Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 103:
Chương 103
Trước đó lão thái thái có một khu vườn ở Tấn huyện để trồng hoa quả và rau củ, bà ấy rất thích, sau này tới kinh thành vì quan tâm chung thân đại sự của Nguyễn Trực nên không có tâm tình trồng trọt, giờ Nguyễn Trực đã thành thân, bà ấy lại quay về nghề cũ, dọn một mảnh đất làm vườn, không chỉ trồng rau còn nuôi tầm mười con gà.
Hàng sáng con gà trống đều gáy rất đúng giờ, Nguyễn Trực cũng dậy dùng đồ ăn sáng mới tới nha thự, nhưng bây giờ y gần như không dậy nổi, mở mắt thấy Ân Lạc ngủ say bên cạnh, nữ nhân thơm ngát, mặt mày hồn nhiên, cảm giác như bị tra tấn lại cũng như được hưởng thụ, nghĩ bụng nằm thêm một lát cũng được.
Nam nhân nằm ì trên giường nhìn nàng chằm chằm.
Hàng mi của Ân Lạc rung rung, mặt hơi nóng.
Từ khi gả tới hai người luôn ngủ cùng nhau, tuy là một cuộc giao dịch nhưng cô nam quả nữ khó mà không có chút tạp niệm nào, huống chi Nguyễn Trực còn luôn bộc trực như vậy, nàng cũng không tiện giả vờ ngủ, mở mắt nói: “Gà đã gáy bao lâu rồi mà ngươi vẫn không chịu dậy à, không sợ muộn hay sao.”
Nàng lên tiếng làm Nguyễn Trực không tiện nằm thêm, bèn ngồi dậy mặc y phục.
Mặt trời còn chưa lên nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nửa thân trên tinh tráng của nam nhân, Ân Lạc nhịn không được thầm mắng một câu, người này đêm nào cũng cởi chỉ còn quần trong, một hoàng hoa khuê nữ như mình cũng không biết nên nhìn vào đâu. Nhưng hết lần này tới lần khác Nguyễn Trực nói mình thích ngủ như thế, nếu không sẽ mất ngủ, thì nàng còn có thể làm sao.
Ân Lạc đành quay người đi.
Mặc được một nửa Nguyễn Trực nói: “Nữ quyến Tô gia Lục gia đều đã tới Tấn huyện, sáng nay mẫu thân cũng sẽ qua đó.”
Ân Lạc biết được chuyện này thì thấy lạ: “Lão nhân gia ngài chịu đi sao?”
“Đương nhiên không chịu, nhưng ta tìm được một cớ, làm mẹ rất vui vẻ mà đi.”
Ân Lạc hết sức tò mò.
Bởi vì lão thái thái đặc biệt thích nàng ấy, một ngày ba bữa đều muốn tự tay nấu cơm cho nàng ấy ăn, hận không thể để nàng ấy mười ngón tay không dính nước, muốn hỗ trợ lão thái thái còn không nỡ, hơn nữa còn ngày ngày ngóng trông hai người có thể sinh con, đáng lẽ ra sẽ không muốn đi: “Ngươi lấy cớ gì?”
“Ta nói dạo này nhàn rỗi, mấy hôm nữa sẽ dẫn nàng đi du ngoạn không về nhà, bảo mẹ tới Tấn huyện cùng Trân nhi. Chờ chúng ta trở về có khi đã có con, đến lúc đó mẹ có muốn đi cũng không đi được…”
Ân Lạc bị y nói đến đỏ bừng mặt, muốn xẵng giọng một câu nhưng ánh mắt nam nhân nhìn nàng có quá nhiều tình cảm, giống như một tấm lưới trùm lên nàng, làm tim nảy lệch một nhịp, cuối cùng chỉ đành quay đầu sang chỗ khác.
Nguyễn Trực nhếch miệng, vén chăn xuống giường.
Nghĩ đến chuyện lão thái thái muốn đi Tấn huyện là Ân Lạc lại không ngủ được, nói với Nguyễn Trực: “Ngươi mặc xong rồi thì ra ngoài đi.”
Nguyễn Trực biết nàng thẹn thùng không chịu nhìn mình mặc y phục nên kéo cửa đi ra ngoài.
Chốc lát sau Ân Lạc liền ra, mặc một bộ y phục xanh nhạt thêu hoa lê, vấn tóc cài hai cây trâm vàng, kiều mị diễm lệ như một đóa thược dược đương nở rộ, Nguyễn Trực nhìn không dời mắt.
Ân Lạc cúi đầu xuống: “Đi thôi, mẫu thân đang chờ ngươi dùng cơm đấy.”
Nguyễn Trực cười khẽ.
Giờ Ân Lạc mới nhận ra chưa gặp lão thái thái mình đã quen miệng gọi mẫu thân, đỏ mặt trách mắng: “Cười cái gì, chỉ là xưng hô thôi.”
“Cũng chỉ là xưng hô, vậy nàng cũng gọi một tiếng tướng công ta nghe nào.” Nguyễn Trực nhíu mày, kéo lấy tay nàng: “Ta đã gọi nàng là nương tử bao lần rồi, chắc chắn mẫu thân cũng suy nghĩ tại sao nàng không gọi tướng công, nàng thất trách quá.”
Ân Lạc không gọi được: “Không bao lâu nữa sẽ đi, gọi làm gì?” Giả sử thành công thì cũng chỉ cần đợi mấy hôm nữa, nghĩ đến chuyện này nàng ấy lại nổi nóng, rõ ràng có thể giải quyết Tào Quốc công từ sớm nhưng Nguyễn Trực lại nói là nửa năm, nếu y nói sớm thì chuyện kết hôn này cũng không cần, vẽ vời thêm chuyện, nhịn không được lườm y một cái: “Ngươi vẫn nên sớm nghĩ cớ đi, đừng để đến lúc ta đi rồi ngươi không tiện bàn giao với lão thái thái.”
Nguyễn Trực như bị giội một chậu nước lạnh làm sắc mặt y cũng lạnh theo, tự nhủ mình phải bình tĩnh: “Nàng luôn nói muốn đi, dù ta có đồng ý thì rốt cuộc nàng định đi đâu?”
Ân Lạc bị hỏi khó mới giật mình. Đúng vậy, mình nên đi đâu, nhà đã không còn, lúc trước ở nhờ nhà cô mẫu đủ thứ không tiện, sau đó nàng đã để lại thư rời đi lưu lạc thiên nhai, cũng không thể lại quay về chỗ cô mẫu… mình có thể đi đâu được?
“Không bằng ở lại kinh thành đi, xem nơi này là nhà.” Nguyễn Trực nhìn nàng ấy chăm chú: “Chỉ cần nàng bằng lòng, có thể mãi mãi ở lại đi.”
Nhịp tim Ân Lạc bỗng nhiên tăng tốc, dù bình thường nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng không biết nên nói gì. Nhà là thứ nàng ấy luôn khát vọng, từ khi mất đi song thân, nàng chỉ trầm mê vào báo thù, nhưng mỗi khi vào đêm yên tĩnh, cũng muốn có một ngôi nhà, mặc bên ngoài gió táp mưa sa, trong nhà luôn luôn ấm áp.
Ánh mắt nàng dâng lên chút sương mù rồi lại biến mất, Nguyễn Trực thấy vậy, đưa tay chỉnh lại trâm cho nàng: “Có nha hoàn lại không cần, tự cài cũng lệch.”
Khẩu khí thật giống trượng phu, Ân Lạc cắn cắn môi: “Không cần ngươi quan tâm.”
Nàng ấy bước nhanh đi ra ngoài.
Nguyễn Trực cười một tiếng, đi theo sau.
Thấy con dâu cũng đã dậy, lão thái thái vội vàng gọi nha hoàn: “Mau, mau lấy thêm một bát cháo đậu đỏ.” Vừa nói vừa bước lại kéo tay Ân Lạc: “A Trực phải tới nha thự nên mới dậy sớm, sao con không ngủ thêm một lát?”
“Con đã tỉnh nên cũng dậy luôn ạ.”
Lão thái thái ôi chao một tiếng: “Có phải con gà kia đánh thức con không? Càng ngày càng gáy vang, xem ra phải làm thịt nó thôi.”
“Không phải do gà.” Ân Lạc biết lão thái thái rất thích con gà trống này, sao có thể để bà ấy giết thú cưng của mình được, vội vàng nói: “Ngài nuôi ở tận sau nhà chúng ta nào nghe thấy, là hôm nay ngủ không sâu, Nguyễn đại ca tỉnh con cũng tỉnh.”
“Thật sao?” Lão thái thái liếc xéo Nguyễn Trực: “A Trực, lần sau nhẹ nhàng chút, đừng làm Lạc nhi tỉnh.”
Nguyễn Trực cười khổ, mẹ mình có con dâu bèn không cần con trai.
Lão thái thái lại gắp thức ăn cho Ân Lạc, vô cùng săn sóc.
Ân Lạc thấy hơi khó chịu, lão thái thái đối xử với nàng ấy quá tốt, nếu đi thật thì người đầu tiên nàng ấy không bỏ được là lão thái thái, nhưng nàng ấy với Nguyễn Trực không phải vợ chồng thật, sẽ có ngày phải rời đi, nàng ấy khẽ thở dài, nắm chặt tay lão thái thái: “Con nghe Nguyễn đại ca nói hôm nay ngài sẽ tới Tấn huyện?”
“Đúng vậy, ta chuẩn bị đi đây.” Lão thái thái tươi cười: “A Trực nói muốn dẫn con ra ngoài chơi, chơi tận hứng chút, đừng nghĩ đến ta. Ta tới Tấn huyện cùng Trân nhi, cũng rất náo nhiệt. Đến lúc về ta sẽ làm món ngon cho con. Đúng rồi, sáng ta dặn phòng bếp hầm canh gà, các con nhớ ăn xong rồi hẵng đi. A Trực, chăm sóc Lạc nhi cẩn thận, đừng bắt nạt nó.” Lại nói nhỏ với Ân Lạc: “Tính tình A Trực không tốt nhưng ta nhận ra nó rất thích con, lúc con tức giận nó cũng không dám nói câu nào. Mấy hôm tới con chăm sóc nó nhé, người lớn vậy rồi nhưng nhiều khi không khác gì trẻ con, con cố gắng bao dung nó chút.”
Ân Lạc ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trực, nam nhân mặc áo bào màu xanh lục, khí vũ hiên ngang, mặt như quan ngọc lại còn giết người như ngóe, nào giống trẻ con đâu, nàng ấy hé miệng cười một tiếng: “Vâng ạ, mẫu thân, ngài cứ yên tâm đi đi.”
Dùng cơm xong nàng ấy đưa lão thái thái lên xe ngựa.
Nam nhân chuẩn bị tới nha thự lại bị Ân Lạc giữ lại, hỏi nhỏ: “Ngươi thật sự bố trí xong hết rồi sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy ta làm gì?” Ân Lạc hỏi.
“Nàng không cần làm gì cả, chuyện ta hứa với nàng thì nhất định sẽ để nàng được như ý, vũng nước đục này nàng không cần lội vào.”
Ngụ ý là sẽ chỉ để nàng giết Tào Quốc công, Ân Lạc nhíu mày: “Đại sự như thế, thêm một người nhiều một phần lực, ngươi xem thường ta đúng không? Ta há lại là kẻ tham sống sợ chết? Tuy ta một lòng muốn báo thù nhưng nếu Hoàng thượng đúng là minh quân như ngươi nói, có thể giúp bách tính an cư lạc nghiệp, giúp Đại Lương phồn vinh hưng thịnh thì ta bằng lòng giúp một tay.”
Nguyễn Trực nhìn nàng ấy: “Hôm đó sẽ rất hỗn loạn, ta chỉ sợ ta không để ý tới nàng được.”
“Ta không cần ai chăm sóc.” Ân Lạc hừ lạnh một tiếng: “Luận võ công chưa chắc ta đã không bằng ngươi.”
“Thật sao?” Nguyễn Trực cười rộ lên: “Không biết ai bị ta trói vào ghế.”
“Đó là do ta sơ sẩy.” Ân Lạc nhướn mày: “Bằng không ngươi thử lại một lần đi?”
“Được rồi, ta không cãi nhau với nàng.” Nguyễn Trực nghiêm mặt nói: “Nàng không phải thuộc hạ của ta, ta sẽ không phái nàng làm bất cứ thứ gì, còn chuyện ta đã hứa ta cũng sẽ thực hiện, chỉ thế thôi.”
Lúc này bệnh cố chấp của nam nhân lại bộc lộ ra, y đã không muốn thì nàng ấy cũng không thể miễn cưỡng, Ân Lạc lại không phải thê tử chân chính của y, bằng không nũng nịu một chút có lẽ Nguyễn Trực sẽ nghe theo. Ân Lạc nổi nóng: “Ngươi sợ ta bị thương hay sao, ta đã sớm nói…”
“Phải, ta sợ nàng bị thương.” Nguyễn Trực nhìn thẳng vào nàng ấy: “Nàng chỉ cần bị một vết thương nhỏ xíu cũng không khác gì ngực ta bị đâm một đao, nên nàng đừng đi, mệnh của Tào Quốc công ta sẽ đích thân đưa tới tay nàng.” Nói xong quay người rời đi.
Ân Lạc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng y, một lúc sau dậm chân một cái xoay người về phòng, ngồi bên giường một lát rồi huýt sáo một tiếng, Tiểu Điêu đang ngủ trên tủ quần áo nhảy xuống bờ vai nàng ấy.
“Vất vả ngươi rồi.” Ân Lạc xoa đầu nó.
Tiểu Điêu kêu chít chít vài tiếng rồi vọt ra ngoài.
……
Khi vệt sáng cuối cùng ở chân trời biến mất, màn đêm buông xuống.
Ngô Thái hậu ngồi trước thư án, thật sự là không có khẩu vị, không biết vì sao hôm nay bà ta rất bất an, từ lúc mơ thấy ác mộng đêm qua bà ta không chợp mắt được chút nào. Loại cảm giác này đã vài chục năm không có, đã vài chục năm.
Lúc tiên đế băng hà bà ta cũng từng có cảm giác không lành này, về sau quả nhiên nghiệm chứng, Anh quốc công dẫn binh xông vào hoàng cung muốn giết bà ta, nếu không phải Tào Quốc công phát giác cứu giá thì sợ là bà ta đã không còn mệnh. Nghĩ đến đệ đệ bà ta lại thở dài, chung quy cũng là đệ đệ ruột thịt, người thân duy nhất còn lại, giờ đã giao Hổ Phù có lẽ mình cũng nên nói chuyện tử tế với nó một lần, sớm bỏ những suy nghĩ kia đi, đừng để người tỷ tỷ này khó xử.
“Thường Bỉnh.” Ngô Thái hậu thả thìa bạc trong tay xuống: “Ngày mai ngươi mời Tào Quốc công vào cung một chuyến đi.”
“Vâng.” Thường Bỉnh cúi người thưa, lén liếc Ngô Thái hậu.
Nữ nhân đã năm mươi mà trông như mới chỉ quá bốn mươi, mi dài mắt phượng, vẫn có thể loáng thoáng thấy vẻ diễm lệ năm nào nhưng trong lòng Thường Bỉnh vẫn có một người vượt được Ngô Thái hậu, không chỉ dung mạo, mà người đó còn dịu dàng hiền lành, bởi thế tiên đế mới cho phép ngài ấy mang thai, sinh ra Kỳ Huy. Nhưng ngài ấy mệnh khổ, cả đời nằm trong tay Ngô Thái hậu, vừa mới sinh Kỳ Huy đã mất con.
Ngô Thái hậu cướp hắn ta đi, nuôi hắn lớn, cũng cho rằng đứa con này cả đời sẽ nằm trong tay bà ta.
Chỉ tiếc…
Thường Bỉnh híp mắt, nghiêng tai lắng nghe, nghe được nơi xa đột nhiên xuất hiện tiếng chém giết. Hắn ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, đến giờ rồi.
Ngô Thái hậu cũng nghe thấy, sắc mặt bà ta biến đổi, nghiêm nghị nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, ngươi mau đi xem đi.”
Thường Bỉnh vừa ra tới cửa đã có cung nhân hoảng loạn chạy vào hét to: “Nương nương, không xong, có người tạo phản, đã đánh vào cung rồi, nương nương.”
“Ai?” Ngô Thái hậu quát lớn: “Là Tào Quốc công sao?” Bây giờ trong thiên hạ này còn ai có thể mang binh tạo phản nữa? Nhưng binh mã ngoài kinh đã được điều đi rồi, đáng lẽ ra nó không thể tạo phản được, Ngô Thái hậu tỉnh táo lại, nâng giọng: “Mạc Chỉ huy sứ đâu, gọi ngài ấy tới. Bây giờ trong tay Tào Quốc công nhiều nhất chỉ có mấy ngàn binh mã, không đủ gây sợ, bảo ngài ấy lập tức lãnh binh tiêu diệt, đưa Tào Quốc công đến gặp ta… Ta muốn xem xem có phải nó điên rồi không.”
Cung nhân quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Nương nương, hình như không phải Tào Quốc công, dẫn đầu… nô tỳ thấy hình như là Ngụy quốc công…”
“Cái gì?” Ngô Thái hậu chấn động, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Sao có thể như thế được, không phải mấy hôm trước Ngụy quốc công mới viết thư thỉnh cầu viện trợ sao, không phải ông ta đang ở Đảo Mã quan sao, nhất định là nhìn nhầm rồi. Ngụy quốc công trung thành tuyệt đối, trong lúc bà ta giám quốc, tuy không khăng khăng một mực như Thái Dung, Tào Quốc công nhưng chỉ cần bà ta hạ lệnh, Ngụy quốc công chưa từng không nghe. Mà mười mấy năm trước, Anh quốc công mưu phản, Ngụy quốc công đến muộn còn chắn cho bà ta một mũi tên nên những năm nay dù Tào Quốc công nói xấu Ngụy quốc công thế nào bà ta cũng không thèm nghe, sao Ngụy quốc công có thể phản chiến được.
“Thật sự là Ngụy quốc công sao?” Ngô Thái hậu không thể tin được: “Ngươi có nhìn nhầm không?”
“Nương nương, rất nhiều người đều thấy, nương nương, ngài mau mau đào tẩu đi, Ngụy quốc công dẫn theo mấy vạn binh mã đánh vào cung, sợ là Cấm quân và Cẩm Y Vệ không ngăn nổi, dù binh mã ngoài thành có thể chạy đến sợ cũng đã muộn.”
Không, chỉ sợ là không tới được, mặt Ngô Thái hậu trắng bệch, thì ra bức thư kia chỉ là kế điệu hổ ly sơn. Trần Hiền mang hết binh mã của Tào Quốc công đi, Ngụy quốc công nhân đó đánh vào kinh thành, nói là mấy vạn, sợ là đang đánh với binh mã ngoài thành.
Lúc này Mạc Chỉ huy sứ vọt vào, hét to: “Nương nương, binh mã của Ngụy quốc công đông đảo, sợ khó mà ngăn cản, nương nương, thỉnh ngài cho phép thần hộ giá nương nương rời đi.”
Rời đi? Đi đâu đây, mười lăm tuổi bà ta vào cung, mấy chục năm sau đều sống trong này, muốn bà ta đi đâu đây, sao có thể quen được? Ngô Thái hậu chậm rãi ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Ta không cần các ngươi hộ giá, Mạc Chỉ huy sứ, ngươi lập tức tới bên cạnh Hoàng thượng, hộ Hoàng thượng… chu toàn.”
Mạc Chỉ huy sứ sững sờ.
Chẳng lẽ nương nương điên rồi sao, Ngụy quốc công dám xông vào Hoàng cung đối phó Thái hậu tất nhiên không phải do Tào Quốc công hạ lệnh, trong thiên hạ này còn ai có thể khiến ông ta nghe lệnh nữa, chỉ có Hoàng thượng, lúc này Thái hậu còn muốn mình đi che chở Hoàng thượng ư?
“Nương nương…” Nói đến đây hắn ta đột nhiên hiểu ra, Ngô Thái hậu muốn hắn ta dẫn tất cả binh mã vây công Kỳ Huy!
Chiêu này đưa vào chỗ chết mà hồi sinh, chỉ cần nắm được Kỳ Huy trong tay thì Ngụy quốc công cũng không dám làm loạn, Mạc Chỉ huy sứ lĩnh mệnh rời đi.
Bên ngoài tiếng chém giết không ngớt, Tào Quốc công kinh hồn táng đảm, lão ta vốn cũng muốn bố trí binh mã chọn ngày lành đánh vào hoàng cung, thay thế tỷ tỷ của mình nhưng không ngờ mình còn chưa động thủ, Ngụy quốc công đã đi trước một bước. Xưa nay Ngụy quốc công cùng mình không hợp, giả sử chuyện thành thì Ngô gia bọn họ chắc chắn chết không toàn thây, Tào Quốc công không thể đợi thêm nữa, cùng Ngô Tông Viêm đi tới phủ Tưởng Phục, lập tức dẫn số binh mã còn lại gia nhập trận chém giết này.
Lục Sách cầm kiếm đứng ở trước mặt Kỳ Huy, phía trước là núi thây biển máu nhuộm đỏ cả điện Văn Đức, trên mặt, trên người hắn cũng toàn là máu, phàm có người lao tới liền vung kiếm không chút do dự.
Kỳ Huy ngồi trên long ỷ, hạ giọng nói: “Nếu thật sự không ngăn được thì cũng vậy… giang sơn này của Trẫm không phải họ Kỳ cũng được.”
Lục Sách chấn động trong lòng, cổ họng như nghẹn lại: “Hoàng thượng, vi thần sẽ cùng ngài đi tới cuối cùng. Hẳn Ngụy quốc công sắp tới rồi, trong cung chỉ có Cẩm Y Vệ và Cấm quân, xưa nay không hợp nhau, chỉ là một đám ô hợp, đợi thêm một chút…”
“Sợ gì?” Bên ngoài truyền đến một giọng hào sảng, Nguyễn Trực một thân đẫm máu đi tới, thi lễ: “Mạc Chỉ huy sứ đã bị vi thần giết, Hoàng thượng không cần phải lo lắng, binh mã của Ngụy quốc công đã đến cửa đại điện.”
Thứ y học là công phu giết người, dù võ công của Mạc Chỉ huy sứ không tệ nhưng cũng không chống đỡ được chiêu chiêu đoạt mệnh của y, sát thủ dưới tay y cũng toàn kẻ lãnh huyết vô tình, bây giờ dẫn vài trăm người tới chẳng khác gì Diêm La giết ra một con đường máu.
Kỳ Huy nhẹ nhàng thở phào một hơi, cười nói: “Vất vả Nguyễn đại nhân.”
Quả nhiên Ngụy quốc công đánh đâu thắng đó, lúc này vọt tới điện Văn Đức, bước nhanh vào điện quỳ xuống trước mặt Kỳ Huy, nước mắt tuôn đầy mặt: “Vi thần may mắn không làm nhục mệnh, vi thần tham kiến Hoàng thượng!”
Năm đó ba người được Tiên đế phân phó thề phải bảo vệ giang sơn Kỳ gia, đã hẹn trước ngày khởi sự nhưng trước khi xuất phát Ngụy Quốc công lại nhận được tin Tào Quốc công đã biết được việc này, đang đợi bắt ve nên Ngụy quốc công lui bước, binh mã hai bên chênh nhau quá lớn, nếu không dựa vào yếu tố bất ngờ thì chắc chắn sẽ thua. Quả nhiên Anh quốc công và Lục Cẩm Lân chết trong trận cung biến kia, còn ông ấy ủy khúc cầu toàn, diễn kịch trước mặt Ngô Thái hậu, được bà ta tín nhiệm nên giữ được mạng nhưng bao năm nay luôn sống trong áy náy.
Đến một ngày, Kỳ Huy tới gặp mặt Ngụy quốc công mới có cơ hội lấy công chuộc tội, rốt cuộc sau này cũng còn mặt mũi đi gặp hai vị hảo hữu dưới suối vàng.
“Quốc công gia a.” Kỳ Huy nói: “Ngài cứu viện Trẫm, lập được đại công nhưng chiến hỏa ngoài thành còn cần ngài xử lý.”
Lục Sách nghe vậy nói: “Hoàng thượng, vi thần thỉnh cầu đi tróc nã Tào Quốc công.”
“Vi thần cũng đi.” Nguyễn Trực gần như lên tiếng cùng lúc.
Kỳ Huy nhìn hai người một lát, thản nhiên nói: “Tìm được Tào Quốc công, giết không tha.”
Gãi đúng chỗ ngứa, Lục Sách và Nguyễn Trực lĩnh mệnh đi ngay.
Kỳ Huy chậm rãi đứng lên.
Hắn ta ngồi lâu, chân cũng hơi tê dại, người lảo đảo suýt thì ngã xuống đất, Trường Xuân vội vàng chạy lại đỡ nói nhỏ: “Hoàng thượng muốn đi đâu ạ?”
“Đi xem Thái hậu một chút.”
Khóe miệng của hắn ta cong lên đầy trào phúng.
Rốt cuộc hắn ta có thể dùng con người thật của mình gặp Ngô Thái hậu rồi.