Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 16:
Chương 16
Vì quan tâm đến chung thân đại sự của con trai, Quý thị nhanh chóng chuyển tới kinh thành.
Nghe được tin này, tảng đá lớn trong lòng Tô Nguyên rốt cục cũng rơi xuống. Nàng cân nhắc một chút rồi viết thư, sai Bảo Lục đưa cho Thương Hải mang tới Nguyễn gia, Nguyễn Trực nhận được thư thấy Tô Nguyên bảo mình phải mời đại phu Hồi Xuân đường về bắt mạch cho lão thái thái thì rất buồn cười. Không biết tại sao cháu gái lại trở thành bà cụ non, thích quản Đông quản Tây thế này, mẫu thân vẫn rất khỏe, cần gì mời đại phu.
Y bèn mặc kệ.
Tô Nguyên biết tính Nguyễn Trực nên gửi tiếp một phong thư nữa, thầm nghĩ, nếu Nguyễn Trực không nghe thì nàng sẽ trực tiếp mời đại phu tới Nguyễn gia, chỉ cần có bạc thì có gì mà không làm được.
Đến lúc này, rốt cuộc lão phu nhân cũng biết.
Lý mama cười:”Chắc do chuyện lão thái thái chuyển nhà, xưa nay tam cô nương rất quý Nguyễn lão thái thái.”
Một hai, năm mới tới một lần, nhưng Nguyễn lão thái thái hiền lành dễ thân, với Tô Nguyên lại càng hiền hơn. Bà thường mang rất nhiều đồ ăn tới, hỏi han ân cần, vì vậy đương nhiên cũng có tình cảm.
Sắc mặt lão phu nhân hơi trầm xuống. Bà không ghét Nguyễn lão thái thái, mà là không thích Nguyễn Trực. Tác phong làm việc của y quái đản bất tuân, vốn theo nghề thương lại tự nhiên đi đọc sách, còn vào Quốc Tử Giám, nghe nói chia bè kết phái ở kinh thành, thanh danh cực kỳ không tốt. Bà còn từng nhắc nhở Tô Thừa Phương chớ để bị người này liên lụy nhưng Tô Thừa Phương lại nói Nguyễn Trực tự có cách sống của mình.
Không phải là vì có bạc sao? Nguyễn gia buôn bán vài chục năm, chỉ nhìn y phục cũng biết Nguyễn Trực giàu có chứ chưa cần nói tới sản nghiệp các nơi, nghe nói tất cả thân thích Nguyễn gia đều dựa vào việc làm ăn buồn bán của Nguyễn Trực.
Không thể để Nguyễn Trực làm hư Tô Nguyên được.
“Ra ngoại viện nói một tiếng, không cho phép tam cô nương tự ý truyền tin ra ngoài.”
Lý mama kêu Chiếu Tuyết đi làm.
Quay lại thấy lão phu nhân đang bưng tách trà nóng, trong mắt hiện lên một tia sầu khổ.
Biết là vì chuyện tái giá của Tô Thừa Phương nên Lý mama bước lại bóp vai cho bà, nhẹ giọng nói: “Người xem, có nên sai người đi nói với lão gia tử một tiếng không ạ?”
Tuy rằng Tô Minh Thịnh không ở kinh đô, nhưng Tô Thừa Phương rất nghe lời ông ấy, năm đó lấy Chân thị cũng là ý của lão gia tử.
Lão phu nhân thở dài: “Ta không muốn bức Thừa Phương như vậy.”
Không giống người khác có mấy đứa con, bà chỉ có một, nếu vì chuyện này mà làm sứt mẻ tình cảm, Tô Thừa Phương miễn cưỡng lấy Chân Bội, tương lai có gì mâu thuẫn chỉ sợ sẽ trách bà, đến lúc đó bà phải bù lại thế nào đây? Mấy năm nay mẹ con bọn họ tương cứu trong lúc hoạn nạn, mẫu từ tử hiếu, không phải bất đắc dĩ, bà cũng sẽ không gây ra mâu thuẫn gì với Tô Thừa Phương.
Xem ra nhất thời không tìm được phương pháp giải quyết. Lý mama đang cân nhắc xem nên trấn an lão phu nhân như thế nào thì lại nghe lão phu nhân kêu Phất Tuyết cầm giấy bút đến, định viết thư đi Lạc Dương.
Nguyên quán của lão phu nhân ở Lạc Dương, hai tỷ muội nhập kinh do năm ấy Chu lão gia tử nhậm chức ở kinh đô, sau khi về hưu thì quay lại Lạc Dương sống đến bảy mươi tám tuổi, mà nay ca ca của lão phu nhân cũng đã về hưu nhưng lại có rất nhiều môn sinh, hai đứa con trai cũng rất xuất sắc, đường làm quan thông thuận vô cùng. Lão phu nhân muốn nhờ đại ca xem xem có cô nương nào thích hợp không, Chu gia đông người nhất định sẽ có.
Bà không tin là con trài bà ưu tú như vậy lại không tìm được ai hợp ý.
Lý mama cười nói: “Lần này nhất định sẽ thành, tới sang năm nhị cô nương cập kê cũng coi như có mẫu thân lo liệu.”
Lão phu nhân không khỏi thổn thức.
Tốt xấu gì Tô Nguyên còn có Nguyễn Trân, nhưng Tô Cẩm không có mẹ đẻ, mấy năm nay cô đơn một mình, dần dần tính cách trở nên điêu ngoa. Sao lão phu nhân lại không biết nàng ấy bắt nạt Tô Nguyên, thế nhưng Tô Cẩm rất đáng thương nên bà cũng không đành lòng trách cứ, đợi đến khi trưởng thành, nhất định nàng ấy sẽ hiểu ra.
“Tốt nhất là có thể định ra luôn năm nay.” Lão phu nhân hạ quyết định, như vậy Tô phủ có chủ mẫu, hai đứa cháu gái cũng dễ bề thành thân, bà viết thêm vài câu rồi giao cho Lý mama: “Gửi luôn hôm nay đi. Còn chuyện tân gia của Hàn phu nhân ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
Hàn phu nhân sớm đã có ý định cư ở kinh thành, trước đó không lâu đã mua được một tòa nhà, nghe nói rất có phong thái Giang Nam, vốn là của một vị đại học sĩ, người đó về hưu hồi hương nên bán lại.
Lý mama vội mang danh mục quà tặng lên: “Nô tỳ cũng đang định thưa đấy ạ.”
“Không cần quá long trọng.” Lão phu nhân liếc qua: “Ta thấy thêm một tiểu bình phong gỗ đàn hương là được.”
Lão phu nhân không cho Tô Nguyên gửi thư cho Nguyễn Trực nữa làm Tô Nguyên rất sốt ruột, nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám ngỗ nghịch. Tô Nguyên thầm nghĩ, không viết thư thì có thể truyền lời, lão phu nhân cũng không thể theo dõi nàng cả ngày được, nay tổ mẫu còn phát sầu vì chuyện tái giá của phụ thân thì kiểu gì chả chui được chỗ trống, nên nàng đành nhẫn nại.
Tháng tám, Trung thu sắp đến.
Nữ quyến Tô gia và Lục gia rất thân thiết, lễ bái nguyệt hàng năm đều thay phiên nhau cử hành, năm nay đến lượt Tô gia, không cần nói cũng biết Tô Cẩm nhất định sẽ mời mấy vị khuê mật tri giao, còn nàng, Tô Nguyên cúi đầu nhìn bút lông trong tay mà thất thần.
Kiếp trước nàng quá để ý thân phận thứ nữ của mình nên không nguyện cúi đầu trước ai, vì vậy có vẻ cực kỳ kiêu ngạo. Người có tính này không dễ kết bạn nên nàng cũng không có tri kỉ bằng hữu, trừ Lục Tĩnh Xu và Tô Văn Huệ, còn có Chu Tuệ Quang, đó là cháu gái của đệ đệ lão phu nhân nhưng xa ở Lạc Dương nên không có cơ hội gặp. Có điều vài năm sau Chu Tuệ Quang sẽ đến kinh thành, chuyện của Tô Văn Huệ là do nàng ấy kể, Tô Nguyên giật mình, không biết Tô gia đã lui tới với Trương gia chưa?
Hẳn là hai năm nữa Tô Văn Huệ sẽ gả cho Trương Tôn Tích.
Bảo Thúy thấy nàng không động bút nên nhắc nhở: “Cô nương, Bình Nhi còn chờ đưa thiệp đấy ạ.”
Tô Nguyên chỉ viết tên Tô Văn Huệ, Lục gia bên kia chắc chắn sẽ đến nên không cần viết thiệp.
Bảo Thúy giật mình: “Nô tỳ nghe nói Nhị cô nương mời Vạn cô nương, Triệu cô nương, Hà cô nương… Cô nương, ngài cũng viết thêm vài người đi ạ, chỉ có một người thì quá quạnh quẽ.”
Hai người trước, một là cháu gái của Lại bộ thượng thư Vạn Hân Thái, một là con gái út của Ngũ quân đô đốc phủ Chỉ huy sứ, đi đến đâu cũng được chúng tinh củng nguyệt. Mấy năm trước Tô Cẩm đều mời các cô nương như thế đến ngắm trăng để xa lánh Tô Nguyên, khi đó nàng luôn ra vẻ khinh thường, lừa mình dối người cảm thấy mình tốt hơn mấy cô nương đó nhiều.
Đến hôm nay Tô Nguyên thấy, có lẽ là khi ấy nàng ngưỡng mộ Tô Cẩm, bởi vì nàng không mời được những người như thế.
“Chỉ mời Văn Huệ tỷ là đủ rồi.” Tô Nguyên cam bái hạ phong, cũng không nguyện miễn cưỡng chính mình.
Tri kỷ chỉ cần hai, ba người cũng đủ rồi.
Bảo Thúy rất khó hiểu nhưng cũng không thể ép buộc Tô Nguyên, bèn cầm thiệp ra ngoài.
Tô Nguyên nhìn theo bóng lưng Bảo Thúy, định gọi Bảo Lục theo dõi nàng ta, thế nhưng nhưng Bảo Lục quá mức thành thật, sợ là việc còn chưa thành đã bị Bảo Thúy phát hiện. Nàng nhíu mày nhìn ra ngoài… Thải Anh đang thêu gối dưới mái hiên, Bình Nhi đang quét rác, còn Thải Vi đang tưới cây.
Kiếp trước Thải Anh vẫn luôn hầu hạ mình, còn Thải Vi năm năm sau được đưa tới thôn trang, sau lại nghe nói nàng ấy gả cho quản sự thôn trang, còn tự mình chuộc thân. Hai mắt Tô Nguyên sáng lên. Người có thể khiến cuộc sống của mình trở nên tốt hơn, nhất định là rất có năng lực.
Nàng vội vàng gọi Thải Vi tới.
Bị cô nương triệu kiến một mình Thải Vi vừa lo lắng vừa kinh hỉ, cúi đầu nói: “Không biết cô nương có chuyện gì phân phó nô tỳ ạ?”
“Thời gian này ngươi không cần làm chuyện vặt vãnh, cũng không phải chỉ ở trong viện, nhưng nhất định phải lưu ý hành tung của Bảo Thúy.”
Thải Vi giật mình.
Hai đại nha hoàn hàng ngày đều ở phòng chính hầu hạ cô nương, tiền tiêu hàng tháng cũng nhiều gấp đôi các nàng, rất được hâm mộ, nhưng Thải Vi thật sự không ngờ Bảo Thúy cũng không được cô nương tín nhiệm, thậm chí hình như còn đắc tội cô nương nữa. Nàng ấy không hỏi nhiều, chỉ gật đầu thật mạnh: “Nô tỳ biết rồi ạ, nhất định sẽ không để cô nương thất vọng.”
Tô Nguyên cười rộ lên: “Giờ ngươi ra ngoài đi, không được nói với bất kỳ ai.”
Thải Vi lập tức lui ra ngoài.
Mấy hôm sau Hàn phu nhân gửi thiệp mời tới, nói lần trước tân gia rất nhiều nhà tặng lễ nên giờ mở tiệc chiêu đãi để tạ ơn, nghe nói là làm đến bốn năm mươi bàn tiệc, có thể thấy được tuy rằng Hàn gia định cư Giang Nam, song thanh danh vẫn vang dội. Lão phu nhân đã sớm dặn dò nên Tô Nguyên không dám qua loa, cẩn thận trang điểm một phen.
Bảo Lục giúp nàng treo ngọc bội bên hông, Bảo Thuý giúp nàng cài trân châu.
“Hôm qua ta thấy một chậu sơn trà nhìn trông không ổn lắm, ngươi ở lại, lát kêu người làm vườn tới, bảo hắn ta xem thế nào.”
Bảo Thúy biến sắc.
Loại yến hội như thế này mà cô nương lại không dẫn mình đi ư? Hoa cỏ lúc nào xem mà chẳng được, sao cứ nhất định là phải bây giờ.
“Cô nương…” Nàng ta đánh bạo lên tiếng: “Mới trồng đều thế đấy ạ, vài ngày sau sẽ khá thôi.”
Tô Nguyên híp híp mắt, mới thế đã không nghe lời, đúng là không thể trông cậy được. Ở trong mắt Bảo Thúy, có lẽ chỉ bản thân nàng ta là quan trọng nhất. Nàng thản nhiên nói: “Ngươi biết trồng hoa từ bao giờ thế?” Xong bèn gọi Thải Anh: “Ngươi theo ta tới Hàn gia, mau chuẩn bị đi.”
Thải Anh trợn tròn mắt, suýt thì đâm kim thêu vào tay.
Thải Vi bật cười: “Không nghe thấy cô nương nói à, mau thay y phục đi, mặc bộ màu xanh lá hôm qua vừa giặt ấy.”
Nghe nàng ấy nhắc nhở Thải Anh mới lấy lại tinh thần, vội vàng tới sương phòng thay y phục.
Đoàn người Tô Nguyên tới phòng chính để thỉnh an lão phu nhân, Tô Thừa Phương.
Bảo Thúy đứng ở cửa đỏ bừng mặt, giống như nghe được tiếng cười nhạo của các tiểu nha hoàn trong viện. Hai tay nàng ta không khỏi siết chặt. Bảo Lục được sủng thì không nói, nhưng chẳng lẽ bây giờ Thải Anh cũng cưỡi lên cổ mình rồi sao? Nàng ta vô cùng tức giận, quát lớn: “Đi làm việc đi, kẻ nào lười biếng thì đừng trách ta.”
Mấy tiểu nha hoàn vội vàng cúi đầu đi làm việc của mình.