Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 101:
Chương 101
Ân Lạc ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng hình mình trong gương mà hoảng hốt.
Hàn thị lấy hỉ phục ra: “Nguyễn đại nhân sắp tới rồi đấy.”
Ân Lạc giật mình, cảm thấy ám sát Tào Quốc công còn không căng thẳng thế này, nhưng rõ ràng đây là giả, không thể coi là thật được. Nàng đứng lên, cảm ơn Hàn thị: “Hôm nay may mà có ngài, nếu không ta cũng không biết phải làm sao, thật sự rất cảm ơn.”
“Muốn cảm ơn cũng nên cảm ơn lão thái thái, cái gì cũng cân nhắc cho ngài, cả Tô phu nhân nữa… ta cũng chỉ là tiện tay thôi.” Hàn thị che miệng cười một tiếng: “Hơn nữa, ngài gả cho Nguyễn đại nhân thì chúng ta chính là thân thích, không cần khách khí như vậy.”
Tiếng chiêng trống bên ngoài dần rõ ràng hơn, Hàn thị trùm khăn cho Ân Lạc, đỡ nàng ấy bước qua cửa thùy hoa.
Kiệu hoa đang đợi ở đó, Ân Lạc nghe được tiếng Nguyễn Trực: “Nhị phu nhân, hôm nay làm phiền ngài, phần ân tình này Nguyễn mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Hàn thị cười: “Khách khí, Nguyễn đại nhân.”
Nguyễn Trực xuống ngựa, gọi nha hoàn: “Mau mau đỡ phu nhân lên kiệu hoa.”
Còn chưa bái đường mà đã gọi phu nhân rồi, Hàn thị cười khẽ, Ân Lạc nghe thấy lập tức đỏ mặt, nếu không phải có khăn voan trùm đầu thì nàng đã lườm Nguyễn Trực rồi. Bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ngồi vào kiệu hoa.
Hai gã sai vặt thấy tân nương đã lên kiệu vội chạy ra ngoài đốt pháo, cả con phố tràn ngập không khí vui mừng.
Nguyễn Trực lên ngựa, gọi gã sai vặt vung tiền mừng.
Bách tính đều biết Nguyễn gia có tiền nên đã sớm vây vài vòng xung quanh, nhìn tiền mừng rơi như mưa liền nhao nhao tranh đoạt. Cứ vậy, vô số bách tính đi theo đoàn đón dâu nói lời chúc mừng, còn theo đến tận cổng Nguyễn gia. Nguyễn Trực rất vui nên lại phát thêm tiền mừng, trong đó còn có không ít nén bạc làm người bên ngoài hoan hô liên tục. Ân Lạc ngồi trong kiệu nghe được rõ ràng, thầm nghĩ cũng không phải thành thân thật, thế mà y lại nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Cỗ kiệu dừng lại, Hàn thị đỡ Ân Lạc ra, đặt một đầu lụa đỏ vào tay nàng ấy, đầu kia đương nhiên là Nguyễn Trực cầm.
Lúc này hai bên hành lang đã đầy khách khứa, Tô Nguyên và Lục Sách cũng đang đứng ở đây, thấy lão thái thái vui mừng lau nước mắt mà Tô Nguyên nửa vui nửa lo, vì nàng biết thân phận của Ân Lạc nên từ đầu tới cuối vẫn có điều nghi hoặc, nhưng hôm nay trông cậu có vẻ thật lòng, chỉ mong bọn họ người hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc.
Bên tai ồn ào tiếng khách khứa, Ân Lạc có thể cảm giác được có rất nhiều người đang nhìn mình.
Ánh dương lui đi, ánh trăng treo lên, nữ nhân mặc một thân hỉ phục đỏ rực đứng trước mặt mình, vóc người cao ráo, vòng eo tinh tế, Nguyễn Trực còn chưa uống rượu đã thấy thấm men say, bình thường nghe mẫu thân thúc cưới y thấy khá phiền nhưng giờ sắp bái đường với Ân Lạc thì lại có một loại cảm giác nói không nên lời, hưng phấn, mới mẻ, hiếu kì, xen lẫn với vui vẻ. Niềm vui này là do giải quyết được một chuyện phiền lòng hay vì cái gì khác thì sợ là chính y cũng không phân biệt được.
Nguyễn Trực nắm lụa đỏ, cùng Ân Lạc bước lên phía trước.
Lúc hai người bái đường, Ân Lạc nghe được tiếng khóc của lão thái thái và cả tiếng khuyên nhủ của Nguyễn Trân, dường như là nhắc tới Nguyễn lão gia, chắc đang nói Nguyễn lão gia trên trời có linh thiêng cũng có thể nhìn thấy. Nàng khó tránh có chút hổ thẹn. Thời gian này lão thái thái đối xử với mình như con gái ruột, thường xuyên tới thăm viếng, hỏi han ân cần, ánh mắt nhìn mình cũng đầy chờ mong, nhưng mình lại cùng Nguyễn Trực lừa gạt lão nhân gia, Ân Lạc khẽ thở dài , lúc bái cao đường đặc biệt nghiêm túc.
Nguyễn Trực thấy vậy, nhướn mày cười một tiếng.
Bái đường xong hai người được đưa vào động phòng.
Mấy người Tô Nguyên đã sớm chờ ở đó, Nguyễn Trân biết nàng và Nguyễn Trực luôn luôn không biết lớn nhỏ nên đặc biệt căn dặn nàng chú ý ngôn từ. Tô Nguyên nghĩ thầm câu này nên nói với cậu mới đúng, cậu mới là người không có quy củ, không biết thành thân xong có đỡ hơn không.
Ánh sáng của đèn lồng bên ngoài rọi vào, chiếu đỏ cả một khoảng phòng, Tô Nguyên giúp Hàn thị đỡ mợ lên giường ngồi. Tay mợ rất nhỏ, rất mềm mại nhưng trong lòng bàn tay có chút kén, giống như tay Lục Sách, là luyện võ mà thành, quả nhiên đây là nữ thích khách.
Hàn thị thấy Ân Lạc đã vào chỗ liền đưa gậy vén khăn cho Nguyễn Trực.
Sắp vén khăn cô dâu làm tim Nguyễn Trực đập nhanh hẳn, vừa rồi trông thấy Ân Lạc mặc áo cưới đã kinh diễm, cũng không biết dung nhan dưới chiếc khăn voan này còn đẹp đến mức nào. Y cầm gậy nhẹ nhàng hất một cái, khăn cô dâu rơi xuống đất.
Dưới ánh nến, gương mặt nữ nhân tươi mọng như đào chín, xinh đẹp hơn bình thường đến mấy phần, giống như bông hoa trước kia vốn chỉ nở bảy tám phần, nay đã nở rộ rực rỡ, Nguyễn Trực nhìn mà ngây người.
Nam nhân nhìn chằm chằm mình như quên đi tất cả xung quanh, Ân Lạc đã quen y lỗ mãng tùy tiện, nay thấy bộ dạng si ngốc này liền bật cười, mình mặc bộ hỉ phục đẹp đến mức làm y mất hồn thế sao.
Cả phòng cũng cười vang, khen Ân Lạc đẹp như thiên tiên, khen bọn họ châu liên bích hợp, Hàn thị lại bưng rượu hợp cẩn tới cho hai người uống.
Hai người đối rượu rồi ăn canh cây long nhãn đậu phộng xong, Tô Nguyên cười nói: “Chúc cậu mợ bên nhau đến bạc đầu, sớm sinh quý tử.”
Nguyễn Trực không cảm thấy gì nhưng Ân Lạc thì đỏ bừng mặt.
Nguyễn Trân thấy ca ca vất vả lắm mới thành thân, sợ quấy rầy hai người nên cùng các nữ quyến rời đi.
Thấy cửa đóng lại, Ân Lạc vội bỏ mũ phượng xuống, thở phào một hơi.
“Mệt lắm à?” Nguyễn Trực ngồi xuống nâng nâng thử mũ phượng, cười: “Đúng là nặng thật, vất vả ngươi.”
Ngồi gần, nam nhân tỏa nhiệt như mặt trời làm Ân Lạc hơi dịch người, Nguyễn Trực lại dịch theo: “Diễn thì diễn cho trót, ngươi xa cách như này không chừng mai mẹ ta sẽ nhận ra ngay.”
Ân Lạc cắn môi: “Giờ không có ai mà.”
Nhìn đôi môi đầy đặn lại hồng hồng như quả anh đào chín của nàng, Nguyễn Trực cố gắng đè cảm giác xúc động xuống: “Làm cho quen, hôm nay ngươi làm tốt lắm, mai đi kính trà nhất định mẹ ta sẽ cho ngươi một phần lễ gặp mặt thật dày.”
Nghe được câu này vẻ mặt Ân Lạc ảm đạm hẳn, quay sang nhìn y: ” Ta luôn cảm thấy rất có lỗi với lão thái thái.”
“Mẹ ta rất thích ngươi, hàng ngày cũng nhắc tới ngươi nhiều nhất.” Nguyễn Trực cười một cái: “Ngươi sợ cô phụ bà thì làm vợ chồng chân chính với ta đi.”
Lòng Ân Lạc loạn cào cào.
Vợ chồng chân chính?
Nàng hoàn toàn không ngờ Nguyễn Trực sẽ nói lời này, đang kinh nghi thì nghe y nói: “Ta ra ngoài mời rượu, ngươi nghỉ ngơi đi, nếu thấy đói thì sai người tới phòng bếp nói một tiếng, ta đã dặn họ chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi.”
Ân Lạc ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng cao lớn của y, không khỏi lại nghĩ tới câu nói vừa rồi.
Nguyễn Trực bỗng quay đầu lại: “Đừng sốt ruột, ta sẽ về nhanh thôi.”
“Ai sốt ruột?” Ân Lạc buồn bực.
Nam nhân lại cười to một tiếng, đầy ý trêu chọc.
Ân Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác, đợi nghe thấy tiếng đóng cửa rồi mới cởi áo cưới, trong lòng loạn như ma.
Nguyễn Trực tiêu tiền như nước, với ai cũng hào phóng nên hôm nay bằng hữu khắp thiên hạ đều đến ăn mừng, phải tới hơn trăm bàn, nếu kính lần lượt thì sợ là say tới mất mạng, dù đã uống thuốc giải rượu trước nhưng vẫn không lại được, cho dù có Tô Thừa Phương, Lục Sách giúp cản rượu nhưng vẫn bị chuốc tới sắp bất tỉnh nhân sự.
Nguyễn Trực vịn Phương Chu, lảo đảo nói: “Mang trà giải rượu cho ta…”
“Đã uống một bát rồi ạ.”
“Thật sao?” Nguyễn Trực vỗ đầu một cái: “Vậy sao ta vẫn thấy choáng thế này?”
“Sợ là phải một lúc nữa mới đỡ được.”
Nguyễn Trực ừ một tiếng, nói nhỏ bên tai Phương Chu mấy câu.
Phương Chu nhớ kỹ, đỡ y vào phòng tân hôn, mắt thấy Ân Lạc đang chải tóc nên không dám nhìn nhiều, lập tức quay đi.
Đã qua rất lâu, Ân Lạc đã ăn uống tắm rửa xong, giờ thấy Nguyễn Trực đầy mùi rượu vào phòng nàng bèn thầm oán, còn nói sẽ về sớm thế mà say thành thế này. Nàng hỏi: “Đã uống trà giải rượu chưa?”
“Rồi.” Nguyễn Trực cởi y phục ra, chả mấy mà chỉ còn lại quần trong.
Thân trên cường tráng lộ ra làm Ân Lạc đỏ bừng mặt, thấy y còn định cởi nữa, nàng ấy vội chạy lên đè tay lại: “Ngươi làm gì thế?”
“Tắm rửa.” Nguyễn Trực cười tà: “Sao thế, muốn tắm cùng ta à?”
“Ai muốn tắm với ngươi, chỉ là sao ngươi lại cởi ở đây?”
“Nhà ta, ta không cởi ở đây…” Cuối cùng Nguyễn Trực cũng coi như tỉnh ra, hiểu rằng Ân Lạc ngại ngùng không dám nhìn cơ thể mình, nhếch môi cười đi vào phòng trong: “Được, ta vào trong cởi, tránh ngại mắt ngươi.”
Y cũng không cần nước nóng, dùng nước lạnh dội vào người.
Ân Lạc nghe tiếng nước ào ào mà lòng càng loạn, ngồi trên giường hối hận đáng lẽ không nên đồng ý giao dịch này, như là đã bị kéo vào vũng bùn, sau này sợ là không dễ thoát thân. Nàng ấy nằm xuống đắp chăn, thật mong ngày giết Tào Quốc công sớm đến, như thế thì mình có thể rời đi ngay lập tức.
Nam nhân tắm xong vẫn chỉ mặc quần trong đi ra, đứng ở thành giường vén chăn lên.
Ân Lạc nép ở tận trong cùng.
Quần áo trong màu đỏ làm nổi bật tư thái yểu điệu của Ân Lạc, mắt y rơi vào hông, vào bờ mông của nàng, hô hấp dần trở nên dồn dập, nếu ngày trước ở Bạch Hà mình không nhiều chuyện thì sẽ không có ngày hôm nay, tâm thần bất định còn mong diễn giả làm thật.
Sự im lặng làm Ân Lạc hồi hộp không biết Nguyễn Trực đang làm gì, đang nhìn mình sao? Nàng còn đang nghi hoặc thì thấy nam nhân lại gần, chống hai tay ở bên người, từ từ đè ép xuống.
“Nguyễn Trực…” Nàng ấy kinh hãi.
Y che môi nàng ấy, nói nhỏ bên tai: “Đêm động phòng có tục nghe phòng, mẹ ta sốt ruột bế cháu trai, giờ đang sai nha hoàn tới nghe lén đấy, chúng ta không thể đi ngủ mà không có tiếng động gì nữa.”
Còn có tập tục này sao? Ân Lạc nhíu mày: “Ngươi lừa ta à?”
“Không tin thì nhìn ra cửa sổ xem.”
Ân Lạc nghiêng đầu sang nhìn quả nhiên thấy có bóng đen đang thập thò, nàng ấy cắn môi, hạ giọng: “Vậy phải làm sao?”
“Kêu vài tiếng để mẹ ta yên tâm.” Y nói.
“Tiếng gì?” Ân Lạc không rõ.
Nguyễn Trực thấy nàng ấy không nghe rõ, bèn ghé sát vào ôm lấy nàng ấy.
Ân Lạc a một tiếng, thét lên: “Thả ta ra.”
“Là tiếng này đấy, kêu lớn chút.” Nguyễn Trực lén cười, không nỡ buông tay ra, ôm Ân Lạc thích hơn mình tưởng tượng nhiều, cả người nàng ấy mềm mềm… kể cũng lạ, rõ ràng cùng luyện võ nhưng người mình lại rất cứng rắn, không giống nàng ấy.
Nam nhân cứ siết chặt làm nàng không thể cử động, Ân Lạc đánh cũng không đánh được, đành phải giận dữ nói: “Nguyễn Trực, ngươi thả ta ra.”
“Làm cho tốt vào.” Nguyễn Trực cắn tai nàng ấy: “Nhất định mẹ ta sẽ tin.”
Cánh môi nóng bỏng đụng vào vành tai làm đầu Ân Lạc nổ ầm một cái, nàng ấy đã sắp hai mươi tuổi nhưng chưa bao giờ thân cận với nam nhân như thế này, cả gương mặt như bị lửa đốt, run giọng nói: “Nguyễn Trực, ngươi còn như vậy thì xem ta có…”
Môi đỏ hé mở ngon miệng như một trái anh đào, vô cùng dụ hoặc, Nguyễn Trực không nghĩ được gì nữa, cúi đầu ngậm lấy.
Trong lúc nàng ấy kinh ngạc thì y đã hung hăng xâm chiếm.
Hành động này triệt để chọc giận Ân Lạc, nàng đẩy mạnh Nguyễn Trực ra, bóp lấy cổ y quát: “Ngươi muốn chết phải không?”
Nguyễn Trực nhìn thẳng vào nàng ấy: “Không muốn chết.”
“Vậy ngươi còn…” Thế mà khinh bạc mình.
“Nhất thời không khống chế được.” Nguyễn Trực nhìn thẳng vào mắt nàng ấy: “Ai bảo hôm nay ngươi đẹp như vậy…”
Tay Ân Lạc run một cái.
Y nắm lấy tay nàng: “Nếu không thì ta cho ngươi hôn lại để trả thù nhé?”
Thật sự là vô lại! Ân Lạc tức đến run người, thấy nàng ấy như vậy Nguyễn Trực cũng biết mình hơi quá, vốn hẳn nên từng bước một, ôm thì thôi, thế mà còn hôn luôn, nhưng thật sự y là không khống chế nổi. Y dịu dàng nói: “Vừa rồi là ta không đúng, ngươi nói xem làm sao bây giờ, cho ngươi đánh hai quyền nhé?” Y cầm tay nàng ấy nện vào ngực mình: “Ngươi thấy được không, nếu chưa đủ thì đá ta hai cước? Ta cam đoan không đánh trả… ngươi đừng tức giận.”
Vô cùng dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí không giống bình thường, Ân Lạc lườm y một cái: “Sau này ngươi còn thế nữa không?”
“Sẽ không.” Nguyễn Trực cười cười: “Trừ phi ngươi đồng ý.”
Còn lâu mình mới đồng ý, Ân Lạc hừ một tiếng: “Đã biết sai rồi thì ta tha thứ cho ngươi lần này, nhưng ta cho ngươi biết, Nguyễn Trực, nếu ngươi còn dám như thế nữa thì ta mặc kệ đã thành thân hay chưa, ta sẽ rời đi ngay lập tức.”
“Được.” Y đồng ý.
Ân Lạc quay người đi nằm xuống.
Nguyễn Trực nói: “Ngủ luôn à, động tĩnh còn chưa đủ lớn đâu.”
“Nguyễn Trực!” Ân Lạc nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Trực cười khẽ: “Không kêu nữa cũng được, dù sao vừa rồi động tĩnh cũng đủ lớn… nhưng có thứ không thể thiếu.”
Lời này làm Ân Lạc có chút hiếu kỳ, quay qua nhìn thì thấy Nguyễn Trực đang bôi thứ gì đó lên khăn tay trải sẵn ở giường, nàng ấy lại gần hơn để nhìn thì thấy là thứ gì đó giống máu, nhất thời liền hiểu, lại đỏ bừng mặt.
“Mẹ ta mà nhìn thấy cái này thì sẽ vui lắm.” Nguyễn Trực nhìn nàng ấy cười: “Ngươi cũng có thể thanh thản làm nương tử của ta.”
Ân Lạc giả như không nghe thấy, quay lưng đi nhắm mắt lại: “Ta ngủ đây.”
“Ngủ sớm đi, mai còn dậy kính trà.” Nguyễn Trực đặt khăn tay lên bàn trà rồi cũng nằm xuống.
Trong phòng nến đỏ sáng tỏ, chiếu sáng tâm tư hai người.
Hôn sự của Nguyễn gia rất náo nhiệt, toàn bộ kinh thành đều biết nhưng Lục Hoán Dương không hề tặng lễ, nhưng Lục Vanh tự mình sai người đưa một phần tới. Ban đêm hắn nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, nghĩ đến tương lai của mình thật sự ngồi không yên, bèn tới tìm Lục Hoán Dương.
Nhìn thấy nhi tử, ông ta không mặn không nhạt.
Bởi vì Lục Vanh khiến ông ta quá thất vọng, từ nhỏ không xuất chúng cũng không sao, sau khi lớn lên cũng không có gì tiến bộ, còn đối nghịch với ông ta, với Lục Tĩnh Anh, phế cả tay của nữ nhi đi, nếu không phải đây là đứa con trai duy nhất thì có lẽ Lục Hoán Dương đã đuổi hắn ta ra khỏi cửa rồi.
“Có chuyện gì?” Ông ta hỏi, cũng mặc kệ Lục Vanh bị thương đã đỡ chưa, hỏi cũng không hỏi.
Lục Vanh hạ giọng nói: “Phụ thân, nhi tử có mấy lời muốn khuyên ngài.”
“Ngươi khuyên ta?” Lục Hoán Dương mỉm cười.
“Đều nói gia hòa vạn sự hưng, nhi tử nghĩ không biết phụ thân có thể tha thứ cho đệ đệ không.” Lục Vanh cúi thấp đầu: “Từ nhỏ Nhị đệ đã thông minh hơn ta, được ngài yêu thích, ngài còn từng nói Nhị đệ giống ngài nhất, trông cậy vào đệ ấy làm rạng rỡ tổ tông…”
Còn chưa nói xong, Lục Hoán Dương đã cầm chung trà đập tới: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
“Phụ thân!”
“Nó không phải con trai ta, ngươi nghe rõ chưa? Nếu ngươi còn dám nói những lời này trước mặt ta nữa thì ngay cả ngươi ta cũng không nhận!” Lục Hoán Dương nghiêm nghị nói: “Ra ngoài.”
Lục Vanh tuyệt không ngờ phụ thân sẽ vô tình như thế.
Hắn ta không khỏi cười khổ, thật ra hắn không phải không biết, khi còn bé vì Lục Sách thông minh hơn, mang ra ngoài có thể nở mày nở mặt nên phụ thân cũng chỉ thích Lục Sách, chướng mắt đứa con trai trưởng này, chưa bao giờ yêu thương thật lòng. Hắn ta còn nhớ có một lần bị bệnh, phụ thân biết được không những không quan tâm còn mắng chửi hắn ta là cố ý giả bệnh để tránh luyện võ, còn sỉ vả rằng dù có thật sự khắc khổ thì cũng chẳng bằng một phần mười Lục Sách.
Cha ruột của mình lại cay nghiệt như thế.
Lục Vanh nhắm mắt lại rời đi, nghĩ đến chuyện trước kia, nghĩ đến Lục Sách, bất giác hắn đi tới gần Y Vân lâu, đụng phải Lục Sách và Tô Nguyên.
Hai người mới từ Nguyễn gia về, Lục Sách uống nhiều rượu nên say lảo đảo, nửa tựa vào người Tô Nguyên, rõ ràng có gã sai vặt còn cứ muốn nàng đỡ, ép vào người làm nàng ra đầy mồ hôi, Tô Nguyên ghét muốn chết, khó trách Lục Sách nói say rồi chưa biết sẽ làm gì, rõ là thích tra tấn mình.
Nhìn thấy Lục Vanh, Tô Nguyên sững sờ: “Đại ca?”
“A, các ngươi về rồi à.” Lục Vanh cười nhìn Lục Sách: “Nhị đệ say à?”
Đương nhiên Lục Sách không say hẳn, chỉ là muốn trêu Tô Nguyên thôi, nhìn thấy Lục Vanh bèn đứng thẳng dậy: “Đại ca, sao huynh lại ở đây?”
“Ta không sao, ra ngoài đi dạo chút.” Lục Vanh cười nói: “Đệ say rượu, sợ là muốn giải rượu, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh. Uống rượu nóng người, cẩn thận cảm đấy.”
Hắn ta cáo từ.
Lục Sách hạ giọng hỏi Trần Tân, Trần Tân liền đi hỏi những hộ vệ khác, một lát sau bẩm báo lại: “Đại thiếu gia vừa mới đi gặp lão gia, bị lão gia khiển trách.”
Lục Sách nhíu mày.
Tô Nguyên nói: “Hẳn là đại ca cũng có ý tốt, biểu ca, huynh nói chuyện với huynh ấy một chút đi.” Kiếp trước Lục Vanh bị Lục Sách giết chết, kiếp này vì Tô Cẩm, Tô Nguyên không muốn Tô Cẩm khổ sở đương nhiên cũng muốn giúp Lục Vanh một tay, hơn nữa kiếp này Lục Vanh cũng biểu hiện tốt hơn kiếp trước nhiều lắm.
Rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
Lục Sách trầm ngâm: “Mai ta đi.”
Mới vừa rồi còn dựa vào người mình như bùn nhão làm chuyện hồ đồ trong kiệu, giờ đã tỉnh táo thế này, Tô Nguyên nhận ra Lục Sách căn bản không hề say, trước đó là mượn rượu càn quấy, hừ một tiếng nói: “Ta thấy trà giải rượu cũng không cần uống đâu.”
“Thật là hiểu ta.” Lục Sách ôm lấy eo nàng, bóp bóp: “Đã dùng trà giải rượu rồi, đương nhiên không cần dùng thêm nữa.” Không đợi Tô Nguyên phản kháng đã ôm ngang nàng lên nói: “Giải rượu vẫn là nương tử hữu dụng nhất…”
Lời này bị hạ nhân cả phòng nghe thấy, Tô Nguyên nóng nảy đến hoảng, cảm thấy nhất định là Lục Sách có chút say, nói nhỏ: “Mau vào trong cho ta.”
Thấy nàng còn gấp hơn mình, Lục Sách mừng rỡ bước nhanh vào trong.
Thải Vi phân phó một đám nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhất định nơi này sẽ trở thành gió táp mưa rào.