Tử khí đông lai

Chương 23


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 23:


Chương 23
 
Mùng chín tháng chín là tiết Trùng Dương đi leo núi, ai ngờ trời lại đổ mưa, vậy là đành phải ở nhà ăn bánh hoa cúc ngắm mưa.
 
Thời tiết này quả thật không thể làm cho người ta vui nổi, thế nhưng Tô Nguyên lại vô cùng vui vẻ. Kiếp trước giờ này mẫu thân đã xảy ra chuyện, nhưng bây giờ mẫu thân vẫn khỏe mạnh, hai ngày trước nàng sang thăm trông còn đẫy đà hơn một chút. Nàng đã thay đổi được kết cục bi thảm của kiếp trước, không có gì vui hơn chuyện này nên hôm nay đặc biệt ăn nhiều hơn mọi hôm.

 
Tất nhiên là chúng nô tỳ không biết suy nghĩ của nàng nên rất nghi hoặc.
 
Thải Vi nhanh chóng tra ra tiểu cô nương kia là ai, thì ra là một trong số những người vào cùng lúc với nàng ấy, phụ trách nấu nướng ở phòng bếp, nghe nói phụ thân là người gác cổng, chắc là được Nguyễn Trực thu mua để tiện truyền tin.
 
“Tên là Sương Hoa à?” Tô Nguyên hỏi lại.
 
Thải Vi cười: “Đúng vậy ạ.”
 
Tô Nguyên âm thầm nhớ kỹ người này.
 
Thải Vi nhìn chiếc trâm ngọc thúy trên tay nàng, không khỏi khen ngợi: “Ngọc này thế nước thật tốt, cô nương định tặng Văn Huệ cô nương ạ? Nhất định ngài ấy sẽ thích.”
 
Tô Nguyên cười rộ lên rồi đưa cho nàng ấy: “Ngươi tìm một chiếc hộp gỗ để trâm đi.”
 

Qua giờ Ngọ, Tô Nguyên tới Ngưng Tụy các, ai ngờ Tô Cẩm – người luôn khắc khổ luyện chữ lại chưa tới. Nàng tò mò hỏi Lưu Yến Tri, Lưu Yến Tri cười nói: “Nghe nói có vị phu nhân họ Trình tới thăm nàng ấy.”
 
Là Chân Quân sao?
 
Tô Nguyên nhíu mày, bất giác nghĩ tới Cốc nương. Nàng luôn hoài nghi chuyện kiếp trước có liên quan tới Chân gia, nhưng với gia sản và danh vọng của Chân gia thì hẳn là họ cũng không cần phải làm thế, dù sao Chân Bội muốn chọn một vị hôn phu tốt cũng không khó, tội gì phải làm đến mức ấy?
 
Nàng vừa suy nghĩ vừa quay về, sau đó viết một phong thư rất dài.
 
Chuyện kiếp trước và chuyện của Cốc nương nàng phải nhờ Nguyễn Trực tra hộ, chỉ tiếc lão phu nhân không cho phép bọn họ thư từ qua lại, cần nghĩ cách khác.
 
Chân Quân vừa mới bước vào phòng, Tô Cẩm đã bổ nhào vào trong lòng nàng ta, khóc nấc lên.
 
Chân Quân yêu thương xoa đầu Tô Cẩm, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế, sao lại khóc thành thế này? Nói cho dì biết ai to gan dám bắt nạt con.”
 
Tô Cẩm khóc mãi mới lên tiếng: “Là Tô Nguyên, cả tổ mẫu nữa.”
 
Chân Quân kinh ngạc.
 
“Tổ mẫu vì Tam muội mà trách mắng con, còn đuổi con ra ngoài trước mặt hạ nhân, con cũng không biết con sai ở chỗ nào.” Tô Cẩm lau nước mắt than thở: “Tổ mẫu chưa bao giờ như thế này, nhất định là nàng ta cho lão nhân gia dùng bùa mê thuốc lú gì, cả phụ thân nữa, để bọn họ cùng bắt nạt con. Dì, người mau về nói với ngoại tổ mẫu đón con tới Chân gia đi, con không muốn ở đây nữa.”

 
Nàng ấy vùi đầu vào lòng Chân Quân làm nũng.
 
Chân Quân thở dài, đóng cửa lại nói: “Con cứ không nghe ta, ta đã sớm nói con nên đối xử tốt với tam cô nương… Không phải con không biết, nàng ấy được tiên sư phán mệnh, sau này nhất định sang quý vô cùng, ngay cả mệnh của tỷ tỷ còn không chịu được thì làm sao con đối phó được.”
 
“Cái gì mà tiên sư phán mệnh chứ.” Tô Cẩm cắn môi: “Ta không tin nàng ta có được mệnh số quý báu gì, mẹ đẻ chỉ là một di nương.” Tuy Tô Cẩm khẩu khí lớn vậy, thế nhưng trong lòng lại lo sợ không yên. Nàng ta trơ mắt nhìn Tô Nguyên được lòng mọi người, ngay cả tổ mẫu cũng thiên vị Tô Nguyên, cả Hàn Như Ngộ nữa, tại sao lại nói chuyện với Tô Nguyên.
 
“Con không tin cũng không sao, con nhìn tỷ phu xem, huynh ấy cũng không chịu tái giá…”
 
“Dì họ thế nào rồi ạ?” Tô Cẩm vội hỏi tới Chân Bội.
 
“Đang khóc ở nhà, kêu gào muốn gả cho tỷ phu, nhưng mẫu thân cũng chẳng có cách nào, không thể cứng rắn nhét người vào Tô gia được. Chân gia không thể bất chấp mà vứt bỏ mặt mũi như thế, vì vậy phải chọn lại một vị hôn phu khác.”
 
Tô Cẩm càng nghe càng buồn bực, bất mãn phụ thân chọn ba lấy bốn.
 
“Có lẽ tỷ phu không muốn lấy người khác.” Chân Quân ảm đạm cười: “Ta nghe nói Nguyễn công tử trúng cử rồi.”
 
Có lẽ Tô Thừa Phương đang đợi ngày này nên mới cự tuyệt Chân Bội. Chờ đến sang năm, khi Nguyễn Trực đỗ kỳ thi hội thì có thể dễ dàng nâng Nguyễn Trân lên làm chính thất.
 
Tô Cẩm nghe vậy không khỏi chấn động: “Cái gì? Ngài nói Nguyễn Trực thi đỗ rồi?”
 
Nam nhân thô lỗ kia, nam nhân cả người toàn hơi tiền thi đỗ rồi? Tô Cẩm không thể tin nổi, hẳn là y đút tiền mua chút công danh; nếu không làm sao y có thể thi đỗ được? Nhiều thí sinh như vậy, người ta còn được danh sư chỉ dạy từ nhỏ, y lại chỉ là một thương nhân thấp hèn.
 
Tô Cẩm tức đến mức muốn hộc máu.
 
Chân Quân trấn an: “Con không cần phải thế, dù thế nào y và Tô gia cũng là thông gia, có khi sang năm còn nhập sĩ…” Thấy Tô Cẩm khó chịu, nàng ta còn ôm vào lòng trấn an: “Không cần để tâm những chuyện vụn vặt này, đôi khi phải thuận thế mà theo, một tiểu cô nương như con thì có thể làm gì, không bằng thả tâm mềm mỏng một chút.”
 
Thà hôm nay Chân Quân không đến còn hơn. Tâm tình của Tô Cẩm tệ vô cùng.
 
Chẳng lẽ những gì thiên sư kia nói đều là thật sao? Sau khi Tô Nguyên sinh ra, Nguyễn gia bắt đầu phất lên, làm ăn phát triển không ngừng; sau lại định cư ở kinh thành. Nguyễn Trân được phụ thân sủng ái lại có thai, mà nay Nguyễn Trực còn thi đỗ, chờ đến lúc y có chức quan thì Nguyễn gia sẽ trở thành nhà quan.
 
Tô Cẩm càng nghĩ càng không chịu nổi.
 
Lúc Chân Quân rời đi đã là chạng vạng. Thải Vi hạ giọng nói với Tô Nguyên: “Nghe nói lúc Nhị cô nương tiễn Trình phu nhân về, hai mắt đều đỏ.”
 
Có việc gì mà phải khóc như thế?
 
Tô Nguyên đánh giá Thải Vi: “Sao ngươi biết rõ vậy?”
 
Không giống Bảo Thúy thường nói xấu Tô Cẩm để nịnh nọt Tô Nguyên, Thải Vi tuy cũng báo cho nàng hành tung của Tô Cẩm, nhưng chỉ nói chuyện, không đề cập tốt xấu, chỉ riêng điểm này đã phân rõ cao thấp. 
 

“Nô tỳ và Hồng Hạnh trước cùng ở một thôn trang, giờ Hồng Hạnh là thô sử nha hoàn trong viện Nhị cô nương, khi gặp nhau ngẫu nhiên sẽ nói vài câu ạ.”
 
Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chẳng phải kiếp trước Bảo Thúy cũng phản bội mình theo Tô Cẩm sao? Nàng vẫy tay kêu Thải Vi lại gần: “Mấy ngày nữa tới ngõ Liên Hoa, ta sẽ nói là sai ngươi đi mua bánh mã thầy, ngươi nhân dịp này gửi thư tới Nguyễn gia, thuận tiện mua ít bánh mang tới đó, cả khối đá hôm trước ta mới tìm ra nữa… Nếu Nguyễn công tử không ở đó thì giao cho người gác cổng, nói là thư ta gửi.”
 
Thải Vi thấy cô nương coi trọng như vậy, vội vàng nói: “Nhất định nô tỳ sẽ làm tốt, cô nương cứ yên tâm.”
 
Tô Nguyên cười rộ lên.
 
Hai mươi ba tháng chín là lễ cập kê của Tô Văn Huệ, Tô Nguyên và Tô Cẩm ngồi xe ngựa ra khỏi phủ.
 
Đi được một lát, Tô Nguyên kêu người đánh xe dừng lại.
 
Tô Cẩm không thích Tô Văn Huệ, nếu không phải quan hệ giữa hai nhà rất tốt, lại sợ tổ mẫu bất mãn thì nàng ấy sẽ chẳng thèm đi chúc mừng. Giờ thấy Tô Nguyên làm vậy mới tức giận quát: “Có chuyện gì thế hả?”
 
“Sáng ta ăn không ngon, giờ thấy đói.” Tô Nguyên vén mành cửa lên nói: “Thải Vi, ngươi mau đi mua cho ta ít bánh mã thầy, phải là bánh của quán Lý Ký. Nhị tỷ, ngươi có muốn ăn không?”
 
“Đồ bên ngoài sao ngon bằng ở nhà được.” Tô Cẩm hừ lạnh một tiếng: “Ta không cần, ngươi tự ăn đi.”
 
Thải Vi vội vàng rời đi.
 
Tại sao phải là quán Lý Ký, vì quán này ở ngõ Kỳ Lân, mà Nguyễn gia cũng thế, nên sau khi mua bánh xong, Thải Vi chỉ đi hai bước là tới được Nguyễn gia.
 
Hôm nay Nguyễn Trực có nhà, nghe nói là Tô Nguyên gửi thư bèn ra ngoài ngay. Thải Vi thấy người bèn vội vã đưa đồ: “Nguyễn công tử, đây là thư cô nương viết, ngài nhất định phải xem, còn đây là quà cô nương chúc mừng ngài, bánh mã thầy là tặng lão thái thái.”
 
Nói xong liền vội vã rời đi.
 
Vốn là cậu cháu mà lại phải trốn trốn tránh tránh, Nguyễn Trực không thoải mái hừ lạnh một tiếng rồi quay vào phủ, nhưng tới chính sảnh lại cười rộ lên: “Mẹ, Nguyên Nguyên tặng đồ cho ngài, là bánh mã thầy ngài thích ăn, ngài mau tới nếm thử, còn nóng đấy.”
 
Lão thái thái vô cùng vui vẻ, bước nhanh ra ngoài.
 
“Nguyên Nguyên đâu rồi?”
 
“Do nha hoàn của nó đưa tới ạ.”
 
Lão thái thái rất buồn, nhưng Tô Nguyên là tiểu thư nhà Tả thị lang, sao có thể tùy tiện tới nhà họ được, có thể nhớ đến bà mà tặng bánh đã là tốt lắm rồi. Bà kêu nha hoàn lấy đũa tới, ăn mấy cái liền, suýt thì bị nghẹn.
 
Mẫu thân thật sự rất thích Tô Nguyên, vì dù sao đi nữa đó cũng là cháu gái của người. Nguyễn Trực cười, vỗ vỗ lưng cho lão thái thái: “Ngài từ từ ăn, ta còn chút việc phải xử lý.”
 

Tô Nguyên gửi thư tới nhất định là có chuyện, chẳng lẽ là liên quan đến muội muội? Vì sợ lão thái thái lo lắng nên y bèn tránh đi, tới thư phòng mới mở ra xem.
 
Ai ngờ Tô Nguyên lại nhờ y điều tra một nô tỳ.
 
Đúng là là càng ngày càng quá phận. Lần trước xúi y mua nhà ở kinh thành, sau đó lại năm lần bảy lượt thúc giục y đón mẫu thân tới; lần này thì coi y là cái gì đây, trực tiếp nhờ đi điều tra nô tỳ. Cốc nương này là ai? Nguyễn Trực rất đau đầu, nhưng khi nhìn thấy khối đá kia lòng lại mềm như bún.
 
Nha đầu kia thật kì lạ, không biết đang suy tính chuyện gì đây.
 
Về phần Tô Nguyên, nàng lại thấy sai cậu mình chạy đi chạy lại chẳng có gì không đúng, vì Nguyễn Trực là người mà nàng thấy thân cận nhất sau cha mẹ, không tìm Nguyễn Trực thì tìm ai. Hơn nữa cậu nhiều tiền như vậy, có câu ‘có tiền có thể điều khiển được ma quỷ’, điều tra một Cốc nương hẳn cũng không khó. Cho nên sau khi Tô Nguyên biết Nguyễn Trực đã nhận được thư thì không còn lo lắng nữa.
 
Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn. Tô Cẩm nhìn ngoài cổng lạnh tanh mới trào phúng nói: “Xem ra Văn Huệ biểu muội không mời ai nhỉ.”
 
Không giống nàng ấy, sang năm cập kê nhất định phải cực kỳ náo nhiệt.
 
Tô Nguyên nói: “Không cần đông, chỉ cần có tâm, dù chỉ có một người tới thì cũng có sao?”
 
Riêng vấn đề này, nàng hoàn toàn không đồng ý với Tô Cẩm. Nhưng có lẽ Tô Cẩm vẫn còn quá trẻ, giống như nàng ngày trước vậy, luôn để ý mấy chuyện mặt mũi thể diện; thế nhưng thực tế, chúng lại là thứ quan hệ mong manh nhất. Dệt hoa trên gấm thì nhiều, nhưng có được mấy người thật sự đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Với nàng mà nói, Tô Văn Huệ chính là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
 
Nàng cầm hộp gỗ đàn bước nhanh vào viện.
 
Không chỉ Tô Minh Thành kém Tô Thừa Phương, Tô Thiệm cũng kém hơn Tô Minh Thịnh nên chi này đã sớm rời khỏi chốn quan trường. Nếu muốn thịnh vượng lại thì phải nhờ tới bốn đứa con trai của Tô Minh Thành. Bởi vậy Tô gia tốn rất nhiều tiền thuê người về dạy dỗ, còn Tô Văn Huệ là nữ nhi nên chắc chắn không được quan tâm bằng.
 
Hôm nay không mời nhiều người, nhưng nữ quyến chi thứ hai Lục gia đều ở đây, bốn cô nương tụ tập một chỗ nói chuyện. Trông Lục Tĩnh Nghiên rất không vui, nàng ấy khinh thường nói: “Cũng không biết đến để làm gì, nhà bọn họ cũng không cần…”
 
Tô Nguyên kinh ngạc hỏi: “Gì cơ?”
 
“Đừng nghe muội ấy.” Lục Tĩnh Xu vội vàng nói: “Muội ấy không biết chừng mực.”
 
“Là nhà bọn họ không đúng mực mới đúng. Ban đầu tổ mẫu còn nói để mẫu thân làm Chính tân, ai ngờ lúc đến đường thúc lại nói đã mời phu nhân khác. Ta thật muốn xem bọn họ mời được ai, chẳng lẽ còn có ai thích hợp hơn mẫu thân? Ta không tin!”
 
Với thân phận của Hàn thị, đảm nhiệm Chính tân cho Tô Văn Huệ quả thực không tệ, hơn nữa cũng vì nể mặt tổ mẫu nên mới đồng ý; nhưng nếu đường thúc đường thẩm đã sớm mời người thì cũng không thể từ chối người ta được. Tô Nguyên đang suy nghĩ thì có nha hoàn đi tới, nói Chính tân phu nhân đã tới, Tô Nguyên là tán giả cũng nên qua. Vì vậy nàng nói với tỷ muội Lục Tĩnh Xu: “Ta qua xem Văn Huệ tỷ.”
 
Lục Tĩnh Nghiên coi như không nghe thấy, lôi kéo Tô Cẩm nói chuyện, Lục Tĩnh Xu cười nói: “Ta đi với ngươi.”
 
Hai người đi theo nha hoàn.
 
Vừa tới cửa phòng, La thị đã cười ra đón: “Văn Huệ đang thay y phục, đây là Trương phu nhân, hôm nay tới làm Chính tân cho Văn Huệ.”
 
Tô Nguyên nghe thấy họ Trương thì thầm kinh hãi, ngẩng đầu đánh giá vị phu nhân này.
 
Trương phu nhân có gương mặt trái xoan, xương gò má rất cao, có vài phần khôn khéo, mặc một bộ y phục rất sang trọng… Chẳng lẽ đây là mẫu thân của Trương Tôn Tích? Nhưng nàng cũng không dám khẳng định. Khi đó nàng đang giữ đạo hiếu nên không thể tự đi chúc mừng hôn lễ của Tô Văn Huệ, chứ đừng nói là nhìn thấy mẹ chồng của nàng ấy.
 
Nhưng sao nàng có thể không quan tâm cho được.
 
Sau khi Tô Văn Huệ đi cùng Trương Tôn Tích tới Lạc Dương, không tới hai năm thì mất. Nghe Chu Tuệ nói, Trương Tôn Tích coi trọng một hoa khôi thanh lâu ở Lạc Dương, nhất quyết phải nạp về nhà nên cãi vã với Tô Văn Huệ, sau đó khiến Tô Văn Huệ tức giận đến đổ bệnh mà chết.
 
Đời này nàng không thể để Tô Văn Huệ gả cho Trương Tôn Tích kia được.
 

Nhưng rốt cuộc đây có phải vị Trương phu nhân kia không?
 
Tô Nguyên thật sự không biết.
 
Nàng đang suy nghĩ thì Tô Văn Huệ bước ra. Nàng ấy mặc một bộ y phục đỏ rực rỡ, thêu trăm bướm vầy hoa, đi một đôi giày màu đỏ cánh sen, mái tóc dài thướt tha búi gọn, mắt ngọc mày ngài, thật sự là một tiểu mỹ nhân.
 
Nàng luôn miệng khen nức nở, đưa hộp lễ vật cho nàng ấy: “Đây là lễ vật của ta.”
 
Tô Văn Huệ mở ra xem, cực kỳ thích: “Trâm đẹp quá, ngọc thúy tốt thế này ta còn chưa được gặp qua đâu, quả nhiên là đại lễ. Nhưng đến lúc đó thì ta phải trả thế nào đây?”
 
Tô Nguyên cười rộ lên: “Ta mặc kệ đấy!”
 
Phải rất thân thiết mới có thể nói chuyện như vậy với nhau. Lục Tĩnh Xu che miệng cười. Thật hâm mộ tình cảm của hai người. Không giống tỷ muội nhà mình, Lục Tĩnh Anh lúc nào cũng thích ra vẻ cao cao tại thượng, mà muội muội đã lớn, không thể quản muội ấy quá nhiều. Nàng ấy tặng Tô Văn Huệ một đôi khuyên tai trân châu khảm hồng ngọc, cũng là quà đã được chuẩn bị tỉ mỉ.
 
La thị nhìn mà đỏ mặt, đúng là thấy hổ thẹn với Lục gia. Vốn nhờ được Hàn thị làm Chính tân thì quá tốt, nhưng Tô Minh Thành đã mời Trương phu nhân, nàng luôn nghe theo trượng phu nên đành uyển chuyển cự tuyệt. Giờ càng nghĩ càng thấy tiếc, tính ra thì nàng ấy thích Hàn thị hơn.
 
Thấy đã tới giờ lành, mọi người quây lấy Tô Văn Huệ làm lễ cập kê.
 
Tô Nguyên làm tán giả giúp Trương phu nhân chải tóc, cài trâm cho Tô Văn Huệ. Khi xong lễ, các tân khách đều vây lại tặng lễ chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.
 
Tô Nguyên vẫn nhớ tới chuyện Trương gia. Đợi người tản bớt, nàng mới kéo Tô Văn Huệ qua dò hỏi: “Trương phu nhân kia là ai thế, ta nhớ là chưa gặp bao giờ, là bằng hữu mới của đường thẩm sao?”
 
Chỉ là một vị trưởng bối mà nàng ấy lại hiếu kỳ như vậy, Tô Văn Huệ cười nói: “Sao đột nhiên lại tò mò chuyện này thế. Ta không rõ lắm, nhưng đã gặp ở Lưu gia một lần, giờ đột nhiên tới làm Chính tân có lẽ mẫu thân cũng không quen thân lắm, hẳn là người quen của phụ thân.” Nói xong liền kéo Tô Nguyên đi ngắm hoa: “Năm nay phù dung nở đặc biệt đẹp.”
 
Dù có là tiên thảo đi nữa thì giờ này ta cũng không có tâm tình thưởng thức. Tô Nguyên sốt ruột hỏi: “Ngươi nghĩ lại xem, Trương gia kia ở đâu?”
 
“Rốt cuộc là sao thế?” Tô Văn Huệ thật sự không rõ Tô Nguyên đang nghĩ gì.
 
Tô Nguyên không nói rõ được, cắn môi nói: “Ta muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi nghĩ kỹ lại đi.”
 
Tô Văn Huệ cau mày, trầm tư nói: “Hình như là ở phố Bảo Vân, ta nhớ là… Trương lão gia là Lại bộ lang trung.”
 
Tô Nguyên biến sắc.
 
Không phải nhà của Trương Tôn Tích ở trong phố Bảo Vân sao? Khi Tô Văn Huệ tới thăm nàng đã nói chỗ đó không xa cầu Sái Kim, có thể thường xuyên tới thăm, ai ngờ sau đó nàng ấy lại đi Lạc Dương.
 
“Nguyên Nguyên, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta không?” Tô Văn Huệ phát hiện ra sự khác thường của nàng: “Cứ hỏi Trương gia mãi, Trương gia có gì không ổn sao?”
 
Tô Nguyên quá nóng ruột mà khiến Tô Văn Huệ nghi ngờ mất rồi, phải tìm cớ để Tô Văn Huệ cảnh giác hơn mới được: “Ta đọc trong “Dịch sổ lục quyển”, tính được năm nay ngươi với họ Trương xung khắc, tốt nhất là không qua lại, cho nên thấy vị phu nhân này họ Trương mới lo lắng.”
 
Tô Văn Huệ quả thực không biết nên khóc hay nên cười. Tô Nguyên thành thầy bói từ bao giờ thế. Nhưng nàng ấy không tin nên bật cười.
 
“Thà tin là có, ngươi cẩn thận chút đi.” Tô Nguyên cũng không nói thêm gì nữa: “Giờ đi ngắm hoa thôi.”
 
Tô Văn Huệ lại rủ thêm mấy cô nương khác tới bên hồ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.