Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 18:
Chương 18
Tô Cẩm vẫn luôn đứng cạnh lão phu nhân, miệng tươi như hoa. Các phu nhân hỏi gì nàng ấy cũng có thể thoải mái mà khéo léo trả lời, phong thái đó làm Hàn phu nhân cũng phải nhìn nhiều hơn một chút. Tô Cẩm thấy vậy thì vô cùng vui mừng.
Nhưng lão phu nhân lại không thấy Tô Nguyên đâu cả nên hỏi Lý mama: “Nha đầu Nguyên Nguyên kia đi đâu rồi?”
Lý mama đáp: “Có lẽ đang ra ngoài ngắm hoa ạ.”
Lão phu nhân nhíu mày. Dạo gần đây bà cảm thấy Tô Nguyên hơi khác, trong sự thân thiết còn có vài điều không thể nói rõ, không khỏi hơi đau lòng. Có phải vì mình quá thiên vị Tô Cẩm, Tô Nguyên phát hiện ra, vì thế mới không thân thiết với mình không?
Cũng là do mình ngày đó không đúng, giao Tô Nguyên cho Nguyễn Trân giáo dưỡng, nàng uống sữa Nguyễn Trân mà lớn nên đương nhiên có thiên hướng về mẹ ruột, nay Nguyễn Trực lại định cư ở kinh thành, còn đón Quý thị lên, chỉ sợ Tô Nguyên sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với mình.
“Ngươi đi tìm xem, nó chưa tới Hàn gia bao giờ, ngộ nhỡ lạc đường thì sao.”
Tô Cẩm nghe thế mới giật mình. Mình cứ mải đắm chìm trong lời khen của mọi người mà quên mất Tô Nguyên, chỉ sợ nàng tìm cớ đi tiếp cận Hàn Như Ngộ, không phải lần trước ở chùa Bạch Mã, Tô Nguyên đã bỏ ra một số tiền lớn để cầu lương duyên sao? Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã nặng như vậy, suýt thì để nàng thành công rồi: “Tổ mẫu, cần gì phải để Lý mama đi, mấy cô nương chúng con cũng đang muốn đi ngắm cây bạch quả, để con đi tìm muội ấy.”
“Vậy cũng được.” Lão phu nhân gật đầu.
Tô Cẩm vội vàng đi tìm Lục Tĩnh Nghiên.
Lục Tĩnh Nghiên lắc đầu: “Ta không thấy, ta với tỷ tỷ rất bận làm gì có thời gian rảnh…” Nàng ấy nhướn mày: “Sao thế, nàng ta lại gây chuyện sao?”
Nhiều người nhiều miệng, Tô Cẩm vẫn còn biết giữ thể diện cho Tô gia nên mới nói nhỏ: “Không đến mức gây chuyện, chỉ là muốn biết nàng ta đi đâu rồi thôi, không phải vừa rồi ngươi nói Hàn gia có rất nhiều cây bạch quả sao, chúng ta đi ngắm nhé?”
Đúng lúc các phu nhân cũng muốn đi dạo nên Hàn phu nhân bảo các nô tỳ hầu hạ các cô nương đi ngắm hoa.
Hai tỷ muội Lục Tĩnh Xu là cháu gái của Hàn phu nhân, Hàn phu nhân không có con gái nên hai người giúp bà tiếp khách, mời mọi người ra vườn ngắm cây bạch quả, đi một lúc thì thấy Tô Nguyên, nàng cũng đang định về.
Tô Nguyên mới một lúc nên căn bản là không có khả năng gặp Hàn Như Ngộ, hẳn là đi tản bộ trong vườn, Tô Cẩm thầm thở phào song lại thấy buồn bực. Tại sao mình phải để ý đến Tô Nguyên như vậy chứ? Chỉ là một thứ nữ, sao xứng gả cho Hàn Như Ngộ, dù Hàn Như Ngộ muốn thì Hàn phu nhân cũng sẽ không đồng ý. Có điều không biết vì sao, cứ nghĩ đến hôm ở Hầu phủ, Hàn Như Ngộ giải thích cho Tô Nguyên về bức tranh của Ngô Thành Tử là Tô Cẩm lại không sao yên lòng được.
“Ngươi không biết đường, chạy loạn làm cái gì?” Nàng ấy nhịn không được mà quát Tô Nguyên.
Tiểu cô nương nổi giận đùng đùng, hai mắt cũng đỏ lên.
Tô Nguyên ngẩng đầu lên, lại làm sao đây? Khó hiểu thật, nàng đã tránh đi rồi, nếu Tô Cẩm thông minh thì phải biết thể hiện bản thân, chứ không phải nổi giận vô cớ với nàng như thế này ở Hàn gia, nàng ta muốn đấu nhau cả đời sao?
“Nhị tỷ, không cần phải lo lắng cho ta, ta cũng không còn là tiểu hài tử nữa…” Nàng dịu dàng đáp.
Người bên ngoài nghe thấy cũng chỉ cho là tỷ tỷ quan tâm muội muội.
Tô Cẩm đỏ bừng mặt.
Lục Tĩnh Nghiên vội vàng kéo Tô Cẩm lại: “Đã nói tam biểu tỷ không sao rồi, nhìn xem, chẳng phải vẫn tốt à, ta đã nói rồi.” Nàng ấy đang muốn đổ sai lầm lên người Tô Nguyên thì lại bị Lục Tĩnh Xu cắt ngang: “Trước mắt là vườn bạch quả, biểu dì thích cảnh sắc lá rụng ở đây nên không cho nô tỳ quét tước, trong vườn nghe nói còn có một cây bạch quả đã trăm năm rồi.”
Rõ ràng là Tô Cẩm thất thố, Tô Nguyên vì đại cục mà không cãi lại, nhưng muội muội nhà mình lại không biết đúng sai mà chen vào một cước, rõ là bị Lục Tĩnh Anh lây nhiễm cái thói kiêu ngạo. Nhưng phụ thân đã nói Uy Viễn hầu phủ không còn hiển hách như xưa nữa, ngôn hành cử chỉ càng nên cẩn thận, hai đệ đệ còn nhỏ, bọn họ là tỷ tỷ càng phải biết làm gương.
Lục Tĩnh Nghiên cứ thế này thì phải làm sao? Nàng ấy lườm Lục Tĩnh Nghiên một cái.
Hiếm khi thấy tỷ tỷ như thế nên Lục Tĩnh Nghiên cũng không dám lên tiếng bừa bãi nữa.
Mọi người vào trong vườn bạch quả.
Còn chưa vào đông, thế nhưng lá cây đã rụng khá nhiều, phủ đầy mặt đất làm cả khu vườn trở nên vàng rực. Các cô nương nhìn không rời mắt, nhất là cây lớn nhất ở chính giữa vườn, thân cây to đến mức vài người ôm không xuể, làm các cô nương hứng trí vây quanh, thậm chí có người còn làm thơ vịnh.
Rất là náo nhiệt.
Tiếng ồn ào bên tai làm Tô Nguyên nhớ lại mấy hồi yến hội Hàn gia từng tổ chức, có vài lần ở đây, lại vào mùa đông đẹp đến kinh người, nhưng Hàn Như Ngộ lại thích một cây bạch quả khác, nhiều hôm hắn ta sai người bày thư án dưới tàng cây viết chữ, bảo nàng mài mực, xung quanh yên tĩnh, gió nhẹ thoảng qua cùng ánh mặt trời ấm áp đẹp như tiên cảnh, thế nhưng nàng lại tưởng niệm mẫu thân mà rơi lệ… nàng đã không còn tâm tình hưởng thụ bất kì vui thú gì trên đời nữa.
Trong đình, Lục Vanh đang nói chuyện với Hàn Như Ngộ.
“Không phải ngươi có một nghiên mực lục thạch sao, bán cho ta được không? Ta trả ngươi ba trăm lượng bạc.” Lục Vanh khẩn cầu: “Ta tìm khắp kinh thành cũng không tìm được nghiên mực nào như thế, Cẩm muội muội rất thích nó, thật ra nhà ta cũng có nhưng phụ thân đã cho tên vô liêm sỉ kia…” Khi Lục Sách còn nhỏ, Lục Hoán Dương cực kỳ thích hắn, cái gì tốt cũng không keo kiệt mà đem cho: “Nếu không thứ đó đã là của ta rồi, được không? Hay ta đổi bằng nghiên mực hồng ti? Ngươi giúp ta đi mà.”
Vô cùng ầm ĩ. Hàn Như Ngộ nhíu mày, quay mặt đi tránh hắn ta, ánh mắt dừng lại ở một cây bạch quả nhỏ ở phía xa.
Tiếng cười duyên của các cô nương truyền tới. Hắn phát hiện Tô Nguyên.
Nàng mặc một bộ váy màu xanh nhạt, đang im lặng nhìn một cây bạch quả. Vì khoảng cách xa nên hắn không trông rõ mặt nàng, thế nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy được một sự bi ai sâu sắc, giống như hôm thưởng tranh của Ngô Thành Tử vậy, nặng nề không nói thành lời.
Tuổi còn nhỏ mà không biết sao lại thế này? Hàn Như Ngộ đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Vanh: “Ngươi đột nhiên kéo ta đến đây là để nhìn trộm Nhị cô nương Tô gia đúng không? Cái gì mà mua nghiên mực, nói ở chỗ nào chẳng được?”
Hắn ta phẩy tay áo bỏ đi.
Lục Vanh tham lam nhìn Tô Cẩm thêm vài lần. Hôm nay muội ấy thật rực rỡ, rực rỡ hơn cả hoa mẫu đơn, nhưng thấy Hàn Như Ngộ đi rồi, hắn bèn vội vã đuổi theo: “Dù sao ngươi cũng phải lấy vợ, chọn một người trong số các cô nương này không được sao? Hơn nữa đây là nhà ngươi, ngươi sợ cái gì, đình này với vườn bạch quả còn cách cả một hồ nước cơ mà.”
Nếu mẫu thân nghe thấy, chỉ sợ sẽ không bao giờ cho phép Hàn Như Ngộ tới Lục gia, có quan hệ với người như Lục Vanh.
Hàn Như Ngộ thản nhiên nói: “Nghiên mực kia là của tổ phụ tặng ta, ta không bán cho ngươi được. Nếu ngươi thật sự muốn mua thì tới Thành Tây xem, có một cửa hàng có thể có đấy.”
Lục Vanh hỏi tên rồi vội vàng chạy đi, nói là muốn chuẩn bị bạc.
Thần hồn điên đảo vì một cô nương như thế, Hàn Như Ngộ thật sự không hiểu. Hắn trời sinh thông minh, năm tuổi đã được ca tụng là thần đồng, tám tuổi đỗ tú tài, nổi danh ở Giang Nam từ rất sớm, tới kinh thành lại càng thuận buồm xuôi gió, các cô nương ái mộ, các phu nhân yêu thích, sao có thể hiểu được tâm tình này của Lục Vanh.
“Công tử, phu nhân gọi ngài về, nói là Trương phu nhân ở Kinh Châu tới muốn gặp ngài.” Gã sai vặt chạy lại bẩm báo.
Nếu Hàn Như Ngộ không sợ Lục Vanh làm chuyện mất mặt trước mặt khách khứa thì đã không đi theo tới đây, vì vậy nhanh chóng quay về, đồng thời cũng căn dặn gã sai vặt: “Lần tới nếu Lục gia Đại công tử cầu kiến thì cứ nói ta không rảnh.”
Gã sai vặt vâng dạ.
Yến tiệc kéo dài đến tận buổi chiều. Lão phu nhân cáo từ Hàn phu nhân, dẫn hai đứa cháu gái về. Lúc gần đi, Chiếu Tuyết cúi đầu nói nhỏ vài câu, sắc mặt lão phu nhân trầm xuống nhưng không chưa nói gì, đỡ tay Chiếu Tuyết lên xe.
Về tới cửa, lão phu nhân nói mình mệt, kêu Tô Cẩm và Tô Nguyên tự về viện.
Tô Nguyên vừa đi vừa nghĩ tới chuyện khuyên Nguyễn Trực tìm đại phu, ai ngờ mới bước chân vào cửa viện, Bình Nhi đã cười đón: “Cô nương, vừa rồi Nguyễn công tử sai người tới nói đã mời Chung đại phu qua bắt mạch, lão thái thái vẫn khỏe mạnh, chỉ có chút bệnh nhẹ, điều dưỡng một thời gian là tốt rồi.”
Tô Nguyên thở phào hỏi: “Bệnh nhẹ là bệnh gì?”
“Thấy nói là đau chân với đau lưng, đại để là người có tuổi đều vậy, còn nói sức khỏe của lão thái thái so với độ tuổi này đã là rất tốt rồi ạ.”
Không có chứng khí hư ứ huyết ư? Kiếp trước lúc đầu cũng là đi đứng không tiện, sau đó đột nhiên lại liệt giường, mẫu thân rất lo lắng, phụ thân cũng mời Chung đại phu qua xem, lúc ấy cũng nói chỉ cần điều dưỡng là được, thế nhưng đến tháng chín đại phu lại đột nhiên nói tình trạng không ổn… Trí nhớ của Tô Nguyên bắt đầu trở nên mơ hồ. Rốt cuộc là mẫu thân nghe ai nói rằng tình trạng của lão thái thái không ổn nhỉ. Nàng chỉ nhớ mẫu thân hoang mang rối loạn cầu lão phu nhân, còn nhắc tới chứng khí hư ứ huyết.
Ngày mẫu thân gặp chuyện không may, lão thái thái cũng nhanh chóng đi theo, phụ thân xử tử vài người, không còn ai nhắc lại chuyện này nữa. Tô Nguyên không nhịn được mà bất an. Hai đời đều là Chung đại phu bắt mạch, cũng đều là ông ấy nói bệnh nhẹ, vậy tại sao kiếp trước bệnh của lão thái thái lại trở nặng?
Bảo Lục kinh hoảng hỏi: “Cô nương, ngài sao vậy ạ?”
Tô Nguyên lại đột nhiên quay ngoắt ra ngoài.
Nàng nhớ ra rồi, là Bàn Mộc nói chuyện lão thái thái không ổn với ai đó, vì thế mẫu thân mới muốn đi Tấn Huyền. Nhưng Bàn Mộc nói với ai nhỉ? Hình như lúc họ nói chuyện bị mẫu thân nghe thấy, có điều lúc đó nàng chỉ lo tự trách hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Giờ ngẫm lại mới thấy kì lạ, khó trách lúc đó phụ thân lại gọi Bàn Mộc tới hỏi.
Nhưng phụ thân cũng yếu dần đi. Một trận bệnh nhẹ cũng đủ để cướp đi sinh mạng của người. Nàng trước sau mất đi song thân, cuối cùng cũng chẳng còn mục đích sống.
Tô Nguyên vô cùng kích động. Lòng nàng vừa đau vừa nóng. Nàng đi như bay, suýt thì va phải một người.
Nàng lảo đảo dừng bước, hắn thì vẫn vững như bàn thạch, dường như đã sớm nhận ra phía trước có người nên nghiêng người nhường đường, chỉ là không ngờ lại là một tiểu cô nương…
Tô Nguyên phát hiện ra đó là Lục Sách, nhất thời kinh ngạc cực kì.
Không phải Lục Hoán Dương sai người đi tìm hắn sao, sao hắn lại ở đây?