[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Chương 45


Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 45:

Edit: Rine
 
[Tin ngươi mới là lạ!]
Nghe câu nói thẳng thắn dứt khoát của Tô Minh Châu, đương nhiên chỉ là tiếng lòng, trong nháy mắt Triệu Vũ Thần đau đớn nghẹn ở ngực!
Vậy mà cố tình Tô Minh Châu còn không hề hay biết, nàng rũ mắt, căn bản không biết tiếng lòng của mình đã bị người ta nghe rõ ràng.
Lúc này, tùy hứng tranh cãi là không thể nào, nhưng nếu trực tiếp tỏ ra tin tưởng không nghi ngờ thì lại có vẻ hơi giả tạo, Tô Minh Châu nghĩ nghĩ, chỉ đành tỏ vẻ trầm tư gật đầu nhẹ: “Bệ hạ nói đúng lắm, Tô gia trung tâm có nhật nguyệt chứng giám, đương nhiên không thể chỉ vì mấy câu lôi kéo của Lương Vương mà để người ngoài có cơ hội đổi trắng thay đen.”
Triệu Vũ Thần há hốc mồm, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cơn ấm ức chặn ngang lấy nhưng hắn biết nếu lúc này mà nổi giận sẽ chỉ càng biến khéo thành vụng, vì vậy phí sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng nhịn xuống được, thế mà lại nghe tiếng lòng nghi ngờ lanh lảnh vang lên lần nữa ở phía đối diện ––
[Sao lại càng giận hơn vậy? Chẳng lẽ lời này mình nói sai rồi sao?]
Triệu Vũ Thần nghe tiếng chợt dừng lại, suy nghĩ xoay chuyển một lượt, đột nhiên nghĩ đến –– Minh Châu nhận ra trẫm đang tức giận ư?
Từ nhỏ hắn đã được các sư phó dạy dỗ làm người bề trên thì không được để lộ cảm xúc vui buồn, thêm vào lúc nãy ở trước mặt Minh Châu, hắn đã hết sức cẩn thận, bởi vậy tự cảm thấy mình không biểu lộ gì, cũng không mảy may sơ hở.

Lại không ngờ rằng Quý phi có thể từ vẻ ôn hòa của hắn nhìn ra sắc mặt giận dữ bên trong đáy lòng.
Nội tâm Minh Châu trong sáng, qua mấy ngày nay hắn đã được hiểu biết một lần nữa, thế nhưng nàng có thể gạt bỏ điều giả, giữ lại sự thật, nhìn ra cảm xúc thật của hắn như vậy… có lẽ, bởi vì Minh Châu cũng là thật lòng để ý, quan tâm hắn!
Không sai, lúc trước khi hắn chưa phát hiện ra Minh Châu thật lòng với mình, Minh Châu cũng đã vừa nhìn là nhận ra sắc mặt hắn tiều tụy, lại còn tràn đầy nhớ nhung hắn!
Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Vũ Thàn chợt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn cười cười, có chút thoải mái, trong nhất thời còn bỏ qua luôn cả tự xưng trẫm: “Ta là người thế nào, nàng hiểu rõ nhất, những hành vi mê muội tàn bạo giống như vua Kiệt*, ta sẽ không làm.”
*Vua Kiệt: Hạ Kiệt – vị vua cuối cùng của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc, ông được truyền thống coi là một bạo chúa và là kẻ áp bức, người mang lại sự sụp đổ của một triều đại.
Tô Minh Châu thấy hắn mặt mày giãn ra, hiển nhiên là vui vẻ từ đáy lòng, nhất thời nàng cũng sửng sốt.
[Một hồi buồn, một hồi lại vui… Bị bệnh gì vậy?]
Triệu Vũ Thần nghe thấy được, không phật lòng chút nào, chỉ lắc đầu, thuận thế đứng lên: “Bất kể tin tức của Lương Vương từ đâu mà có, hắn đã dám mở miệng thì có lẽ cũng có chút nắm chắc. Mùng bốn tháng sau, tính ra cũng chỉ còn tầm mười ngày, gần ngay trước mắt.”
“Bây giờ ngài không tin cũng không sao, lâu ngày mới rõ lòng người, cuối cùng sau này ngài sẽ tin thôi.”
Tô Minh Châu dừng một lát, vì Tô gia, nàng đứng dậy, quy quy củ củ cúi đầu, khen một câu: “Bệ hạ anh minh.”


Thuấn Nguyên năm thứ ba, mùng ba tháng tư.
Sắc trời còn mịt mờ nửa sáng nửa tối, trong Chiêu Dương điện đã một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Vũ Thần đứng đợi trước gương lưu ly lớn dựng trong nội điện, xung quanh có cung nữ nội giám tới lui như nước chảy, theo thứ tự dâng lên các loại y phục giày mão, ban chỉ vòng ngọc, đeo từng món một lên người bệ hạ.
Hôm nay mặc dù không vào triều nhưng lại là ngày Uy Vũ Đại Tướng quân Tô Chiến khải hoàn hồi triều, Triệu Vũ Thần thân là Đế vương, muốn đích thân ra khỏi thành đón người, mặc một thân long bào cực kỳ chính thức, trái lại còn phức tạp long trọng hơn khi lên triều sớm.
Hôm nay dù thức dậy vô cùng sớm nhưng nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy phụ mẫu, Tô Minh Châu thần thái sáng láng, ý cười thật lòng tràn đầy trên mặt, nhìn Triệu Vũ Thần sửa soạn gần xong, thậm chí nàng còn tự mình đi tới đón lấy phát quan trong tay cung nhân bên cạnh, muốn đội lên cho Triệu Vũ Thần.
Triệu Vũ Thần thấy thế hơi kinh hãi, cử chỉ thân mật lại quan tâm như vậy, đừng nói sau khi tiến cung, ngay cả hồi bé, khi bọn họ chơi chung vui vẻ nhất, Tô Minh Châu cũng chưa từng làm giúp hắn.
Thế nhưng giật mình thì giật mình, sau khi Triệu Vũ Thần hồi phục tinh thần vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ, chủ động khom người trước mặt Tô Minh Châu, cảm nhận được búi tóc trên đỉnh đầu bị Quý phi nhẹ nhàng xoay xoay, hắn hơi nhắm mắt lại, nói lời có vẻ trêu chọc: “Đây là lần đầu tiên nàng hầu hạ trẫm, trẫm phải ghi nhớ trong lòng thật kỹ.”
[Ồ, cũng chỉ có lần này thôi.]

Tô Minh Châu nghe vậy dừng lại, tỉ mỉ cài chặt phát quan, lui một bước, nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng mới cười tủm tỉm gật đầu nhẹ: “Bệ hạ đi sớm về sớm.”
“Trẫm biết rồi.” Mặc dù nghe được câu tiếng lòng trước đó nhưng Triệu Vũ Thần vốn cũng không trông cậy vào việc Quý phi có thể ngày ngày đối xử ân cần với hắn như vậy, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: “Nàng cũng đừng quá nôn nóng, trên triều đình trẫm sẽ không kéo dài nhiều thời gian, để các nàng nhanh chóng một nhà đoàn tụ.”
Tướng quân khải hoàn hồi triều, Đế vương ra khỏi thành nghênh đón, việc này đối với Tô gia mà nói là vinh quang to lớn. Lễ nghi quy củ cực kỳ rườm rà, từ ngoài thành vào đến trong cung, đến Phụng Thiên điện bẩm báo quân tình, địch Nhung chấp nhận đầu hàng, bách quan chầu mừng, xong hết từng đó nghi thức cũng mất nửa ngày, nếu còn thêm yến tiệc ca múa ban thưởng trong đêm, chỉ sợ kéo dài đến nửa đêm cũng không chừng.
Triệu Vũ Thần liếc thấy Lễ bộ dâng tấu chương lên xong thì ra lệnh ý bảo tướng sĩ trải qua sương gió cực khổ, ngày đầu tiên hồi kinh không nên quá mệt nhọc như vậy, vì thế dời yến tiệc ban thưởng ban đêm đến ba ngày sau, hôm nay giản lược mọi thứ. Sau khi bẩm tấu ở Phụng Thiên điện xong, mời phu thê Tô Tướng quân tiến cung gặp mặt Quý phi, sau đó thì có thể hồi phủ sớm một chút, nghỉ ngơi tẩy trần.
Tô Minh Châu nghe được đương nhiên rất vui vẻ, phải biết rằng trong cung yến lộn xộn ồn ào, lại có đủ thứ quy củ ngăn cách thân phận, tuy nói nàng cũng đi dự tiệc nhưng nhiều lắm chỉ có thể chào phụ mẫu từ xa xa, nói vài lời sáo rỗng ngoài mặt mà thôi. Nếu chờ Tô phu nhân đưa lệnh bài tiến cung để tâm sự thân mật với mình, vậy thì không biết phải chờ tới lúc nào, hơn nữa cũng chỉ có Tô phu nhân được tiến hậu cung thôi, Tô Tướng quân là nam nhân, không có thánh chỉ thì bình thường còn không được vào hậu cung chứ đừng nói muốn làm gì khác.
Bởi vì như thế nên với đạo thánh chỉ này của Triệu Vũ Thần, Tô Minh Châu cảm kích từ tận đáy lòng, nghe vậy nét cười trên mặt càng chân thành tha thiết, dưới ánh nến, hai tròng mắt sáng lấp lánh, nói nhỏ nhẹ như mèo con: “Đa tạ bệ hạ!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Minh Châu, Triệu Vũ Thần chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, ấm áp thoải mái, hắn không nhịn được nghĩ đến điều gì đó, dừng một lát lại mở miệng nói một câu: “Bây giờ đại quân hồi triều, nàng và Tô Tướng quân phải biết trẫm chưa bao giờ tin tưởng âm mưu của Lương Vương, ngay cả mảy may hoài nghi cũng chưa từng!”
[Sao lại nhắc chuyện này nữa vậy?]
Lời thế này, không phải lần đầu tiên Tô Minh Châu nghe thấy trong mấy ngày gần đây. Hiện tại là thời gian tổ chức đánh giá quan viên năm năm một lần, vốn dĩ đã bận rộn, bây giờ lại thêm đại quân chiến thắng trở về, luận công khen thưởng cho các tướng sĩ, địch Nhung Tây Bắc chấp nhận đầu hàng xưng thần, ổn định tình hình sau chiến tranh, mỗi một chuyện đều có vô số vấn đề vụn vặt, Triệu Vũ Thần càng ngày càng bận rộn.
Bình thường ngoại trừ buổi triều sớm, mỗi ngày bệ hạ chỉ ở Càn Đức điện nửa ngày, nửa ngày còn lại luôn tới tìm nàng. Gần đây bề bộn ít có thời gian nhàn rỗi, chỉ có thể thỉnh thoảng đến dùng bữa tối cùng nàng, sau khi ăn xong còn phải vội vàng trở về, ngay cả số lần đi Thọ Khang cung thỉnh an Thái hậu cũng ít đi rất nhiều.
Thế nhưng vào thời điểm bận rộn như vậy mà mỗi lần Triệu Vũ Thần thấy nàng đều luôn nhắc đến chuyện này, tưởng chừng như là có chấp niệm gì đó!

Tô Minh Châu cảm thấy kinh ngạc, ngoài mặt lại chỉ liên tục gật đầu, thuận miệng đáp như mấy lần trước: “Bệ hạ nói rất đúng!”
Mặc dù lần này không nghe thấy tiếng lòng gì nhưng chỉ từ sắc mặt của nàng không có chút chân thành nào là đã biết nàng chỉ đáp cho có mà thôi.
Bởi vậy dáng vẻ Triệu Vũ Thần không quá hài lòng, chỉ nghĩ sau này trẫm nhất định sẽ khiến nàng hối hận vì ban đầu đã làm sai, trong lòng còn tán dương trẫm chính là quân vương vô cùng nhân đức, anh minh mới được!
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần mới miễn cưỡng dễ chịu hơn nhiều, phất tay áo, bảo nàng chậm rãi thu xếp, bản thân thì xoay người đi.
Lúc này canh giờ còn sớm nhưng nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy phụ mẫu trở về từ chiến trường, Tô Minh Châu không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cung nhân đưa bữa sáng tới, nàng tùy tiện ăn một chút, sau đó nhẫn nại trang điểm bản thân thỏa đáng, lòng tràn đầy lo lắng chờ bên ngoài truyền tin tức đến.
Cứ chờ mãi đến lúc gần ăn trưa, trong Chiêu Dương cung nghênh đón bóng dáng cao gầy tuấn tú của Tô Minh Lãng đầu tiên.
“Sao đệ lại tới đây? Cha mẹ đâu?” Tô Minh Châu đứng dậy hỏi.
Tô Đô úy nhanh nhẹn hành lễ: “Cha mẹ vẫn còn ở Càn Đức điện, bệ hạ nhân từ dặn dò ta tới chỗ nương nương chờ trước.”
Đây là có ý muốn cho một nhà bốn người bọn họ đoàn tụ tâm sự, Tô Minh Châu cười cười, bảo hắn ngồi xuống, dặn dò cung nhân dâng trà.
Một chén trà chưa uống hết, bên ngoài đã truyền đến tiếng bẩm báo mừng rỡ của Bạch Lan: “Chủ tử, lão gia phu nhân tới rồi!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.