Tử khí đông lai

Chương 19


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 19:


Chương 19
 
“Ngươi….” Suýt thì nàng buột gọi ‘biểu ca’, nhưng đây là Tô phủ, không phải ở chùa Bạch Mã, nếu nhận ra Lục Sách, chẳng phải sẽ khiến người khác hoài nghi sao.
 
Nhưng giọng nói này đã bán đứng nàng: “Thì ra là tam biểu muội.”

 
Năm năm trước, Tô Nguyên mới cao đến ngực hắn, nay đã trưởng thành như thế này rồi, làm người ta suýt nữa không nhận ra.
 
Hắn cười nhạt: “Biệt lai vô dạng.”
 
Rõ ràng tháng trước vừa mới gặp, biệt cái gì mà lai. Tô Nguyên nhướn mày. Nàng đang sốt ruột chuyện mẫu thân nên hạ giọng: “Vài năm không gặp, vốn nên tán gẫu cùng biểu ca nhưng giờ ta đang có việc, xin thứ lỗi.” Nói xong, nàng lập tức đi luôn, hoàn toàn không cho Lục Sách có cơ hội nói chuyện.
 
Nhìn bóng lưng kia, Lục Sách mỉm cười.
 
Gã sai vặt nhắc nhở: “Công tử, có cần về không ạ? Nghe nói Hầu gia đang tìm ngài khắp nơi.”
 
Lục Sách khoanh tay: “Không vội, chúng ta đi bái kiến lão phu nhân đã.”
 
Chủ tớ ba người đi tới phòng chính.
 

Trước đó lão phu nhân đã biết Lục Sách tới phủ, còn đi gặp Tô Nguyên, nhưng không ngờ hắn lại tới bái kiến nên cũng phải dừng chuyện trong tay lại hỏi han ân cần một phen.

 
Sau khi Lục Sách đi rồi, lão phu nhân mới hỏi: “Sao Sách nhi lại tới thăm Nguyên Nguyên? Hai đứa nó làm gì vậy?”
 
Lý mama nói: “Nghe nói chỉ gặp nhau một lát, tam cô nương nói được một câu đã vội vã rời đi.”
 
“Vậy sao?” Lão phu nhân hơi đăm chiêu. Khi còn bé, Lục Sách thông minh tuyệt đỉnh, Lục Hoán Dương coi nó như bảo bối, sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho Lục Hoán Dương cực kỳ ghét Lục Sách. Nếu không nhờ Lục Hoán Vân thương tình tìm cho nó một tiên sinh ở Đồng Châu để tránh Lục Hoán Dương thì không biết mọi chuyện sẽ còn thế nào nữa. Nhưng dù thế, nhiều năm như vậy không có trưởng bối giáo dưỡng tử tế, hẳn nào Lục Sách làm việc càng ngày càng không quy củ, ai đời lại tới thăm Tô Nguyên trước rồi mới đi bái kiến trưởng bối.
 
“Có lẽ là vì năm đó Nguyên Nguyên đưa thuốc cho nó đi, đến thăm cũng tốt.” Lão phu nhân cũng không thể trách cứ Lục Sách, tìm cho hắn một cái cớ mà thôi, nhưng quả thật Tô Nguyên đối xử với Lục Sách không tồi.
 
Đang nói thì Tô Cẩm đến.
 
“Con dặn phòng bếp đun canh ngân nhĩ, không phải lần trước người nói hay đói về chiều sao ạ?” Tô Cẩm xách một hộp thức ăn tới, bày tỏ lòng hiếu với lão phu nhân.
 
“Được rồi.” Lão phu nhân sai Lý mama cầm lấy.
 
Thấy tổ mẫu cao hứng, Tô Cẩm ngồi xuống tán gẫu chuyện nhà, đang nói thì hơi dừng lại: “Hình như vừa nãy ta thấy Nhị biểu ca, kể cũng lạ, huynh ấy không gặp ai mà lại tới tìm Tam muội.”
 
Lão phu nhân thả chiếc thìa, chiếc thìa đập vào thành bát vang lên một tiếng thanh thuý.
 
Nhưng Tô Cẩm lại làm như không biết, hiếu kỳ nói tiếp: “Không biết Tam muội có thư từ qua lại gì với Nhị biểu ca không, lần trước con còn thấy muội ấy hỏi Nhị biểu muội xem khi nào Nhị biểu ca về….”
 
“Đủ rồi!” Lão phu nhân đột nhiên nổi giận, đập mạnh bát canh xuống bàn: “Chúng ta và Lục gia thân thiết như vậy, cho dù Nguyên Nguyên có viết thư thì cũng có làm sao, con nói thế này là có ý gì? Nàng là muội muội của con, làm tỷ tỷ phải biết chăm sóc muội muội chứ không phải nói bậy sau lưng, năm nay con đã mười bốn tuổi rồi, sang năm sẽ tới lễ cập kê, tương lai còn phải lập gia đình!”
 

Tô Cẩm chưa bao giờ bị trách mắng như vậy, sắc mặt lúc này trắng bệch.
 
Lúc ở Hàn gia, Tô Cẩm trách cứ Tô Nguyên ngay trước mặt mọi người đã làm bà hơi tức giận, ai ngờ đứa cháu gái này ngày càng quá quắt, lại lấy chuyện hôm nay để nói xấu Tô Nguyên. Vừa rồi Lý mama có nói Tô Nguyên vội vàng rời đi, căn bản là không nói gì với Lục Sách, ở đâu ra thư từ, tiểu cô nương kị nhất là chuyện gian tình này, Tô Cẩm lại cố tình bịa đặt.
 
Cứ như thế này thì làm sao làm được thê tử nhà người khác? Về sau trên có cha mẹ chồng, dưới có em chồng, ngay cả sự bao dung còn không có thì lấy gì phục chúng? Lão phu nhân thấy hối hận vì trước kia đã quá mức dung túng Tô Cẩm.
 
“Đi ra ngoài cho ta, về phòng ngẫm lại lời ta nói.” Lão phu nhân lạnh lùng.
 
Tô Cẩm rơi lệ: “Tổ mẫu…”
 
Lão phu nhân không muốn nhìn thấy nàng ấy nữa.
 
Mấy năm nay Nhị cô nương được lão phu nhân nâng trong tay yêu thương, ai ngờ lại có ngày bị đuổi khỏi phòng thế này, đám nô tỳ thấy vậy đều kinh hãi. Đông Quỳ lại gần trấn an Tô Cẩm: “Có lẽ hôm nay tâm tình lão phu nhân không tốt, cô nương ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
 
Tâm Tô Cẩm đau như dao cắt, rõ ràng tổ mẫu đang thiên vị Tô Nguyên!
 
Thì ra lão phu nhân thích Tô Nguyên như vậy, mình chỉ nói thật mà đã tức giận như thế, chẳng lẽ mình nói sai sao? Rõ ràng Tô Nguyên từng hỏi Lục Tĩnh Xu về Lục Sách, hơn nữa Lục Sách đến phủ tới gặp nàng đầu tiên, không chừng thực sự có thư từ qua lại. Nàng ấy càng nghĩ càng tủi thân, chạy về phòng úp mặt vào gối khóc nức nở.
 
Mà lúc này ở Tây uyển, Tô Nguyên đang đứng bất động ở hành lang. Bảo Lục và Thải Anh đều nhìn nhau nghi hoặc không biết cô nương bị làm sao, đã ở Tô gia mười mấy năm rồi, hành lang có cái gì đẹp đâu mà lại đột nhiên đứng nhìn lâu như vậy.
 
Tô Nguyên thở phào một hơi, hình như nàng nhớ ra rồi, lúc đó Bàn Mộc đang nói chuyện với một người họ Cốc. Hình như Cốc nương có họ hàng buôn bán ở Tấn Huyền nên biết chuyện của lão thái thái… Lão thái thái sợ mẫu thân lo lắng nên cố tình gạt người, nhưng tại sao Cốc nương lại nói ra? Khi đó mẫu thân còn đang mang thai, khó trách về sau phụ thân lại đánh chết Cốc nương.
 

Trong lòng Tô Nguyên đau xót. Vậy mà mình lại ngốc như vậy, không biết khuyên nhủ mẫu thân, còn muốn lén đi theo về Tấn Huyền. Tô Nguyên cắn chặt răng, nhất định phải tra được manh mối về chuyện này.
 
Tô Nguyên không tới thăm Nguyễn Trân mà quay người về viện.
 
Khác với lão phu nhân, Lục thái phu nhân và Hàn gia là thông gia, con thứ hai Lục Hoán Vân lấy Hàn thị, phu thê ân ái. Hàn gia cũng rất vừa ý nên khi tiệc tàn, Hàn phu nhân giữ Lục thái phu nhân ở lại thêm một lát.
 
Hai người đang nói chuyện thì Thang mama nhẹ chân nhẹ chân bước lại, cúi người bẩm một câu bên tai Lục thái phu nhân, sắc mặt bà lập tức thay đổi, suýt thì làm đổ tách trà. Bà miễn cưỡng ổn định tâm trạng rồi cười nói với Hàn phu nhân: “Quấy rầy đã lâu, chỉ sợ nhà ngươi còn nhiều chuyện phải làm, chúng ta cáo từ trước.”
 
Hàn phu nhân nhìn ra nhà người ta có việc nên cũng không giữ lại.
 
Lục thái phu nhân vừa lên xe ngựa vừa hỏi: “Ngươi nói Sách nhi làm phủ quân tiền vệ ư? Sao lại thế được… chúng ta không hề nghe tin gì cả, trong cung đã ban chỉ rồi sao? Hơn nữa chuyện này phải thông qua Lại bộ, Bộ binh, rốt cuộc đứa nhỏ này về từ bao giờ thế? Khó trách Hoán Dương tức giận, mau về nhanh lên.”
 
Nếu Lục Hoán Dương nóng giận, không phân tốt xấu mà đánh Lục Sách, vậy phải làm sao mới thoả?
 
Vừa về đến phủ, Lục thái phu nhân chưa bước vào sảnh chính đã nghe tiếng Lục Hoán Dương rít gào: “Một lũ ăn hại, tìm một người mà cũng không tìm được. Nuôi các ngươi có tác dụng gì, không bằng chặt hết đầu đi.”
 
Đúng là càng già càng nóng tính. Thái phu nhân liên tục lắc đầu, rõ ràng lúc trẻ không phải thế này…
 
Lại nghe thấy con dâu Liêu thị nguyên can: “Hầu gia, ngài chú ý sức khỏe một chút. Sách nhi là con ngài, chẳng lẽ lại không về bái kiến sao? Ngài đừng tức giận, lần trước đại phu đã dặn dò phải bình tâm, thật ra Sách nhi làm phủ quân tiền vệ cũng tốt mà.”
 
Lục Hoán Dương càng tức.
 
Nhớ lại ban nãy gặp được người ở Bộ binh chúc mừng, ông ta liền hận không thể lập tức hồi phủ. Rõ là không để Uy Viễn hầu phủ vào mắt, vì thế mới không báo gì cho ông mà đã bổ nhiệm Lục Sách.
 
Thái phu nhân nghe tiếng đập đồ loảng xoảng bên trong bèn đẩy cửa vào quát: “Ngươi muốn để cho người ngoài có cái mà chê cười sao?”
 
“Mẫu thân…” Nhìn thấy thái phu nhân, Lục Hoán Dương hơi thu liễm lại, nhưng khẩu khí vẫn không mềm: “Đây là chuyện giữa phụ tử chúng ta, thỉnh mẫu thân đừng nhúng tay vào, bằng không nghiệt tử này sẽ càng càn rỡ. Người xem, ở đâu ra cái kiểu không báo cho người trong nhà mà tự mình đi mưu chức?”

 
Lão phu nhân thản nhiên hỏi vặn lại: “Báo cho ngươi, ngươi sẽ giúp nó sao?”
 
Đứa con trai này như trúng tà, đột nhiên lại đối xử với Lục Sách như vậy. Dù nó từng phạm sai lầm thì thân là phụ thân, chẳng lẽ không thể tha thứ cho nó sao?
 
Đương lúc mẫu tử hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng có gã sai vặt tiến vào bẩm báo: “Nhị công tử đã về… lúc trước là tới Tô gia, gặp tam cô nương.”
 
Lục Hoán Dương nhớ lại lại dáng vẻ của Tô Nguyên.
 
Tiểu cô nương này rất giống di nương Nguyễn Trân của Tô Thừa Phương, mà tư sắc của Nguyễn Trân cũng không hề kém cạnh tiểu thiếp Giang thị của mình. Nghĩ đến Giang thị, sắc mặt Lục Hoán Dương lại đột nhiên trở nên âm trầm, không biết giờ tiện nhân kia thế nào rồi? Nhưng Lục Sách tuổi còn nhỏ mà đã coi trọng nữ sắc, có thể thấy là không bằng ngày nhỏ, không khỏi cười lạnh:  “Cho nó vào đây.”
 
Lục Sách sải bước vào chính đường, cung kính thi lễ với ba vị trưởng bối, cười nói: “Làm tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân lo lắng, con vốn nên sớm về bái kiến lại nghe nói mọi người ở Hàn phủ chưa về nên mới tới Tô gia bái kiến di tổ mẫu.” 
 
Hắn nhìn về phía Lục Hoán Dương: “Phụ thân, lần này con trai tự chủ trương, được Võ tiên sinh tiến cử vào cấm quân, thỉnh phụ thân đừng trách, chỉ là nhi tử sợ phụ thân không nỡ để con trai chịu khổ.”
 
Lời này thật sự khiến Lục Hoán Dương muốn hộc máu.
 
Thái phu nhân lại cười rộ lên: “Nhìn xem, Sách nhi ngoan chưa, là sợ ngươi phải lo lắng đấy. Nay đã là phủ quân tiền vệ rồi, chẳng lẽ có thể đi cầu Hoàng thượng cắt chức sao?”
 
Lục Hoán Dương rất phiền, nhưng biết có thái phu nhân ở đây thì ông ta không thể làm gì Lục Sách được, bèn khoát tay nói: “Thôi, thôi, ngươi lui xuống trước đi, chuyện này bàn sau.”


 
Nam nhân mặc cẩm bào màu xanh thẫm, dáng người cao lớn, Lục Sách liếc nhìn ông ta, trong mắt không có chút thân tình nào. Hệt như những yêu thương trước kia đều là giả.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.