Bạn đang đọc Truyền Nhân Thiên Y – Chương 294: Anh Mắc Chứng Mù Mặt Sao
Lương Siêu: “…”
Làm thế này chẳng khác nào bán đứng sư muội của mình?
Lương Siêu hoàn toàn không nói nên lời với loại người vô sỉ ăn cơm mềm này, nói thêm vài câu với loại người này cũng phí sức.
Sau đó, hắn đi tới một gian phòng sang trọng.
Hắn đá văng cửa phòng ra thì thấy Thượng Quan Nguyệt nằm trên giường.
Sau khi nhìn thấy Lương Siêu, Thượng Quan Nguyệt không thể nhúc nhích hay nói chuyện chỉ có thể thể hiện sự kích động bằng cách không ngừng nháy mắt.
“Sư huynh!”
Sau khi nhìn thấy Yamamoto, Takeshita Sakura hét lên đầy kinh ngạc.
Sau đó, cô ta lập tức phi ra một loạt ngân châm về phía Lương Siêu với ánh mắt hung tợn.
Lương Siêu lắc đầu, hắn dậm nhẹ chân xuống đất tạo ra một làn sóng vô hình trong không khí khiến cho những cây ngân châm bắn ngược trở lại.
Những cây ngân châm không chỉ bắn ngược lại mà quỹ đạo ban đầu của nhúng còn bị thay đổi, bắn ngược tới những điểm tử huyệt trên cơ thể cô ta!
Thấy vậy, trong lòng Takeshita Sakura khẽ run rẩy.
Sau khi biết đối phương là cao thủ, cô ta không dám khinh thường nữa.
Cô ta vận dụng kỹ thuật tránh được mười mấy cây ngân châm trong gang tấc.
Thế nhưng khi thân thể vừa đứng lại, còn chưa kịp thở thì cô ta đã cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân phát lạnh.
Chỉ thấy những cây ngân châm lơ lửng giữa không trung nhanh chóng bao vây lấy cô ta, mỗi cây ngân châm đều nhằm vào mỗi điểm tử huyệt trên người cô ta.
Giờ phút này, thân thể cô ta khẽ run lên dưới ánh mặt trời nóng rực.
“Hai huynh muội các người không làm được trò trống gì trước mặt tôi lại còn muốn nghịch châm.”
“Viêm Hạ chúng tôi có một câu gọi là múa rìu qua mắt thợ, câu nói này chính là để chỉ mấy người.”
Sau khi nghe xong và nhìn thấy Lương Siêu đang điều khiển ngân châm, Takeshita Sakura tỏ vẻ cay đắng.
Yamamoto thở dài.
Hắn ta sợ Lương Siêu cũng ra tay giết mình nên vội nói với Takeshita Sakura: “Sakura, còn ngơ ngác đứng đó làm gì!”
“Vị đại sư này rõ ràng đang nương tay với em đấy, em còn không mau cảm tạ đi!”
“Sao cơ?”
Takeshita Sakura vô thức sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, nhìn Yamamoto với vẻ kinh ngạc.
Không phải lúc này nên tự sát sao?
Sao lại biến thành cảm tạ chứ?
“Sư huynh…”
“Sư huynh cái quái gì! Trước đây, tôi thật sự có mắt như mù mới bái lão già đó làm sư phụ! Hiện tại tôi đã cắt đứt quan hệ thầy trò với ông ta! Vì thế tôi không còn là sư huynh của cô nữa!”
Sau đó, hắn ta bắt đầu nịnh nọt Lương Siêu: “Nếu như tôi biết vị đại sư trước mắt này trước thì cho dù phải quỳ gối liếm chân cũng phải bái ngài ấy làm sư phụ!”
“Sakura, tôi vừa mới hứa đưa cô trở thành nô lệ của vị đại sư này rồi.
Từ nay về sau, cô nhất định phải hầu hạ chu toàn vị đại sư này nghe chưa!”
“Anh!”
“Anh là đồ vô liêm sỉ!”
Takeshita Sakura tức giận mắng chửi: “Tôi thà chết chứ không hầu hạ anh ta!”
“Cô thật to gan!”
“Tôi là đại sư huynh của cô, có câu nói huynh trưởng như cha.
Ngay cả lời của cha mà cô cũng không nghe hả!”
Lương Siêu: “…”
Thượng Quan Nguyệt: “…”
Bọn họ đã từng gặp qua người vô liêm sỉ, cũng đã từng gặp qua những kẻ vô liêm sỉ đến cùng cực nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải loại người vô liêm sỉ vô nhân đạo như Yamamoto!
Quả thực cặn bã tới mức Lương Siêu cảm thấy giết hắn ta khiến mình bẩn tay…
Trái lại, cô gái đến từ vương quốc Anh Đào kia lại có chút khí phách kiên cường.
Giây tiếp theo, khi nhìn thấy Takeshita Sakura đột nhiên rút con dao găm ra và muốn tự sát thì Lương Siêu đã điều khiển một cây kim châm đánh bật con dao găm ra xa.
“Anh đừng khinh người quá đáng!”
“Chẳng lẽ ngay cả tư cách chết mà tôi cũng không có sao!”
“Có!”
Lương Siêu gật gật đầu: “Nhưng cô không thể chết ở đây được, làm như vậy khiến người khác hoảng sợ phải làm sao? Chờ khi nào trở về, cô có thể tìm một chỗ không người rồi tùy ý cắt cổ hay mổ bụng cũng không ai quản cô.”
Takeshita Sakura ngẩn ra: “Anh, anh có ý gì?”
“Anh không những không muốn giết tôi mà còn muốn thả tôi đi ư?”
Lương Siêu không nói gì thêm.
Trước tiên, hắn đã tên Yamamoto không biết xấu hổ ra khỏi phòng, sau đó vung tay rút toàn bộ kim châm lơ lửng quanh người Takeshita Sakura lại.
Tiếp đó, hắn vội vàng đi tới bên giường rút hại cây ngân châm phong ấn hai huyệt đạo trên người Thượng Quan Nguyệt ra.
Thấy Takeshita Sakura vẫn còn chưa đi, hắn tùy ý phất tay với vẻ mặt lạnh lùng.
“Cô có thể đi được rồi.”
“Khi quay trở về nhân tiện chuyển lời của tôi rằng nếu như muốn mang cô gái này đi thì hãy phái mấy cao thủ chân chính tới đây.
Gặp phải những ninja dưới cấp chẳng đủ để dọa người như thế này, tôi cũng lười giết.”
Takeshita Sakura cắn đôi môi đỏ mọng, cô ta yên lặng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Có điều vừa đi tới cửa, cô ta xoay người lại cúi đầu với Lương Siêu.
Sau khi tiễn hai người đi, Lương Siêu lập tức kiểm tra toàn thân Thượng Quan Nguyệt xem có bị thương chỗ nào hay không.
Hắn vừa kiểm tra vừa khiển trách: “Tôi đã nói với em là không được rời khỏi tầm mắt của tôi rồi mà.”
“Có phải vì chưa từng gặp phải người xấu nên em không thấy sợ đúng không?”
“Giờ em đã thấy chưa? Nguy hiểm rình rập xung quanh em!”
“Cũng may là hai người tấn công em hôm nay chỉ là thám thính.
Nếu như đó là cao thủ chân chính thì tôi làm sao có thể tìm được em? Chẳng lẽ phải vượt biển khơi tới vương quốc Anh Đào hay sao!”
Thượng Quan Nguyệt bị mắng mà nhức hết cả đầu, cuối cùng cô ta nhào vào lòng Lương Siêu khóc lớn.
“Em, em sai rồi.
Em xin lỗi…”
“Sau này, em không dám nữa! Oa…”
Trong lòng Lương Siêu mềm nhũn, chỉ lắc đầu không nói gì nữa.
Lá gan trước đây đâu rồi, có cảm giác giống y như Nghiên Nghiên vậy.
Hai mươi phút sau, hai người rời khỏi câu lạc bộ spa.
Khi đang định bắt taxi rời đi, một làn gió thơm ùa về phái bọn họ.
“Trời ơi!”
“Sao muộn như vậy mới ra? Tôi chờ anh nửa tiếng rồi đấy!”
Lương Siêu ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp mặc áo nhung trắng trước mặt.
Anh ngẩn người hỏi: “Này người đẹp, hai chúng ta có quen nhau sao?”
Nghe vậy, cô gái kia nhíu mày.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ thất vọng.
“Tôi là người vừa được anh cứu khỏi đám ninja của vương quốc Anh Đào.
Lẽ nào anh không nhớ tôi ư?”
“Lẽ nào anh mắc chứng mù mặt sao?”.