Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 24:
Chương 24
Khi trở về, Tô Nguyên vẫn lòng dạ không yên, bởi nàng không biết phải làm sao mới có thể ngăn chuyện Tô Văn Huệ gả vào Trương gia. Không ngờ Tô Văn Huệ đã gặp Trương phu nhân ở lễ cập kê, Trương phu nhân còn đang làm chính tân, chẳng lẽ đường thúc đường thẩm đã có ý kết thân với Trương gia từ trước? Hay mới chỉ gặp mặt chứ chưa có ý này? Nàng vừa đi vừa suy nghĩ chuyện này, khiến cho Tô Cẩm phải liếc nhìn vài cái.
Lúc hai người tới thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân hỏi: “Lễ lạt thế nào? Ta già rồi, không tiện tham gia mấy chuyện náo nhiệt như vậy.”
Mặc dù không đi nhưng lão phu nhân vẫn rất quan tâm Tô Văn Huệ, lễ đưa cũng rất hậu.
Hai mắt Tô Nguyên sáng ngời, nàng đang nghĩ tới chuyện khác. Lão phu nhân tất nhiên cũng nghi hoặc, hỏi thêm vài câu, cuối cùng nàng nói: “Không nhiều người lắm nhưng mọi người đều rất thích Văn Huệ tỷ, mang tới rất nhiều lễ vật quý giá. Nhưng có vị Trương phu nhân con chưa từng gặp, nghe Tam biểu muội nói thì hình như là nhị biểu thẩm đồng ý làm chính tân, không ngờ đường thúc đã mời Trường phu nhân ở phố Bảo Vân. Tổ mẫu, nhà đó rất thân với nhà họ sao, trước đây con chưa từng nghe nói?”
Lão phu nhân không khỏi giật mình, cau mày: “Di tổ mẫu các con cũng chưa nói với ta chuyện này bao giờ.”
Tô Nguyên hơi mấp máy môi. Phải rồi, nếu mời thì hẳn ngài ấy đã nói, ngài ấy cũng không muốn xích mích với muội muội. Nhưng trông vào cảm tình hai tỷ muội, Tô Minh Thành hẳn phải mời Hàn thị mới đúng. Phụ thân Hàn thị là Đại học sĩ, vô cùng tài hoa, Hàn thị là phu nhân của Lục Hoán Vân cũng là tài đức vẹn toàn, sao Trương phu nhân có thể bằng được?
Càng nghĩ càng thấy lạ, lão phu nhân nghiêng đầu hỏi Lý ma ma: “Sao ta lại không có ấn tượng gì về Trương gia ở phố Bảo Vân nhỉ? Hay do lớn tuổi, bệnh đãng trí cũng nặng hơn, không nhớ nổi.”
Lý mama từ nhỏ đã theo lão phu nhân, ở kinh thành cũng mấy chục năm, quán xuyến hàng trăm nô tì, hiển nhiên tinh ý mà cười: “Năm ngoái ngài từng hỏi qua Trương gia, nhưng Trương gia cũng toàn người lạ, ngài quên cũng là chuyện thường ạ. Nhà bọn họ lúc đầu căn cơ cũng không sâu, chỉ là…” Lý mama ý vị thâm trường: “Trương phu nhân là biểu muội của chỉ huy Tưởng Phục nắm năm quân.”
Tưởng Phục tay cầm trọng binh, thường ở thao trường rèn luyện binh mã, sao lại không biết được; Tô Nguyên còn nghe nói, hắn là em trai của Tưởng thị phu nhân Tào quốc công!
Biết được nguyên nhân, Tô Nguyên nghĩ thầm, lẽ nào Tô Minh Thành không chọn Hàn thị không phải vì đã lỡ mời Trương phu nhân làm chính tân, mà là vì Trương gia có quan hệ với Tào quốc công phủ? Ấn tượng của nàng với Tô Minh Thành đột nhiên kém vô cùng, nếu là như thế, Tô Văn Huệ sẽ mất mạng!
Lựa chọn này quá sai lầm.
Nàng bất mãn trở về viện.
Khí trời lạnh dần, hôm qua còn có tuyết nhỏ, mở cửa sổ sẽ có gió thổi tới, lạnh lẽo thấu xương.
Cát thị mặc áo khoác thêu hình hải đường sắc thu, ngồi trên ghế thái sư nói chuyện với Lục Hoán Dương.
Giữa hai người bày một bộ trà cụ bằng gỗ mơ, vô cùng tinh xảo, bề ngoài oánh bạch như ngọc. Bộ trà cụ này là đồ tiên đế tặng Hầu phủ ba mươi năm trước, nghe nói khi ấy trên đời chỉ có đúng ba bộ hoàn mỹ như vậy. Khi ấy có ai không ngưỡng mộ Uy Viên hầu? Nhưng những chuyện như vậy đã rất lâu không có rồi.
Lục Hoán Dương đắm chìm trong chuyện xưa, nghe Cát thị nói: “Thế tử gia tướng tài, săn được một bộ da chồn đưa tới, có thể thấy cực kì tôn kính lão gia, hay là mời hắn tới dùng cơm?” Vừa nói vừa quan sát sắc mặt trượng phu vẻ thăm dò: “Chỉ là không biết mẫu thân có đồng ý không.”
Phủ này do thái phu nhân làm chủ, Cát thị tuy là hầu gia phu nhân nhưng đều phải bẩm báo mọi thứ.
“Không cần, cũng chẳng phải đại sự gì, ngươi đi mời đi.” Lục Hoán Dương nhíu mày: “Bảo trù phòng chuẩn bị thật tốt.”
Cát thị mặt mày rạng rỡ, vội vàng phân phó hạ nhân.
Ngoài cửa Ô Bình dáng vẻ dáo dác đang nhìn ngó, như thể có chuyện quan trọng muốn nói. Lục Hoán Dương thấy Cát thị gọi từng hạ nhân tới, đứng lên ra ngoài, Ô Bình cũng nhanh chóng theo sau.
Hai người tới thư phòng, Lục Hoán Dương đóng cửa lại: “Tra được cái gì?”
Ô Bình nói: “Hầu gia, thảo nào nhị công tử có thể nhậm chức dễ dàng như vậy, ra là hoàng thượng bổ nhiệm!”
Gã hoàng đế yếu đuối kia ư?
Lục Hoán Dương bật cười: “Sao hoàng thượng có thể nhúng tay được? Lẽ nào hắn muốn Sách nhi luyện đan cùng hắn…” Nói xong lại hỏi: “Bọn họ quen nhau từ lúc nào?”
“Lúc ở Đồng Châu.” Ô Bình muốn tỏ ra mình trung thành nên nói: “Thuộc hạ điều tra hồi lâu, thậm chí hỏi vài tiểu hoàng môn mới biết chuyện này! Hầu gia, ngài có nhớ chuyện mấy năm trước hoàng thượng làm ầm ĩ đòi đi tìm tiên thổ, thái hậu nương nương cho người đi theo bảo vệ, trên đường đi đi qua Đồng Châu, nghe nói hoàng thượng và nhị công tử nhất kiến như cố, hai người còn bắt dế đấu với nhau, hoàng thượng dừng ở đó tận bốn, năm ngày. Bây giờ nghe nhị công tự đã về nên nói với thái hậu nương nương muốn nhị công tử làm Phủ quân tiền vệ.”
Là bạn chơi thôi?
Thật không nghĩ nhi tử không có tiền đồ như vậy!
Trong chốc lát, Lục Hoán Dương cũng không biết nên vui hay buồn.
“Hầu gia còn gì căn dặn không ạ?”
Lục Hoán Dương thở dài: “Lui xuống đi.”
Ô Bình rời khỏi thư phòng.
Đột nhiên, bên trong truyền ra âm thanh như chung trà bị đập vỡ.
Ô Bình kinh hãi, tuy hắn là tâm phúc của Lục Hoán Dương nhưng cũng không biết vì sao Lục Hoán Dương lại đối xử với Lục Sách như vậy. Cái này có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết, bởi ngày ấy khi Hầu gia ra cửa, khi trở về giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Hắn lắc đầu, vẫn nên cách xa chút thì hơn.
Lục Sách mặt y phục cấm quân màu đỏ sậm. Tối nay hắn làm nhiệm vụ đi tuần trong cung, Trần Hoán đi bên cạnh hắn, nắm chặt trường kiếm: “Ô Bình chắc đã báo với Hầu gia việc hắn tra được.”
Lục Sách vô duyên vô cớ trở thành Phủ quân tiền vệ, thậm chí cũng không cần thông qua Lại bộ, có ai mà không hiếu kì, huống chi là phụ thân. Lục Sách ừ một tiếng: “Thế là tốt nhất.” Lại quay đầu căn dặn Trần Hoán: “Mang gà trong sân theo, ta đã tốn trăm lạng bạc mới mua được, luyện một chút có thể đấu thắng Thiết tướng quân của hoàng thượng.”
Trần Hoán cười khổ, đi ra cửa.
Gà trống mào đỏ như máu, cực kì hung hãn, vừa nhác thấy có người đến gần lồng tre bèn quậy trong lồng đến đụng trái ngã phải, Trần Hoán suýt thì bị mỏ của nó mổ vào tay.
Lục Sách cười rộ lên: “Lát nữa ngươi nhớ đặt cược bên này, bảo đảm sẽ thắng.”
Hắn đi đến nhấc lồng lên, mỏ gà mổ lên tay cũng làm như không biết, thế nhưng gà trống kia lại như bị kinh sợ, đột nhiên lùi lại vào lồng.
Trần Tân đã bảo xa phu chuẩn bị xong xe ngựa.
Lục Sách để lồng gà lên trước xe rồi đi vào.
Bây giờ là buổi chiều, phố phường cũng không náo nhiệt như buổi sáng, tuy vậy âm thanh vẫn vang lên không ngớt, mùi vị hỗn tạp của thức ăn bay vào cửa sổ xe, hương vị ngọt ngào, ngấy mỡ, cũng khó nói là làm người ta thích hay khiến người ta ghét. Lục Sách nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên, hình như có đến mấy chục người đang tới gần. Có người lạnh lùng nói: “Điều tra rõ người vừa chạy trên đường, đừng ra ngoài, các ngươi lục soát từng nhà một! Dù là nhà dân hay mặt tiền cửa hiệu, một chỗ cũng không được bỏ, nếu sai bỏ sót, tự mang đầu đến gặp ta!”
Đó là người của nha môn.
Lục Sách mở mắt, kéo rèm xe ra: “Trịnh bổ đầu, ngài bắt ai đó?”
“Công tử là…” Trịnh Huấn là bổ đầu Ứng thiên phủ chuyên bắt người, vội vàng lùng bắt mà không chú ý xe ngựa là của phủ đệ nào, chỉ thấy thiếu niên này mắt kiếm rất sáng, vô cùng tuấn tú, lại mặc y phục cấm quấn, hắn bèn đoán rằng đây là công tử nhà huân quý nào đó, mặt mày niềm nở hẳn.
“Đây là nhị công tử Uy Viễn hầu phủ.” Trần Hoán lên tiếng.
Uy Viễn hầu phủ? Nét mặt Trịnh Huấn thay đổi: “Bẩm công tử, vừa nãy Hồ đại nhân ở nha trung bị ám sát, báo lên Ứng thiên phủ, nghe nói có người thấy thích khách chạy trên đường này.” Hắn chắp tay: “Chuyện rất quan trọng, xin cáo từ trước.”
Lục Sách cười: “Vất vả cho ngài, hi vọng ngài thuận lợi bắt được thích khách.”
Trịnh Huân đáp: “Đa tạ lời chúc của công tử.” Nói xong xoay người rời đi.
Nếu không nhầm thì Hồ đại nhân mà Trịnh Huấn nói là Hộ bộ Tả thị lang Hồ Văn Thành. Hồ Văn Thành là một gian thần, từ một chủ sự nho nhỏ mà thăng lên được làm thị lang, hoàn toàn nhờ vào cha nuôi Thái Dung của hắn, bình thường hận không thể uống luôn cả nước rửa chân của Thái Dung. Nghe nói Hồ Văn Thành vì hiếu kính Thái Dung mà cướp đoạt tiền của mồ hôi nước mắt của nhân dân, khi nhậm chức ở Giang Tây, dân khổ oán sầu đến rung chuyển đất trời.
Không ngờ đã bị ám sát!
Lục Sách như nghĩ đến gì đó, bảo Trần Tân: “Ngươi đi điều tra một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, Hồ đại nhân chết như thế nào, tử trạng ra sao, tra được thì nhanh vào cung.”
Trần Tân thân pháp quỷ mị, trả lời xong bèn biến mất vô tung vô ảnh.
Xe ngựa hướng cấm cung mà đi.
Vì được lệnh của hoàng thượng, Lục Sách có thể đeo kiếm và đi thẳng đến điện Văn Đức.
Trong điện không một bóng người, nhưng ngoài đình viện lớn như vậy, tiếng gà kêu liên tiếp, cả trống cả mái đều có đến hơn mười con, nếu không biết đây là hoàng cung có khi còn nghĩ đây là nông trại.
Một thiếu niên mặc áo bào trắng như tuyết đang lười biếng nằm trên giường, cả người như không xương, thấy Lục Sách bèn ngoắc ngón tay: “Trẫm chờ ngươi lâu đến mức cũng thấy được gà đẻ trước rồi.” Nói xong bèn chỉ tay xuống đất: “Thấy không, có ba con.” Rồi phân phó tiểu hoàng môn: “Tối nay thịt đi.”
Tiểu hoàng môn quanh co: “Hoàng thượng không ăn gì khác hay sao ạ, chỉ có trứng gà…”
Thiếu niên kia là đương kim hoàng thượng Kỳ Huy, nghe vậy bỗng tức giận, ném khối ngọc thạch trên tay vào đầu hắn: “Trẫm còn có thể ăn cái gì? Người bớt lời đi, lắm mồm, trẫm ăn gì đến lượt ngươi góp ý bậy bạ? Cẩu nô tài, cút nhanh! Để trẫm thấy ngươi lần nữa, trẫm sẽ đem ngươi đi lột da!!”
Tiểu hoàng môn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Kỳ Huy vốn yếu, từ nhỏ đã không thể ăn nhiều, tướng mạo hắn giống như mẹ đẻ Lệ phi, vô cùng tuấn tú. Bởi vì còn trẻ nên cũng có thể dùng từ tú lệ, da thịt trắng nõn, lông mi dài, mắt phượng, chỗ nào cũng như tỉ mỉ vẽ ra, chỉ tiếc tình cách quái đản, tiểu hoàng môn có lòng tốt lại bị trách cứ, vội vàng cất trứng gà rồi chạy đi.
“Hoàng thượng đừng tức giận, cẩn thận hại sức khoẻ.” Lục Sách thi lễ xong gọi Trần Hoán dâng lồng gà lên: “Vi thần tìm được một dũng tướng, hoàng thượng không cần lo Thiết tướng quân không có đối thủ nữa rồi.”
“Vậy sao?” Mặt mày Kỳ Huy rạng rỡ hẳn lên, nhảy từ trên giường xuống, bước tới trước lồng gà.
Gà trống chợt giương mào, giống hệ tướng quân muốn lên sàn giết địch. Hắn vỗ tay: “Tốt, tốt lắm! Con gà này rất tốt, tên là gì?”
Lục Sách: “Tên là Đồng Đầu ạ.”
Trần Hoán bên cạnh thấy buồn cười.
Thiết – Đồng tranh chấp, ai sẽ thắng đây? Kỳ Huy háo thắng, ngoắc mấy cấm quân quanh đó lại: “Đến, cược đi, xem xem các ngươi ai có mắt nhìn tốt.”
Mọi người đều đã sớm quen với diễn xuất của hoàng đế, ai cũng tới đặt tiền, tiền cược hai bên cũng sàn sàn ngang nhau.
Hai con gà được mang đến chính giữa, cửa lồng vừa mở bèn liếc nhau, đột ngột xông ra. Trong chốc lát lông gà bay tứ tung, tiếng phụ hoạ của những người tham dự trước kia phần nhiều là làm cho có lệ, nhưng hai con gà này đấu càng lúc càng kịch liệt, họ cũng dần trở nên hăng say, nhìn không rời mắt. Điện Văn Đức lúc này nào còn giống nơi để xử lí chính sự, mà giống như một sòng bạc vậy.
Một tiểu hoàng môn ngoài viện nhìn một lát, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng là Đồng Đầu thắng. Lục Sách cầm ngân phiếu, thấy Trần Tân đang khoan thai đi tới bèn đưa hắn một tấm: “Người vừa bỏ lỡ một trận đấu hay.”
Trần Tân nhân lúc cầm ngân phiếu, thấp giọng bẩm báo một câu. Giữa lông mày Lục Sách hiện lên tiếu ý, nở nụ cười như có như không chẳng rõ ý vị, khiến cho Kỳ Huy chú ý.
“Có phải có chuyện gì hay không?” Kỳ Huy lười biếng ngả lên giường: “Đấu gà xong cũng chẳng còn gì, ngươi có gì vui thì nhanh nói.”
“Cũng không tính là vui, hôm nay lúc vào cung vi thần nghe được một chuyện, Hồ đại nhân bị ám sát.”
“Hồ đại nhân là ai?” Hai mắt Kỳ Huy sáng lên: “Bị ám sát ở kinh thành à? Thú vị thú vị, có bắt được không? Không ngờ có người gan lớn vậy, đừng nói là giang hồ nhân sĩ gì đó nhé? Trẫm nhớ lúc ở Hoa Sơn đã gặp vài cao thủ Thanh Thành, có phải những người này không, muốn làm du hiệp sao?” Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, bảo Lục Sách: “Nhanh điều tra cho trẫm!”
Hộ vệ xung quanh nghe vậy không nhịn được cười. Bởi Kỳ Huy đến giờ cũng không quan tâm chính sự, chỉ biết vui đùa, lúc này chẳng qua là nhất thời hứng khởi, sau đó rất nhanh sẽ không để ý nữa; thế nhưng hắn lại vẫn ra lệnh cho người ta tra án mệt mỏi, họ nhịn không được dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lục Sách.
Làm bạn chơi cũng không dễ dàng!
Lục Sách lại coi như không có gì xảy ra, trịnh trọng lĩnh mệnh rồi rời khỏi cấm cung.