[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Chương 43


Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 43:

Edit: Rine
 
Mặc dù người đời thường nói nữ tử hay đố kỵ, hay đa nghi nhưng thật ra đối với chuyện liên quan đến sĩ diện thì chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, nam nhân hay nữ tử đều giống như nhau.
Tuy Đổng Thục phi chỉ than thở một câu “Vương gia…” thầm kín trong lòng nhưng Triệu Vũ Thần chỉ từ hai chữ đơn giản này đã nghe được không biết bao nhiêu khổ sở vất vả, nỗi lòng muốn nói lại thôi. Trong nhất thời, hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ, sững sờ tại chỗ.
Chỉ là trên mặt Thục phi cũng không có chút sai lầm thất lễ nào, một màn này lọt vào mắt người ngoài chính là sau khi Thục phi hành lễ, Triệu Vũ Thần sững sờ nhìn nàng.
“Bệ hạ?” Thái hậu ở bên cạnh phát hiện Triệu Vũ Thần ngơ ngẩn, biểu cảm không thể tin được nên bà mở miệng gọi một tiếng.
 Lúc này Triệu Vũ Thần mới đột nhiên lấy lại tinh thần, dừng một lát, siết chặt lòng bàn tay, trong giọng nói hơi có vẻ khàn khàn: “Miễn lễ, ngồi đi.”
Tô Minh Châu cũng hơi kinh ngạc, lạnh nhạt liếc hắn một cái: [Thế nào? Mặc vào một thân váy mỏng Giang Nam đã khiến ngươi nhìn đến ngơ ngẩn? Cái tiền đồ gì thế này, một Hoàng đế như ngươi lẽ nào chưa từng nhìn thấy mỹ nhân hay sao?]
Tô Minh Châu nghĩ như vậy xong, trong lòng sinh ra cảm giác không vui, đúng lúc bởi vì trước đó Thục phi chưa tới nên không chuẩn bị chỗ ngồi, nàng ghét bỏ Triệu Vũ Thần nên dứt khoát đứng lên, dự định “hiền lành” một phen, nhường lại vị trí gần bệ hạ này cho Đổng Thục phi, còn bản thân đến ngồi vào chỗ khác gần Thái hậu.
“Minh Châu ––” Lần này Triệu Vũ Thần lại không hề có vẻ ngơ ngác như vừa nãy, nàng mới rời ghế, còn chưa đứng thẳng, hắn ngồi bên cạnh chợt đưa tay, giữ cổ tay nàng ở phía dưới bàn.
Cho dù cách một lớp ống tay áo cũng có thể cảm nhận được Triệu Vũ Thần dùng lực rất mạnh, chỉ là hắn kéo chặt tay nàng, không kịp đề phòng nên chuỗi san hô trên cổ tay đè ép vào, cấn lên da thịt khiến nàng đau nhức.
Tô Minh Châu đau đớn hít một hơi, Triệu Vũ Thần kịp phản ứng, cũng vội buông lỏng tay, chỉ là sau khi thả tay ra lại không cam tâm, nhẹ nhàng kéo lay lay ống tay áo nàng lần nữa, mở miệng nói: “Quý phi ngồi xuống đi, Ngụy An, chuẩn bị bát đũa cho Thục phi.”

Triệu Vũ Thần nói lời này giọng điệu hết sức kiên quyết, lúc nói chuyện ánh mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Minh Châu, không mảy may nhường nhịn nhưng có lẽ vì nàng đứng trước bàn, bệ hạ phải ngẩng đầu nhìn lên nên Tô Minh Châu có cảm giác ánh mắt hắn không hề uy thế như giọng nói, trái lại còn mang theo mấy phần van cầu, có chiều hướng ướt át.
Tô Minh Châu ngẩn người trong ánh mắt ấy, cuối cùng vẫn nương theo sức lực yếu ớt không đáng kể trên ống tay áo mà ngồi trở lại.
Lương Vương ở đối diện xem một màn này, ánh mắt ngưng lại, trên mặt hơi đăm chiêu.
So sánh với nhau, trái lại Thục phi luôn luôn dịu dàng hiểu chuyện giống như nhận ra điều gì, sau khi đứng dậy lập tức cúi thấp đầu, đi từng bước một đến bàn tiệc, lẳng lặng ngồi giữa Thái hậu và Lương Vương. Bởi vì nàng một mực cúi đầu, rũ mắt xuống nên không ai nhìn ra sắc mặt của nàng. Lúc này Triệu Vũ Thần cũng đã lấy lại toàn bộ bình tĩnh như trước, nhìn thấy Quý phi ngồi xuống một lần nữa, hắn lập tức buông lỏng ngón tay đang nắm góc áo nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đổng Thục phi, hơi tập trung vào một mình nàng để nghe ngóng.
Khiến cho Triệu Vũ Thần không biết nên may mắn hay thất vọng là lúc này Đổng Thục phi lại ngẩn người, suy nghĩ trong lòng trống rỗng, im lặng không một tiếng động.
Nhưng chỉ như thế thật ra cũng đã có thể nói rõ nhiều vấn đề, Thục phi là đích nữ Đổng gia, ở trước mặt hắn, nàng giống như một viên quan tài giỏi, khôn khéo, đối đãi với bề trên luôn luôn là ngoài miệng nói một còn trong lòng nghĩ trăm, lúc nào cũng tỉnh táo, tự kiềm chế, gần như không hề có sơ hở. Vậy mà hôm nay gặp phải Lương Vương lại hoang mang lo sợ, bàng hoàng luống cuống, không có một tiếng lòng nào.
Cộng thêm một câu “Vương gia…” mang theo trăm cay ngàn đắng kia, gian-tình giữa bọn họ, không dám nói chắc mười phần nhưng cũng đã có đến sáu bảy phần.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Vũ Thần càng nặng nề thêm, ngoại trừ lửa giận vì bị người lừa gạt, nhất thời còn không kiềm được nghĩ đến càng nhiều chuyện hơn ––
Lương Vương ở tại Cảnh sơn hơn hai mươi năm, mãi đến khi Tiên đế băng hà mới trở về kinh thành, còn Thục phi lại được đón vào cung cùng Minh Châu sau lễ tang. Tính toán đầu đuôi thì thời gian hai người họ có thể tự do gặp gỡ quen biết cũng chỉ khoảng hơn một tháng mà thôi.
Chỉ với một tháng này mà Thục phi có thể làm ra hành vi như vậy ư? Đây chỉ là mong muốn đơn phương của nàng hay là hai người ngầm hiểu ý nhau, đã lén lút thông đồng từ lâu, hơn nữa phải chăng tư tình này chỉ là tư tình của bản thân Thục phi? Hay trong đó còn dính líu đến Đổng gia?
[Chuyện gì xảy ra thế? Sao ai nấy đều ngẩn người cả vậy? Cá đỏ dạ sắp nguội lạnh hết rồi! Nếu không ai cần thì dọn bàn tiệc xuống, dâng trà lên rồi muốn ngẩn người bao lâu cũng được! Còn có thể bảo đám tiểu nội giám giữ thức ăn lại để ta nếm thử thơm ngon… Cái từ ấy nói thế nào nhỉ… Đúng rồi, phung phí của trời! Thật là phung phí của trời quá đi mà!]

Triệu Vũ Thần bị tiếng lòng ồn ào nhao nhao này khiến cho không nhịn được lắc đầu, thật ra Ngụy An đứng cách hắn ngoài ba bước, chỉ là vì mấy câu tiếng lòng này cảm xúc quá mãnh liệt nên mới có thể vượt qua người khác, trực tiếp truyền vào tai hắn.
Thế nhưng bị Ngụy An quấy rầy một trận như vậy, Triệu Vũ Thần cũng ý thức được thần thái của mình thật sự không đúng lắm, Thái hậu và Quý phi ở hai bên trái phải đều đang vô tình cố ý đánh giá sắc mặt của hắn. Lương Vương đối diện miệng hơi cười, hình như cũng đang chờ đợi, bởi vậy bầu không khí có chút đông cứng.
“Sao đều không động đũa thế? Cá Tương Giang này sắp nguội hết cả rồi.” Sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Vũ Thần tạm thời áp cảm xúc tràn đầy trong lòng xuống, thậm chí trên mặt còn lộ ra một chút tươi cười, dựa theo quy củ, mời Phương Thái hậu nếm thử món cá hoa vàng hấp đặt ở giữa bàn trước.
“Hương vị quả thật không tồi.” Thái hậu nếm một miếng lập tức khen ngợi.
Hoàng đế, Thái hậu đã động đũa như thế, bầu không khí lập tức thoải mái hơn rất nhiều, Lương Vương thấy vậy đứng dậy, tự mình chia món cá hoa vàng này ra một đĩa nhỏ hơn, sau đó mỉm cười đưa đến trước mặt Tô Minh Châu, giọng nói ấm áp: “Bản vương nhớ rằng xưa nay nương nương thích ăn mặn, ăn tương đỏ, chi bằng nhân lúc còn nóng nếm thử con cá này xem.”
Tô Minh Châu nhíu mày, còn chưa kịp từ chối, Triệu Vũ Thần bên cạnh giống như bị cái gì đâm trúng, đột nhiên đưa tay cầm đĩa cá kia đi.
Thân ở nhà Đế vương, xung quanh ít nhiều gì cũng có cung nhân phục vụ chu đáo, Lương Vương vừa tự mình chia thức ăn là đã hết sức mất quy củ, càng chớ nói đến Triệu Vũ Thần đường đường là Đế vương mà lại ra tay đột ngột giống như cướp đoạt kia.
Nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của đám người, Triệu Vũ Thần xưa nay gò bó theo khuôn khép lại không hề cảm thấy có gì không ổn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn sang Tô Minh Châu, mở miệng nói: “Mấy ngày vào xuân nàng thường hay ho khan, món cá này có vị cay, nên ăn ít thôi, sau này trẫm sẽ dặn cung nhân chuyên làm món thanh đạm cho nàng.”
Tô Minh Châu nghe vậy sững sờ, đời này nàng bẩm sinh hay bị nóng trong người, mỗi khi đến giao mùa xuân hạ, thường bị ho khan, phát sốt. Nếu trước đó không cẩn thận, tình huống xấu nhất là cuống họng đau đến không nói ra lời, bệnh này nàng chỉ từng nhắc qua một lần với Triệu Vũ Thần lúc sáu bảy tuổi, không ngờ rằng đến giờ hắn vẫn còn nhớ.
Triệu Vũ Thần giống như không phát hiện Tô Minh Châu kinh ngạc, sau khi bình tĩnh nói dứt lời thì xoay người đưa đĩa cá cho Ngụy An ở sau lưng, gằn giọng: “Lương Vương thưởng cho ngươi, còn không mau tạ ơn?”

[Bệ hạ sao lại… Ôi? Thưởng cho ta? Nương ơi! Không ngờ lại có chuyện chuyện tốt như vậy!!!]
Nghe lời này, Ngụy An vừa rồi còn cẩn thận từng li từng tí suy nghĩ tình cảnh trước mặt, lúc này đã không còn lo được gì nữa, chỉ biết nở hoa trong lòng, tiến lên một bước, hai tay nhận đĩa cá, không chút chậm trễ, lập tức quỳ trên mặt đất, hơi ngửa đầu, nuốt nước bọt mấy lần, mặt mày hớn hở tạ ơn Lương Vương: “Tiểu nhân tạ Vương gia thưởng!”
Dù sao Thân vương đương triều tự mình chia đồ ăn cuối cùng lại rơi vào miệng cung nô như Ngụy An, việc này nói thế nào cũng là tổn hại mặt mũi của Lương Vương.
Mặc dù trong lòng Ngụy An đã vui đến không tìm ra đông tây nam bắc nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên kính cẩn, ngoại trừ Triệu Vũ Thần có được thuật đọc tâm, người khác đều cho rằng Ngụy An ăn cá tại chỗ là vì phối hợp với bệ hạ, cố ý không cho Lương Vương mặt mũi, trái lại cũng không tỏ ra bất ngờ gì.
Vậy mà người mất mặt là Lương Vương lại không thèm để ý chút nào, vẫn dáng vẻ quân tử đứng đắn cho miễn lễ, thậm chí còn có tâm trạng tiếp lời ban đầu của Hoàng đế, chân thành quan tâm Tô Minh Châu ngồi một bên: “Ngày xuân nương nương thường bị ho khan à? Nguyên nhân vì bị nóng trong người? Thật không dám giấu giếm, chỗ bản vương có một phương thuốc cổ, lại đúng là trị chứng bệnh này, hôm khác sẽ chế thành thuốc viên đưa tới cho nương nương.”
[Ngay cả Vương gia cũng… Tô Minh Châu, tiện nhân này!]
Nghe vậy, Triệu Vũ Thần còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã nghe thấy một câu tiếng lòng vô cùng oán độc tàn nhẫn.
Đương nhiên, chính là Đổng Thục phi.
Tiếng lòng giống như thế, không phải lần đầu tiên Triệu Vũ Thần nghe được từ chỗ Thục phi nhưng lúc trước hắn cho rằng Thục phi ghen ghét thất lễ như thế là vì hắn, thậm chí còn ở trong lòng lấy cớ biện giải cho nàng. Thế nhưng bây giờ, ánh mắt Triệu Vũ Thần đảo qua Đổng Kỳ Thư đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm Minh Châu, sau khi tức giận chỉ còn lại sự lạnh lùng.
“Nếu hoàng thúc có phương thuốc cổ trị bệnh thì chi bằng xem qua giúp Thục phi trước đi, thật khó cho nàng đã mắc bệnh trong người mà còn ăn mặc phong phanh như vậy.”
Triệu Vũ Thần hơi giương khóe miệng lên, dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh để che giấu phẫn nộ và trào phúng trong lời nói. Dù là như thế, Đổng Thục phi nghe xong cũng hơi hoảng hốt, chột dạ cúi thấp đầu, yếu ớt giải thích một câu: “Thần thiếp đã không còn gì đáng ngại.”
So sánh với nhau thì Lương Vương chỉ thản nhiên, thậm chí còn thật sự quay qua quan tâm: “Khó trách sao nhìn nương nương gầy gò hơn nhiều, rét tháng ba khắc nghiệt, nếu đã mắc bệnh thì nên chú ý hơn mới phải.”
Đổng Thục phi nghe lời này, trong lòng chua chát, miễn cưỡng xoắn chiếc khăn trong tay thành một nắm, vậy mà lại khăng khăng không mở miệng nói một chữ nào với Lương Vương, chỉ gật đầu đáp lễ, dáng người càng thêm dịu dàng lả lướt.

Triệu Vũ Thần lặng lẽ nhìn một màn này, đưa tay bưng chung trà, miễn cưỡng khép lại đôi mắt càng lúc càng lạnh của mình.
Lương Vương thong thả, ấm áp nói lời quan tâm Thục phi, sau đó chuyển hướng câu chuyện sang Triệu Vũ Thần và Tô Minh Châu: “Vừa nghe nói Tô Tướng quân đại thắng Tây Bắc, quả thật là việc đáng mừng, không biết trong tấu chương có nhắc tới bao giờ đại quân khải hoàn hồi triều không?”
Triệu Vũ Thần rũ đôi mắt xuống, mặt không cảm xúc: “Núi cao đường dài, lại có quân nhu (gồm quân trang, lương thực, nhu yếu phẩm…) của đại quân, chưa định ngày về.”
“Ồ? Chuyện này thần lại biết rõ.” Lương Vương nghe vậy cười một tiếng, sắc mặt thản nhiên, không hề có chút dấu vết lôi kéo dính líu nào: “Thần và Tô huynh đệ – trưởng tử nhà Tô Tướng quân mới quen đã thân, thường xuyên liên hệ tin tức, theo thời gian hắn tính toán ước chừng là mùng bốn tháng sau.”

Tác giả có lời muốn nói: Trong một bữa tiệc ––
Tô Minh Châu: Không hiểu sao luôn cảm thấy bầu không khí là lạ?
Ngụy An: Chép miệng một cái, cá đỏ dạ này ăn ngon thật~
Thục phi: Ah, Vương gia…
Triệu Vũ Thần: Hừ! Cẩu nam nữ!
Lương Vương (cười thản nhiên): Nghe nói trước đây ngươi cảm thấy quà tặng của ta không tệ lắm hả? Thật không dám giấu giếm, bản vương cũng cảm thấy Hoàng vị và hậu cung của tiểu chất tử ngươi đều rất tuyệt đấy!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.