Tử khí đông lai

Chương 102


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 102:


Chương 102
 
Lục Sách rất rõ Lục Vanh đã làm gì nên Tô Nguyên nói hắn cũng có thể nghe vào, nói thế nào tương lai cũng là anh em đồng hao… dù sao với yêu thích xưa nay của Tô Nguyên thì chắc chắn nàng sẽ thúc đẩy hôn sự này, hắn có phải nhi tử của Lục Hoán Dương hay không thì vẫn phải nhận thân thích với Lục Vanh.
 
Buổi chiều hắn rảnh rỗi liền tới tìm Lục Vanh.

 
Nghe nói Lục Sách đến, tâm tình Lục Vanh hơi phức tạp, còn đang đứng lên ngồi xuống do dự mãi thì Lục Sách đã đi tới cửa.
 
“Nhị đệ.” Hắn ta ra ngoài nghênh đón.
 
“Đại ca ngồi xuống đi, tránh ảnh hưởng tới vết thương… hôm qua say rượu, gặp đại ca lại chưa kịp tiếp đãi, mong được tha thứ.” Lục Sách cười nói: “Nguyên Nguyên cũng rất quan tâm tới huynh, luôn nhắc tới đại ca, chỉ là đến giờ ta mới rảnh.”
 
Lời này làm Lục Vanh kinh ngạc, Tô Nguyên sẽ nhắc tới mình sao, chẳng lẽ là vì Tô Cẩm? Có phải lần trước tặng lễ nên bị lộ rồi không? Khó trách Tô Cẩm một mực nháy mắt bảo mình đi, Lục Vanh đỏ mặt: “Phiền đệ muội nhớ thương, thương thế của ta đã tốt bảy tám phần rồi.”
 
“Không chỉ vì vậy.” Lục Sách nói: “Còn có chuyện khác, hôm nay ta muốn nói riêng với đại ca.”
 
Trông hắn nghiêm túc, Lục Vanh liền vẫy lui hạ nhân, mời Lục Sách vào nội thất trò chuyện.
 
“Nghe nói hôm qua đại ca đi gặp phụ thân, xảy ra tranh chấp, ta muốn hỏi một chút xem có chuyện gì?” Lục Sách đi thẳng vào vấn đề.
 

“Cái này.” Lục Vanh không muốn nhìn thẳng vào hắn, nhìn đi chỗ khác, cúi đầu cầm ấm trà: “Phụ thân và đệ trở mặt thành thù, gần đây ta cảm thấy rất bất an, sợ tiếp tục như vậy nhà không thành nhà nên muốn khuyên phụ thân một chút, quay về như xưa thật tốt, dù sao cũng là huyết mạch tình thâm nào ngờ… Có lẽ do hoạn lộ không thuận thôi, đợi qua đợt này hoặc chờ lúc nào tâm tình phụ thân tốt hơn…”
 
“Đại ca, sau này huynh không cần nghĩ tới chuyện này nữa, hôm nay ta sẽ thay phụ thân giải đáp cho huynh, thật ra vì ta không phải con ruột của phụ thân, năm đó mẫu thân đã mang thai ta trước khi vào phủ làm thiếp.”
 
Lục Vanh nghe vậy trợn mắt há mồm, làm đổ hết trà ra bàn, sau khi lấy hoàn hồn liền vội vàng cầm khăn đặt trên bàn lau trà đi.
 
Tại sao lại như thế được, hắn ta kinh hãi, tim đập thình thịch nhưng lại hiểu ra, khó trách phụ thân lại đột nhiên chán ghét Lục Sách như vậy, nhất định là phát hiện ra chân tướng!
 
“Vậy đệ… đệ…” Nhất thời hắn ta cũng không biết nên đối mặt với Lục Sách như thế nào.
 
“Cha ruột ta là ai cũng không quan trọng với huynh, cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta.” Lục Sách cười một cái: “Ta biết huynh thích Nhị biểu muội, huynh cũng không cần che giấu, ta hỏi huynh, rốt cuộc huynh có muốn cưới muội ấy không?”
 
“Muốn.” Nếu Lục Sách đã thẳng thắn như thế, mình lại cứ chư che đậy đậy thì thật khó coi: “Nhưng giờ việc này có chút khó khăn, chưa cần nói đến phụ thân, nhất định mẫu thân sẽ phản đối, Tô gia, sợ là Di tổ mẫu và biểu thúc cũng sẽ không đồng ý, ta cũng đang đang nghĩ cách.”
 
“Biện pháp không khó, chỉ cần huynh bằng lòng, trước mắt liền có một cơ hội.” Lục Sách nhìn chằm chằm Lục Vanh: “Huynh cảm thấy Tào Quốc công thế nào?”
 
“Làm xằng làm bậy, bạc tình bạc ý, có thể thấy thế nào? Cả Tào Quốc công phủ đều như thế!” Lục Vanh khó nén thống hận trong lòng, dù muội muội cũng không phải người lương thiện gì, gieo gió gặt bão nhưng một nhà Tào Quốc công cũng thật ghê tởm, nhất là Ngô Tông Viêm kia, lúc thích muội muội thì ngoan ngoãn phục tùng, muội muội vừa hủy dung đã ngay lập tức bỏ mặc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện hủy dung cũng có một phần do Lục Sách, hắn ta lại thở dài, nhà bọn họ thật sự là quá nhiều nghiệt duyên.
 
Đôi khi hắn ta cũng muốn chạy trốn, tránh xa cái nhà này, tránh xa kinh thành.
 
Thế nhưng, kinh thành có Tô Cẩm.
 
Lục Vanh hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nhị đệ, đệ nói cơ hội là gì?”
 
Lục Sách không trả lời mà hỏi lại: “Trước huynh từng làm Phó Chỉ huy sứ, quen biết quan binh thủ thành không?”
 
“Cũng có.” Theo bản năng, Lục Vanh cảm thấy căng thẳng, mí mắt giật giật.
 
“Nếu để huynh mở cửa thành lúc chạng vạng, huynh có làm được không?” Lục Sách híp mắt.
 
Lục Vanh càng căng thẳng, người hơi ngả về trước, hai tay đan vào nhau: “Nhị đệ, sao đệ lại hỏi cái này… cửa thành… dù ta từng làm Phó Chỉ huy sứ thì cũng chưa từng mở cửa thành đâu.”
 
“Ta chỉ hỏi huynh có mở được không, giả sử nhất định phải mở ra.”
 
Quan binh thủ cửa thành hắn ta có biết mấy người, cũng từng uống rượu vài bữa nhưng những người khác nhiều lắm cũng chỉ sơ giao, có điều cửa thành coi giữ rất lỏng lẻo, vì cách đó không xa là Tam đại doanh, gần như không cần lo có binh mã tập kích, dù vô tâm tùy tiện dẫn theo mười mấy hộ vệ cũng có thể mở cửa thành ra. Lục Vanh suy nghĩ một lát nói: “Giả sử có trợ lực có thể kiềm chế Ngũ quân binh mã ti và Phủ đô đốc thì muốn ta mở cửa thành không khó, nhưng Nhị đệ, rốt cuộc tại sao đệ lại hỏi cái này.”
 
Sao lại nghe giống tạo phản thế, nhưng Lục Sách tạo phản làm cái gì, không đến mức là tên Hoàng đế bao cỏ kia… Sắc mặt Lục Vanh đột nhiên biến đổi, dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Sách: “Nhị đệ, không phải đệ… đệ muốn đối phó Tào Quốc công hay là…”
 
Vẫn là một điểm liền thông, Lục Sách nói nhỏ với hắn ta mấy câu.
 

Lục Vanh chấn động toàn thân, ngây ra như phỗng.
 
“Đại ca, huynh nghĩ cho kỹ đi, nếu không muốn ta cũng không miễn cưỡng.” Lục Sách đứng lên: “Nhưng dựa vào lời ta vừa nói, hẳn huynh cũng biết ai là người nắm chắc phần thắng.”
 
Thành thật với nhau một phen làm Lục Vanh cực kỳ do dự, nhưng Lục Sách làm sao mà tính được số trời? Hắn đi đi lại lại một lúc mới cắn răng nói: “Nếu như trong cung…”
 
“Hoàng thượng đã từng dặn dò, trận này chỉ cho phép thắng, không cho phép bại, thắng là bách tính thắng, nhân đạo thắng, bại cũng chỉ một mình Hoàng thượng bại.” Giọng Lục Sách vô cùng nghiêm túc: “Dù là Tào Quốc công hay Thái hậu cũng chỉ nắm giữ được Hoàng thượng, không gánh nổi thì thôi nhưng kinh thành, quốc thổ không thể bị họ nắm trong tay. Hoàng thượng muốn dùng tính mạng mình cứu bách tính trong nước lửa, trấn an tứ hải. Đại ca, huynh còn do dự sao?”
 
Cảm xúc của Lục Vanh lên xuống hồi lâu mới nói: “Nếu Hoàng thượng đã quyết tâm như thế, thì coi như tính thêm cả ta đi.”
 
….
 
Tháng ba xuân nồng, trong cung nhiều kỳ hoa dị thảo, cả vườn đều ngát hương.
 
Nhưng lúc này Ngô Thái hậu cũng không có tâm tình thưởng thức, bà ta nhận được cấp báo do Ngụy quốc công tự tay viết, vô cùng lo lắng, muốn dẹp giặc ngoài thì trước phải yên trong nước, một đống chuyện chỗ đệ đệ còn chưa giải quyết, Kim quốc đã phát binh xâm lược.
 
Ngụy quốc công phải trấn áp chiến loạn các nơi, tổn hao quá nhiều binh lực nên thỉnh cầu Thái hậu cứu viện.
 
Ngô Thái hậu đau đầu, day day mi tâm.
 
“Nương nương, Ngụy quốc công trời sinh hiếu thắng, nếu không phải bị bức đến cùng chỉ sợ cũng sẽ không… Kim quốc thật sự đã đánh chiếm được Đảo Mã quan rồi sao?” Thường Bỉnh vô cùng sợ hãi nói: “Tuy nô tài là người kinh thành, chưa từng đi xa nhưng cũng từng được nghe sự quan trọng của Đảo Mã quan, không phải trăm năm trước Ngõa Thứ cũng đánh một đường từ đó tới kinh thành, bắt Hoàng đế làm con tin sao? Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ? Nương nương, ngài nhất định phải nghĩ cách a.”
 
Ngô Thái hậu vã mồ hôi, Tiên đế để bà ta giám quốc, bà ta cũng không thể làm nô lệ vong quốc được: “Mau mau gọi Trần đại nhân tới.”
 
Trước kia bà ta sẽ thương lượng với Tào Quốc công nhưng bây giờ thà rằng tin tưởng người khác cũng không dám tin người đệ đệ này nữa, mà Thái Dung lại bị thương nằm trên giường, Ngô Thái hậu đành phải mời Binh bộ Tả thị lang Trần Hiền. Người này có thể văn có thể võ, là một lương tướng, chỉ là Tào Quốc công không thích nên ít có cơ hội lộ mặt, nhưng bây giờ Ngô Thái hậu đã không còn lựa chọn nào tốt hơn.
 
Trần Hiền lập tức vào cung bái kiến.
 
Ngô Thái hậu đưa tin cấp báo cho hắn ta: “Trần đại nhân, ngài có cao kiến gì không?”
 
Bút tích của Ngụy quốc công rồng bay phượng múa, rất có khí thế, Trần Hiền biết, hắn ta nhìn cẩn thận một lượt, thần sắc nghiêm trọng nói: “Nương nương, theo vi thần thì nên phát binh ngay lập tức.” Nói xong quỳ xuống: “Vi thần nguyện tự mình lãnh binh về Đảo Mã quan nghênh chiến quân Kim, bảo vệ nương nương, bảo vệ kinh thành bình an!”
 
Ngô Thái hậu vẫn còn do dự: “Nhưng Tam đại doanh là binh mã binh mã ở kinh thành.”
 
“Nương nương có thể chỉ cho vi thần kỵ binh, mặt khác…” Trần Hiền nói: “Phủ đô đốc cũng có thể điều chút binh mã.”
 
Ngô Thái hậu vốn là cố kỵ Tào Quốc công, những binh mã này đều dưới trướng Tào Quốc công, giờ Kim quốc động binh mạo phạm chính là cái cớ tốt nhất, nếu lão ta còn dám không giao binh quyền thì là trắng trợn muốn tạo phản, bà ta có thể xử lý bất cứ lúc nào. Ngô Thái hậu quyết định xong liền phái Cẩm Y Vệ hộ tống Trần Hiền tới Tào Quốc công phủ, nói rõ mục đích đến, bảo Tào Quốc công giao Hổ Phù ra để Trần Hiền lãnh binh về Đảo Mã quan tụ họp với Ngụy quốc công chống cự Kim quốc.
 
Tào Quốc công hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, nhưng chuyện Ngô Thái hậu muốn thu Hổ Phù về lão ta đã sớm dự liệu được, chỉ là Tưởng Phục bị thương, Phủ đô đốc như rắn mất đầu nên lão ta không dám vọng động, huống chi Cẩm Y Vệ tới rất đột ngột, người người cầm kiếm, như thể lão ta không đồng ý thì sẽ bắt ngay vào thiên lao. Tào Quốc công rơi vào đường cùng, đành phải giao Hổ Phù ra, nhìn chằm chằm Trần Hiền nói: “Kim quốc chiếm Đảo Mã quan sao ta không biết? Trần Tướng quân còn chưa dò xét thật giả đã muốn dẫn binh lên đường, đó là tối kỵ.”
 
Trần Hiền nhíu mày, chung quy Tào Quốc công cũng từng ra trận, không dễ lừa gạt như một giới nữ lưu Thái hậu nương nương, chỉ tiếc Tào Quốc công đã không còn được tín nhiệm, cũng chỉ là đồ vô dụng. Hắn ta thản nhiên nói: “Ngụy quốc công tự tay viết, có gì phải hoài nghi? Kim quốc vốn đã thèm thuồng nước ta từ lâu, thừa dịp Đại Lương chia năm xẻ bảy xuất binh là chuyện bình thường, muốn trách chỉ có thể trách những kẻ hoành hành bá đạo, có chút quyền thế liền kết bè kết cánh, ức hiếp dân chúng.”
 
Lời nói có gai làm Tào Quốc công biến sắc.
 
Trần Hiền cầm Hổ Phù đi đến cửa liền nở nụ cười, quả nhiên như Tô Thừa Phương nói, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, đã dần dần hướng về kết cục tốt đẹp như nhiều người mong muốn.
 
Hắn ta điểm binh ra khỏi thành, không để lộ chút sơ hở nào.
 
Tiếng vó ngựa lộc cộc đi qua, bụi mù cuốn lên tận trời, cuốn cả vào phòng, mê mê mang mang.
 
Tiền đồ chuyện cũ thấy không rõ, chung quy là lỡ mất năm tháng tươi đẹp.
 
Hàn Như Ngộ ngồi trong thư phòng bưng tách trà thưởng thức bức họa vừa vẽ xong, cô gái trong tranh đứng ở trong vườn thược dược, tay cầm giỏ trúc, trong rổ thả đầy hoa tươi. Nàng mặc váy màu anh đào, mặt như phù dung, nụ cười tươi đẹp át cả một vườn hoa.
 
Là nụ cười hắn chưa từng được thấy.
 
Giả sử hiện tại, hắn vào cung bẩm báo với Ngô Thái hậu thì vẫn còn kịp nhưng dù thế hắn cũng sẽ không được nhìn thấy nụ cười này của nàng, nàng chỉ cười với người kia… Hàn Như Ngộ nâng tách trà, cảm thấy trà nóng cũng không ủ ấm được nỗi rét lạnh, cô tịch trong lòng, nhưng hắn lại không nỡ phá hủy nụ cười của Tô Nguyên, dù đời này chỉ có thể nhìn thấy trong bức họa.
 
Hàn Như Ngộ nhắm mắt lại, mặc cho tiếng vó ngựa kia dần dần đi xa.
 
Năm nay Tô Cẩm mười sáu, lão phu nhân lo lắng cho hôn sự của nàng ấy nên hôm đó nhắc tới ngay trước mặt Tô Cẩm, dặn Nguyễn Trân chuẩn bị cẩn thận. 
 

Nghe sắp phải đính hôn, Tô Cẩm gấp gáp, sau khi ra khỏi phòng chính cũng không về mà đi theo Nguyễn Trân.
 
Thoạt đầu Nguyễn Trân cũng không để ý, chỉ coi như là đến thăm hai đứa bé, đến tận khi Tô Tú vỗ vào mặt Tô Cẩm một cái mà Tô Cẩm vẫn không nói gì, Nguyễn Trân mới vội vàng gọi Thiền Y bế Tô Tú đi, nói khẽ: “Trẻ con không hiểu chuyện, không nặng không nhẹ, con đừng quá dung túng, hôm nay con có tâm sự gì sao?”
 
“Mẫu thân.” Tô Cẩm thở dài: “Con… con có chuyện.”
 
So với tổ mẫu, phụ thân thì Nguyễn Trân là người dễ nói chuyện nhất, lại đứng về phía mình, là người thích hợp nhất.
 
Nguyễn Trân thấy nàng ấy trịnh trọng như vậy mới vẫy lui nô tỳ.
 
“Nói đi, có chuyện gì?”
 
“Mẫu thân, con không muốn gả cho Mạnh công tử.”
 
Nghe được câu này Nguyễn Trân thở phào một hơi, vỗ ngực một cái nói: “Thì ra là thế, ta còn tưởng có chuyện gì…” Nàng cười: “Ta đã sớm cảm thấy con không thích, đứa nhỏ này, kéo tới giờ mới nói, con yên tâm, nếu con không thích thì nhất định ta sẽ khuyên lão gia.”
 
“Nhưng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nào có phụ thân nói đính hôn nữ nhi lại không nghe.” Tô Cẩm có chút sợ Tô Thừa Phương, phụ thân nhìn như ôn hòa nhưng thật ra rất quyết đoán, mà trước kia bản thân nàng ấy còn từng làm sai và đã được lĩnh giáo: “Mẫu thân, con sợ phụ thân không đồng ý, dù sao Mạnh gia với nhà chúng ta môn đăng hộ đối, Mạnh công tử cũng rất xuất chúng, không thể bắt bẻ.”
 
“Ta biết, muốn khuyên lão gia thì nhất định phải có lý do hợp lý.” Nguyễn Trân hỏi: “Rốt cuộc con không thích Mạnh công tử ở điểm gì?”
 
“Con…” Tô Cẩm đỏ mặt: “Con… con thích người khác.”
 
Nguyễn Trân ngây ngẩn cả người, hỏi nhỏ: “Con thích ai?”
 
“Đại biểu ca.”
 
“Cái gì?” Nguyễn Trân giật nảy mình, Tô Nguyên đã gả cho Lục Sách, Tô Cẩm không thể lại gả cho Lục Vanh được, nào có chuyện hai tỷ muội gả cho hai huynh đệ? Cái này không được, nàng lắc đầu, nhất định lão gia sẽ tức giận: “Con… sao con lại thích Đại công tử chứ.”
 
Chắc là bị ma xui quỷ khiến, Tô Cẩm thầm nghĩ, bây giờ ngẫm lại Lục Vanh vẫn rất đáng ghét, trước đây còn… nhưng sau này hắn ta thay đổi, nàng ấy cũng nhìn ra được sự chân thành và si tâm, nhịn không được động lòng, không muốn tổn thương hắn ta thêm nữa.
 
“Trước hết không thể nói chuyện này cho lão gia.” Nguyễn Trân thật không dám, nhìn Tô Cẩm: “Con thật sự không muốn gả cho Mạnh công tử sao? Nếu lão gia nhất định muốn…”
 
“Vậy ta sẽ đi làm ni cô.” Tô Cẩm chân thành nói: “Đương nhiên đó là tình thế bất đắc dĩ, nếu phụ thân thật sự bức ta.”
 
“Được được, con đừng sốt ruột.” Nguyễn Trân vội nói: “Trước tiên đẩy bên Mạnh gia đã rồi nói, ta sẽ thương lượng với Nguyên Nguyên.”
 
“Tạ ơn mẫu thân.” Tô Cẩm nói lời cảm tạ: “Nhưng có lẽ Tam muội đã biết.”
 
Nữ nhi này tinh quái, Nguyễn Trân cũng không kinh ngạc, cười nói: “Thế thì càng tốt, mấy hôm nữa ta sẽ đi tìm nó.”
 
Từ khi Trần Hiền dẫn một phần binh mã đi, Tô Nguyên đếm từng ngày một, nàng vừa mừng vừa sợ, lúc nào cũng ở trong trạng thái cực đoan, đêm đó nằm ngủ đột nhiên mơ thấy ác mộng, thét lên bừng tỉnh.
 
Lục Sách ôm nàng vào lòng, đụng trán vào trán nàng, bất đắc dĩ nói: “Đây là lần thứ mấy nàng gặp ác mộng rồi?” Sờ sau lưng nàng thấy ẩm ướt, không biết ra bao nhiêu mồ hôi, hắn gọi Bảo Lục đang trực đêm: “Mau lấy nước nóng tới đây.”
 
Bảo Lục không hiểu gì.
 
Cũng lạ thật, đầu đêm yên lặng, nửa đêm lại gọi nước, gần đây Thiếu phu nhân và Thiếu gia luôn gọi vào giờ này… Bảo Lục nghĩ đến mà đỏ cả mặt, nãy ngủ hơi sâu không nghe thấy tiếng động gì cả, chỉ mơ hồ nghe thấy Thiếu phu nhân kêu một tiếng.
 
Hạ nhân mau chóng mang nước lên, Lục Sách thử nước rồi đặt nàng vào thùng tắm.
 
Tô Nguyên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nước ấm vỗ về làm nguôi bớt sự sợ hãi của nàng.
 
“Vừa rồi lại mơ thấy gì?” Lục Sách cúi người xuống thêm nước vào thùng cho nàng.
 
Đêm dài, không nên gội đầu nên Tô Nguyên vấn tóc cao lên, chỉ có vài sợi buông xuống lơ lửng trên bờ vai tuyết trắng, nhìn Tô Nguyên nhếch miệng im lặng, Lục Sách nhìn không được gạt sợi tóc kia đi rồi sờ gương mặt phiếm hồng của nàng, thở dài: “Sao không nói, còn có gì không thể nói cho ta biết? Hay lại mơ thấy ta bị giết, hoặc quan binh xông vào Lục phủ bắt nàng đi?”
 
Tô Nguyên cắn môi: “Dù sao cũng đều là những chuyện này.”
 
Hắn xoa nắn làn da mịn màng, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mấy hôm nữa nàng và tổ mẫu cùng tới Tấn huyện đi, nói là đi du xuân, thời tiết này cũng hợp.”

 
Tô Nguyên sững sờ, giương mắt nhìn hắn: “Huynh muốn đuổi ta đi sao?”
 
“Sao lại gọi là đuổi?” Lục Sách cảm thấy chữ này không dễ nghe, nhưng cũng là vì nàng: “Vốn ta cũng có ý đó rồi, nàng rời kinh thành tránh một chút, ta cũng đỡ phân tâm. Cả hai vị tổ mẫu nữa, lớn tuổi rồi không chịu được kinh hãi.”
 
“Ta không đi.” Tô Nguyên ôm lấy cổ hắn: “Có sợ ta cũng không đi.”
 
Nước thuận cánh tay nàng chảy xuống nhỏ vào cổ hắn làm ướt cả áo trong nhưng Lục Sách gần như không cảm thấy. Bàn tay ấm áp, khuôn ngực dính sát hút cả tâm hồn hắn vào, Lục Sách thở nặng dần: “Ta nghiêm túc, nàng đừng không nghe lời.”
 
“Nhưng dù có đi chỗ khác ta cũng sẽ gặp ác mộng.” Tô Nguyên nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, thầm nghĩ nhất định sẽ lo muốn chết, một ngày bằng một năm, càng ôm chặt hơn, nói nhỏ: “Ta sẽ không gây phiền cho huynh, dù sao cũng không thể đánh tới tận nhà được. Hai vị tổ mẫu có thể đi, ta sẽ không.”
 
“Không đi ta cũng đánh ngất nàng đưa đi.” Lục Sách bóp mặt nàng.
 
Tô Nguyên ai nha một tiếng: “Đau.”
 
“Biết đau sao, không đi sẽ còn đau hơn.” Lục Sách nghiêm mặt nói: “Ta cũng không nỡ nhưng nàng nhất định phải đi.”
 
Nam nhân nói rất nghiêm túc, Tô Nguyên cắn môi một cái, trong lòng biết rằng mình nên nghe hắn, nhưng nàng thật sự rất lo cho Lục Sách. Mặc dù đời trước hắn thuận lợi lên làm Hầu gia, đời này phần thắng cũng nhiều nhưng thiên ý khó dò, ai biết có biến cố gì không. Chẳng qua mình ở lại cũng có tác dụng gì chứ, đột nhiên nàng có chút hâm mộ Ân Lạc, nếu mình cũng có võ công thì có thể kề vai chiến đấu với Lục Sách mà không phải phải tới một nơi khác, yên lặng cầu nguyện.
 
Trong lòng nàng rất khó chịu, ôm cổ Lục Sách thật chặt.
 
“Ta đã tiết lộ bao nhiêu cơ mật với nàng rồi nàng còn không tin ta sao?” Lục Sách vuốt ve lưng nàng: “Đừng sợ, ta sẽ ở kinh thành chờ nàng.”
 
Nàng hít mũi một cái, buông tay ra, đối mặt với hắn: “Mau hôn ta.”
 
Lục Sách cười, cúi đầu hôn nàng.
 
Hai người triền miên hồi lâu, Tô Nguyên nói: “Chỗ tổ mẫu có phụ thân thuyết phục, di tổ mẫu… có phải nên nói cho Nhị thúc không?”
 
“Nhị thúc đã sớm biết, nàng không nghĩ xem trước kia ta tới Đồng Châu như thế nào à, chính Nhị thúc đã mời Vũ tiên sinh dạy ta võ công, bọn họ là hảo hữu chí giao.”
 
Tô Nguyên kinh ngạc: “Thế mà ta không nghĩ ra, khó trách hôm giao thừa Nhị thúc lại nói Vũ tiên sinh đánh thắng trận.”
 
“Giờ yên tâm hơn chưa?”
 
“Ừm.” Tô Nguyên tắm xong nhét khăn cho Lục Sách: “Huynh lau cho ta.”
 
“… Ta lau?” Lục Sách nhướn mày, trước kia hắn muốn tắm rửa cho nàng nàng đều không chịu, giờ lại hào phóng như vậy, hắn cầm lấy khăn lau lần lượt từ trên xuống, mặt ngày càng đỏ, miệng ngày càng khô, rốt cuộc là không xoa nổi nữa, quăng cái khăn đi bế Tô Nguyên lên, khàn khàn nói: “Nàng cố ý đúng không? Đã muộn thế này rồi, không sợ mai không dậy được sao?”
 
“Không sợ.” Nàng quấn lên người hắn như dây leo, cắn lấy vành tai nói thầm: “Ta muốn cùng huynh… như thế này tới hừng đông.”
 
Lục Sách bị nàng đốt lửa, không chờ kịp về giường ngủ, đỡ nàng tựa vào tường, một lần lại một lần xâm nhập.
 
Gần như là cứ thế tới tận sáng, sau đó Tô Nguyên  có mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó giống như mặt trời, tia sáng đầu tiên rọi vào chiếu sáng nước bắn ra từ thùng tắm.
 
Mấy hôm sau Tô Thừa Phương liền dỗ dành các nữ quyến tới Tấn huyện, tiện thể cũng lấy cớ Nguyễn Trân vốn là người ở đó. Mà Lục gia, Lục Thái Phu nhân, Hàn thị và Tô Nguyên cũng cùng đi, lão phu nhân không rõ nguyên do, nói với Lục Thái Phu nhân: “Thừa Phương thương con dâu ta, nói đã nhiều năm không về quê cũ, đương lúc xuân về hoa nở nên khuyên ta cùng đi, còn nói mời cả ngươi cùng đi.”
 
Lục Thái Phu nhân thì biết rõ, Lục Hoán Vân đã nói hết với bà ấy, bình tĩnh nói: “Không phải vậy sao, mấy bộ xương già như chúng ta còn đi được mấy hồi nữa đâu, nhân dịp còn có thể đi thì ra ngoài náo nhiệt một chút.”
 
“Cũng phải, thời gian trôi qua nhanh quá.” Lão phu nhân cảm khái.
 
Hành lý đã sớm sắp xếp xong, một đoàn người rời khỏi kinh thành.
 
Nguyễn Trân khó được vui vẻ, muốn về thắp cho phụ thân một nén nhang nhưng vẫn còn nhớ chuyện Tô Cẩm, vừa đi vừa nói chuyện với Tô Nguyên. Tô Nguyên nghe xong cười nói: “Mẹ, đợi thêm một thời gian nữa đi.”
 
Đợi thêm có được không, Nguyễn Trân nghĩ thầm, đợi nữa Lục Vanh và Lục Sách cũng vẫn là huynh đệ mà, rốt cuộc nên giải quyết như thế nào đây.
 
“Mẹ, tin con, chờ một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn, ngài chớ lo lắng.” Tô Nguyên cười.
 
Nguyễn Trân thật sự không hiểu.
 
Xe dừng ở nhị môn, mọi người lần lượt lên xe, lúc Tô Cẩm chuẩn bị lên xe thì một nha hoàn hấp tấp chạy tới nhét một món đồ vào tay nàng ấy, nói khẽ: “Thiếu gia tặng.” Đang muốn hỏi thì đã quay người rời đi.
 
Tô Cẩm cúi đầu nhìn thì phát hiện ra là một một chiếc nghiên mực Lục Thạch, khi đó Lục Vanh nghĩ trăm phương ngàn kế đưa cho mình, mình lại chỉ thấy khinh thường. Giờ vẫn là hành động ấy lại thấy ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn quanh phát hiện Lục Vanh đứng cách đó không xa, mặc một bộ y phục mùa xuân màu xanh, trông rất ổn trọng… Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nặng nề, thâm tình. Tô Cẩm đột nhiên có chút bất an, đến mức nàng ấy muốn nói mấy câu.
 
Nhưng mà Lục Vanh lại cười một cái với nàng ấy, giống như đang hỏi có thích nghiên mực này không.
 
Nàng ấy cũng cười. Hai người đối mặt một lát, Lục Vanh quay người mà đi.
 
Tô Cẩm khẽ thở dài một cái, cũng không biết mẫu thân có cách nào không.
 
Sau Tô Cẩm là Lục Tĩnh Nghiên rồi tới Tô Nguyên, kết quả Tô Nguyên cũng bị Lục Sách kéo lại: “Cưới ngựa với ta, ta đưa nàng đi.”

 
Nàng vô cùng vui vẻ.
 
Lục Tĩnh Nghiên trêu ghẹo: “Đi chơi có mấy ngày mà Nhị ca cứ phải dính người thế à.”
 
“Một ngày không gặp như cách ba thu, mấy ngày là mấy năm đấy.” Tô Cẩm cũng tham gia náo nhiệt.
 
Tô Nguyên đỏ mặt còn Lục Sách thì mắt điếc tai ngơ, bế thê tử nhà mình lên ngựa rồi kéo cương đi thong thả cạnh đội xe.
 
Sợ Tô Nguyên lộ mặt bị gió thổi, Bảo Lục đưa cho nàng một cái mũ che.
 
Lục Sách kéo cương, con ngựa liền chậm rãi chạy trên đường.
 
Yên ngựa không lớn, hai người ngồi hơi chật nhưng có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút nàng cũng cam nguyện, thậm chí nàng còn ôm lấy Lục Sách, tựa vào người hắn.
 
Cảm giác được nàng luyến tiếc mình, Lục Sách cười rất vui vẻ.
 
“Biểu ca,, chờ ta trở về huynh đường đường chính chính dạy ta cưỡi ngựa nhé, đừng dắt ngựa như lần trước nữa.” Nàng hít hít mũi ngửi mùi trên người Lục Sách, nhàn nhạt không rõ là mùi gì nhưng dù sao mấy ngày tới cũng không được ngửi.
 
“Được, khi nào hồi phủ ta sẽ dạy nàng luôn.” Lục Sách cười: “Ta sẽ chọn cho nàng một con ngựa nhỏ.”
 
“Ừm, ta muốn một con ngựa trắng.”
 
“Màu đen được không? Đỡ bẩn.”
 
Tô Nguyên bật cười: “Không, ta thích trắng.” Nàng đưa tay vỗ vỗ thắt lưng hắn: “Màu trắng rất dễ nhìn, huynh mặc đồ trắng nhìn rất đẹp.”
 
“Chỉ có màu trắng mới đẹp sao?” Lục Sách cúi đầu, mặt mày anh tuấn.
 
Tô Nguyên hôn hắn qua duy mũ.
 
Lục Sách nóng mặt, hai ngày nay nàng rất chủ động làm giờ hắn cũng hơi có phản ứng, nói nhỏ: “Thật không muốn nàng đi.”
 
“Vậy huynh phải bảo trọng, chờ ta.” Tô Nguyên ghé sát vào tai hắn nói: “Tướng công, nhất định không được bị thương.”
 
Hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên nàng gọi tướng công, nhất thời hắn ngạc nhiên đến không nói nên lời.
 
Nam nhân này cũng có lúc ngượng ngùng sao, nhìn mặt hắn đỏ ửng Tô Nguyên lại cảm thấy thú vị: “Tướng công, tướng công.”
 
“Còn thế nữa đừng trách ta giục ngựa vào rừng cây.” Lục Sách khàn khàn nói: “Hôm qua hôm kia không gọi, giờ lại gọi vui vẻ như vậy…” Không phải chủ tâm khiến hắn khổ sở sao, hắn cắn răng, mắt thấy trên quan đạo không có người liền vén mạng che mặt của nàng lên hôn.
 
Hai người liếc mắt đưa tình, bất tri bất giác đã tới Tấn huyện, đội xe còn ở phía sau, Lục Sách xuống ngựa bế nàng xuống: “Ta phải đi, nàng ở đây nhớ ăn ngon ngủ ngon. Đừng để lúc gặp lại gầy.”
 
Nghe được câu này, hốc mắt Tô Nguyên không khỏi đỏ lên: “Huynh cũng không được phép gầy.”
 
“Ừm.” Lục Sách gật gật đầu, tháo duy mũ của nàng xuống, nhìn nàng chăm chú một hồi, lấy một vật ra cắm vào búi tóc: “Hình như cũng chưa từng tặng nàng thứ gì quý giá, cây trâm này ta mới mua hôm qua.”
 
Tô Nguyên sững sờ, đưa tay sờ lên cảm thấy mát lạnh, hắn mua cho nàng một cây ngọc trâm: “Sao tự nhiên lại tặng cái này….”
 
“Nàng gả cho ta quá sớm, lễ cập kê còn chưa kịp tổ chức, đây coi như ta đền bù nàng.” Hắn cười cười: “Nàng mang thứ gì cũng xinh đẹp.”
 
Tô Nguyên bỗng nhiên muốn khóc, rút cây trâm ra: “Tại sao tự dưng lại tặng ta thứ này, ta không mang, sắp chia tay tặng đồ là điềm xấu, ta không mang.” Nàng hít vào một hơi thật sâu: “Chờ lần sau gặp mặt huynh lại cài cho ta, được không?”
 
Thấy hai mắt nàng đỏ ngầu, Lục Sách bật cười: “Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn tặng nàng một món quà thôi…”
 
“Nhưng ta nghĩ nhiều thế đấy, tóm lại ta không mang.” Nàng giữ chặt lấy tay hắn: “Thiên hạ này chỉ có một Hoàng thượng, nhưng huynh cũng chỉ có một. Huynh đồng ý với ta, quyết không thể vì Hoàng thượng mà bỏ mạng. Giờ ta chịu tới đây là vì sợ huynh phân tâm, huynh cũng phải đồng ý chuyện này, huynh không được chết, bất kể vì ai.”
 
Lục Sách chấn động trong lòng.
 
Hắn thề sống chết hiệu trung với Hoàng thượng nên đương nhiên có thể chết vì Hoàng thượng, những lời này của Tô Nguyên là đại nghịch bất đạo.
 
Nhưng mà trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, Tô Nguyên lo cho mình nên mới có thể nói mà không để ý như vậy, mình đã trở thành người rất quan trọng trong lòng nàng, đó là điều mình từng mong đợi. Lục Sách dần dần bình tĩnh lại, trên đời này cũng chỉ có một Tô Nguyên, hắn sẽ vì nàng mà giữ mạng của mình.
 
“Ta đồng ý với nàng.”
 
Mắt thấy đội xe đã tới, Lục Sách nhảy lên ngựa, nhìn thoáng qua Tô Nguyên lần cuối: “Nương tử, chúng ta gặp lại ở kinh thành.”
 
Nói rồi giục ngựa mà đi.
 
Tô Nguyên nhìn theo hắn rồi cúi đầu nhìn cây trâm, bên trên cây trâm ngọc có khắc mấy đóa hoa mai, mộc mạc thanh nhã, đây là cây trâm nàng thích nhất trên đời này, nàng thận trọng thu lại, dần dần nở một nụ cười tươi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.