Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 44:
Edit: Rine
Nghe được lời này rõ ràng Lương Vương muốn dính dáng đến Tô gia, Tô Minh Châu cũng không còn thờ ơ lạnh nhạt như vừa rồi nữa, nàng buông bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Vương, mở miệng nói: “Chuyện này thật kỳ lạ!”
“Cha ta thường nói đại ca chỉ có một thân sức mạnh, chỉ biết can đảm dùng võ xông lên chứ không thạo mưu lược, không hiểu binh thư, ngay cả viết cho đại tẩu một phong thư nhà mà cũng sai hết nửa tờ. Sao nay từ miệng Vương gia nói ra lại trở thành người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý vậy, cách hơn nửa tháng mà cũng có thể tính được rõ ràng thời gian đại quân hồi kinh?”
Trong giọng nói Tô Minh Châu mang đầy giận dữ không thèm che giấu, lời hỏi trong trẻo vang dội, có tình có lý, rõ ràng mạch lạc, gần như chính là chỉ thẳng Lương Vương cố ý nói bậy.
Thế nhưng Lương Vương cũng không có vẻ gì hoảng loạn, nghe vậy vẫn thản nhiên cười cười: “Ồ? Có lẽ là lúc viết thư Tô huynh đệ đoán đại khái, chưa biết chừng cũng chỉ nhắc đến trong thư với ta mà thôi.”
Cách nói này của Lương Vương giống như hai người họ đã là huynh đệ thân thiết từ lâu, ngay cả chuyện tính bừa thời gian như thế mà đại ca cũng đề cập đến lúc tán gẫu với hắn, vậy thì những chuyện khác còn không biết nói đến cỡ nào!
Tô Minh Châu bị một câu này làm tức đến sắc mặt ửng đỏ, nàng hít một hơi thật sâu, siết chặt lòng bàn tay, lúc đang muốn nói thêm gì nữa thì Triệu Vũ Thần bên cạnh lại chợt đưa tay vỗ vỗ bàn tay siết chặt của nàng, giọng nói điềm đạm an ủi: “Hoàng thúc thích nhất là nói đùa chọc cười, trên miệng không có một câu nào chính xác, sao Quý phi lại tưởng là thật chứ?”
Tô Minh Châu nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu nhìn, mặc dù động tác và giọng điệu của Triệu Vũ Thần đều vô cùng mềm nhẹ nhưng khóe miệng lại mím thật chặt, đôi mắt cũng hơi nhìn xuống dưới, giống như đang che giấu điều gì.
Tính ra thì nàng và Triệu Vũ Thần đã quen biết từ lúc sáu tuổi, sau này bởi vì Thái hậu chưa sinh nên còn không biết đích xuất trong bụng là một Công chúa.
Địa vị Triệu Vũ Thần khó xử, trong thời gian hơn nửa năm, gần như mỗi ngày hắn đều đến Tô phủ ở chung, chơi đùa với nàng.
Triệu Vũ Thần này cũng xem như là Tô Minh Châu nàng chứng kiến hắn lớn lên từ nhỏ, nàng nhớ rõ tất cả những thói quen nhỏ của hắn, vì thế biết ngay vẻ mặt này của hắn đại biểu cho trong lòng hắn đã hết sức tức giận, chỉ là không muốn để người ngoài nhìn ra nên mới miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc.
Đương nhiên Tô Minh Châu không biết thật ra bệ hạ còn đang trong cơn phẫn nộ liên quan đến màu sắc trên đỉnh đầu (đội nón xanh), thấy vẻ mặt hắn như thế, tâm trạng nàng đột nhiên căng thẳng lên ––
Hắn đang căm giận điều gì? Đồng thời lại kiềm chế cái gì?
—
Căm giận tất nhiên là bởi vì Tô gia cấu kết với Lương Vương, vừa kinh sợ vừa giận dữ, còn kiềm chế… là bởi vì thế lực Lương Vương lớn mạnh, Tô gia lại nắm lấy binh quyền, tạm thời hắn không thể đánh rắn động cỏ, vì thế không thể không nhẫn nhịn, lại còn phải chịu đựng giấu cảm xúc trên mặt để mềm mỏng trấn an nàng!
Chỉ sợ Triệu Vũ Thần đã tin vào hành vi cố ý lôi kéo này của Lương Vương, ít nhất là trong lòng hắn đã tồn tại mối nghi ngờ.
Đối với Minh Châu mà nói, cũng chỉ có như thế là lời giải thích hợp lý duy nhất cho tình huống trước mắt.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tô Minh Châu đột nhiên nặng nề.
Trước khi phụ mẫu khởi hành đến Tây Bắc, thật ra đã cố ý tiến cung một lần nói chuyện với nàng. Tuy rằng Tô gia nhà nàng có binh quyền nhưng tình huống dẫn binh nổi dậy, thậm chí tự mặc hoàng bào giống như Thái tổ trước kia là chuyện chỉ xảy ra vào thời loạn, hiện nay thiên hạ thái bình, nếu muốn bắt chước người xưa sẽ chỉ tăng thêm sát nghiệt bên ngoài, lại còn liên lụy cả nhà.
Chính mình đã nằm trên giường, sao có thể để người khác được ngủ say chứ? Huống chi thứ liên quan đến tính mạng như binh quyền này, từ thời Tiên đế đã bắt đầu kiêng kỵ Tô gia, phụ thân đương nhiên hiểu rõ nên cũng không ham mê quyền thế, biết binh quyền trong tay giống như lưỡi đao treo trên đỉnh đầu, chuyện nó rơi xuống chỉ là sớm muộn mà thôi.
Thế nhưng dựa theo cách hành xử của Tiên đế, một khi từ bỏ binh quyền, Tô gia tay không tấc sắt, như thế càng chỉ có thể vươn cổ chịu chết, đều là đánh mất tính mạng cả nhà.
Đã như vậy, phụ thân đâm lao phải theo lao, cố gắng chờ đợi hơn mười năm, đến lúc Tiên đế băng hà, Triệu Vũ Thần đăng cơ, cuối cùng cũng xem như chờ được một đường xoay chuyển.
Bởi vì Tô Minh Châu đã sống hai đời nên thuở nhỏ già dặn hơn những đứa trẻ khác, thêm nữa nàng và Triệu Vũ Thần có chung đụng tình cảm từ bé, phụ thân từng mượn cơ hội này cẩn thận quan sát tâm tính Triệu Vũ Thần, cho rằng hắn là một quân vương khoan dung nên muốn dựa vào cơ hội đó giữ gìn toàn bộ Tô gia bình an phú quý, đương nhiên dưới tiền đề là rút khỏi khi đang trên đà vinh quang.
Trên thực tế, nếu hai năm trước không xảy ra chuyện quân Nhung xâm phạm biên giới thì phụ thân đã dự định cáo ốm từ quan vào lúc Tiên đế băng hà rồi.
Đáng tiếc Triệu Vũ Thần đăng cơ không bao lâu thì Tây Bắc sinh ra chiến sự, phụ thân lãnh binh xuất chinh, trái lại cũng là chuyện đáng mừng, nghĩ đến nếu có thể dựa vào quân công để tiến thêm một bước, đổi một Tước vị, sau này cũng không sợ rơi vào cảnh người đi trà lạnh, chẳng mấy chốc gia nghiệp đã lụn bại.
Thế nhưng bởi vì trong hai năm qua cha mẹ đều ở Tây Bắc xa xôi, không biết tình hình trong kinh, mấy tháng trước đã từng truyền tin cho Tô Minh Châu, hỏi nàng tính tình bệ hạ thế nào? Có gì thay đổi hay không?
Lúc ấy Tô Minh Châu tỉnh táo nghĩ lại, cảm thấy sau khi Triệu Vũ Thần lên ngôi mặc dù coi trọng quy củ hơn nhiều, chức trách trượng phu và “bạn trai cũ” cũng đều hết sức thất bại nhưng trên căn bản hắn vẫn là quân vương “nhân đức” mà các thư sinh Nho gia yêu mến nhất, không có gì khác biệt so với trước kia. Thậm chí nàng còn tìm thời cơ cố ý thăm dò thử, Triệu Vũ Thần vẫn như hồi còn bé, thật sự cho rằng quân vương “có hiền có đức” giống hắn chỉ cần không làm ra hành vi thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt[1] là có thể đủ khiến thiên hạ quy thuận.
[1] Giảo thố tử, lương cẩu phanh: câu thành ngữ so sánh việc lợi dụng xong rồi bỏ, giống “qua cầu rút ván”.
Cũng bởi vì như thế nên Tô Minh Châu mới có thể tán thành và ủng hộ quyết định của phụ mẫu, lại mưu tính chuyện ngày sau xuất cung.
Nhưng tất cả những điều này đều xây dựng trên cơ sở Triệu Vũ Thần thật sự là một Đế vương chưa từng thay đổi tính tình, vẫn luôn một lòng “hiền đức nhân hậu”.
Lúc trước Tô Minh Châu còn hơi tin tưởng vào danh xưng này nhưng dù sao đây là chuyện lớn liên quan đến tính mạng cả nhà, giờ phút này nhìn thấy trên mặt Triệu Vũ Thần đầy vẻ tự kiềm chế, nàng không khỏi sinh ra một chút do dự ––
[Sao hắn lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ thật sự tin tưởng Lương Vương có dính dáng đến Tô gia hay sao? Có cần nhắc nhở cha chuẩn bị sớm hơn không?]
Trong lòng Tô Minh Châu nhao nhao hiện lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng chỉ tổng kết lại một câu tự hỏi sâu sắc như vậy.
Đương nhiên lời Triệu Vũ Thần có thể nghe được cũng chỉ có một câu do dự này.
Sau khi nghe được, trong lúc nhất thời, gần như Triệu Vũ Thần không thể tin vào tai mình!
Trẫm không phải! Trẫm không có!
Rõ ràng hắn chưa từng tin tưởng! Rõ ràng hắn còn trước hết an ủi Minh Châu, bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều! Nàng không cảm kích trẫm thì thôi! Sao vẫn còn nghĩ trẫm như thế?
Hắn đã làm gì không đúng chứ? Rõ ràng hắn đã hết sức cẩn thận, giọng điệu cũng cố ý mềm mỏng, còn không thể hiện sắc mặt giận dữ với Lương Vương và Thục phi lên mặt!
“Đúng vậy, chẳng qua bổn vương nói đùa một câu mà thôi, nương nương cần gì tức giận? Cẩn thận hại đến thân thể.”
Ngay tại lúc trong lòng Triệu Vũ Thần tràn đầy nghi ngờ vô tội, không ngờ Lương Vương đối diện cười trả lời một câu.
Nghe câu nói này, Triệu Vũ Thần nhẫn nhịn lửa giận đầy lòng cuối cùng cũng có chỗ trút giận, bỗng nhiên hắn đứng dậy, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Đã là lời nói đùa vô căn cứ thì không nên thốt ra mới đúng! Hoàng thúc lớn như vậy mà còn không hiểu đạo lý này ư? Lẽ nào hơn hai mươi năm nay đều sống vô ích hay sao?”
Triệu Vũ Thần từ trước đến nay luôn giữ lễ nghi, ít khi nào sơ suất như vậy, càng chớ nói là trực tiếp răn dạy hoàng thúc bậc trên. Lời hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Lương Vương cũng hơi kinh ngạc nhưng cho dù bị khiển trách như vậy, trên mặt cũng không có vẻ nổi giận hay sợ hãi. Hắn dựa theo quy củ đứng lên, sắc mặt hoang mang vừa phải ba phần, trong ánh mắt hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu, khóe miệng hơi cười như trước, giống như đây chỉ là một câu nhận sai nhỏ bé không đáng so đo: “Bệ hạ dạy phải.”
Triệu Vũ Thần bận tâm đến suy nghĩ của Quý phi bên này, lại không muốn nhìn vẻ mặt thản nhiên kia của hắn thêm nữa, đành cắn răng nói: “Nếu đã biết sai thì ngươi lui ra đi, về học cho tốt cái gì gọi là phi lễ chớ làm, phi lễ chớ nói!”
Dứt lời, không đợi Lương Vương có phản ứng hắn đã chuyển ánh mắt sang bên cạnh, nhìn thẳng Thục phi đầy mặt lo lắng, cố ý lạnh giọng: “Thục phi, ngươi đi tiễn hoàng thúc thay trẫm!”
Thánh ý này ban ra không hề có lý do nào, Thục phi nghe vậy trong lòng giật mình, định nói gì đó thì Triệu Vũ Thần đã không còn nhìn nàng nữa.
Thục phi dừng một chút, nhìn Lương Vương bên cạnh nhất thời rối loạn trong lòng, cũng không lo nghĩ nhiều được nữa, đành phải khom người đáp lại, sau đó một trước một sau lui xuống cùng Lương Vương.
Phương Thái hậu thấy tình hình không bình thường, tính bà lại luôn cẩn thận trong mọi việc, giữ lấy thân mình, vì vậy tiện thể lấy lý do thay y phục để rời khỏi.
Trong nháy mắt, bữa tiệc chỉ còn lại hai người Triệu Vũ Thần và Tô Minh Châu.
Triệu Vũ Thần thấy thế chậm rãi thở ra một hơi, lập tức xoay người, chăm chú nhìn vào mắt Tô Minh Châu, trịnh trọng nói: “Minh Châu, trẫm không phải loại quân vương vô đức vô năng, đầu óc mê muội, Lương Vương dã tâm bừng bừng, vừa rồi hắn cố ý ly gián, sao trẫm có thể không biết? Càng sẽ không bởi vì lời nói một phía của loại nghịch thần này mà sinh lòng nghi ngờ Tô gia, nghi ngờ công thần.”
Tô Minh Châu nghe thế ngẩng người, nhìn sắc mặt đối phương chăm chú, lại nói ra lời chân thành như vậy, mặt nàng cũng toát lên vẻ trầm tư và dao động.
Triệu Vũ Thần thấy vậy, thở dài một hơi, hắn sợ Quý phi hiểu lầm nên càng thêm nhịn xuống tức giận ấm ức nãy giờ, sắc mặt dịu dàng, kiên trì tiếp tục nói: “Trẫm đã không còn giống lúc trước, trẫm bây giờ nhất định sẽ không để kẻ gian mê hoặc tự chặt cánh tay mình! Minh Châu, kể cả nàng hay là Tô Tướng quân đều không cần lo lắng gì cả, chỉ cần tin trẫm là đủ!”
Tô Minh Châu hơi siết lòng bàn tay, nàng nhìn Triệu Vũ Thần bởi vì kiềm chế cảm xúc mà mím chặt khóe miệng, dù không nói ra lời nhưng trong lòng nàng đã không nén được suy nghĩ một câu:
[Tin ngươi mới là lạ!]