nhìn sau cũng được nên giữ lại bên ấy.” Tô Văn Huệ cười, ngồi xuống bên giường: “Thế nào rồi? Đang yên đang lành sao lại sinh bệnh, ta nhớ sức khỏe ngươi tốt lắm mà.”
“Ta cũng không biết, đại phu nói là gặp ác mộng.”
“Nhất định là nghĩ nhiều.” Tô Văn Huệ còn quay sang nói đùa với La thị: “Hôm trước cập kê, nàng ấy còn nói với con, năm nay con với họ Trương không hợp, con thấy là tại xem mấy loại sách đó nhiều mới gặp ác mộng.”
Đấy là sự thật, là thiên cơ mà!
Tô Nguyên sốt ruột: “Không liên quan đến cái này, ta nói cho ngươi nghe, không tin thì đi tìm thầy tướng xem đi, thà tin là có.” Kiếp trước Tô Văn Huệ xảy ra chuyện, nếu thầy tướng có bản lĩnh một chút chắc chắn có thể xem được mệnh của nàng ấy, nàng nói với La thị: “Ta cũng vì muốn tốt cho nàng ấy mà, dù sao tránh họ Trương đi cũng không có gì không tốt.”
La thị cũng không biết nên nói gì, do dự nói: “Chuyện này…”
“Là thật!” Tô Nguyên nói như thể chém đinh chặt sắt.
Tô Văn Huệ cười không ngừng.
Thấy hai người không tin, Tô Nguyên suýt thì tức chết.
Thấy nàng căng thẳng, Tô Văn Huệ dỗ dành: “Được rồi, được rồi, ta nghe lời ngươi.” Đường muội đang bị bệnh, cũng nên thuận theo, giả vờ tin chút cũng không sao.
Tô Nguyên biết nàng ấy chưa tin, âm thầm lắc đầu.
Hai người ngồi một lát rồi La thị đứng dậy sang thăm Nguyễn Trân: “Ta có mang vài thứ cho nàng ấy, nghe nói thai tướng cũng ổn? Văn Huệ, con ở đây nói chuyện với Nguyên Nguyên đi.”
Tô Nguyên vội vàng nói: “Di nương ăn uống không được tốt lắm.”
Chẳng trách Tô Nguyên lại căng thẳng. Tra ra chuyện có thể liên quan tới nhà đường tổ phụ, sao có thể không cẩn thận đồ ăn được.
La thị giật mình, hiển nhiên là không biết nên nói gì.
Tô Văn Huệ nói: “Chúng ta không mang đồ ăn, đầu bếp phủ các ngươi nấu ngon như vậy, chúng ta lấy gì để so chứ. Hơn nữa mẹ nói khi có thai thì sở thích sẽ thay đổi. Không biết Nguyễn di nương thích ăn cái gì nên phụ thân mới bảo mang mấy bộ quần áo với vài món đồ chơi trẻ con sang.”
“Thì ra là vậy.” Tô Nguyên cười nói: “Đường thẩm thật chu đáo, cám ơn ngài.”
La thị cười cười rồi đi thăm Nguyễn Trân.
Mấy hôm sau là sinh thần của lão phu nhân. Lão phu nhân vốn không định làm lớn, nhưng đã có vài nhà tặng lễ tới, không mời thì lại không ổn.
Tô Nguyên nhớ lại mấy năm trước hình như cũng không náo nhiệt thế này, chỉ có Lục gia và vài nhà quen biết, không khỏi hiếu kỳ: “Có nghe được là nhà ai không? Tặng lễ gì thế?”
“Lễ hình như không nặng, nhưng nghe nói trong nhà có chút nội tình.”
Tô Nguyên ừ một tiếng, cúi đầu đóng hộp lại. Mấy hôm trước nàng dành ra vài ngày để làm cho lão phu nhân, hôm nay thật đúng dịp.
Lục Thái phu nhân đã tới từ sớm, tặng lão phu nhân một bao cây đười ươi để pha nước uống: “Cổ họng ngươi thường không thoải mái, uống cái này đi.”
Lão phu nhân rất vui nhưng ngoài miệng lại tỏ ra ghét bỏ: “Sinh thần của ta, ngươi lại đi tặng cái này?”
“Thế nào, ngươi còn muốn đại lễ à?” Lục Thái phu nhân nói: “Sinh thần năm trước của ta ngươi tặng một con gà mái già đấy, còn muốn ta tặng cái gì, có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Lão phu nhân cười ha ha: “Thật sự là không chịu thiệt tý nào.”
Thực ra vì đã rất thân thiết, nên cũng không còn quan tâm đến những vật ngoài thân.
“Ta đã dặn mấy đứa Lục Vanh rồi, trưa sẽ qua chúc thọ ngươi.”
Nhắc tới mấy đứa cháu Lục gia, lão phu nhân hỏi: “Sách nhi có tới không? Chuyện này ta còn chưa kịp hỏi ngươi, sao nó lại làm phủ quân tiền vệ rồi? Ta có hỏi Thừa Phương nhưng nó cũng không biết.”
“Chuyện dài lắm.” Lục thái phu nhân thở dài.
Tuy rằng lão phu nhân chỉ có một đứa con trai, nhưng Tô Thừa Phương còn trẻ, tương lai hứa hẹn lại hiếu thuận, ngoại trừ chuyện tái giá làm bà đau đầu thì không còn gì phải quan tâm. Nhưng Lục gia, ban đầu cũng tốt nhưng sau không biết tại sao Lục Hoán Dương lại càng ngày càng ghét Lục Sách. Lão phu nhân đã hoang mang nhiều năm về chuyện này, nhíu mày nói: “Năm đó Sách nhi có đánh con trai Thái Dung, Hoán Dương chắc không vì chuyện này mà vẫn giận đến giờ chứ.”
Thái Dung là tâm phúc của Ngô thái hậu. Khi tiên đế băng hà, quần thần không phục Ngô thái hậu cầm quyền, chính nhờ Thái Dung ra mặt nên Ngô thái hậu mới có thể an ổn đến ngày hôm nay.
Có thể thấy người này được thái hậu tin tưởng thế nào, nhưng Lục Sách lại đánh con trai hắn ta, làm Lục Hoán Dương suýt thì bị phế tước vị. May mà Ngô thái hậu niệm tình Lục gia mấy đời công huân mới bỏ qua. Lục Thái phu nhân nhớ lại ngày đó Lục Hoán Dương nổi cơn thịnh nộ, lắc đầu: “Có lẽ không chỉ có chuyện này, nhưng nó chưa bao giờ nói, ai mà biết được?”
Hai cha con bỗng nhiên trở mặt thành thù.
“Nay Sách nhi đã hồi kinh, lại nhậm chức, có lẽ một ngày nào đó sẽ lại tốt thôi.” Lão phu nhân an ủi bà ấy.
Khoảng hơn một canh giờ sau, khách khứa đều đến đủ, tỷ muội hai người cũng thôi trò chuyện.
Khó được người khác tới chúc thọ, lão phu nhân rất chiêu khách rất tận tình.
Có vài vị phu nhân lạ mặt nhưng đều là dòng dõi thư hương hoặc trượng phu đều là quan trên ngũ phẩm, không thể khinh thường.
Lão phu nhân mời các nàng ngắm hoa trước.
Có vị phu nhân lên tiếng: “Nghe nói trong phủ hoài thai, xin được chúc mừng trước.”
Vừa nghe đã biết là nói Nguyễn di nương, lão phu nhân cười nói: “Nay có thai không tiện ra ngoài, nếu không ta cũng bảo nàng ấy ra chào hỏi.”
“Lão phu nhân thật hòa ái, nhưng có thể được ngài thích, nàng ấy hẳn cũng là một người hiền dịu.” Thê tử của Lại Bộ Tả Thị Lang Tần Bân cười nói: “Nay Nguyễn gia cũng ở kinh thành, tương lai chẳng phải song hỷ lâm môn sao?”
Lão phu nhân giật mình, nhanh chóng hiểu ra, Tần phu nhân đang nói chuyện của Tô gia và Nguyễn gia.
Song hỷ lâm môn, không phải là nâng Nguyễn Trân thành chính thất sao?
Các vị phu nhân trò chuyện sôi nổi, không ai biết lúc này trong lòng lão phu nhân đang chấn động không thôi.
Đợi tiệc tàn, lão phu nhân gọi Tô Thừa Phương vào, ném thẳng tách trà xuống đất.
“Chuyện này ngươi có biết không?” Lão phu nhân chỉ vào Tô Thừa Phương, quát: “Nguyễn Trực thật sự là vô pháp vô thiên, y mời các phu nhân này đến để bức ta nhận Nguyễn Trân làm con dâu phải không!”
Mới thi đỗ cử nhân mà đã dám quản chuyện Tô gia bọn họ.