Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 26:
Chương 26
Trên đường đi Lục Tĩnh Nghiên rất bất mãn, hừ lạnh nói: “Tỷ tỷ, tỷ để ý nhị ca làm chi? Đại tỷ không thích hắn chút nào, chúng ta cần gì phải thân cận với hắn?”
Cứ coi Lục Tĩnh Anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng Lục Tĩnh Anh nào có để Lục Tĩnh Nghiên vào mắt? Người muội muội này thực sự quá hồ đồ. Lục Tĩnh Xu nghiêm mặt: “Đại tỷ là đại tỷ, nhị ca là nhị ca. Chỉ chỉ biết khi còn nhỏ ra ngoài chơi, ta muốn ăn quả trên cây nhưng đại ca không hái cho ta, chỉ có nhị ca giúp ta hái xuống. Khi ta mệt, đại ca không cõng ta, đệ đệ còn nhỏ, nhị ca lại giúp ta ngồi lên lưng ngựa, dắt ta đi.”
Nàng sao có thể giống như Lục Tĩnh Anh, không để ý đến Lục Sách?
Như phụ thân đã nói, họ là người một nhà.
Lục Tĩnh Nghiên bĩu môi: “Ta không biết mấy chuyện này, ta chỉ biết…”
“Muội chỉ biết đại tỷ, hâm mộ phong thái của đại tỷ, nhưng muội có nghĩ đến việc muội đợi đại tỷ như vậy, nhưng nào có nhận được lại gì không? Thay vì ước ao, chẳng bằng chuyên tâm mà học, học cưỡi ngựa bắn cung cho tốt, một ngày nào đó có thể cùng đại tỷ cùng nhau phát triển, nếu không… cả đời này muội chỉ có thể a dua theo nàng ấy mà thôi.”
Lời của Lục Tĩnh Xu hôm nay cực kì nghiêm khắc, Lục Tĩnh Nghiên không khỏi đỏ bừng mặt.
Thấy Lục Tĩnh Nghiên như đang tức giận, Lục Tĩnh Xu thản nhiên nói: “Muội có đi thăm tam biểu muội không? Nếu không thì ta tự đi, những lời hôm nay ta cũng sẽ chỉ nói một lần thôi, về sau muội có vây quanh đại tỷ thế nào ta cũng không quản. Dù sao hai năm nữa ta sẽ lập gia đình, sao có thể quản muội được nữa?”
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt nàng trong suốt tựa nước hồ thu.
Nhớ tới mấy năm nay Lục Tĩnh Xu từng li từng tí chỉ bảo mình, Lục Tĩnh Nghiên không khỏi cay cay sống mũi. Lục Tĩnh Anh chỉ là đường tỷ, sao có thể so với tỷ tỷ ruột của mình? Dù bị nàng mắn hai câu, Lục Tĩnh Nghiên cũng sẽ không oán không hận.
“Ta đi với tỷ.” Nàng cắn môi, kéo tay áo Lục Tĩnh Xu.
Lục Tĩnh Xu mỉm cười.
Sớm nay Tô Nguyên uống thuốc xong thì mê man ngủ đến xế chiều, khi tỉnh lại nghe thấy thanh âm Lục Tĩnh Nghiên còn tưởng là ảo giác; nàng xoa đầu gọi Bảo Lục.
“Có phải bệnh của ta trở nặng không? Tự nhiên lại nghe thấy tiếng tam biểu muội…” Nàng nói với Bảo Lục.
Bảo Lục xuỳ một tiếng: “Cô nương, ngài không nghe lầm, là Lục gia nhị cô nương, tam cô nương tới, chỉ là thấy ngài chưa tỉnh nên nhị cô nương ở bên ngoài ngắm mấy chậu hoa sơn trà của ngài, nói là ngài ấy cũng có mấy chậu, không biết có thể trồng tốt đến đầu xuân không.”
“Vậy sao, mau bảo các nàng vào.”
Lục Tĩnh Xu thấy Tô Nguyên luống cuống mặc quần áo mới vội nói: “Ngươi đừng vội cởi, coi chừng bị lạnh, chúng ta chẳng phải người lạ, còn cần ngươi đến đón sao? Ta thấy muội cũng dùng cơm trên giường luôn đi.” Nói xong nàng ngồi xuống mép giường, tự tay sờ trán Tô Nguyên: “Hình như không nóng nữa, hay là tốt hơn một chút rồi? Lúc ta tới, tổ mẫu và mẫu thân đều lo cho ngươi.”
“Chắc là tốt hơn rồi, sớm nay đầu ta nặng như chì, không thấy rõ người, bây giờ lại thấy ngươi rất rõ.”
Lục Tĩnh Xu không khỏi mỉm cười.
Tô Nguyên nhìn Lục Tĩnh Nghiên: “Đa tạ tam biểu muội tới thăm.”
Chẳng qua là nể mặt tỷ tỷ thôi, Lục Tĩnh Nghiên hừ một tiếng: “Ngươi nhanh khỏi đi, không mai tỷ tỷ lại kéo ta tới đây, ta bận lắm, ta còn phải học cưỡi ngựa cho tốt.”
Giọng điệu Lục Tĩnh Nghiên vẫn không thân thiện lắm, nhưng không hiểu tại sao Tô Nguyên thấy Lục Tĩnh Nghiên có gì đó khang khác. Lẽ nào tiểu nha đầu này đã bị Lục Tĩnh Xu dạy bảo một trận trước khi đi sao? Nàng nghiêng đầu, cười với Lục Tĩnh Nghiên. Lục Tĩnh Nghiên đỏ bừng mặt, đành qua loa che giấu bằng cách gọi nha hoàn tới: “Tỷ tỷ bảo trù phòng làm ít món ăn, có đậu đỏ cuốn, bánh lê xốp… trên đường gặp nhị ca, nhị ca cũng bảo chúng ta mang theo hai hộp oản đậu hoàng.”
Lục Sách sao?
Tô Nguyên ngẩn người.
“Nhị ca biết ngươi bệnh, nói đáng ra phải tới xem nhưng ngươi ở khuê phòng bất tiện.” Lục Tĩnh Xu giải thích.
Tô Nguyên có chút không rõ, vì lần trước Lục Sách vẫn còn nghi ngờ nàng, sau lại khiến nàng không thể giải ngây giả dại mà khen hắn một câu cho có, mà nay đột nhiên lại mang oản đậu hoàng tới. Nàng nghĩ thầm, không phải vẫn đang nghi ngờ gì đó chứ?
Nhưng nàng cũng đâu có gì để nghi ngờ.
Thấy nàng nhíu mi như không hiểu, Lục Tĩnh Xu cười nói: “Ngày đó ngươi đưa Hắc ngọc cao cho nhị ca, nay hắn đưa người hai hộp oản đậu hoàng cũng là lẽ thường.”
Là vì chuyện này sao? Lông mày Tô Nguyên nhướng lên. Nếu khi ấy Lục Sách cảm thấy hai người không nên nợ nhau ân tình thì cũng là chuyện tốt. Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Khi nào về giúp ta cảm ơn nhị biểu ca.” Sau lại bảo Thải Vi tới trù phòng: “Còn hai chén canh gà mộc nhĩ sáng sớm nay tổ mẫu sai người nấu, khó lắm mới mua được hai mẻ mộc nhĩ mới, các ngươi tới vừa lúc có lộc ăn.”
Hai tỷ muội đều cười rộ lên, nói được.
Nghe nói các nàng tới phủ, Tô Cẩm hỏi: “Tam biểu muội tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi ạ, cô nương cũng đi xem một chút đi.” Đông Quỳ nói: “Nghe nói đang cùng ăn canh gà mộc nhĩ.”
Tô Nguyên bị bệnh nên tổ mẫu rất quan tâm, hết mời đại phu lại bảo quản sự đi chợ mua mộc nhĩ, nói Tô Nguyên thích ăn. Không biết nếu mình bị bệnh thì tổ mẫu sẽ lo lắng thế nào nhỉ? Nàng ta càng lúc càng cảm thấy địa vị của mình không còn như trước!
Tô Cẩm nhắm mắt một lát rồi đứng dậy đi thăm Tô Nguyên.
Mấy người trò chuyện rôm rả, mãi đến giờ Dậu mới thôi.
Tô gia ở phố Liên Hoa thường qua lại với nhà họ, có đồ ăn ngon cũng sẽ mang tới cho nhau, vì thế khi Tô Nguyên ngã bệnh, bên kia cũng biết rất nhanh. Tô Văn Huệ lo lắng nói với La thị là mình muốn đi thăm.
Lúc đó đang dùng bữa tối, Tô Minh Thành cười: “Không phải chỉ là bệnh nhẹ à, còn chạy tới chạy lui, ngày mai hình như trời còn mưa đấy.”
Giọng điệu như thể đó không phải chuyện gì to tát.
Tô Thiệm đập mạnh bát lên bàn: “Mưa là không đi nữa à? Lần trước lễ cập kê của Văn Huệ, Nguyên Nguyên tặng hậu lễ, dù bệnh có nhẹ thì cũng phải tới thăm. Còn ngươi nữa, ngươi cũng nên lấy Thừa Phương mà làm gương, thỉnh giáo chút học thức của nó, ta thấy ngươi càng ngày càng lười, có phải đã có suy nghĩ sau này sẽ trông cả vào Văn Nhuận không? Không có tí dáng vẻ làm cha nào cả!”
Bốn nhi tử ở đây, trừ Văn Bác còn nhỏ thì hai đứa con trai nghe đều hiểu, không khỏi cúi đầu.
“Ngươi nên làm gương cho chúng nó.” Tô Thiệm vẫn không định dừng lại: “Cũng chẳng phải năm mươi tuổi, như Tôn đại nhân ở Lễ bộ, Lưu đại nhân ở Công bộ ấy, toàn trúng cử trước năm ba mươi tuổi…”
Ngay trước mặt con trai lại bị mắng, Tô Minh Thành ngày thường da mặt dày cũng không nhịn được, buồn bực lên tiếng: “Phụ thân, ngài có gì muốn nói với ta thì tới thư phòng nói.”
“Thư cái gì mà phòng?” Tô Thiệm rõ ràng rất thất vọng về Tô Minh Thành. Đời này ông chỉ có một đứa con trai, thế nhưng Tô Minh Thành lại cứ cô phụ kì vọng của ông, đem mặt mũi nhà họ vứt sạch; dù hắn có sinh được bốn đứa cháu trai thì cũng có ích gì? Chẳng như Tô Thừa Phương, bằng tuổi đấy đã làm Tả thị lang, có thực lực, có danh tiếng.
Ai nhắc đến Tô gia, cũng chỉ nhắc tới Tô gia ở cầu Sái Kim.
Phụ thân chỉ tay vào hắn, như là khinh thường. Tô Minh Thành cảm thấy mình như bị dao đâm, vô cùng khó chịu. Hắn bỗng nhớ đến ngày nhỏ, phụ thân dẫn hắn đi gặp Tô Thừa Phương, bảo hắn cùng học với Tô Thừa Phương, hắn sai một chút bèn trước mặt Tô Thừa Phương trách mắng không chút lưu tình.
Lúc ấy Tô Thừa Phương tới khuyên phụ thân, phụ thân lại vội vàng khen hắn.
Cuộc đời hắn, vì Tô Thừa Phương mà đến bây giờ chưa từng suôn sẻ.
“Thượng Nhu, mai nàng và Văn Huệ đi thăm Nguyên Nguyên, dẫn cả Văn Bác đi. Lão phu nhân không phải chưa thấy Văn Bác sao, vừa lúc để lão nhân gia nhìn một cái.”
Tô Thiệm dựng râu trừng mắt: “Ngươi không đi?”
“Ta cũng muốn đi lắm, nhưng nhạc phụ chẳng mấy khi không phải trực ban, hẹn ta mai ăn ở Vọng Lâu nguyệt, còn có mấy vị đại nhân nữa, ta cũng không thể không đi?”
Nhắc tới nhạc phụ, tất nhiên là nhắc tới phụ thân La thị, La Xuân Lôi. Người này là ngự y trong cung, rất được Ngô thái hậu tín nhiệm, dù Tào quốc công phủ xem bệnh cũng chỉ muốn ông ấy tới. Tô Thiệm biết người này rất có nặng nhẹ trong cung, vì vậy cũng không ép Tô Minh Thành đi nữa, nhưng ông vẫn rất bất mãn với con trai, để bát lên bàn rồi rời đi.
La thị bảo các con đi rồi ôn nhu nói với Tô Minh Thành: “Phụ thân hơi quá lời, tướng công đừng để ý, nam nhân trên đời không phải ai cũng nhập sĩ mà.”
Nàng cảm thấy Tô Minh Thành rất tốt.
Tô Minh Thành cười khổ: “Mấy chục năm như vậy rồi, chẳng lẽ ta còn chưa quen?” Hắn không cần La thị an ủi, không cần bất cứ ai an ủi, bởi như vậy sẽ chỉ khiến hắn càng thêm xấu hổ.
“Nàng đi chuẩn bị chút đi, thuận tiện thăm Nguyễn di nương luôn.” Hắn cười: “Con trai rất ngoan, không khóc không quấy, lão phu nhân sẽ rất thích cho xem.”
La thị gật đầu: “Ta bảo trù phòng làm chút đồ ăn, Nguyễn di nương không thích đồ mặn nhưng thích ăn đồ ăn vặt nho nhỏ gì đó.”
“Phủ bọn họ cũng đâu thiếu ăn, ta thấy hay là mang cái khác đi, không phải nàng có làm mấy món đồ sao? Còn có đồ cho tiểu hài như nữa.” Tô Minh Thành cười: “Mang mấy thứ đó qua, lần tới ta đi cùng nàng, ngày mai thì thật sự là không rảnh.”
La thị tò mò: “Sao phụ thân lại uống rượu với chàng thế, ta không biết chuyện này, phụ thân cũng chưa từng nói với ta.”
Dù La thị là con gái duy nhất trong nhà, song La Xuân Lôi hiển nhiên không coi trọng nàng, ông ta coi trọng hai đứa con trai hơn; chỉ là con trai cũng không thông minh lắm, y thuật cũng không quá giỏi. Tô Minh Thành nhìn La thị. La Xuân Lôi ánh mắt thật kém, may mà còn biết coi trọng người con rể này.
“Không có gì, chỉ là gặp bình thường rồi trò chuyện thôi.” Tô Minh Thành cười. “Nàng mau đi làm việc đi.”
La thị không hỏi được gì, cũng đành thôi.