Tử khí đông lai

Chương 100


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 100:


Chương 100
 
Trần Tân bị Thải Vi giữ chân, không thấy Tô Nguyên đâu nên rất lo lắng, tìm một hồi mới phát hiện Thiếu phu nhân ở hành lang, cảm thấy an tâm hơn nhiều. Trần Tân lườm Thải Vi một cái, lần sau sẽ không đáp lời nô tỳ này nữa, ngộ nhỡ Thiếu phu nhân xảy ra chuyện, người xui xẻo sẽ là mình.
 
Thải Vi hoàn thành nhiệm vụ, cười đi đến bên cạnh Tô Nguyên: “Lão phu nhân đã sai người xếp bàn lớn, Thiếu phu nhân mau mau đi thôi.”

 
Vậy là chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai.
 
Tô Nguyên nhanh chân quay về, thấy Tô Thiệm đã ở trong phòng, không biết đang nói gì với tổ mẫu và phụ thân mà mặt mũi đầy bất bình, nhưng được phụ thân khuyên vài câu lại như hiểu ra, liên tục gật đầu. Lúc này nếu mình đi vào thì sẽ ngắt lời các trưởng bối, Tô Nguyên đang do dự thì có người nắm lấy tay nàng, còn nắm chặt đến mức nàng cảm thấy hơi đau. Tô Nguyên thấy người đến là Lục Sách, đang muốn cười thì nhìn thấy sắc mặt nam nhân cực kỳ âm trầm, trong mắt đầy băng sương, lòng thầm kêu không ổn, cười hơi miễn cưỡng: “Biểu ca, huynh tới thật đúng lúc.”
 
“Đúng lúc sao?” Lục Sách híp mắt, trực tiếp kéo nàng đi.
 
Nam nhân đi quá nhanh Tô Nguyên không theo kịp, suýt thì rơi cả giày, sốt ruột nói: “Biểu ca, huynh làm sao… huynh đi chậm chút.”
 
Lục Sách cười lạnh, dừng lại.
 
“Ta muốn làm gì, nàng không biết sao?” Để lại Trần Tân bảo vệ Tô Nguyên vậy mà nàng lại giấu Trần Tân tự mình gặp Hàn Như Ngộ. Nam nhân giận dữ, đẩy mạnh Tô Nguyên vào tường, lạnh lùng nói: “Nàng không có gì để nói sao?”
 
Ngón tay nắm lấy cằm nàng, giống như thẩm vấn phạm nhân, Tô Nguyên hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy, chỉ là không rõ đã giấu Trần Tân sao Lục Sách vẫn biết, hẳn là có tai mắt khác ở Tô gia? Hoặc là Hàn Như Ngộ… Nàng bỗng hiểu ra, với tác phong làm việc của Lục Sách thì nhất định là hắn đã giám thị Hàn Như Ngộ. 
 

Vậy thì lần này chỉ có thể thừa nhận: “Biểu ca, huynh nói tới Hàn Như Ngộ sao? Hôm nay Hàn Như Ngộ đến cùng Nhị thúc và Nhị thẩm, nói muốn nói xin lỗi nên ta cảm thấy hắn ta có ý đồ khác…”
 
“Có ý đồ khác mà nàng còn dám đi gặp hắn ta một mình? Nàng không sợ lại giống lần trước sao?” Lục Sách không thể hiểu được hành động này của Tô Nguyên, nàng đã có gia thất, không nên gặp ngoại nam một mình, mà hắn cũng rất muốn biết hai người nói gì, người theo dõi cách quá xa nên không nghe được.
 
Tô Nguyên vắt hết óc suy nghĩ, vì không ngờ Lục Sách sẽ biết chuyện này nên còn chưa kịp bịa ra lý do.
 
Thấy sắc mặt Lục Sách càng ngày càng trầm, Tô Nguyên bỗng có ý tưởng, rũ mắt nói: “Biểu ca, thật ra ta còn giấu huynh một chuyện, hôm đó ở cửa hàng trang sức, Hàn Như Ngộ có nói nhỏ với ta một câu, nói huynh…” Đột nhiên hạ giọng: “Biểu ca, gần đây có ai không?”
 

“Không có, nói đi.” Lục Sách nghiêng tai lắng nghe.
 
“Hình như hắn ta đoán được thân thế của huynh, lúc ấy ta cũng không rõ nhưng về sau huynh nói ta mới hiểu, cho nên hôm nay hắn ta ám chỉ ta tới vườn thược dược ta mới muốn khuyên hắn ta, đừng gây khó dễ cho huynh…..” Nàng đưa tay giật giật tay áo Lục Sách: “Biểu ca, ta tránh Trần Tân vì sợ Trần Tân cản không cho ta đi gặp Hàn Như Ngộ, nhỡ đâu chọc giận hắn ta, nói với mọi người thân thế của huynh.”
 
Không ngờ Hàn Như Ngộ lại đoán được? Lục Sách nhíu mày: “Nàng không biết thương lượng với ta sao?”
 
“Ta không kịp a, còn không phải là vì huynh sao.” Giọng Tô Nguyên mềm mại: “Biểu ca, huynh đừng tức giận, Hàn Như Ngộ cũng không làm gì ta, ta nói với hắn ta là dù có vạch trần thân phận của huynh thì ta cũng chỉ làm thê tử của huynh, cùng lắm thì chúng ta cùng chết.”
 
Trong khoảnh khắc, cả bụng lửa giận của Lục Sách đều tiêu tán, hoà vào một câu nói kia của nàng, Lục Sách bị ngọt đến đáy lòng, chỉ muốn ôm lấy nàng mà hôn. Nhưng vừa rồi thực sự quá tức giận, hắn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt lạnh lùng: “Lần sau còn gặp chuyện này thì tuyệt đối không được làm thế nữa. Nàng một nữ nhân, tay không tấc sắt, vạn nhất xảy ra cái gì thì ai cứu được?”
 
“Ừm.” Tô Nguyên ngoan ngoãn gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
 
Lục Sách thở phào một hơi, thuận thế kéo Tô Nguyên vào lòng chạm nhẹ lên môi nàng.
 
“Không tức giận nữa sao?” Tô Nguyên cong mắt lên cười.
 
Tay hắn véo nhẹ vào hông nàng một cái: “Ai nói không tức giận!!”
 
Nàng vừa đau vừa ngứa, ừm một tiếng.
 
Gương mặt ửng hồng, đôi mắt trong vắt như nước hồ mùa thu, Lục Sách nhìn hoài không chán, không biết tại sao Hàn Như Ngộ lại đoán được nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chờ tháng sau… chỉ cần theo dõi chặt chẽ là được, nếu hắn ta thật sự muốn chết thì mình cũng không ngại giết người diệt khẩu.
 
Tô Nguyên nhớ ra chuyện chọn đồ vật đoán tương lai, vì vậy vội vàng kéo Lục Sách trở về: “Ta muốn xem hai đứa bắt cái gì.”
 
Chính phòng đã đứng đầy người, ai cũng nhìn Tô Thận.
 
Đây chính là con trai độc nhất của Tô gia, khó khăn lắm mới có nên nhất định không thể khiến mọi người thất vọng. Lão phu nhân cũng lo lắng trong lòng, trông theo cháu trai bò trên bàn, Tô Thận đột ngột cầm lấy một cây bút, sau đó là thỏi mực. Lòng bà như nở hoa, sau này lớn lên hẳn là có thể viết cẩm tú văn chương, tân khách cũng vội vàng chúc mừng. Đến phiên Tô Tú thì cầm lấy bàn tính, không động lấy một món nữ công nào, tất cả mọi người đều nói rằng lớn lên sẽ làm chủ mẫu, chưởng quản việc bếp núc!
 
“Hồi nhỏ nàng bắt cái gì?” Lục Sách nhìn Tô Nguyên đang rất vui vẻ, hỏi nhỏ.
 
“Trâm vàng.” Tô Nguyên có phần đắc ý: “Cả trân châu nữa, ta nói cho huynh biết, có tiên sư phán mệnh nói mệnh ta mang quý khí đấy.”

 
Lục Sách nói: “Thê bằng phu quý, tiên sư là nói trong mệnh nàng có ta.”
 
Tô Nguyên cười khúc khích, thực sự không nhịn được.
 
“Không đúng sao?” Lục Sách nhíu mày.
 
“Đúng, rất đúng.” Tô Nguyên đong đưa ống tay áo của hắn: “Phu quân, tất cả nhờ huynh.”
 
Lục Sách mỉm cười.
 
Tô Nguyên nhìn thấy Tô Thiệm nói chuyện với tổ mẫu bỗng nảy ra một ý, nàng nói với Lục Sách: “Lần trước huynh đã đồng ý với ta là không để Văn Huệ tỷ gả tới Trương gia, có thể thực hiện chưa?”
 
“Đương nhiên.” Lục Sách cũng liếc qua Tô Thiệm: “Hôm trước Trương gia lão gia phu nhân tới gặp Tô Thiệm chính là để từ hôn, trước kia vì việc Tô Minh Thành qua đời nên không thể gióng trống khua chiêng kết thân, lần này cũng chủ trương từ hôn trong hoà bình.”
 
Khó trách Tô Thiệm có vẻ không vui, nhưng tâm sự của Tô Nguyên lại được giải quyết. Nàng cười nói: “Huynh làm thế nào vậy?”
 
“Cũng đúng dịp, Thái Dung đang muốn đối phó Tào Quốc công, năm năm trước Trương lão gia vô ý đánh chết một người, lúc ấy cũng có che giấu nhưng nếu giờ lật ra mà để Thái Dung biết thì nhất định sẽ lấy Trương gia khai đao. Dù sao cũng là thông gia với Tào Quốc công, vì bảo vệ tính mạng đương nhiên sẽ đồng ý từ hôn. Dù Trương Tôn Tích có tự sát đe dọa thì cũng không quan trọng bằng mạng của lão gia tử nhà hắn. Nhưng ta thấy vị đường tổ phụ này của nàng có chút không cam tâm… Cũng không nhìn thời thế xem, giờ từ hôn mới là sáng suốt.”
 
“Chủ yếu là nhà bọn họ không có người trụ cột nên đường tổ phụ mới vậy, nhưng sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ thấy may mắn thôi.”
 
Hôm nay giải quyết được hai tâm sự làm nên tâm tình Tô Nguyên rất tốt, kéo Lục Sách đi dùng bữa.
 
Nguyễn Trân xã giao cả ngày cũng mệt mỏi, buổi tối dỗ hai đứa trẻ đi ngủ xong cũng ngủ thiếp đi, Tô Thừa Phương về cũng không phát hiện, nếu không phải nam nhân ồn ào thì nàng còn có thể ngủ thêm một lúc nữa, khi tỉnh lại nàng thấy y phục lỏng lẻo hết cả liền đỏ mặt, nhìn ra ngoài sợ chúng nha hoàn trông thấy.
 
Tô Thừa Phương ôm nàng: “Ta đã sớm bảo nha hoàn lui đi rồi.”
 
Ý tứ đã quá rõ ràng, Nguyễn Trân liền giơ tay tháo trang sức xuống.
 

“Không vội.” Tô Thừa Phương đưa cho nàng một gói đồ: “Mấy tháng trước ta bảo tú nương làm, nàng thử xem.”
 
Lại có kiểu váy mới sao, Nguyễn Trân hơi bất ngờ, y quản cả chuyện này từ bao giờ thế? Nàng nghi hoặc mở ra, ai ngờ bên trong là áo cưới đỏ chót, lắp bắp: “Sao… sao lại… là cho Cẩm nhi sao? Nhưng Cẩm Nhi còn chưa đính hôn mà, có phải hơi sớm không?”
 
“Ngốc, là làm cho nàng.” Tô Thừa Phương để tay lên bụng nàng: “Trước đó thành thân nàng mang thai, áo cưới không làm tử tế… ta muốn nhìn nàng mặc áo cưới bây giờ.”
 
Khi đó Nguyễn Trân cũng có chút tiếc nuối, cảm thấy mang bụng lớn thành hôn thật dở dở ương ương, mặc hỉ phục cũng không đẹp, không ngờ lại bị Tô Thừa Phương phát hiện. Nàng vô cùng vui vẻ cầm áo cưới đi thay, lúc ra diễm quang chiếu người, vòng eo thon gọn, dáng người mạn diệu, Tô Thừa Phương không tự chủ được đứng lên. Giả sử y gặp Nguyễn Trân sớm hơn, nàng gả cho mình có lẽ chính là bộ dáng như thế này.
 
Y xoa lên gương mặt bị áo cưới phản chiếu đến đỏ bừng, cười nói: “Quốc sắc thiên hương, cũng chỉ như thế.”
 
“Ta nào xứng với từ này.” Nguyễn Trân cúi đầu.
 
“Sao lại không xứng, nàng đẹp như vậy.” Nam nhân cúi đầu hôn nàng: “Ta còn ngại không đủ đâu.”
 
Nguyễn Trân bị y tán dương khoa trương đến mức toàn thân mềm nhũn.
 
Nam nhân ôm nàng lên giường, thưởng thức một phen rồi cởi từng món một.
 
Thật lâu sau trong phòng mới an tĩnh lại, chúng nha hoàn bưng nước nóng tới cho hai người thanh tẩy.
 
Nguyễn Trân gối đầu lên cánh tay Tô Thừa Phương, mơ mơ màng màng rất muốn ngủ, lại nghe y nói: “Tháng sau nên đính hôn cho Cẩm Nhi, nàng rảnh rỗi thì xem cần mua thêm gì, đặt đủ đồ cưới, năm nay hoặc là đầu xuân sang năm cũng nên xuất giá rồi.”
 
“Tháng sau?” Nguyễn Trân hơi thanh tỉnh một chút: “Chẳng phải thế sẽ trùng với hôn sự của ca ca sao?”
 
“Cũng phải, Tri Dung sắp thành thân rồi.” Tô Thừa Phương trầm ngâm: “Vậy thì chờ huynh ấy thành thân đã, bằng không mình nhạc mẫu lo liệu sợ sẽ mệt nhọc, Tri Dung vốn không thích quản những thứ này. Nàng xem xét sớm đi, cần ta hỗ trợ thì cứ việc nói.”
 
Nguyễn Trân cười gật đầu.
 
Đến đầu tháng ba chính là ngày Nguyễn Trực thành thân.
 
Vì Ân Lạc không còn cha mẹ, cũng không có người đưa gả, sợ quá mức vắng lạnh nên lão thái thái nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhờ Nguyễn Trân đi mời Hàn thị làm Toàn phúc phu nhân đưa Ân Lạc xuất giá.
 
Nguyễn Trân ra mặt, đương nhiên Hàn thị đồng ý.
 
Hôm đó, tầm chạng vạng tối, Tô Nguyên cùng Lục Sách tới Nguyễn gia, dọc đường nàng còn căn dặn Lục Sách: “Cậu rất nhiều bạn nhậu, không biết đêm nay sẽ bị mời nhiều thế nào, huynh đỡ thay cậu một chút, bằng không nhất định sẽ say đến bất tỉnh nhân sự…”

 
“Vậy nàng không sợ ta say sao?” Lục Sách liếc xéo nàng: “Nếu ta say thì cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
 
Tô Nguyên đỏ bừng mặt, còn có thể làm gì nữa, không phải là mấy chuyện kia sao: “Nếu huynh say ta sẽ ném huynh tới thư phòng ngủ.”
 
“Thật là độc ác.” Lục Sách ôm chặt lấy nàng: “Chỉ sợ nàng không ném được ta.”
 
“Không ném được… coi như thôi.” Tô Nguyên cười.
 
Hai người còn nói chuyện thì đã đến Nguyễn gia.
 
Vừa vào đã thấy Nguyễn Trực mặc một thân hỉ phục, nam nhân dáng người thẳng tắp, vai rất rộng, chân rất dài, thắt đai lưng ngọc cực kì uy phong. Cậu thật không có chút khí chất văn nhân nào, giống tướng quân nhiều hơn, dù là nhập quan bằng thi cử.
 
Thấy cháu gái nhìn mình không chuyển mắt, Nguyễn Trực cười nói: “Có phải cảm thấy cậu rất soái không?”
 
Tô Nguyên: “…”
 
“Không soái sao?” Nguyễn Trực nhíu mày: “Thế nào cũng soái hơn cha con.”
 
“Cha con ngọc thụ lâm phong, không ai bì kịp.” Đương nhiên Tô Nguyên sẽ thiên vị phụ thân mình, nhưng vẫn cười: “Chỉ là hôm nay cậu mặc thế này rất anh tuấn, chắc hẳn mợ nhìn thấy ngài sẽ rất vui vẻ.”
 
Lời này lại làm Nguyễn Trực nóng mặt, Ân Lạc nhìn thấy mình sẽ vui vẻ thật sao? Y ho nhẹ một tiếng, nhảy lên ngựa: “Giờ ta đi đón mợ con, lát vào động phòng đừng có nói hươu nói vượn, đi ra ngoài sớm một chút biết chưa? Đừng làm trễ nải chuyện tốt của cậu.”
 
Tô Nguyên cảm thấy khó xử, lời này mà cậu cũng nói ra được sao, quả không hổ là cậu của mình.
 
Nguyễn Trực kẹp hai chân, con ngựa kia liền lao ra ngoài.
 
“Cậu quá không ra gì!” Tô Nguyên chỉ vào bóng lưng Nguyễn Trực, phàn nàn với Lục Sách: “Ta là cháu gái đấy, thế mà lại nói với ta cái gì mà chuyện tốt với chuyện xấu.” 
 
May mà mẫu thân không nghe thấy, bằng không nhất định mẫu thân sẽ nói cậu không biết chọn lời mà nói.
 
Lục Sách cười khẽ, hoàn toàn không cảm thấy Nguyễn Trực có gì không đúng, lúc hắn cưới Tô Nguyên cũng nghĩ như vậy mà, chỉ hận không cần ra ngoài mời rượu.
 
Tô Nguyên bị hắn cười đến đỏ bừng mặt, phất tay áo chạy đi tìm mẫu thân.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.