Tử khí đông lai

Chương 104


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 104:


Chương 104
 
Sau khi Lục Vanh mở cửa thành, một lượng lớn binh mã lao vào thành nhưng Tào Quốc công cũng không phải là người ăn chay, ông ta cùng Tưởng Phục dẫn binh vây đánh hoàng cung.
 
Hai người vừa đi ra ngoài đã gặp quân địch, Nguyễn Trực cản một mũi tên bắn tới, đang muốn huy kiếm lên chém thì bỗng có một mũi tên bay sượt qua cắm thẳng vào người tên lính trước mặt, chẳng biết Ân Lạc đã đến từ lúc nào, còn cầm một cây nỏ trong tay, tim y nảy lệch một nhịp, bước nhanh lại nắm lấy cổ tay nàng ấy: “Sao nàng lại tới đây?”

 
“Ta muốn tới thì tới.”
 
“Nàng muốn chết à?” Nguyễn Trực trừng mắt: “Nguy hiểm như thế nàng đến làm gì? Sao nàng tìm được ta?” Chợt nghĩ đến nàng ấy có thể tìm tới phủ mình thì đương nhiên có thể tìm được người, lại càng nổi nóng, nghiêm nghị nói: “Nàng tránh đi, lát nữa hẵng ra, bây giờ Tào Quốc công có mấy ngàn binh mã, không lại gần lão ta được…”
 
“Đừng có chỉ đạo, coi ta là ai chứ?” Ân Lạc không nghe, lại dùng nỏ bắn chết hai người, nhíu mày nói: “Nếu ban nãy không phải có ta ẩn thân ở đây thì chưa chắc ngươi đã đánh thắng được người kia.”
 
“Ai, nàng nói tới Mạc chỉ huy sứ sao?”
 
“Đương nhiên.” Ân Lạc chế giễu: “Ta phóng cho hắn ta mấy mũi ám khí, ngươi không phát hiện à? Giờ ta đã tới thì tuyệt đối sẽ không trốn đi.”
 
Nguyễn Trực suýt bị nàng tức chết, quát: “Nàng tuyệt đối không được cách ta nửa tấc.”
 
Nửa tấc, Ân Lạc nghĩ thầm, thế khác gì dính sát vào nhau, nàng ấy muốn cười nhưng thấy Nguyễn Trực rất tức giận thì lại không dám phản bác, sợ hắn ta nổi giận làm gì đó thì lỡ mất cơ hội giết Tào Quốc công nên lập tức đồng ý.
 

Lục Sách cũng đã giết mấy người của Tào Quốc công, thấy hắn có vẻ đứng không vững, Nguyễn Trực bước lên ngăn lại: “Ngươi bị thương rồi, hay để ta bắt Tào Quốc công tới…”
 
Ban nãy Ngụy quốc công vừa xuất hiện, Thống lĩnh Cấm quân phản ứng nhanh lại không nghe lệnh Thái hậu, lĩnh cấm quân bao vây điện Văn Đức, may mà bọn họ đã sớm có chuẩn bị nhưng dù vậy cũng không thể có nửa phần thả lỏng, hắn đấu với Tưởng Thiệu Đình hơn trăm hiệp mới làm hắn ta bị thương nhưng mình cũng thương ở tay trái, phần lưng cũng không may mắn tránh được; thế nhưng Tào Quốc công là kẻ thù giết cha, chắc chắn Lục Sách phải dùng toàn lực để lấy được đầu lão ta nên cũng xin miễn sự quan tâm của Nguyễn Trực.
 
“Đầu Ngô Thuận, nhất định ta phải tự tay lấy.”
 
Nguyễn Trực thở dài: “Ngươi không nghĩ cho Nguyên Nguyên sao? Lỡ ngươi có gì bất trắc… nhìn thấy bên ngoài không, Tào Quốc công còn có binh mã, cũng không phải chỉ một mình hắn ta.”
 
Lục Sách cười cười: “Không sao, ta đi với ngài, ta tin rằng nhất định cậu sẽ bảo đảm ta bình an.”
 
Nói rồi bước nhanh mà đi.
 
Nguyễn Trực nhất thời cảm thấy gánh nặng trên vai rất nặng.
 
Mấy người mở đường máu ra ngoài, chỉ thấy binh mã của Tào Quốc công bao vây hoàng cung, ngoan cố không lùi, cho thấy là muốn tử chiến, Lục Sách hạ giọng nói: “Nhất định binh mã của sư phụ ta đang ở ngoài thành giữ chân Binh bộ doanh, sợ là khó mà vào thành ngay được, làm bọn họ hỗn loạn trước đi.” Lục Sách nhìn sang một sát thủ đứng bên cạnh Nguyễn Trực: “Đưa cung tên cho ta.”
 

Sát thủ cởi cung tên xuống.
 
Lục Sách cầm lấy, dắt một con ngựa xoay người nhảy lên chạy tới cửa cung, nhảy lên tường cao quan sát một phen, khi phát hiện ra Tào Quốc công hắn bèn cài tên nhắm thẳng vào lão ta. Mũi tên xé gió mà đến làm Tào Quốc công kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, chộp lấy cây đao đánh bay nó nghiêm nghị nói: “Trên tường cung có người, bắn xuống cho ta.”
 
Tất cả mọi người cùng nhìn lên.
 
Lục Sách nâng giọng: “… Các ngươi nghe lệnh, Ngô Thái hậu đã nhận tội, Đồng Tùng Nhai, Mạc Hưng Quân đã đền tội, Hoàng thượng có lệnh, ai lấy được đầu Tào Quốc công, Tưởng Phục thưởng ngàn lượng hoàng kim… còn những người khác, bất luận là Binh mã ti hay quan binh Phủ đô đốc, giờ phút này buông khí giới nhận tội, chuyện cũ bỏ qua, trái lệnh thì truy di cửu tộc!”
 
Lời này vừa ra, binh mã ngoài cung đại loạn.
 
Bởi vì những người này cũng không biết rõ mọi chuyện, chỉ cho là Ngụy quốc công tạo phản, Tào Quốc công khởi binh trấn áp, kết quả lại là phụng mệnh Hoàng thượng, Ngụy quốc công chính là thanh quân trắc, bắt Ngô Thái hậu tự coi mình là Hoàng đế làm mưa làm gió bao năm, như thế bọn họ còn đi theo Tào Quốc công thì chẳng phải đã thành người mưu phản sao? Thua sẽ bị tru di cửu tộc, hơn nữa Ngô Thái hậu đã bị bắt, thống lĩnh quan binh trong cung đều đã chết, bọn họ còn không đầu hàng thì không phải là muốn chết sao? Nhất thời nhao nhao ném binh khí, quỳ xuống đất đầu hàng.
 
Đây là chuyện mà Tào Quốc công, Tưởng Phục không ngờ tới, mắt thấy trận này tất bại, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, vội giục ngựa bỏ chạy.
 
Nguyễn Trực thấy chiêu này của Lục Sách có hiệu quả, thầm nghĩ công tâm kế dùng hay lắm, liền cùng Ân Lạc mỗi người một ngựa đuổi sát theo. Lục Sách cũng nhảy khỏi tường cung xuống lưng ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa phi đi như một mũi tên, chẳng mấy chốc đã biến mất vô tung vô ảnh.
 
Tiếng vó ngựa lộc cộc trên quan đạo, Tào Quốc công chạy trốn như chó nhà có tang, lão ta vô cùng hối hận, sớm biết hôm nay thì lúc trước nên tạo phản trước, bắt tỷ tỷ lại rồi giết chết Kỳ Huy! Bây giờ, hết thảy đã trễ rồi. Đang nghĩ ngợi thì bất ngờ bị tập kích, lão ta nghiêng người tránh thoát, nhìn lại phía sau có ba người đuổi sát theo, mà theo sau bọn hắn là một đội kỵ binh, là binh mã của Ngụy quốc công, trong lòng vừa vội vừa giận, thét lệnh tâm phúc diệt trừ ba người kia.
 
Nhưng có Ân Lạc thiện dùng nỏ tiễn bắn liên tục mười mấy phát, bắn gục tất cả ngựa của hộ vệ của Tào Quốc công, Nguyễn Trực và Lục Sách giục ngựa mà lên huy kiếm chém giết.
 
Tào Quốc công càng thêm sợ hãi, ngựa bị kinh sợ hất cả lão ta xuống.
 
Người trước kia không ai bì nổi, giờ phút này tóc tai tán loạn, ngũ quan vặn vẹo, chật vật nằm rạp dưới đất không thể động đậy, thật có chút đáng thương, nhưng Ân Lạc nghĩ đến phụ thân thì chẳng còn chút thương hại nào, nàng ấy nhắm thẳng nỏ vào Tào Quốc công, nghiêm nghị nói: “Ngô Thuận, ngày đó ngươi đánh chết phụ thân ta ở trên công đường, có từng nghĩ tới ngày hôm nay không?” Nàng ấy rơi lệ: “Phụ thân, hôm nay nữ nhi sẽ báo thù cho ngài, ngài trên trời có linh thiêng có thể an nghỉ rồi!”
 
“Ngươi… ngươi là con gái của Ân Nguyên Chiếu…” Tào Quốc công hồn phi phách tán, lão ta đột nhiên nhớ lại: “Ngươi là… thích khách Bạch Hà…”
 
Ân Lạc bắn một tên vào ngực lão ta.
 
Tào Quốc công rên một tiếng, Lục Sách cũng rút kiếm mà đến nghiêm nghị nói: “Ta chính là con trai của Lục Cẩm Lân, hôm nay sẽ cùng Ân cô nương tiễn ngươi về Tây thiên.”
 
Tay hắn nâng kiếm, đầu Tào Quốc công rơi xuống lăn ra thật xa.
 
Thấy tỷ phu đầu người hai nơi, Tưởng Phục mắt đỏ như muốn nứt ra, rút hai thanh tụ đao phi tới, Ân Lạc đang chìm trong thống khoái giết chế được Tào Quốc công nên không chú ý, Nguyễn Trực vội đẩy nàng ấy ra, trở tay ngăn được một đao nhưng vẫn bị thanh còn lại cắm vào bả vai, y rên khẽ một tiếng. Ân Lạc thấy thế muốn đỡ nhưng lại bị Ngô Tông Viêm đỏ vằn hai mắt chặn đường, nàng ấy cắn răng rút tiểu kiếm bên hông ra ngăn đón, Ngô Tông Viêm thấy phụ thân chết rồi, binh lại bại như núi đổ, tâm thần không yên nào phải đối thủ của nàng ấy, chỉ một lát đã bị đâm chết nằm trên đất.
 
Tưởng Phục thấy thế muốn đào tẩu nhưng binh mã của Ngụy quốc công đã đuổi tới, bao vây bắt lấy hắn ta.
 
Lúc này binh mã của Võ Hữu Niên cũng đã đến, sư đồ gặp nhau, Võ Hữu Niên nhảy xuống ngựa, cười ha ha: “Sách nhi, hôm nay phải uống một trận lớn.”
 
Lục Sách cười nói: “Sư phụ, ngài thế nào, có bị thương không?”

 
“Vết thương nhỏ thôi, ngược lại con đó.” Võ Hữu Niên dò xét hắn một lượt: “Con vẫn nên đi chữa thương trước đi, ta thấy việc uống rượu có thể hoãn một chút.”
 
“Chút tổn thương ấy ta vẫn chịu được, ta không sao nhưng uống rượu thực sự phải hoãn một chút.” Lục Sách nhảy lên ngựa: “Ta phải tới Tấn huyện.”
 
“Tới Tấn huyện làm gì?” Võ Hữu Niên kinh ngạc: “Có loạn thần tặc tử trốn ở đó sao?”
 
Ông ấy luôn ở bên ngoài nên không rõ chi tiết.
 
Nguyễn Trực ở bên cạnh chế nhạo: “Võ tướng quân, là đứa cháu gái của ta, thê tử của Sách nhi ở Tấn huyện.”
 
“Thì ra là thế!” Võ Hữu Niên hiểu ra, nghĩ đến dáng dấp Tô Nguyên xinh xắn động lòng người, cũng khó trách đồ đệ không vội chữa thương mà còn muốn tới đó cùng nàng, nhịn không được cười nói: “Trên đường cẩn thận, may mà Tấn huyện không xa.”
 
Mọi người đều nhìn làm mặt Lục Sách hơi nóng, dù trước đó đã hẹn nhau gặp ở kinh thành nhưng không biết tại sao sau khi kết thúc trận chiến này, hắn muốn gặp nàng ngay lập tức, muốn ở bên cạnh nàng, Lục Sách sau khi cáo từ mọi người rồi mau chóng rời đi.
 
Nhìn chủ tử cả người nhuốm máu, Trần Tân nói với Trần Nhiên: “Ta đuổi theo thiếu gia, ngươi về phủ lấy hai bộ y phục sạch sẽ rồi tới Tấn huyện.”
 
Trần Nhiên gật gật đầu, trở về Lục phủ.
 
Mấy ngày nay Tô Nguyên ăn không ngon ngủ không yên, dù Lục Sách hứa hẹn sẽ chờ nàng ở kinh thành nhưng ban ngày đi du ngoạn cùng trưởng bối và tỷ tỷ còn quên được, chứ cứ đến tối là nàng lại lăn lộn khó ngủ, chỉ mong thời gian trôi nhanh, mở mắt ra là được nhìn thấy Lục Sách. Nhưng chỉ là si tâm vọng tưởng, bên kia không có tin tức gì truyền tới, không biết cuối cùng chuyện có thành không… Tô Nguyên nằm trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thở dài một hơi. 
 
Cứ thế không biết đến lúc nào mới ngủ thiếp đi được, nàng nhắm mắt lại, trở mình.
 
Bóng đêm như nước, bốn phía an bình, rốt cuộc Tô Nguyên cũng thấy hơi buồn ngủ, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng động vào má mình, buốt lạnh, Tô Nguyên cho là mình đang nằm mơ, mơ tới ngày hôm đó tuyết lớn, bông tuyết rơi dính vào mặt nàng, dần dần vùi lấp toàn thân, Thải Cần kêu khóc gọi nàng… đến khi ý thức sắp không còn, nàng nghe được có tiếng gọi bên tai, Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên…
 
Hàng mi run rẩy, nàng mở mắt ra thấy ngũ quan tuấn mỹ, mày kiếm thon dài, đôi mắt đen sáng rực, cái mũi cao thẳng của nam nhân ở trước mặt, Tô Nguyên kinh ngạc vươn tay chạm đến: “Biểu ca?”
 
Lục Sách hôn lên tay nàng: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
 
Giọng nói này là thật, độ ấm này cũng là thật, thật sự là Lục Sách, hắn đến Tấn huyện rồi! Tô Nguyên không thèm nói gì, trực tiếp ngồi dậy bổ nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn, nàng dán sát người vào hắn, chóp mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, tay nắm lấy quần áo cũng thấy sền sệt. Tô Nguyên kinh hô một tiếng, lập tức lui ra, lo lắng nói: “Huynh bị thương sao, sao cả người đều là máu?” 
 
Nhờ ánh trăng nàng mới nhìn rõ hắn bây giờ, quả thực là doạ người!
 
“Huynh bị thương ở đâu.” Tô Nguyên vội vàng xuống giường cởi thắt lưng của hắn ra: “Không tới đại phu sao?”
 
Nàng cởi áo ngoài của hắn ra.

 
Áo trong cũng đẫm máu, từng vết từng vết nhìn mà giật mình.
 
Tim Tô Nguyên đập thình thịch, xem ra bọn họ đã khởi sự, mà còn rất nguy hiểm, bằng không sao Lục Sách lại có nhiều máu như thế, nhưng không biết là thắng hay bại! 
 
Nàng giữ chặt tay Lục Sách, truy hỏi: “Biểu ca, rốt cuộc…”
 
“Tào Quốc công đã bị ta giết, Ngụy quốc công đang ở bên Hoàng thượng, sư phụ ta cũng đã tới kinh thành.” Hắn kéo nàng lại, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Đã không sao rồi, nàng không cần sợ hãi nữa.”
 
Rốt cuộc mọi chuyện đã qua, Tô Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại trách cứ Lục Sách: “Đã không sao huynh còn tới làm gì? Bị thương thành thế này mà không tới đại phu, còn cưỡi ngựa trong đêm tới đây? Huynh không muốn sống nữa sao?”
 
“Ta không chờ được, muốn gặp nàng.” Lục Sách nâng mặt nàng lên: “Không muốn chờ đến ngày mai, không muốn chờ… dù là một khắc.”
 
Đó là thời gian bọn họ cùng chờ đợi, hắn không kịp chờ đợi muốn cùng nàng hưởng thụ.
 
Nam nhân cúi đầu hôn nàng thật sâu, tình ý kéo dài, Tô Nguyên cũng muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui sướng này nhưng thật sự lo lắng cho vết thương của hắn, cả người đầy máu thế kia cơ mà, nàng không nhịn được, gọi vọng ra ngoài: “Bảo Lục, mau tới nhà bếp xách chút nước nóng tới.”
 
Đang nửa đêm Bảo Lục bị đánh thức đi vào xem, suýt thì bị dọa đến hét ầm lên, phu nhân lại bị một người nam nhân đẫm máu ôm, còn đang không ngừng hôn phu nhân, nàng ấy run rẩy: “Cô nương, đây… đây là…”
 
Xem ra là hiểu lầm, Lục Sách quay đầu lại lườm nàng ấy một cái.
 
Thì ra là thiếu gia, Bảo Lục vỗ ngực một cái, nhẹ nhàng thở ra nhưng lại thấy khó hiểu, không phải thiếu gia đang ở kinh thành sao, tự dưng lại tới đây vào lúc đêm khuya thế này, còn bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
 
“Đừng lề mề, mau đi lấy nước.” Tô Nguyên thúc giục: “Gọi cả Thải Vi nữa, chân tay nhẹ một chút, chớ kinh động đến tổ mẫu.”
 
Bảo Lục ôm một bụng nghi ngờ thưa vâng, bước nhanh ra ngoài.
 
Tô Nguyên lại vội vã cởi quần áo trong của nam nhân ra.
 
Lục Sách ngăn nàng lại: “Bị thương không nặng, bằng không ta cũng không thể cưới ngựa.” Hắn bế nàng ngồi lên chân: “Đừng nhìn, đừng nhúc nhích, ngồi yên.”
 
Tô Nguyên nhịn không được uốn éo người: “Y phục đều dính máu, dính cả lên ta…” Nhìn thật khiếp người, cũng không biết là máu của ai, hoặc là máu của bao nhiêu người.” Nàng dỗ: “Chờ nước tới ta lau sạch sẽ cho huynh, đắp thuốc nữa…”
 
“Còn ghét bỏ ta?” Lục Sách nhíu mày, giữ lấy nàng không cho động đậy, siết chặt nàng ép vào người mình.
 
Tô Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không biết bây giờ hắn cố chấp cái gì, sau này còn nhiều thời gian, giờ cứ nhất quyết phải để cả người lấm lem mà dán vào mình. Nhưng sức lực nam nhân quá lớn, nàng không thể động đậy đành phải ngoan ngoãn ngồi, cho hắn hôn, cho hắn dày vò.
 
Bảo Lục và Thải Vi nhanh chóng mang nước đến, Thải Vi còn bưng cả y phục sạch, bẩm: “Trần Nhiên đưa tới, dặn nô tỳ mang cho thiếu gia.
 
Hạ nhân này thật chu đáo, Tô Nguyên rất vui, xuống nhận lấy y phục rồi cho các nàng lui.
 
“Đi thôi, ta tắm cho huynh.” Tô Nguyên kéo Lục Sách đi tới phòng bên cạnh.
 
Cởi hết y phục ra mới thấy trên người phải đến hơn mười vết thương lớn nhỏ, Tô Nguyên đau lòng, rưng rưng: “Thế này còn gọi là không nặng? Huynh nhìn sau lưng mình xem…” Không biết bị cái gì cắt qua mà mất cả một mảng da thịt, giờ còn đang chảy máu, nếu nàng bị thế này đã sớm đau đến ngất đi, nào còn sức lực cưỡi ngựa. Nàng nhịn không được bật khóc, cầm khăn lau sạch xung quanh vết thương cho hắn.
 

Động tác rất dịu dàng, Lục Sách nghe nàng trách mắng nhưng thấy rất vui, chính là vì giờ phút này hắn mới vội vã lại đây như vậy, dù nói vết thương không nặng, đừng nóng nảy nhưng vẫn muốn nàng đau lòng, lau người cho mình, bôi thuốc cho mình, hắn thoải mái như muốn tan chảy trong tay nàng.
 
Nam nhân im lìm không một tiếng, dù bị động vào vết thương khóe miệng vẫn còn cong lên, làm Tô Nguyên sinh ra một loại ảo giác rằng hắn không hề đau, nhưng sao thế được, nàng cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, bôi thuốc lên tất cả các vết thương rồi tìm quần áo trong sạch sẽ cắt ra cho hắn băng bó.
 
Tô Nguyên đầm đìa mồ hôi, tự tắm rửa rồi mới lên giường nằm.
 
Nam nhân còn chưa ngủ, nhìn thấy nàng tới rất tự nhiên kéo nàng vào lòng.
 
“Không mệt sao?” Lúc này Tô Nguyên không bài xích nữa, vừa nãy đã lau rửa sạch sẽ cho hắn, mùi của Hắc Ngọc cao cũng không gay mũi mà có mùi thơm nhàn nhạt, nàng cuộn mình trong ngực hắn: “Nhất định huynh rất mệt mỏi, mau ngủ đi, đến mai vết thương sẽ đỡ hơn chút.”
 
Nhưng hắn không ngủ được, vừa trải qua một trận kịch chiến dường như thân thể của hắn, đầu óc của hắn vẫn đang hưng phấn cực độ.
 
Hắn không nói lời nào, nâng mặt nàng hôn lên.
 
Thoạt đầu còn nhu hòa, nhưng dần dần mạnh mẽ hơn làm mặt nàng ướt át, thấy hắn còn muốn chuyển xuống cổ, hai tay cũng không yên Tô Nguyên mới đỏ mặt đẩy ra: “Huynh mới bị thương, để mấy hôm nữa…” Thật không biết sao vẫn còn sức, vừa này lau người cho hắn đã hao gần hết tinh lực của nàng, giờ dính đầu vào gối chỉ muốn ngủ, ngủ yên ổn không phải lo đến bất kỳ chuyện gì.
 
“Ta không muốn chờ.” Lục Sách đặt nàng dưới thân, chôn mặt vào ngực nàng, hai nụ hoa cọ vào gò má như muốn khen tất cả thành công hôm nay của hắn, hắn muốn Tô Nguyên, ngay bây giờ. Suy nghĩ này quẩn quanh trong đầu, tay lại quen thuộc dời xuống dưới.
 
Tô Nguyên uốn éo người muốn tránh nhưng sao lại được Lục Sách, mắt thấy sắc mặt nàng đỏ hồng như say rượu, miệng cũng ngâm nga yêu kiều, hắn lại càng sôi sục, thừa cơ tiến vào nàng.
 
Nàng cũng không tiếp tục đẩy nữa, quấn chân lên người hắn, tay ôm ở lưng.
 
Đụng phải vết thương, hắn nhíu mày một cái, cố nhịn, tiếp tục không biết mệt mỏi.
 
Tô Nguyên lại càng lúc càng mệt mỏi, giọng cũng mất dần, ôm lấy cổ hắn gọi tướng công. Cũng không biết kêu bao nhiêu lần Lục Sách mới dừng lại, nằm vật xuống. Lại quên mất vết thương trên lưng vừa mới băng lại, đau đớn thét lên một tiếng, mặt cũng nhăn hết cả lại.
 
Thì ra hắn cũng biết đau, Tô Nguyên nhịn không được bật cười.
 
Lục Sách nghiêng người ôm lấy nàng, bẹo má: “Dám cười ta, cẩn thận ta lại dạy dỗ nàng.”
 
Tô Nguyên nhìn sắc mặt hắn rã rời, sắc môi cũng nhợt nhạt nên không sợ, hừ một tiếng: “Huynh còn sức sao, ta đã nói là chờ mấy hôm nữa rồi, hết lần này tới lần khác huynh còn thế, không biết vết thương có nặng thêm không.”
 
“Nàng xem ta có sức không.” Hắn nằm phía sau chọc vào nàng, cũng dám xem nhẹ mình, những tổn thương này đáng gì, mình vẫn còn khỏe lắm.
 
Nhất thời Tô Nguyên run lên, không dám kích thích hắn, vội vàng nói: “Ta biết huynh uy phong, tướng công, nhưng huynh nên ngủ đi! Đến mai còn phải hồi kinh đúng không?” Nghe hắn nói thì Tào Quốc công đã chết rồi, nhất định Ngô Thái hậu cũng bị giam cầm, nhưng hôm qua đánh thành như thế nhất định kinh thành rất hỗn loạn, Kỳ Huy trọng chưởng hoàng quyền, sau này nhất định không rời được hắn.
 
“Mai là phải về.” Lục Sách cúi đầu hôn lên trán nàng: “Mai nàng về với ta.”
 
“Được.” Tô Nguyên đồng ý.
 
Nam nhân an tâm ôm nàng chìm vào giấc ngủ, ôm thật chặt.
 
Nàng cũng nhắm mắt lại, buổi tối hôm đó chóp mũi toàn mùi thuốc, quanh thân là nhiệt độ của hắn, cả người như rơi vào một sơn cốc tịch mịch toàn hương hoa tiếng chim. Nàng nằm dưới ánh nắng mặt trời ấm áp ngủ vô cùng an ổn, không mơ thấy dù chỉ là một giấc mộng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.