Bạn đang đọc Truyền Nhân Thiên Y – Chương 293: Người Đẹp À Hơi Quá Đáng Rồi Đấy!
Vừa hay là hắn cũng vừa ra khỏi thang máy, trước khi cánh cửa của căn phòng sang trọng kịp đóng lại, hắn đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi từ bên trong.
Sau khi chạy đến, hắn lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Sơn Bản Đằng đang dùng kim châm phong bế vào huyệt câm của mỹ nữ kia.
Trước khi Sơn Bản Đằng đóng cửa hắn đã kịp lẻn vào và trốn trong phòng tắm, lúc này mới phát hiện ra Sơn bản Đằng là người đến từ vương quốc Sakura!
Vì vậy, vận may của tên Fuji Sơn Bản Đằng này thực sự rất tốt…!
Lúc này Sơn Bản Đằng đột ngột quay lại, khi hắn ta nhìn thấy sự xuất hiện như quỷ mị của Lương Siêu thì giật mình hốt hoảng.
Sau đó hắn ta lại nhìn về phía cánh cửa vẫn đang còn nguyên vẹn đằng sau, trợn tròn mắt không thể tin được:
“Mày, mày là người hay ma!”
“Làm sao mày vào được đây!”
“Cứ đi vào thôi!”
Lương Siêu nhún vai và cười:
“Chỉ là mắt của anh không tốt lắm thôi nên mới không nhìn thấy tôi vào.”
“Mày!”
Sơn Bản Đằng tức giận ra tay, mạnh mẽ hùng hổ đấm một quyền đầy tức tối về phía Lương Siêu.
Cảm nhận được trong lòng bàn tay kia có một luồng sức mạnh khác với dao động huyền khí bình thường, đồng tử của Lương Siêu hơi co rụt lại.
Người này là Ninja của vương quốc Sakura sao?
Ngay sau khi đó huyền khí thầm vận chuyển, rồi bắt đầu chiến đấu với hắn ta.
Đây là lần đầu tiên Lương Siêu chiến đấu với một ninja, vì vậy mới đầu hắn đã không cố gắng dùng hết sức của mình, làm vậy là muốn xem ninja Huyền Vũ Giả sẽ có sự khác biệt gì?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã phải thất vọng.
Chỉ thấy Sơn Bản Đằng nghiến răng, hai tay đỏ như lửa, rõ ràng là hắn ta đã dốc hết sức lực, nhưng cũng không bằng một phần mười sức lực của chính mình…!
Anh chàng này, chẳng lẽ là một con gà què thôi sao?
Tuy vậy, dù trong lòng cảm thấy khinh thường tên Sơn Bản Đằng này, nhưng người đẹp trong bồn tắm lại không nghĩ như vậy.
Cô ấy đã từng nhìn thấy Sơn Bản Đằng xuất thủ trước đó, như thể có phép thuật vậy, chỉ cái vung châm một cái là hắn ta có thể khiến cho bản thân cô bị mất đi giọng nói, ngay cả cung phụng trưởng mạnh ở nhà mình sợ rằng còn không biết làm.
vì vậy người đến từ vương quốc Sakura này nhất định phải là cao thủ tầm cỡ!
Nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu ớt của Lương Siêu, dù cho là Huyền Vũ Giả là hắn cũng có thể đọ sức với đối thủ trong chốc lát, nhưng việc thua chỉ là vấn đề thời gian.
Cô thực không có gan lãng phí thời gian nữa, thừa dịp đối phương không để ý, cô nhất định phải chạy trốn ngay.
Vì vậy, cô không quan tâm đến việc mình có đang trần truồng hay không, chỉ biết nhảy ra khỏi bồn tắm và sẵn sàng để trốn thoát.
Mà vào lúc này, Lương Siêu, người không muốn tiếp tục chơi với tên Sơn Bản Đằng này nữa, đột nhiên dùng sức với lòng bàn tay, và trực tiếp đánh bay hắn ta!
Hắn ta sau khi bay ra nện một cái vào cửa thì mạnh mẽ ngã xuống đất.
Máu đen điên cuồng phun ra!
Người đẹp không khỏi sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, cô đã không không ngờ Lương Siêu chỉ trong một lần cú đánh tùy ý lại mạnh như vậy.
Lương Siêu lúc này cũng đớ người ngay tại chỗ, hắn nhìn người đẹp không thể không nuốt nước bọt.
To quá, trắng quá…
Thế nhưng định lực của hắn vẫn rất mạnh, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vỗ vỗ vào ngực mỹ nữ kia, lấy kim ngân lúc trước cắm sâu vào trong cơ thể cô ra.
“A!”
“Cái đồ biến thái nhà anh!”
Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân trong nháy mắt đỏ bừng, vừa la hét chửi bới, vừa vô thức tát vào mặt Lương Siêu, tuy rằng sự đánh kia không đáng kể nhưng sự nhục lại vô cùng lớn!
Bản thân có lòng tốt cứu cô rồi lại giúp cô ép kim châm ra mà cô ta không nói cám ơn thì thôi, còn đi gọi người ta là biến thái?
Hai nữa mắng thì đã đành đi, đằng này còn bị ăn một bạt tai?
“Người đẹp à, cô như vậy cũng hơi quá đáng rồi đó…”
“Cũng đâu phải tôi bảo cô nhảy ra khỏi bồn tắm, hai nữa tôi có nhìn chằm chằm vào cơ thể cô đâu?”
“Anh! Vậy anh hiện tại đang nhìn cái gì!”
“Tôi là nhìn mặt của cô, không phải thân thể của cô, không được sao?”
Mỹ nhân kia nghe vậy giật mình, khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như vẫn được thì phải?
Lương Siêu thấy buồn cười trước cái dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của cô, thầm nghĩ mấy cô gái đẹp ngày nay đều dễ bị lừa như vậy sao?
“A!”
“Cẩn thận!”
Lúc này mỹ nữ lại đột nhiên kêu lên một tiếng, chỉ thấy Sơn Bản Đằng từ dưới đất bò dậy, hai tay điên cuồng ném ra một luồng châm bạc dày đặc.
“Đừng hoảng.”
Lương Siêu thuận miệng nói một câu, sau đó vẫy tay có vẻ vấn đề chả to tác gì, tiếp theo lấy từng cây kim bạc mà Sơn Bản Đằng ném ra một cách dễ dàng.
Thấy Sơn Bản Đằng quay đầu lại và định bỏ chạy, hắn búng ngón tay, một cây kim bạc bắn ngược lại vào cơ thể hắn ta với tốc độ nhanh hơn trước, khiến cơ thể hắn ta dừng lại và không thể di chuyển được nữa.
Người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn đứng đó sững sờ nhìn chằm chằm.
“Anh cũng biết thuật pháp của vương quốc Sakura sao?”
Nghe cô nói, mắt Lương Siêu không khỏi liếc nhìn cô một cái, và tiếp sau hắn đã phải nhanh chóng nhìn đi chỗ khác sau khi nhìn thấy cơ thể mỏng manh của mình vẫn còn trần truồng, để tránh bị tát lần nữa.
“Người đẹp, đây không phải là thuật pháp của vương quốc Sakura, mà là do họ đã đánh cắp bí kíp từ tổ tiên Viêm Hạ của ta.
“Hơn nữa cũng chẳng phải phép thuật gì cả, mà là một phương pháp châm cứu dùng để chữa bệnh cứu người.”
“Được rồi, tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện với cô, mau mặc quần áo vào, đừng tiếp tục dụ người phạm tội đây.”
Người đẹp lập tức xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng càng nặng.
Cô vội vàng nhặt quần áo che người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thấy bóng dáng của Lương Siêu nữa.
Trong hành lang.
Lương Siêu đang xách Sơn Bản Đằng như đang xách một con gà, vì cha của Thượng Quan Nguyệt bị giam trong nhà tù Ninja của nước Sakura, và kẻ muốn bắt Thượng Quan Nguyệt để uy hiếp cha cô chắc chắn là bọn ninja của.
Hơn nữa tất cả những vị khách đến thăm loại hình này hội quán SPA đều là phụ nữ, và rất ít đàn ông lớn tuổi đến, vì vậy Lương Siêu có mọi lý do để tin rằng việc tên ninja của quốc gia Sakura và Thượng Quan Nguyệt xuất hiện ở đây cùng một lúc không phải là ngẫu nhiên.
“Nói mau, người mà mày bắt đang ở đâu?”
Sơn Bản Đằng biến sắc, lập tức kêu lên:
“Tôi, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì! Tôi chỉ là đến đây kiếm hoa mua vui, thuận tiện…Á!”
Lương Siêu lập tức đâm một cây kim bạc vào người hắn ta, khiến hắn ta đau đớn hét lên một tiếng, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói:
“Tôi thật sự không biết ngài đang nói cái gì! Dù sao giờ tôi cũng đã lọt vào tay mày rồi, nên muốn giết hay không tùy ngài muốn làm gì cũng được?”
Phập!
Lại một cây kim bạc đâm vào, sau đó Lương Siêu đang định dùng mấy chục cây kim bạc hắn ta vừa mới ném vào hắn, từng cây một đâm vào, để xem hắn ta chịu được bao lâu.
Nhưng ngay khi chiếc kim bạc thứ ba được nâng lên Sơn Bản Đằng đã liên tục cầu xin sự tha thứ.
“Tôi, tôi đã sai rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi!”
“Người mà ngài đang tìm kiếm tôi, tôi biết đang ở đâu, tôi sẽ dẫn ngài đi!”
Lương Siêu không khỏi sửng sốt một chút, mới vậy đã khai hết rồi sao?
Cái tên chó má này có vẻ mềm đấy nhỉ?
Sau đó, liền nghe hắn nói tiếp: “Cái người tên Thượng Quan Nguyệt kia tôi đã để cho sư muội của tôi trông giữ, cô ấy vẫn không thương tổn gì, đúng rồi, sư muội của tôi có nhan sắc khá xinh đẹp, và cô ấy vẫn còn là một cô gái trong trắng.”
“Chỉ cần ngài tha mạng cho tôi thì tôi có thể để em ấy làm nô lệ cho ngài!”.