[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Chương 18


Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 18:

Edit: Bạc
Beta: Rine
 
“Chủ tử, chỉ sợ Trần ngự trù kia không tới cung chúng ta được.” Trong Chiêu Dương cung, Bạch Lan đứng trước giường Tô Minh Châu bẩm báo.
Vì hôm nay là ngày nghỉ của Tô Minh Lãng nên Tô Minh Châu không có ai nói chuyện, vô cùng buồn chán nên đành phải tỉa cành tỉa lá chậu nguyệt quế, nghe xong cũng không quay đầu lại: “Sao vậy? Lần trước không phải đã quyết định hết rồi sao?”
“Ở yến tiệc hôm đó vốn đã quyết định xong hết rồi, Viên Quản sự còn liên tục gật đầu đồng ý nói là sau năm ba ngày nữa bàn giao rõ ràng rồi sẽ điều Trần ngự trù qua đây. Không ngờ đến ngày thứ sáu mà còn chưa thấy bóng người đâu, nô tỳ phái Tường Vi đi hỏi mới nghe báo lại là Lý Tổng quản bên Ngự Thiện cục đã biết chuyện này, hắn nói Trần ngự trù mới được phong thưởng, là người đạt danh hiệu trước mặt bệ hạ và Thái hậu nương nương, sao có thể dễ dàng chuyển đi nơi khác được, vì vậy đã ngăn cản việc này lại.”
Nói xong Bạch Lan cũng cảm thấy có điểm đáng nghi: “Nói đến cũng lạ, việc nhỏ cỡ này không biết ai nói mà Lý Tổng quản lại biết, còn tự mình nhúng tay vào, cũng không thèm nể mặt mũi Chiêu Dương cung chúng ta.”
Ngự Thiện cục là một trong bốn cục trong cung, dính líu rất lớn, cung nhân làm việc cũng nhiều, chỉ tính nhân số chuyên bếp núc thôi cũng đến hàng trăm người. Viên Quản sự kia chỉ phụ trách kiểm đồ ăn chứ không phải người quản lí nhân sự nhưng hắn trực tiếp quản lí Trần ngự trù, còn Lý thái giám lại là chính bát phẩm nội giám Tổng quản của Ngự Thiện cục, nếu Lý Tổng quản mở miệng ngăn cấm thì đúng thật là Viên Quản sự nho nhỏ không xen vào được.
Tô Minh Châu không nghĩ nhiều vậy, nhanh nhẹn cắt đi một cành mọc lệch, thuận miệng nói: “Lý Tổng quản ngày thường hành xử như thế nào? Có phải là người dễ bị mua chuộc không?”

Bạch Lan nghe xong ngẩn người: “Mấy năm nay chúng ta không để ý mấy chuyện này lắm, nếu chủ tử muốn biết thì để nô tỳ đi hỏi thăm.”
Tô Minh Châu nghe xong cũng tỉnh ngộ, đúng vậy, nàng tiến cung gần ba năm, tuy có cố ý biểu hiện mình kiêu ngạo ngang ngược, tiêu xài có chút xa hoa lãng phí nhưng về khoản mua chuộc lòng người để nắm quyền lực trong tay thì chưa bao giờ chạm vào. Đến cả quyền xử lí sự vụ lục cung khiến ai nấy đều ghen tỵ, vậy mà lúc mới vào cung nàng được tiếp nhận rồi cũng ỡm ờ “liên tục làm sai” dưới mắt Đổng Kỳ Thư, nhờ đó mới trả quyền lại được.
Cuối cùng, trước là có người nói nàng không được sủng ái, sau thì có người nói Triệu Vũ Thần mang lòng kiêng kỵ nàng, chắc chắn về sau nàng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Huống chi, dự định về sau của nàng là thoát khỏi hoàng cung này rồi sống những ngày vui vẻ tự do nên tất nhiên nàng không tốn nhiều công sức để dây vào chuyện dễ gây nghi ngờ này.
Chính lý do này mà Tô Minh Châu nghe xong lập tức lắc đầu, nàng vốn nghĩ nếu Lý Tổng quản dễ bị mua chuộc thì nàng sẽ dùng nhiều bạc hơn để đưa Trần ngự trù về đây, thế nhưng nói xong lại suy nghĩ lại, nếu Lý Tổng quản đã rõ ràng không nể mặt mũi Quý phi của nàng thì ít nhiều gì hắn cũng có chút hậu thuẫn, nàng không cần thiết làm chuyện mất mặt nữa.
Nghĩ xong, Tô Minh Châu buông cây kéo bạc xuống rồi dứt khoát gọi Bạch Lan lại gần: “Đã như vậy, ngươi cầm hai trăm lượng bạc, tự mình đi qua đó một chuyến, lặng lẽ đưa cho Trần ngự trù, đừng để lộ ra ngoài.”
Tuy Đổng Kỳ Thư hẹp hòi nhưng giỏi nhất là làm bộ làm tịch, xưa giờ nàng ta lại yêu quý thanh danh nên dù có muốn giận chó đánh mèo với nhóm ngự trù vì chuyện yến tiệc hôm đó thì cũng sẽ không dám gây sự quá lớn, không ảnh hưởng đến mạng người. Có lẽ nhiều nhất nàng ta chỉ khiến Trần ngự trù chịu chút khó khăn, ảnh hưởng tiền đồ, nếu nàng đã không có cách nào nhúng tay giúp đỡ thì đành đưa chút bạc, chờ tiếng gió qua đi, Trần ngự trù dùng bạc để lót đường thì xem như chuyện cũng qua.
Tô Minh Châu không có nhiều tâm phúc bên cạnh, có thể làm được chuyện bí mật này, nàng chỉ yên tâm giao cho một mình Bạch Lan. Hiện giờ nàng còn đang bị cấm túc nên đại cung nữ bên cạnh là Bạch Lan cũng không được tuỳ tiện ra vào, cũng may đây là thị vệ của Tô Minh Lãng đưa đến nên xem một nửa người nhà, lén lút châm chước một chút cũng không phải chuyện gì to tát.
Bạch Lan nhanh nhẹn đáp lời, xoay người đi tìm túi nhỏ đặt hai trăm lượng bạc vào rồi đi ra ngoài từ cửa hông.
Thời gian Bạch Lan đi hơn dự tính nửa canh giờ, kéo dài đến tận giờ cơm trưa Tô Minh Châu mới thấy nàng trở về. Chỉ là trên mặt tức giận đùng đùng, tràn ngập ý khó chịu.

Tô Minh Châu nâng mắt, cười hỏi sao vậy, Bạch Lan mới cúi đầu kể lại giản lược: “Hôm qua Trần ngự trù mới bị phạt, lúc nô tỳ qua, hắn vẫn còn nằm liệt trên giường dưỡng thương, thịt ở trên mông và đùi không có chỗ nào lành lặn.”
Tô Minh Châu nhíu mày: “Hắn phạm lỗi gì?”
“Văn Thái phi ở Vĩnh An cung trước giờ không ăn được hải sản, ăn vào cả người sẽ bị dị ứng, việc này ai ở lâu trong cung cũng biết. Thế mà vừa hay hôm qua Trần ngự trù còn nấu canh tôm bằm cho Văn Thái phi ăn. Lúc đầu Thái phi không nhận ra, đến khi ăn hết một chén canh mới biết, tra xét một hồi lập tức tra đến hắn, bị phạt đánh hai mươi bản, chỉ sợ sau này không thể vào bếp của Ngự Thiện cục được nữa.”
Nghe xong Tô Minh Châu chỉ nhướng mày, trong hoàng cung từ trên xuống dưới có tổng cộng mười vị chủ tử, mỗi người có sở thích khác nhau, cũng có kiêng kị khác nhau, nhất là thức ăn càng phải cẩn thận. Trần ngự trù được giao làm thức ăn cho Văn Thái phi, vậy mà lại không có ai báo cho hắn kiêng kị nghiêm trọng như thế, nếu nói là trùng hợp thì chỉ có kẻ ngu mới tin.
“Trần ngự trù mới vào cung không lâu, vốn chỉ được phân đi đưa đồ ăn, ở yến tiệc hôm đó hắn mới thể hiện, chưa gì đã bị hãm hại lọt xuống hố, cũng may là mấy ngày nay thời tiết chưa nóng bức, nếu không da thịt bị dập nát cỡ đó, chắc chắc phải bỏ mạng.”
Bạch Lan cũng đoán được nội tình trong đó, đều là nô tài đi hầu hạ chủ tử, Bạch Lan nói đến đây ít nhiều gì cũng cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, chỉ dám đè giọng căm giận: “Nàng ta đến đây gây ngột ngạt cho cung chúng ta, coi như bắt được cái cớ thôi, chứ Trần ngự trù quá lắm cũng chỉ là một đầu bếp không liên quan gì, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội leo lên để chứng minh khả năng mà giờ lại phải thế cả mạng mình vào!”
Tô Minh Châu vốn cũng tức giận nhưng càng nghe Bạch Lan nói khoé miệng lại từ từ cong lên cao, tam cương ngũ thường, tôn ti trật tự, nếu là cung nhân bình thường gặp chuyện như vậy thì cùng lắm chỉ nói một câu số mệnh Trần ngự trù không tốt hoặc là không có tâm tư khéo léo cẩn thận gì đó. Chắc chắn sẽ không ai phẫn nộ vì một ngự trù nho nhỏ như Bạch Lan bây giờ chứ đừng nói gì đến cảm thấy bất mãn với hành vi quá phận của một chủ tử như Đổng Kỳ Thư.
Tuy trên mặt Bạch Lan không thể hiện gì nhiều, thậm chí còn hay khuyên can Tô Minh Châu đừng đi ngược với đạo lí nhưng từ nhỏ nàng đã đi theo Tô Minh Châu, cũng đã được mười mấy năm, mưa dầm thấm đất từ lâu nên tư tưởng tam quan của Bạch Lan ít nhiều gì vẫn bị Minh Châu ảnh hưởng.

Chính Bạch Lan còn chưa nhận ra tính tình này của mình: “Bệ hạ chắc chắn cũng bị nàng ta lừa nên mới sủng ái nàng ta như vậy…”
Nghe xong, mặt Tô Minh Châu đen lại, nàng hừ lạnh: “Bệ hạ thích thế nào thì tất nhiên sẽ có người cố ý làm ra dáng vẻ thế đó để đem lại niềm vui cho hắn, không thể trách người khác lừa hắn được.”
Trong chớp mắt Bạch Lan mới phát hiện mình nhiều lời, lấy lại tinh thần lập tức nghĩ cách kiếm chuyện khác để lảng tránh, vừa khéo đang lúc loay hoay, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng tiếp đón vang dội của tiểu cung nữ.
“Sao Bán Bình cô cô lại tới đây?”
Bán Bình là nữ quan bên cạnh Phương Thái hậu ở Thọ Khang cung, Tô Minh Châu tự biết mình sắp gặp phải chuyện gì nên bảo Bạch Lan mời người vào.
Đối với những người bên cạnh Phương Thái hậu, vẻ mặt Tô Minh Châu luôn nhiều thêm một chút thân thiết hiền hoà: “Mẫu hậu có gì phân phó à?”
Bán Bình cười khiêm tốn, lời nói ra lại không cho phép từ chối: “Buổi sáng Thái An Công chúa và Ngọc Luân Quận chúa tiến cung, ý của Thái hậu nương nương là nếu ngài đã khỏi bệnh rồi thì mời ngài sang đó một chuyến, tốt xấu gì cũng nên nói rõ phải trái.”
Tô Minh Châu nhướng mày, bưng chén trà lên đặt dưới môi, không tỏ ý kiến gì.
Bán Bình cúi đầu, tính tình nhẫn nại khuyên nhủ: “Trong lòng Thái hậu nương nương thiên vị nương nương, chỉ là Trưởng Công chúa… Đoán rằng ngài cũng biết, Công chúa cũng không phải là người dễ nói chuyện, mặc kệ nói như thế nào thì Ngọc Luân Quận chúa cũng là tiểu bối, ngài lại thật sự có ra tay đả thương Quận chúa. Có Thái hậu nương nương ở đây, ngài chỉ ra mặt nói câu xin lỗi là mọi chuyện cũng sẽ qua ngay.”
Ngày đó không nhịn xuống mà tự mình ra tay với Tống Ngọc Luân, Tô Minh Châu đã biết việc này không dễ dàng bỏ qua như vậy, hiện giờ chỉ cần xin lỗi ngoài mặt thì cũng không phải chuyện gì to tát.

“Tâm ý của mẫu hậu bổn cung tất nhiên biết rõ, phiền cô cô đợi một chút, Bạch Lan, đi thay quần áo.” Tô Minh Châu cười cười, dứt khoát đứng lên.
Bạch Lan đáp lời, vừa hay hôm nay nàng sửa soạn cũng ổn, cũng không cần phiền phức mất nhiều thời gian, chỉ khoác thêm một áo lụa mỏng màu đinh hương để che phủ làn váy rộng màu xanh, thêu hoa sen bằng chỉ vàng và hoa văn châu ngọc. Trên đầu chải búi tóc trang nghiêm, cài thêm mấy cây trâm quý giá, nàng vốn đã cao gầy còn cố ý mang đôi giày đế cao thêu phượng hoàng đuổi theo đám mây tím, lúc đứng dậy còn cao hơn một tấc so với bình thường.
Nhìn chỗ nào cũng đều ổn thoả cả rồi, nàng mới đứng lên dặn dò Bạch Lan mang theo đồ đã chuẩn bị kĩ càng, lên kiệu liễn, dẫn theo một đoàn cung nhân mênh mông cuồn cuộn tiến đến Thọ Khang cung.
Mẫu tử Trưởng Công chúa và Ngọc Luân đang ngồi nghiêng nghiêng trên ghế dựa lớn ở Thọ Khang cung, vừa nhìn thấy nàng đã tỏ vẻ oan ức tức giận.
Điều khiến Tô Minh Châu có hơi kinh ngạc là ngoài Phương Thái hậu, mẫu tử Trưởng Công chúa ra, vẫn còn một người mặc long bào sáng chói ngồi thẳng tắp trên giường, đó không phải Triệu Vũ Thần thì là ai!
Không phải bệ hạ vẫn luôn không thích nhìn thấy cô mẫu hắn à, sao hôm nay lại không trốn nữa, chẳng lẽ là cố ý tới đây xem nàng xấu mặt?
Nghĩ thế, Tô Minh Châu vừa hành lễ xong cũng không cam lòng yếu thế nhìn hắn, chẳng qua là sau khi thấy ánh mắt đối phương, nàng lại nhất thời ngẩn người. Biểu tình của Triệu Vũ Thần có chút phức tạp, không giống như cố ý xem trò vui mà giống như đang mê mang trầm tư, thậm chí còn có hơi lo lắng.
Ý nghĩ hắn đang lo lắng chỉ vừa mới loé qua trong đầu Tô Minh Châu mà khoé miệng nàng đã vô thức cong lên một vòng cung khinh thường.
Nghĩ đến đó làm gì, hắn thích lo cho ai thì lo, dù sao cũng không phải lo cho nàng!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.