Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 17:
Chương 17
Lần đầu tiên ra khỏi phủ nên Thải Anh rất tò mò, nhịn không được mà liên tục nhìn ngắm xung quanh, bộ dáng rõ là không hiểu sự đời, khó trách trước kia mình lại không thích. Tô Nguyên bật cười. Thật ra Thải Anh chính là một tiểu nha đầu ngốc nghếch, cái gì cũng viết hết lên mặt, đó là loại tính cách thuần phác hiếm có, càng trải qua nhiều chuyện, càng trở nên quý giá vô cùng.
Nàng cười nói với Thải Anh: “Đây là phố Hoài An, chuyên mở tiệm bán các vật liệu may mặc, trên kia là hẻm Cổ Tỉnh…”
Cô nương tự mình giải thích làm Thải Anh thụ sủng nhược kinh, ngơ ngác gật đầu.
Bảo Lục thấy lạ, hình như cô nương rất thích Thải Anh, nhưng đúng là Thải Anh rất chịu khó, việc gì cũng tranh làm, đúng là rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
Xe ngựa dần tới nơi, Tô Nguyên buông màn xe, Tô Cẩm nhịn không được cười lạnh, thật là nhàn hạ thoải mái, còn giảng giải về kinh thành cho một tiểu nha hoàn cơ đấy. Nàng ấy nhướn mi: “Sắp đến Trung thu rồi, ngươi định mời ai đây? Hà cô nương còn hỏi không biết nhà chúng ta có náo nhiệt không.”
Đây là định làm nàng mất mặt. Tô Nguyên nói: “Ta chỉ mời Văn Huệ tỷ.”
Quả thế, dựa vào nhân duyên của Tô Nguyên thì có thể mời ai được? Tô Cẩm thật sự thấy buồn cười nhưng khi nhìn Tô Nguyên thì lại thấy nàng không có chút tự ti nào cả.
Rốt cuộc dạo này làm sao thế, cái gì cũng không tranh!
Nàng ấy đánh giá Tô Nguyên, suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì, hoặc là Tô Nguyên cố ra vẻ huyền bí, chờ cơ hội cho mình một kích trí mạng. Càng nghĩ càng thấy đúng, Nguyễn di nương không sinh được con trai làm tổ mẫu thất vọng, chuyện tái giá cũng đang gấp gáp nên chắc chắn Tô Nguyên đang tính toán gì đó, chỉ tiếc là phụ thân chướng mắt Chân Bội.
Nay người là Tả thị lang, có lẽ ánh mắt cao chút, còn Tô gia và Chân gia đã không còn nhiều quan hệ, có thể phụ thân không thích gặp người Chân gia, Tô Cẩm trái lo phải nghĩ.
Lúc này xe ngựa ngừng lại.
Tô Cẩm bực mình quát khẽ: “Làm sao thế?”
“Có một đám đạo sĩ vào thành…” Xuân Lan bẩm báo.
Đạo sĩ là cái gì mà dám để cho xe ngựa quan gia dừng lại nhường đường? Nghe bên ngoài rất ồn ào, hình như có rất nhiều xe ngựa đều dừng, Tô Cẩm nghi hoặc: “Không phải các ngươi nhìn nhầm chứ? Đạo sĩ ở đâu ra?”
“Là vào cung ạ.” Xuân Lan hạ giọng: “Có cấm quân đi theo, còn có cả người của Ngũ thành binh mã ti.”
Tô Cẩm kinh ngạc một lúc, sau mới cười nhạo một tiếng: “Thì ra là vào luyện đan cho Hoàng thượng!”
Tiên đế trước kia chăm lo việc nước, mở rộng lãnh thổ lại biết dùng người, tạo ra một hồi phồn vinh thịnh thế, nhưng đến cuối đời lại thờ phụng đạo giáo, mời vô số đạo sĩ vào cung luyện đan dược trường sinh bất lão, nhưng hiển nhiên là không có tác dụng, băng hà năm năm mươi tám tuổi, không ngờ ấu đế đăng cơ, mới mười mấy tuổi đã thờ phụng theo như thế.
Vì ốm yếu nên thậm chí mấy năm trước còn đi chu du khắp nơi tìm tiên thổ, hoàng thái hậu phải phái mấy trăm tinh binh bảo vệ, hao tài tốn của.
Trong giọng điệu của Tô Cẩm tràn đầy sự khinh thường. Tô Nguyên thầm nghĩ, nếu nàng không biết chuyện tương lai thì có lẽ cũng sẽ cười nhạt như Tô Cẩm.
“Khổ thân Trần cô nương phải vào cung.” Tô Cẩm đột nhiên thở dài.
Tô Nguyên không biết nên nói gì.
Trần Uẩn Ngọc phải vào cung làm hậu là do Hoàng Thái hậu khâm điểm, đời trước nàng chỉ gặp nàng ấy hai lần, không biết sau khi vào cung thì nàng ấy xảy ra chuyện gì, nhưng sau là bị đầu độc mà chết.
Xe ngựa lại tiếp tục lên đường, Tô Cẩm thấy sắp đến Hàn gia bèn lấy gương ra chỉnh trang lại.
Tô Nguyên âm thầm lắc đầu. Bấy giờ Hàn Như Ngộ rất được lòng các cô nương, nhưng vài năm sau thì khác, có lẽ dù Tô Cẩm gả cho hắn ta cũng sẽ hối hận. Nhưng nàng sẽ không nói ra, bởi Tô Cẩm có nghe thì cũng sẽ chỉ cho là nàng ghen tỵ với đích nữ mà thôi.
Hàn phủ rất lớn, cửa ngoài còn rộng hơn Tô gia bọn họ, điêu khắc hổ báo sư tử đầy khí thế, nhưng vào trong lại là một cảnh trí khác, đường nhỏ quanh co, ban công lả lướt, ao xanh cầu nhỏ thật sự là rất đẹp, cũng khó trách Hàn phu nhân mua chỗ này. Nhưng kiếp trước Tô Nguyên nhìn đã nhiều nên không thấy có gì mới mẻ cả. Nay tới đây, nàng chỉ nhớ đến lại sự bất lực năm đó ở Hàn gia, sự chán ghét vô cùng của Hàn phu nhân và sự lạnh lùng của Hàn Như Ngộ, chúng giống như một sợi dây vô hình siết chặt lấy cổ nàng.
Tay chân Tô Nguyên dần trở nên lạnh lẽo. Nàng thật sự hối hận vì đã tới đây, cứ tưởng có thể quên, lại phát hiện ra chuyện cũ vẫn như một cái gai đâm sâu trong lòng, không nhổ ra được.
“Tam biểu muội!” Giọng Lục Tĩnh Xu đột nhiên vang lên.
Tô Nguyên hít sâu một hơi, cười nói: “Các ngươi đã tới rồi sao?”
“Cũng mới đến.” Lục Tĩnh Xu thân thiết khoác tay nàng nói nhỏ: “Trâm trân châu ngươi tặng ta kia làm ở nhà nào thế, đẹp lắm, ta rất thích.”
“Làm ở Bách Trân các.” Nàng tỉ mỉ lựa chọn nên đương nhiên là đẹp, may mà Lục Tĩnh Xu thích.
“Thì ra là ở đó, lần tới ta cũng đi đánh một ít trang sức, thuận tiện trả lễ.” Lục Tĩnh Xu đánh giá nàng: “Hẳn là ngươi thích trân châu, nhìn xem, trang sức đều đeo trân châu cả, đúng lúc ta cũng mới có một hộp trân châu, mẫu thân nói lớn viên để làm trâm cài, còn viên nhỏ thì tùy ý ta.”
“Đừng, ta mới tặng ngươi ngươi lại tặng ta, giống như là ta đòi đồ của ngươi vậy.” Tô Nguyên cự tuyệt.
Thấy nàng không vui, Lục Tĩnh Xu thở dài: “Từ trước đến nay ta không thích nợ nhân tình của ai, nhưng thật sự ta rất thích mấy cây trâm này, chuyện trả lễ để nói sau vậy.”
Lúc này Tô Nguyên mới mỉm cười.
Lục Tĩnh Xu dịu dàng, dễ thân lại thông minh, mệnh cũng cực kỳ tốt, Tô Nguyên cảm thấy mình hồi báo lại lòng tốt trước đây của nàng ấy thì cũng không có gì không phải, vì vậy mới nói, cuộc sống của mỗi người liên quan tới tính cách.
Mắt thấy quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, Tô Cẩm rất căm tức, muốn đi cùng Lục Tĩnh Anh nhưng lại sợ làm phật lòng Lục Tĩnh Xu, mà Lục Tĩnh Xu lại là biểu muội của Hàn Như Ngộ, đương lúc khó xử chợt nghĩ đến con tuấn mã hôm ấy thấy ở Hầu phủ: “Biểu tỷ, con ngựa hôm trước nhị biểu muội, tam biểu muội đã cưỡi lần nào chưa?”
Ngày ấy Lục Tĩnh Anh chỉ mời mình nàng nhưng tỷ muội Lục Tĩnh Xu đều đã thấy, đến lúc này nói ra, vừa có đề tài chung, vừa làm có thể khiến Tô Nguyên xấu hổ vì nàng không biết.
Lục Tĩnh Nghiên nghe vậy cười nói: “Ta cưỡi rồi nhưng tỷ tỷ nhát gan, sờ cũng không dám sờ, nói là sợ ngã, nhưng con ngựa ấy thấp như vậy, khác gì ngồi trên giường đâu. Ngươi tới khuyên tỷ ấy đi, để chúng ta cùng đi cưỡi ngựa, ta thấy con màu ô kia rất hợp đấy.”
Lục Tĩnh Xu liên tục lắc đầu: “Các ngươi học là được rồi, ta trời sinh đã không có năng khiếu.”
Nói đến ngựa, Lục Tĩnh Anh vui vẻ hẳn lên: “Là do ngươi không biết cảm giác khi cưỡi ngựa nên mới từ chối, nếu học thì sợ là mấy ngày không cưỡi còn thấy khó chịu ấy.”
Các nàng vừa đi vừa nói, đúng là Tô Nguyên không chen miệng được, nhưng Lục Tĩnh Xu sợ nàng không thoải mái nên cười chỉ vào mấy cây quýt trong đình: “Gần đây bưởi ở thôn trang chín, tổ mẫu nói đưa sang phủ các ngươi một sọt đấy, ta thấy ăn ngon hơn quýt. Tam biểu muội, ta nhớ ngươi cũng thích ăn bưởi đúng không?”
Tô Nguyên cười rộ lên: “Ta còn thích chè bưởi nữa cơ, có một tiệm gần đây làm ngon lắm.”
“Ai da còn cả nước cam thảo lạnh nữa, ta đói bụng quá.” Lục Tĩnh Nghiên còn nhỏ, lại thích ăn nên thốt lên.
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Trong mắt Tô Cẩm hiện lên một tia u ám.
Lần này gần như khách khứa đều là gia tộc dòng dõi thư hương, quý gia hiển hách chốn kinh kỳ như Tào quốc công, Ngụy quốc công đều không mời một ai cả, các cô nương phu nhân nói chuyện cực kỳ văn nhã, Hàn thị đứng ở giữa chuyện trò vui vẻ, nhìn thấy các nàng bèn cười đón: “May mà lúc chuyển nhà có ngài. Ta còn vừa nói với Lưu phu nhân, không nhờ ngài thì có lẽ đã không tìm được chỗ tốt như vậy.”
Nàng ấy giới thiệu nữ quyến Lục gia, Tô gia cho các phu nhân ở đây, có người quen có kẻ lạ nên tiện dịp làm quen.
Nghe nói là Tô gia ở dưới cầu Sái Kim, có người trực tiếp nhắc tới Tô Thừa Phương: “… Tô đại nhân xây đê đập ở Thái Châu không chỉ ngừa lũ mà hoa màu cũng không bị thiệt hại, thật sự là tạo phúc cho dân chúng.”
Lão phu nhân không khỏi đắc ý trong lòng.
Tô gia bọn họ từ thời tổ tiên đã rất chú trọng việc đồng áng thuỷ lợi, đọc nhiều thư tịch lại năng đi khảo sát, dốc hết tâm huyết truyền lại cho hậu thế một bộ sách trị thủy, vậy nên trong thế cuộc này, Tô Thừa Phương không cần đi nịnh nọt ai mà đường làm quan vẫn thênh thang rộng mở. Bất cứ lúc nào triều đình cũng khuyết thiếu người tài, mà chuyện trọng đại như trị thủy càng được coi trọng, huống chi Tô Thừa Phương không phải chỉ biết mỗi trị thủy.
“Ở chỗ nào thì làm việc ấy, sao xứng với hai từ tạo phúc.” Ngoài miệng lão phu nhân vẫn rất khiêm tốn.
Tô Cẩm cũng thấy rạng rỡ cả mặt mày, cười rất tươi.
Biết được đó là đích nữ duy nhất của Tô gia, rất nhiều phu nhân đều nhìn sang đây.
Tô Nguyên thấy thế bèn lui qua một bên. Đời này nàng không để chút ý đến lời khen hay sự yêu thích của người ngoài, trong lòng chỉ canh cánh nỗi lo không biết Nguyễn Trực có mời đại phu tới không, không chừng lúc này lão thái thái đã có bệnh trong người. Nàng không khỏi nôn nóng. Tiếng ồn ào bên tai đột nhiên trở nên to hơn, nên vô thức nàng đi sang bên phải.
Tới gần cửa, Tô Nguyên đột nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ: “Tên nghiệt tử này, nó dám im hơi lặng tiếng… Ngươi có nghe lầm không? Mau đi tìm cho ta, dù là ở trong cung…”
Giọng nói rất quen. Tô Nguyên nghe được vài câu bỗng dưng trợn tròn mắt, chẳng lẽ bên kia tường là Uy Viễn hầu Lục Hoán Dương? Nàng sợ bị người phát hiện nên vội vàng xoay người rời đi, hai chữ nghiệt tử bên tai càng trở nên rõ ràng. Ông ta đang nói Lục Sách phải không? Lần trước hắn nói một, hai tháng nữa sẽ về, chắc là quay về kinh thật.