Tử khí đông lai

Chương 15


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 15:


Chương 15
 
 
Nguyễn Trực mua một tòa nhà tam tiến ở kinh thành, ngày chuyển vào còn đốt pháo một lúc lâu, thậm chí để có không khí vui mừng còn tung tiền trước cửa, thu hút rất nhiều người đến, tranh giành rất náo nhiệt.
 
Hạ nhân Tô gia đều đang nghị luận chuyện này.

 
Kinh đô tấc đất tấc vàng mà Nguyễn Trực lại có thể tùy tiện mua một căn nhà lớn như thế, đủ thấy là rất có tiền.
 
Nguyễn Trân lại phát sầu, cầm thư nói không nên lời.
 
Ca ca muốn đón mẫu thân đến kinh thành nhưng mẫu thân ra sức khước từ. Bà nói muốn ở nhà trồng một vườn rau, không muốn lên kinh, còn nói ở đó bất tiện, nào được rau dưa tươi mới như Tấn Huyền. Nguyễn Trực cũng rất bực bội, viết thư cho Nguyễn Trân, nói nàng nhất định phải khuyên được mẫu thân chuyển tới, nói mua nhà chỉ vì mục đích này thôi.
 
Cố tỏ lòng hiếu cũng không thành!
 
“Chắc là không nỡ xa hàng xóm.” Nguyễn Trân nói với Huệ Nương: “Như là thím Trương, rồi A Căn nương ấy, quan hệ với mẫu thân tốt vô cùng, mỗi ngày đều phải gặp nhau mới được.”
 
Huệ Nương không cho là đúng: “Tới kinh thành rồi cũng sẽ có hàng xóm tốt như thế.”
 
Nguyễn Trân lắc đầu.
 

Tô Nguyên lặng yên tiến vào: “Huệ Nương nói không sai, dù Tấn Huyền có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể so với kinh thành được. Lão thái thái nên chuyển tới đây.”
 
“Con…” Nguyễn Trân kinh ngạc trợn tròn mắt, sao con gái đã biết chuyện này rồi, thư nàng cũng vừa mới được cầm tới tay.
 

“Không phải Nguyễn công tử đã mua nhà sao.” Tô Nguyên cười sáng lạn: “Nhất định là muốn đón lão thái thái tới.”
 
Thật sự là dễ đoán thế sao? Nguyễn Trân nghi hoặc đặt thư lên thư án: “Mẫu thân đã sớm quen với cuộc sống ở Tấn Huyền, đâu có giống ca ca đi khắp nơi, coi bốn bể là nhà, hơn nữa người cũng không biết phu nhân thái thái nào ở kinh thành, sợ là không dễ làm quen với người khác.”
 
“Nhưng lão thái thái cũng không còn trẻ nữa!” Tô Nguyên thở dài: “Như ngài nói đấy, Nguyễn công tử quanh năm không có nhà, bà chỉ ở một mình, chẳng lẽ ngài không lo lắng sao? Ta nhớ có lần lấy hàng gì đó bị ngã gãy xương, nếu không phải có nha hoàn phát hiện thì không biết đã thế nào rồi. Hơn nữa lần trước gặp, ta thấy tóc người đã bạc không ít, rõ ràng có trai có gái mà giờ lại chẳng có lấy một người ở bên.”
 
Nguyễn Trân bị nói đến nhói cả lòng.
 
Nếu mình không làm thiếp thì có lẽ sẽ được ở cạnh mẫu thân, thường xuyên tới thăm người, nhưng bây giờ một năm cũng chẳng gặp được một lần, còn để lão nhân gia nhung nhớ tặng đồ tới phủ.
 
Vành mắt Nguyễn Trân đỏ ửng.
 
“Ngài mau khuyên lão thái thái nghe Nguyễn công tử đi.” Tô Nguyên biết mẫu thân mềm lòng, cũng biết nàng quan tâm lão thái thái: “Lão nhân gia ở kinh thành, dù không gặp được thì cũng dễ bề hỏi thăm.”
 
“Thuyết phục thế nào đây?” Nguyễn Trân đã bị thuyết phục.
 
“Chuyện này quá dễ.” Tô Nguyên mỉm cười: “Nói cô nương ở kinh thành rất tốt, Nguyễn công tử cũng nên cưới vợ.”
 
Đây là tâm bệnh lớn nhất của mẫu thân.
 
Nguyễn Trân bật cười: “Đều là do huynh ấy chọc chuyện, ta sẽ nói như vậy.”
 
Nguyễn Trân đề bút viết thư, nói hình như Nguyễn Trực định lấy vợ, dặn lão thái thái mau tới kinh thành giúp y tuyển vợ. Thật ra đây cũng là chuyện mà Nguyễn Trân sốt ruột từ lâu, nhưng Nguyễn Trực lại chưa bao giờ để trong lòng. Các nàng vốn không có cách nào thuyết phục y, nhưng giờ Nguyễn Trực bảo nàng khuyên mẫu thân, vậy nàng sẽ mượn cớ này, đến lúc đó Nguyễn Trực cũng phải chịu, không chừng lại thật sự chọn một cô nương về nhà ấy chứ.
 
Tô Nguyên nhìn nàng viết xong thư cho Quý thị mới hoàn toàn yên tâm.
 
Cứ như vậy, nhất định ngoại tổ mẫu sẽ sớm tới kinh thành.
 

“Nếu Nguyễn công tử không chịu cưới vợ thì nói ngoại tổ mẫu đi đường mệt nhọc, mời đại phu tới xem cho cậu sợ.”
 
Nguyễn Trân bật cười, nhưng lại lo chuyện mẫu thân đi đường nên nói với Huệ Nương: “Ngươi phải nói với ca ca một tiếng, để huynh ấy phái nhiều người tới đón mẫu thân, đừng để người dọn dẹp nhà cửa. Mẫu thân luôn thích tự tay làm nhưng nhất định phải để ca ca chú ý, xảy ra chuyện gì thì cứ tính hết lên đầu huynh ấy.”
 
Huệ Nương vâng dạ rồi cầm thư rời phủ.
 
Huệ Nương vừa đi, Chiếu Tuyết đã dẫn đại phu tới, nói là bắt mạch định kì.
 
Tính ra thai đã hơn hai tháng, chắc tổ mẫu rất muốn biết đứa nhỏ này là nam hay là nữ, nàng hơi căng thẳng, đã định đi lại ngồi lại gian ngoài.
 
Đinh đại phu cẩn thận bắt mạch, khi đứng dậy nói: “Sinh hoạt hàng ngày cứ như thường, cứ thế này thì sẽ sinh được một đứa nhỏ mập mạp.”
 
Nghe hơi lãnh đạm, có phải cũng như kiếp trước, chẩn ra một cô nương không? Thật ra kiếp trước nàng cũng không biết chuyện này, nhưng thái độ của tổ mẫu không quá nhiệt tình, Tô Cẩm cũng một vẻ vui sướng khi người gặp họa, hơn nữa nếu thật sự là nam thai thì sao tổ mẫu có thể đồng ý cho mẫu thân đi Tấn Huyền được. Vì nếu là nam thai, tổ mẫu sẽ sợ mẫu thân bị động thai khí, không cho người ra khỏi cửa.
 
Nàng cau mày, rõ ràng La thị nói mạch giống long phượng thai.
 
Chẳng lẽ Đinh đại phu Hồi Xuân đường không bắt được mạch sao?
 
Nàng không muốn tin, nàng hy vọng mẫu thân hoài long phượng thai biết bao, như vậy phụ thân sẽ có con trai, nàng cũng có thêm một muội muội một đệ đệ, đó là chuyện đáng mừng biết bao.
 
Nhưng chuyện này phải làm thế nào đây.
 
Tô Nguyên trái lo phải nghĩ.
 
Nghe được Tô Thừa Phương hạ triều về nhà, nàng tới hành lang đợi nhưng nửa canh giờ sau Tô Thừa Phương mới đi ra.
 
Nhìn thấy con gái đang nép trong góc tối, Tô Thừa Phương kinh ngạc: “Sao lại chờ ở đây?”

 
Gió tháng bảy đã hơi lạnh, Tô Nguyên xoa xoa tay đưa lên miệng hà hơi, cười nói: “Sợ ngài tới Tàng thư lâu, không rõ ngài sẽ đi đâu nên con đứng đây đợi.”
 
“Ngốc này.” Tô Thừa Phương phát hiện gần đây Tô Nguyên đặc biệt không muốn xa rời mình, lại không cãi cọ với Tô Cẩm nữa, nụ cười càng dịu dàng: “Dù ta có tới đó con cũng có thể tới mà, nhân tiện để ta kiểm tra xem con học hành với Lưu tiên sinh thế nào.”
 
Tô Nguyên lúng túng.
 
Nàng học không được tốt lắm, tinh lực kiếp trước đều dùng để phân tranh cao thấp với Tô Cẩm, sau gả cho Hàn Như Ngộ thì được hắn ta dạy chút thư pháp, đọc mấy quyển sách. Nhưng khi đó Tô Nguyên thật sự không có chút hứng thú nào, nếu phụ thân kiểm tra thì sợ không thể ứng phó được, liên tục lắc đầu nói: “Con mới học mấy ngày, sao có thể qua đợt kiểm tra của người được, để con học một năm may ra còn được.” Rồi lại sợ Tô Thừa Phương bận rộn, nàng hạ giọng: “Con có chuyện muốn nói với người.”
 
Tô Thừa Phương cảm thấy khó hiểu.
 
Phụ thân rất cao. Nàng kiễng chân thì thầm mấy câu vào tai người.
 
Tô Thừa Phương kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao?”
 
“Con cũng không biết là thật hay giả, hôm đó có đuổi theo ngài ấy để hỏi.” Tô Nguyên kéo kéo áo phụ thân: “Người nói xem có phải thật không? Nhỡ thật thì sao!”
 
Được thế thì tốt.
 
Hôm nay mẫu thân còn tỏ thái độ thất vọng khi biết Nguyễn Trân lại mang thai con gái, hắn chỉ có thể an ủi người, Tô Thừa Phương vỗ vỗ bả vai Tô Nguyên: “Chuyện này con đừng nói với ai, biết chưa?” Y thuật là một môn học thuật bác đại tinh thâm, không thể cứ như vậy liền nhận định y thuật của ai kém, y thuật của ai tốt, tuy rằng hắn cũng hy vọng Nguyễn Trân hoài long phượng thai như La thị nói, nhưng nếu nói ra nhỡ không phải thì nàng sẽ phải chịu tủi thân.
 
Làm người không thể kỳ vọng quá cao.
 
Tô Nguyên gật gật đầu: “Ta chỉ nói với mỗi ngài thôi.”
 
Tô Thừa Phương cười, xoa đầu nàng: “Trời tối rồi mau về đi.”
 
Dù không nói lời thừa thãi, nhưng nhìn khuôn mặt tuần tú của y, Tô Nguyên tin rằng trong lòng phụ thân đã có đáp án. Hơn nữa nàng còn nhận ra một điều, dù mẫu thân sinh nam hay thì nữ phụ thân cũng không có ý kiến gì, vì thế Tô Nguyên vui vẻ quay về.
 
Tô Thừa Phương định tới thư phòng nhưng nhất thời thay đổi ý định, kêu Lục An cầm đèn tới chỗ Nguyễn Trân.
 
Không ngờ hắn sẽ tới, Nguyễn Trân vội vàng đứng lên: “Không thấy ai truyền lời…” Nàng đang định đi nghỉ nên chỉ mặc một bộ áo ngủ màu xanh lá rộng thùng thình, tóc cũng tán loạn, trông có vài phần biếng nhác.

 
Tiểu mỹ nhân thì lúc nào cũng đẹp. Tô Thừa Phương bảo nàng ngồi xuống, nắm lấy tay nàng nói: “Nàng không cần phải quy củ mãi như thế, không cần nhìn thấy ta liền đứng dậy hành lễ, nhỡ ảnh hưởng tới con thì sao? Cần gì phải truyền lời, ta muốn sẽ đến, nàng cũng không cần câu nệ, đã bao năm rồi còn chưa quen sao? Sao mang thai xong càng câu nệ thế?”
 
Nguyễn Trân không biết nên nói gì cho phải.
 
Ở trước mặt Tô Thừa Phương, nàng có thể quên đi quy củ, nhưng y sắp tái giá rồi, nếu cứ như vậy chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho y ư? Huống chi mang thai thì mới càng cần đúng mực.
 
“Giờ ta không khác gì lúc chưa có bầu cả, lão gia không cần lo lắng, hơn nữa cứ nằm mãi một chỗ cũng không tốt, Đinh đại phu nói vậy đấy.”
 
Nàng cười tủm tỉm rất là thoải mái, giống như hôm tiễn y đi chùa Bạch Mã vậy, rõ ràng mẫu thân đã nói trước, nhưng nàng cũng chẳng có câu nào bất mãn. Những lúc này, Tô Thừa Phương lại cảm thấy áy náy hơn bao giờ hết. Nạp thiếp nạp sắc, dù tiểu thiếp không có gì quan trọng, chỉ cần nhìn dung mạo là được, nhưng dần dần y đã không thể đối xử với Nguyễn Trân như thế nữa.
 
Tô Thừa Phương ôm Nguyễn Trân vào lòng: “Thật sự giống như lúc chưa có bầu sao?”
 
Tay nam nhân dần đi xuống hướng về chỗ mẫn cảm, Nguyễn Trân đỏ bừng mặt, thấy nô tỳ đều đã tránh đi mới run rẩy lên tiếng: “Không… không giống…” Giờ đang trong thời kỳ nguy hiểm, không thể làm chuyện phòng the, nàng vội nắm lấy tay Tô Thừa Phương: “Vừa nãy là ta nói sai, không giống nhau, lão gia, tha cho ta đi.”
 
Tô Thừa Phương nhẹ giọng bật cười, dừng tay lại: “Tri Dung mua một căn nhà tam tiến ở ngõ Kỳ Lân, nàng nghe chưa?”
 
Tri Dung là tự của Nguyễn Trực.
 
“Huynh ấy đã nói cho ta biết rồi, còn nói sẽ đón mẫu thân lên kinh nữa.”
 
“Vậy thì tốt, như vậy lão thái thái có thể thường xuyên tới thăm nàng, sau này nàng muốn tới Nguyễn gia cũng tiện hơn, ngày lễ ngày tết còn có thể cùng nhau vui vầy.”
 
Đó chỉ là hy vọng xa vời của của nàng thôi. Dù Tô Thừa Phương có mời, nhưng chưa chắc mẫu thân đã đồng ý. Nàng tựa vào lòng Tô Thừa Phương, cười nói: “Mẫu thân làm dưa muối là ngon nhất, mùa này nhất định sẽ mua rất nhiều rau rưa để muối, tầm một tháng là có thể ăn rồi, rất giòn…”
 
Giọng nói dịu dàng nhưng không hề có chút vui mừng nào. Ngốc thật, mình đã ám chỉ đến thế rồi mà vẫn không nghe ra sao? Cũng không biết đến lúc nghe được tin này nàng sẽ thế nào? Tô Thừa Phương càng cười tươi hơn, đặt tay lên bụng nàng vuốt nhẹ, không biết trong đây là một hay hai đứa… Đột nhiên nhớ lại hôm ở Ngụy quốc công phủ nói chuyện với Tô Minh Thành, La Thượng Nhu ỷ lại Tô Minh Thành như vậy chẳng lẽ không nhắc đến chuyện này với hắn ta ư?
 
Tô Minh Thành lại không nói tiếng nào, phải để Tô Nguyên nói với mình.
 
Tô Thừa Phương hơi cau mày.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.