Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 25:
Chương 25
Mấy hôm nay kinh thành loạn vô cùng, nghe nói vì chuyện Hồ Văn Thành bị ám sát nên không riêng gì Ứng thiên phủ, thậm chí cả ngũ thành binh mã ti, ngũ quân phủ Đô đốc cũng phái người lục soát nhưng không thu được gì, sau đó lại có một tin truyền ra, Hồ Văn Thành bị Ảnh Tử ám sát!
Cũng chẳng biết tự khi nào thích khách này xuất hiện, đi trừ diệt tham quan, mỗi năm luôn có vài vụ như vậy, năm nay là lợi hại nhất, đâm chết cả quan nhị phẩm chốn kinh kỳ. Tô Nguyên nghĩ thầm, thảo nào động tĩnh lớn như vậy, việc ngăn lại thích khách có lẽ cũng vô dụng, bởi nàng nhớ rõ kiếp trước sau khi Hồ Văn Thành bị ám sát, Ảnh Tử cũng không xuất hiện nữa, cũng chưa từng bị bắt. Ảnh Tử mai danh ẩn tích, dân chúng đều cảm thấy đáng tiếc, bởi mất đi một hiệp khách vì họ mà bất bình tham quan.
“Cũng không biết sẽ ồn ào đến lúc nào…” Lão phu nhân đau đầu, day day mi tâm: “Bây giờ cũng sắp sang năm mới rồi mà còn không cho người ta sống yên ổn! Thừa Phương, người như vậy, nha môn khó bắt lắm sao?”
Tô Thừa Phương nói: “Đâu chỉ một người, lúc Hoa huyện lệnh ở Dương Châu bị ám sát cũng đã bắt một người, nhưng người kia chưa kịp khai gì thì đã chết.”
Lão phu nhân bị doạ cho giật mình, không khỏi thấp giọng: “Còn chuyện này nữa? Ta còn chưa nghe nói đến, vậy phải làm sao? Hồ đại nhân là thị làng, bọn họ lại có thể giết người ở nha môn… Ai nha, Thừa Phương, để nhiều hộ vệ bên người một chút, chọn mấy người võ công cao hoặc mấy ngày nay đừng ra ngoài.”
Quan tâm nhiều quá tất sẽ loạn, lời nói còn không mạch lạc, Tô Nguyên nghe được bèn cười: “Tổ mẫu, phụ thân không giống Hồ Văn Thành, sao lại có người ám sát cha được?”
“Đúng vậy, tổ mẫu.” Tô Cẩm cũng vội vàng nói: “Phụ thân là thanh quan, thanh liêm chính trực, lần trước còn sửa đê biển, cứu được tính mạng biết bao người, không sao đâu.”
Nghe nói thích khách kia chỉ giết tham quan, con trai cũng không phải tham quan nên lão phu nhân yên lòng, có điều vẫn không quên dặn: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!”
“Vậy ta sẽ điều thêm hộ vệ.” Tô Thừa Phương cười đồng ý.
Hai tiểu cô nương cũng cáo từ.
Lão phu nhân lúc này mới mang tin từ Lạc Dương ra nói.
Ca ca mình nghe nói Tô Thừa Phương muốn tái giá, quả nhiên vô cùng hăng hái, nhanh chóng tiến cử cô nương vài nhà, nói là nếu vừa ý thì bên đó sẽ làm mối, thành thì là chuyện tốt.
Những cô nương này đều là con cháu thư hương, lão phu nhân nhìn qua, mặt mày rạng rỡ: “Nhìn Lưu cô nương này xem, là con thứ trong nhà, những cô nương như vậy bình thường đều rất hiểu chuyện, trưởng nữ thì kiêu ngạo quá, không khỏi có chút tuỳ hứng, ta thấy không tệ. Ca ca nói đã biết xử lí chuyện nhà rồi, nhà của chúng ta ấy à, cũng chỉ thiếu vậy thôi.”
Lý mama phối hợp: “Cũng không tệ ạ, đợi lão gia đến nhìn xem.”
Nhắc tới Tô Thừa Phương, lão phu nhân lại buồn rầu, không biết y có bằng lòng không? Nhưng dù sao đi nữa vẫn phải thử một lần, biết đâu lại đồng ý?
Cứ đến đầu đông là trời lại lạnh, Tô Nguyên từ phòng khách về cũng không ra ngoài, ngồi sửa bên chậu than, cảm thấy ấm áp tựa như mùa xuân. Nàng thoải mái ngồi thêu hoa.
Đây là làm cho tiểu muội, vì dù Đinh đại phu hay La thị nói gì đi nữa, chắc chắn nàng sẽ có một muội muội.
Nghĩ tới mình chuẩn bị có thêm một người thân, Tô Nguyên rất vui, khoé miệng tràn đầy nét cười, thêu thùa cực kì tỉ mỉ, chọn đi chọn lại chỉ thêu hoa sơn trà hồi lâu mới tìm được màu sắc ưng ý.
Như thể ở nơi không người, Thải Vi cầm thư đi đến, kêu hai lần Tô Nguyên mới nghe thấy, vội vã buông châm tuyết rồi cầm lấy thư.
Liên quan đến chuyện quan trọng, nàng nhìn từng chữ một, thấy Nguyễn Trực quả thực đi điều tra Cốc nương, phát hiện hoá ra người thân của Cốc nương có một người em trai. Năm đó Cốc nương bán vào Chân gia, lấy mấy đồng bạc để trị bệnh cho đệ đệ Chu Tiểu Bồng, sau đó ở lại Tấn huyện buôn bán.
Nguyễn Trực nói, Chu Tiểu Bồng bán than củi, mấy ngày trước còn tặng mấy bó than củi đến kinh thành.
Vọng tộc kinh thành cần gì than củi đó, phần lớn đều dùng than củi thượng hạng, khi đốt ngay cả khói bay ra cũng không khiến người ta sặc, giống như loại nhà bọn họ đang dùng. Tuy nhiên giá thành không rẻ, vì thế nhà không quá giàu sẽ dùng than củi loại khác, ở Tấn huyện mua thì càng tiện. Tô Nguyên nhìn chằm chằm thư, thấy Nguyễn Trực kể ra mấy nhà, trong đó có Tô gia ở phố Liên Hoa.
Lòng nàng chấn động.
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này có liên quan đến nhà đường tổ phụ!
Chẳng lẽ bọn họ xui Chu Tiểu Bồng làm gì đó nên bệnh tình mẫu thân mới xấu đi, sau lại nói cho Cốc nương, để nàng ta cố ý cho mẫu thân nghe thấy? Đầu Tô Nguyên vừa đau vừa căng. Sao lòng người có thể xâu xa đến vậy? Hay là mình nghĩ lầm, có lẽ đây chỉ là hiểu nhầm, chuyện kiếp trước nguồn cơn đều vì sự tuỳ hứng của nàng ư?
Tô Nguyên hoảng sợ buông thư, nửa ngày không nói gì.
Nàng thậm chí còn không ăn được bao nhiêu cơm, Bảo Lục sợ nàng bị bệnh, suýt nữa thì đi mời đại phu.
“Ta không sao, các ngươi đừng kinh động đến tổ mẫu.” Tô Nguyên dựa vào gối lớn, trong tay cầm một lò sưởi nhỏ – như vậy mới có thể ngăn toàn thân rét run: “Khẩu vị không tốt lắm, có lẽ mai sẽ khá hơn.”
“Nhưng sắc mặt cô nương quả thực không tốt!” Bảo Lục sốt ruột: “Nhỡ đâu mai nặng hơn thì sao?”
“Bảo Lục tỷ, ngươi đừng lo, cô nương tự biết mình thế nào mà.” Hôm nay lúc nhìn thư, Tô Nguyên cả người cứng đời, vậy tất nhiên có liên quan đến tin tức trong thư. Thải Vi tinh ý, đứng bên giường bảo: “Cô nương muốn viết gì để người chuyển đi không ạ, hay nô tì có thể giúp gì cho ngài không?”
Tô Nguyên lắc đầu, nàng vẫn chưa nghĩ ra.
Mẫu thân đã tránh được chuyện tai nạn xe, lão thái thái cũng không đổ bệnh nặng, nàng không biết tương lai sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa. Nghĩ một chút, Tô Nguyên nói: “Thải Vi, ngươi đi bảo Huệ Nương, Thiền Y một tiếng, nhất định phải chú ý đến sinh hoạt hàng ngày của mẫu thân, hơn nữa khi có gì khác thường, dù chỉ là việc rất nhỏ, hoặc có ai đó dò hỏi thì đều phải nói cho ta biết, hoặc nói với phụ thân, bảo nàng ấy nhớ kĩ!”
Thải Vi kinh ngạc, sao lại liên quan đến Nguyễn di nương rồi?
Tô Nguyên lại căn dặn nàng đưa cho Huệ Nương, Thiền Y một phong bao dày, Thải Vi bèn cầm đi.
Đêm muộn, trời đổ một trận tuyết lớn, bay lả tả, chưa tới một canh giờ đã bao trùm một khoảng trời đất rộng lớn. Hơi lạnh từ bên ngoài cửa sổ lan vào khắp nơi. Tô Nguyên cảm thấy mình như rơi vào trong hồ, nước hồ rất lạnh, từ từ nuốt lấy người nàng, nhưng nàng không thể suy nghĩ được gì. Nước này nhấn chìm mình rồi, vậy thì có thể thấy được mẫu thân…
Mùa thu năm ấy, nàng đúng là một lòng muốn chết.
Rất nhiều lần nàng nghĩ đến cái chết, nhưng lại không có can đảm.
Nước ngập qua đỉnh đầu, mặt trời in bóng dưới nước vô cùng xán lạn. Đúng lúc này, đột nhiên có người kéo nàng lên, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân trở nên dữ tợn: “Ngươi muốn chết như vậy sao?”
Nàng hét lên một tiếng, bật dậy.
Bảo Lục nghe thấy tiếng hét, ngay cả giày cũng không kịp đi, vội vã tiến lên thắp đèn, thấy khuôn mặt hoảng sợ của Tô Nguyên.
“Cô nương, có chuyện gì vậy ạ?” Nàng kinh hãi.
Tô Nguyên nhìn Bảo Lục, chậm rãi hoàn hồn, hổn hển nói: “Không có gì, nằm mơ thôi. Lấy nước cho ta, ta khát.”
Bảo Lục đi rót nước xong lại thấy sắc mặt Tô Nguyên không đúng, gò má ửng đỏ một mảnh, không nhịn được nói: “Cô nương, nô tì thấy hay là đi mời đại phu, nhất định ngài đổ bệnh rồi.”
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta ngủ tiếp là tốt rồi.” Tô Nguyên uống nước xong lại nằm xuống.
Ai ngờ đến này thứ hai, nàng không dậy nổi, đầu óc mê man. Bảo Lục sờ trán nàng thấy nóng bỏng, sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vã báo cho lão phu nhân biết. Lão phu nhân lập tức mời Chu đại phu Hồi Xuân đường tới. Chu đại phu khá am hiểu bệnh của người trẻ, không như Chung đại phu am hiểu chữa bệnh cho người già.
“Lão phu nhân đừng lo quá, nhị cô nương bị lạnh…” Chu đại phu cười nói: “Tiểu cô nương đang tuổi ăn tuổi lớn, uống ít thuốc là được rồi, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, buổi tối đừng suy nghĩ lung tung mà mơ ác mộng, tuổi nhỏ rất dễ bị quấy nhiễu. Ngay cả ta khi về cũng phải tĩnh tâm, hai ngày nay rất dễ bị mệt.”
Chu đại phu lợi hại thật, không ngờ có thể nhìn ra nàng gặp ác mộng. Tô Nguyên vội vàng nói cảm ơn.
Lão phu nhân bảo quản sự đưa người đi, ngồi bên giường nhìn chằm chằm Bảo Lục và Thải Vi: “Sao cô nương lại bị lạnh? Các ngươi hầu hạ thế nào vậy? May mà không nghiêm trọng, nếu không… Ta xem các ngươi ăn nói thế nào!”
“Tổ mẫu, ngài đừng trách các nàng, đều là con không tốt. Ban đầu Bảo Lục đã bảo đi mời đại phu nhưng con lại nghĩ chỉ ngủ một giấc là được.” Mà quả thực nàng cũng đã nghĩ như vậy, kiếp trước nàng chịu đả kích lớn như thế nhưng cũng không bệnh chết. Đôi khi cảm thấy ông trời đúng là không có mắt, bắt nàng lay lắt sống mười năm, mà nay trọng sinh, Tô Nguyên thực không quá để ý đến cơ thể của mình.
“Đứa bé này, chuyện như vậy sao có thể sơ suất thế?” Lão phu nhân không khỏi trách cứ: “Thanh niên cũng không phải làm bằng sắt, con chỉ là một tiểu cô nương!” Bà nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Tô Nguyên, vì đổ bệnh mà tái nhợt, không khỏi nhớ tới khi còn bé, nàng cũng như vậy được Nguyễn Trân ôm tới. Khi đó Tô Nguyên ngày khóc đêm khóc, mỗi ngày đều kêu muốn mẫu thân. Vì tương lai của cháu gái, bà sợ nàng sẽ nhận di nương làm mẫu thân, vì vậy từng cứng rắn không để ý đến.
Lão phu nhân thở dài, sờ đầu Tô Nguyên: “Sao lại có thể không đau lòng con được? Nếu con có bất trắc gì, ta và phụ thân con chẳng phải sẽ rất đau khổ sao?”
Một giây đó, Tô Nguyên không nhịn được mà ửng đỏ hai mắt.
Nàng muốn lao vào lòng lão phu nhân, giống như khi xưa vẫn hay làm nũng, thế nhưng cuối cùng vẫn không làm, chỉ cúi đầu nói: “Con hiểu rồi ạ, lầm sau con sẽ không thế nữa.”
Lão phu nhân cười: “Được rồi, con ngủ một lát đi, thuốc sắc xong thì uống.”
Bà nói xong bèn đi.
Tin này rất nhanh đã truyền tới Uy Viễn hầu phủ.
Hôm đó Lục Sách không trực ban, khó có ngày ở nhà, Trần Tân bèn báo với hắn.
“Nghe nói hoàng thượng phân phó, Hình bộ cũng không coi ra gì. Thuộc hạ hỏi hồ sơ Ảnh Tử về mà chỉ đưa cho thuộc hạ tổng cộng ba cuốn, nếu không phải Dao chủ quản ở đó, chỉ sợ là không làm rõ được rồi. Nay có tổng cộng mười hai cuốn, trong đó ghi lại những viên quan mà Ảnh Tử; đã giết, còn có địa điểm hành thích…”
“Dao chủ quản là Dao Tá Tài sao?” Lục Sách hỏi.
“Chính là hắn.”
Đó là một nam nhân trung niên hiền lành. Lục Sách gật đầu: “Để hồ sơ lên bàn cho ta.” Tổ chức sát chủ này rất được, không vì tiền cũng không vì lợi, làm việc lại sạch sẽ gọn gàng, hắn cũng cảm thấy hiếu kì; vừa lúc hoàng thượng muốn tra, xem xem kẻ chủ mưu là ai: “Ngươi biết Tông thị mấy năm trước không?”
Trần Tân nói: “Thuộc hạ xem qua, là bảy năm trước.”
Dưới hành lang treo lồng chim, Lục Sách đứng bên đút đồ ăn cho nó.
Ánh mặt trời rơi xuống người hắn, chỉ bạc dệt thành vân văn như ẩn như hiện.
Lục Tĩnh Xu đi qua nhìn thấy bèn kêu: “Nhị ca, huynh ở nhà à?”
Lục Sách khoát tay, bảo Trần Tân lui xuống.
“Ừm, hoàng thượng muốn luyện đan nên đuổi hết hộ vệ đi, chỉ để lại đạo sĩ bên cạnh.” Lục Sách đút thức ăn cho chim, vỗ tay một cái: “Ngươi và tam muội định ra ngoài sao?”
“Nhị biểu muội bị bệnh, chúng ta đi thăm nàng.”
Nhắc tới người này, Lục Sách liền lập tức nghĩ tới dáng vẻ quẫn bách của Tô Nguyên, cũng chẳng biết sao lại thốt ra câu: “Thật là đẹp.” Khoé miệng hắn giật giật, nàng quan tâm hắn như vậy, có phải hắn cũng nên đáp lễ không? Nhưng còn việc quan trọng phải làm, hắn bèn bảo Trần Tân: “Ngươi cầm hai hộp oản đậu hoàng ta mua qua đây” Rồi lại nhìn Lục Tĩnh Xu: “Ta cũng nên đi thăm nhưng khuê phòng bất tiện, phiền nhị muội thay ta đưa cho nhị biểu muội.”
Lục Tĩnh Xu mỉm cười đồng ý, gọi nha hoàn mang oản đậu đi.