Tử khí đông lai

Chương 105


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 105:


Chương 105
 
Võ Hữu Niên nhìn thấy vai Nguyễn Trực đang cắm một đao, khóe miệng cũng có vết máu bèn bảo y về nghỉ ngơi: “Hoàng thượng nơi đó ta đi phục mệnh, ngươi vẫn nên xử lý vết thương đi.”
 
Nguyễn Trực nói: “Làm phiền Võ Tướng quân.”

 
Y xoay người lên ngựa trở về Nguyễn gia, Ân Lạc đi theo sau, vừa tới phủ đã vội vàng xuống ngựa đỡ y: “Ta đi mời đại phu.”
 
“Thương thế này cần gì đại phu.” Nguyễn Trực mỉm cười: “Chỉ là một thanh tụ đao thôi…” Y nhìn Ân Lạc: “Nàng rút ra cho ta là được.”
 
“Ta ư?” Ân Lạc nghĩ thầm mình cũng đâu phải đại phu, vẻ mặt hơi bất mãn.
 
“Vậy ta tự rút.” Nguyễn Trực ngồi xuống, vươn tay muốn rút ra.
 
Chỗ bị đao đâm hơi khó với, nếu y tự rút thì không biết sẽ làm vết thương rộng đến mức nào, Ân Lạc nhớ lại lúc đó y đẩy mình ra không chút do dự, thay mình chịu một đao bèn mềm lòng: “Ngươi đừng nhúc nhích.”
 
“Nàng chịu rút sao?” Nguyễn Trực nhìn về phía nàng ấy: “Có bôi thuốc giúp ta không?”
 
Nam nhân cười vui vẻ như trẻ con, Ân Lạc rũ mắt: “Có, ngươi vui cái gì, tí đau đừng có kêu.” Nàng ấy gọi Phương Chu đun nước nóng, lấy Hắc Ngọc cao rồi tìm một chiếc kéo cắt bỏ một phần y phục của Nguyễn Trực.
 

Nguyễn Trực dùng tay kia ngăn nàng lại nhíu mày nói: “Không phải chỉ bị thương ở đấy.”
 
Nương theo ánh nến mà nhìn thì quả thật sau lưng cũng có vết thương, cũ cũ mới mới ngổn ngang lộn xộn phải đến mấy chục vết. Dù hai người đêm nào cũng ngủ chung, Nguyễn Trực cũng luôn không mặc áo nhưng Ân Lạc chưa từng nhìn kỹ, giờ ghé sát vào nhìn mới thấy thê thảm như vậy. Nàng cầm khăn lau cho y, nói nhỏ: “Không phải ngươi là thủ lĩnh sao, chẳng lẽ tên tham quan nào cũng cần ngươi động thủ à? Sao lại nhiều vết thương như thế?”
 
“Mới đầu nào có ai, đương nhiên là chính ta động thủ, ngã một lần khôn hơn một chút, về sau mới không thất thủ.” Có kinh nghiệm rồi y mới có thể mời chào sát thủ, trừ bạo an dân.
 
Xung phong đi đầu sao, Ân Lạc nắm chặt chuôi đao: “Ngươi nhịn một chút, ta rút đây.”
 
“Lúc này nàng không nên nói trước…” Nguyễn Trực đang muốn nói cho nàng ấy biết nên rút lúc nào thì Ân Lạc đột nhiên dùng sức rút thanh đao ra làm Nguyễn Trực suýt thì hét lên, cắn chặt răng mới không phát ra tiếng, mặt mũi co quắp vì đau.
 
“Thật ra ngươi không cần nhịn đau.” Ân Lạc ném thanh đao đi rồi đặt miếng vải lên trên vết thương: “Ta biết là rất đau.”
 
Nhưng trước mặt nàng thì làm sao kêu đau được, Nguyễn Trực tuyệt đối không làm được, nhắm hai mắt lại: “Không đau chút nào.”
 
Giả làm hảo hán nhưng mồ hôi chảy đầy người.
 
Ân Lạc biết y không muốn mất mặt trước mình nên nói: “Dù ngươi kêu đau cũng không sao, ta cũng sẽ không…” Nguyễn Trực đã dùng hành động để chứng minh chính mình, chẳng lẽ nàng còn vì y kêu đau mà xem thường sao? Huống chi vết thương này là vì nàng.
 
Nguyễn Trực nhìn nàng chăm chú: “Nếu ta kêu thì nàng sẽ đau lòng chứ? Hay bây giờ nàng đã đau lòng ta rồi, sợ ta kìm nén khó chịu?”
 
Ân Lạc đỏ mặt, buồn bực nói: “Ai đau lòng ngươi, chẳng qua ta nhìn ngươi nhịn đau khó chịu thôi.” Tay nàng hơi dùng lực, vết thương lại kịch liệt đau nhức, Nguyễn Trực phát run nói: “Được… được.. giờ mệnh ta trong tay nàng, ta không nói nữa, được không?”
 
Thế còn tạm được, Ân Lạc cong cong khóe miệng.
 

Một lát sau bỏ khăn ra, thấy máu đã ngừng chảy nàng mới bôi Hắc Ngọc cao rồi băng bó lại, Nguyễn Trực đau đến không có sức lực gì, Ân Lạc đỡ y lên giường: “Ngủ một giấc đi.”
 
“Ta đói.” Nguyễn Trực hơi lim dim mắt: “Tối hôm nay còn chưa được ăn cơm, nàng tùy tiện lấy cái gì tới đi.”
 
Nguyễn Trực đi từ sáng sớm chính là vì không muốn mình đi cùng, kết quả mình lén theo lại liên lụy y. Ân Lạc băn khoăn trong lòng, nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi thế này cũng không thể ăn bừa được, để ta đi nấu chút cháo loãng, chờ một chút.”
 
Ân Lạc quay người rời đi.
 
Nguyễn Trực mở to mắt, khóe miệng nhếch lên, tuy công phu của Tưởng Phục không tồi nhưng nếu muốn tránh hai thanh đao kia cũng không phải không thể, chỉ là trong một tích tắc nghĩ tới Ân Lạc, y nghĩ nếu mình bị thương vì nàng thì có lẽ nàng ấy sẽ không đi. Giờ xem ra một đao này cũng không phải chịu không, nàng không những băng bó cho mình mà còn nấu cháo nữa, ý cười trên mặt nam nhân càng sâu.
 
Ân Lạc bận rộn hồi lâu, rốt cuộc cũng nấu được một bát cháo.
 
Quay về đã thấy Nguyễn Trực ngủ thiếp đi, nàng ngồi bèn ở đầu giường tỉ mỉ quan sát y.
 
Mũi nam nhân rất cao, mặt mày anh tuấn, dưới ánh trăng nhìn rất rõ, từ lúc Ân Lạc lưu lạc thiên nhai đã nghe lời đồn về sát thủ Ảnh Tử, lúc ấy cực kì khâm phục, muốn tìm đến y để cùng tru sát tham quan nhưng không ngờ vận mệnh lại để hai người gặp nhau thế này. Y rất khác với những gì nàng từng tưởng tưởng, có tốt có xấu, có lúc làm người chán ghét nhưng cũng có lúc lại khiến người ta rung động, nhất thời Ân Lạc cũng không thể làm rõ tâm tư của bản thân, thở dài đẩy đẩy Nguyễn Trực: “Không còn nóng nữa rồi.”
 
Bát sứ trắng, cháo trắng nằm trong tay nàng ấy như một đóa hoa sen, Nguyễn Trực giơ tay muốn đón bát cháo từ tay nàng, nhưng được nửa đường lại rủ xuống, trên mặt hiện lên một tia thống khổ.
 
Vai phải bị thương nên khó cử động, Ân Lạc do dự một chút nói: “Thôi, ngươi mà cầm sẽ vỡ vết thương ra mất, để ta gọi Phương Chu bón cho ngươi.”
 
“Cái gì…” Nguyễn Trực bực bội: “Phương Chu? Nam nhân bón cho nam nhân ăn thì còn thể thống gì! Được rồi, tự ta ăn, ai biết trượng phu thụ thương thê tử không chăm sóc lại gọi gã sai vặt bón cháo thì lại nói ra nói vào.” Y cắn răng một cái, vươn tay muốn cầm bát.
 
Một giọt mồ hôi lại lăn xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.
 
Ân Lạc thấy y không nghe lời thì nổi nóng nhưng nếu để tự Nguyễn Trực ăn thì không biết bao giờ vết thương mới liền được, nhẹ giọng trấn an: “Ngươi ngồi xuống, ta bón cho ngươi ăn.”
 
Nghe thế Nguyễn Trực lập tức ngoan ngoãn nằm trở lại.
 
Ân Lạc múc một muỗng cháo để bên miệng y, nam nhân cười nói: “”Đa tạ nương tử.”
 
Nàng khẽ cắn môi: “Đừng nói nhiều!”
 
Nam nhân ăn hết, lại khen: “Không ngờ tài bếp núc của nàng lại tốt vậy, ngon hơn mẹ ta nấu nhiều.”
 
“Sao có thể, ta nấu…”
 
“Trong mắt ta, nàng nấu gì cũng là ngon nhất.”
 
Nam nhân chuyên chú nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ yêu thương làm Ân Lạc lại đỏ mặt, buồn bực nói: “Ngươi còn nói nữa ta sẽ mặc kệ ngươi.”
 
Nguyễn Trực ngậm miệng lại, yên lặng ăn cháo.
 
Ân Lạc thu dọn bát đũa trên bàn, lấy nước cho y súc miệng rồi đi ra ngoài, Nguyễn Trực nhìn theo nàng: “Nàng cũng nên đi nghỉ đi chứ?”
 
“Hôm nay mẫu thân không ở nhà, cần gì phải diễn nữa.” Ân Lạc đặt tay lên cửa: “Ngươi lại bị thương, ngủ một mình đi tránh có người nằm bên cạnh chiếm mất nửa cái giường lại đụng phải vết thương… như thế mới ngủ an ổn được.”
 
Nàng ấy đang muốn mở cửa rời đi, ai ngờ bên hông bị xiết chặt, Nguyễn Trực vậy mà xông tới ôm lấy nàng ấy, khàn khàn nói: “Ta không sợ đụng phải vết thương.”

 
“Nguyễn Trực…” Tim Ân Lạc đập thình thịch, thân thể nam nhân nóng hổi dán vào nàng ấy như một đống lửa: “Ngươi cẩn thận vết thương, ngươi không thể dùng sức quá mạnh được.”
 
“Sức ôm nàng thì vẫn phải có.” Y quay người nàng ấy lại đối mặt với mình, nhìn gương mặt động lòng người kia mà nói: “Sức hôn nàng cũng có…”
 
Ân Lạc nóng mặt: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
 
“Ta không nói bậy, Lạc nhi, ta không muốn làm phu thê giả nữa, ta muốn làm thật, làm trượng phu, làm nam nhân của nàng, thay nàng che gió che mưa, cản đao cho nàng…” Ngón tay y vuốt ve gương mặt nàng ấy: “Ta sẵn lòng làm tất cả vì nàng.”
 
Sự dịu dàng như nước bao bọc lấy nàng, tim Ân Lạc loạn đến mức đập không theo quy luật, mấp máy môi: “Sao tự dưng lại nói những lời này?”
 
Nguyễn Trực bật cười: “Nàng ngốc sao, nam nhân nói những lời này còn không phải vì thích… Ta thích nàng a.”
 
Y nói những lời thật tình quá đột nhiên làm Ân Lạc sững người, không biết nên phản ứng thế nào, trong lúc nàng còn đang ngẩn ngơ thì nam nhân đã nâng mặt nàng hôn lên, nhẹ nhàng như đang đối đãi với một đóa hoa, từng chút từng chút một, vô cùng kiên nhẫn chờ nàng ấy đáp lại.
 
Ân Lạc đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm thấy bản thân cũng không ghét hành động này của y, nhớ tới trước kia y vô tình hay cố ý lấy lòng, còn nói sẽ cho mình một ngôi nhà, thân thể dần dần mềm nhũn, rốt cuộc là không thể chống đỡ được tình ý miên man này, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân.
 
Nguyễn Trực tâm hoa nộ phóng, bế nàng lên giường cúi người hôn lên đôi môi y mong ngóng từng đêm. Nhưng người đều có lòng tham, nam nhân càng tham, hôn rồi hôn lại thấy không đủ, Ân Lạc đã nhận ra, đỏ mặt đẩy y: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi, cẩn thận vết thương vỡ ra.”
 
“Không sao.” Nguyễn Trực hô hấp nặng nề, chôn mặt vào cổ nàng ấy: “Nàng bảo ta ngủ mới có thể vỡ ra.”
 
“… Sao ngủ lại vỡ ra được?” Ân Lạc không hiểu nổi.
 
Hắn ta đè xuống: “Chỗ khác sẽ vỡ ra.”
 
Có thứ cứng rắn đang cọ vào người mình, Ân Lạc đỏ bừng mặt, trước kia đã từng hành tẩu giang hồ nên không phải là không hiểu gì, đương nhiên biết thứ đang cọ vào mình là cái gì, cắn răng nói: “Nguyễn Trực, ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy!”
 
“Ta khó chịu.” Nguyễn Trực ôm nàng ấy kỳ kèo: “Đời này ta chưa từng chạm vào nữ nhân.”
 
Ân Lạc hoài nghi nhìn y: “Ngươi lừa ta sao?”
 
“Thật, trước kia ta đắc tội Đới Mạnh Kỳ, cha hắn ta vu hãm Nguyễn gia chúng ta, sau đó để cứu ta muội muội chấp nhận làm thiếp cho Tô Thừa Phương, từ đó trở đi ta liền thề phải giết hết tham quan trong thiên hạ… Ta chỉ tập trung vào mục tiêu này, không hề có hứng thú với nữ nhân, cho tới khi gặp được nàng.” Nguyễn Trực lại cúi đầu hôn nàng ấy: “Ta mới phát hiện, ta vẫn thích nữ nhân, thích nàng và ta cùng chung chí hướng, thích sự mạnh mẽ và sự thông minh của nàng, ta chỉ muốn nàng.”
 
Thì ra đây là lý do y làm sát thủ, nàng ấy vẫn luôn tò mò nguyên nhân, Ân Lạc hừ hừ: “Ta chỉ mạnh mẽ và thông minh thôi sao?”
 
“Đương nhiên không phải, nàng còn xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ cô nương nào.”
 
Miệng thật ngọt, Ân Lạc chớp mắt: “Vậy sau này ngươi còn làm sát thủ không?”
 
“Nếu Hoàng thượng thật sự là minh quân thì chắc hẳn Đại Lương sẽ nghênh đón thái bình thịnh thế, ta cần gì phải làm sát thủ nữa, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút.” Y nắm lấy tay nàng ấy vuốt vuốt: “Sau này nàng muốn làm gì ta làm cùng nàng, được không? Vốn ta cũng không có khiếu làm quan.”
 
“Ta đi đâu ngươi cũng đi cùng sao?” Ân Lạc hỏi.
 
“Phải, ta theo nàng, có ta nàng mới có nhà mà.” Nguyễn Trực cười nhìn nàng ấy: “Nàng không nên ở một mình nữa.”

 
Ân Lạc rung động trong lòng: “Nhớ kỹ lời ngươi đấy.”
 
“Quân tử nhất ngôn.” Y nói.
 
Ân Lạc nhìn y, chậm rãi cởi áo ra, rồi trút bỏ cả quần áo trong, Nguyễn Trực sợ ngây người, quả nhiên Ân Lạc không phải nữ tử tầm thường, cả người y sôi trào, không quan tâm đến bất kỳ vết thương gì nữa, cúi người ôm lấy nàng.
 
Nửa đêm yên tĩnh, chỉ có cái giường gỗ này phát ra tiếng kẽo kẹt yếu ớt, cùng với những tiếng rên rỉ nhẹ của nữ nhân, nhưng đã nhanh chóng bị bao phủ trong tiếng gầm thống khổ của nam nhân.
 
Quả nhiên vết thương đã nứt ra, máu chảy ồ ạt…
 
Ngày hôm sau Tô Nguyên ngủ đủ tỉnh dậy thấy Lục Sách vẫn còn chưa tỉnh, nếu là bình thường thì không bao giờ xảy ra. Nàng thấy hắn ngủ rất sâu, sắc mặt hơi tái, môi cũng hơi nhợt mới giật mình, vội vàng đặt tay lên trán hắn, may mà không nóng, chắc do bị thương và hôm qua mệt mỏi.
 
Để huynh ấy ngủ thêm một lát đi, Tô Nguyên định ngồi dậy thì bị Lục Sách kéo lại ôm vào lòng.
 
“Giờ gì rồi?” Hắn hỏi.
 
“Sắp giờ Tỵ rồi.” Tô Nguyên nói: “Nhưng huynh đừng dậy, đói thì để ta mang bữa sáng tới cho.”
 
Lục Sách lại mở mắt: “Hồi kinh.”
 
Kỳ Huy đã sớm nói nếu sự thành thì chiều nay sẽ triệu kiến văn võ bá quan, nhất định hắn cũng phải trình diện.
 
Tô Nguyên không biết chuyện này nên lại thầm trách, nay phải về thì hôm qua tới làm gì, trong cung còn có thái y, không đi chữa thương còn chạy tới đây. So với kiếp trước thì người này ít đi chút ổn trọng, thêm nhiều phần thiếu niên khinh cuồng, nhưng điều này cũng khiến hắn không lạnh băng như kiếp trước. Nàng đè hắn lại hỏi: “Sao phải gấp gáp vậy, đã đến đây rồi còn sợ muộn sao?”
 
Hôm qua là hắn quá nhớ Tô Nguyên nên mới xúc động, theo lý là phải ở lại kinh thành, giờ không tiện ở lâu, hắn kéo tay nàng ra, mặc y phục: “Nàng cũng mau thu dọn đi, về cùng ta.”
 
Tô Nguyên thấy hắn khăng khăng muốn đi, vội vàng gọi Bảo Lục chuẩn bị đồ ăn sáng.
 
Kết quả hai người vừa mới mặc quần áo tử tế, Lục Thái Phu nhân và lão phu nhân đã tới.
 
“Sách nhi.” Lục Thái Phu nhân đứng ngoài cửa: “Nếu không phải thấy Trần Tân Trần Nhiên thì ta còn không biết là con đã đến, sao thế, giờ lại hồi kinh à? Ở kinh thành…” Bà ấy thực sự lo lắng, Lục Hoán Vân còn chưa truyền tin đến nên không biết sự có thành không.
 
“Kinh thành bây giờ rực rỡ hẳn lên, chỉ là qua trận chiến hôm qua chắc phải sửa mấy ngày.” Lục Sách cười nói: “Hai vị tổ mẫu ở Tấn huyện thêm một thời rồi lại về ạ.”
 
Lão phu nhân nghe được như lọt vào trong sương mù: “Sao thế, đánh trận gì thế?”
 
Lúc này Lục Thái Phu nhân mới nói cho bà.
 
Lão phu nhân cả kinh: “Giỏi thật, đều giấu diếm ta, ta đã nói mà, sao Thừa Phương lại khuyên ta đi du xuân chứ, còn tới Tấn huyện, thì ra là thế, thì ra là thế!” Bà buồn bực vỗ vào tay Thái phu nhân: “Ngươi là thân muội muội của ta mà còn lừa gạt ta sao?”
 
“Ai không biết ngươi thương Thừa Phương, nếu để ngươi biết thì đâu chịu qua.” Lục Thái Phu nhân cười nói: “Đừng tức giân, Thừa Phương cũng là vì đại cục, ngươi xem không phải giờ mọi chuyện đều ổn sao? Chờ chúng ta trở về chính là một bầu trời mới, triều đình cũng không chướng khí mù mịt như trước nữa.”
 
Lão phu nhân thở phào một hơi, may mà sự thành bằng không mấy nhà bọn họ sợ là bị tru di cửu tộc, bà nghĩ mà sợ, buồn bực nói: “”Chờ ta về kinh thành, không giáo huấn Thừa Phương không được.”
 
“Phải phải, nên nói thì vẫn phải nói.” Lục Thái Phu nhân nhìn Lục Sách và Tô Nguyên: “Sách nhi còn có chuyện quan trọng, các con dùng bữa sáng xong rồi lên đường luôn đi.”
 
Lục Sách cười đồng ý.
 
Lão phu nhân nhìn Tô Nguyên: “Nguyên Nguyên, gan con cũng không nhỏ đấy.”
 
“Tổ mẫu, là con dặn Nguyên Nguyên giấu diếm ngài, muốn trách thì trách con đi, việc này quá quan trọng nên con không dám mạo hiểm.” Lục Sách vội vàng nói thay cho thê tử.
 
Thấy hắn che chở Tô Nguyên như vậy, lão phu nhân cười, cũng không trách mắng gì: “Chỗ mẫu thân con lát nữa ta sẽ nói, sợ là cũng phải kinh sợ một trận đây.”

 
Tô Nguyên cám ơn tổ mẫu.
 
Hai người dùng bữa xong liền ngồi xe ngựa hồi kinh.
 
Lục Sách không cưỡi được ngựa nên cũng ngồi trong xe, tựa cả người vào Tô Nguyên như không có xương sống.
 
Tô Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Cho huynh càn rỡ, ta đã sớm bảo huynh nghỉ ngơi đi rồi.”
 
“Ta sai rồi.” Lục Sách nói: “Hẳn là nên làm mấy lần để nàng cũng không còn sức nói ta.”
 
Tô Nguyên đỏ mặt, người này càng ngày càng càn rỡ, lời gì cũng dám nói nhưng nàng cũng không dám nghe.
 
Lục Sách cười lên, ôm nàng nói khẽ bên tai: “Ta về sẽ nghỉ ngơi, nàng đừng lo lắng, mấy hôm là tốt rồi.”
 
Tô Nguyên liếc xéo hắn một cái: “Không cho phép động vào ta, bằng không ta sẽ về nhà mẹ đẻ ở.”
 
“… Được.” Lục Sách đồng ý, cái này không đồng ý không được, nếu không đến đêm cả người cũng không có mà ôm.
 
Thấy hắn nghe lời Tô Nguyên mới yên tâm.
 
Xe ngựa một đường đi đến cửa cung.
 
Biết Lục Sách bị thương nên Kỳ Huy sai tiểu hoàng môn đến truyền lời, cho phép hắn ngồi xe ngựa tới thẳng điện Văn Đức, Tô Nguyên là nữ quyến không tiện vào cung nên quay đầu hồi phủ, Lục Sách ngồi xe ngựa tới cửa đại điện mới dừng lại, vào điện bái kiến.
 
Kỳ Huy nhìn sắc mặt hắn rất kém mới trêu ghẹo: “Hôm qua Vũ Tướng quân nói ngươi tới Tấn huyện?”
 
“Còn xin Hoàng thượng thứ tội.” Lục Sách đỏ mặt.
 
Kỳ Huy cười nói: “Không sao, hôm qua ngươi giết Tào Quốc công có công, đi gặp kiều thê một lần không có gì đáng trách, may mà về kịp…” Nói rồi hắn ta đứng dậy: “Cùng Trẫm tới Kim Loan điện, gặp bọn họ một lần.”
 
Đây là lần đầu tiên hắn ta chính thức tiếp kiến bách quan.
 
“Vâng, vi thần tuân mệnh.”
 
Hai người sóng vai mà ra.
 
Qua cuộc chiến đêm qua, văn võ bá quan đã biết bây giờ ai mới là người quân lâm thiên hạ, cho nên vừa thấy Kỳ Huy đã quỳ bái hô vạn tuế vạn vạn tuế. Có vài người trong lòng có quỷ đã sớm mướt mồ hôi, toàn thân phát run, Kỳ Huy ngồi trên long ỷ quét qua bọn họ một lượt rồi lệnh Thường Bỉnh tuyên đọc thánh chỉ.
 
“Anh quốc công Trương Thành Lan, Phiêu kỵ Tướng quân trung nghĩa đền nợ nước, Trẫm rất đau đớn tưởng niệm, đặc biệt truy phong Trương Thành Lan là Khánh Vương, Lục Cẩm Lân là Trung Quốc công… Mặt khác, con trai của Lục Cẩm Lân – Lục Sách, trung chính tài năng, giữ trọn tiết nghĩa, dẹp an xã tắc, Trẫm vô cùng tán thưởng, phong làm Cảnh Xuyên hầu, thưởng hoàng kim ngàn lượng, phong Tam Thiên hộ, khâm thử!”
 
Đám người xôn xao.
 
Thật không ngờ tới Lục Cẩm Lân đã bị khám nhà diệt tộc lại còn có con trai, còn là thứ tử của Uy Viễn Hầu Lục Hoán Dương, Lục Sách!
 
Vậy Lục Hoán Dương là bị đội nón xanh hay là…
 
Mọi người đều có trăm ngàn suy nghĩ nhưng đều không dám ý kiến gì, từ nay về sau ai dám tỏ thái độ với Lục Sách, hôm nay việc đầu tiên Hoàng thượng làm là chính danh cho Lục Sách, có thể thấy được địa vị của hắn trong lòng Hoàng đế, đám người cùng nhau cao giọng chúc mừng, nhất thời vang vọng Kim Loan điện.
 
Tô Nguyên còn đang ở nhà lo lắng cho Lục Sách, sợ hắn vào cung lại bị phái đi làm việc, vết thương càng nặng thêm, kết quả là thấy Thải Vi kích động chạy vào, hét lớn: “Phu nhân, thiếu gia được phong Hầu! Hoàng thượng vừa mới cho người tuyên đọc thánh chỉ trêu triều, phu nhân, bây giờ ngài là Hầu gia phu nhân!”
 
Tô Nguyên bối rối, sớm như vậy sao, sớm hơn kiếp trước hẳn ba năm.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.