Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 17:
Edit: Bạc
Beta: Rine
Câu Triệu Vũ Thần đột nhiên nói ra khiến ai cũng ngạc nhiên chú ý, từ nhỏ hắn đã được dạy tất cả tinh hoa nho giáo, thông minh lanh lợi, nho nhã lễ độ, đến năm mười bốn tuổi đăng cơ thì từ từ trở nên chững chạc hơn. Tuy xử sự quyết đoán nhưng từ trước đến giờ vẻ mặt không bao giờ thể hiện vui buồn chứ đừng nói đến tức giận trước mặt cô mẫu ruột của mình thế này.
Câu nói gần như răn dạy chất vấn vừa mới phát ra, không chỉ Thái An Công chúa mà đến cả Phương Thái hậu luôn hành xử cẩn thận cũng sửng sốt chớp mắt mấy cái, kinh ngạc nhìn hắn.
Sau khi Triệu Vũ Thần phục hồi tinh thần mới nhận ra mình thất thố, hắn nhấp nhấp môi, sắc mặt nghiêm nghị: “Tô thị vô lễ thì trẫm sẽ tự mình trách phạt nàng, cô mẫu đừng suy nghĩ nhiều cũng đừng so đo như vậy.”
Thân là người của hoàng thất, nếu nói tôn quý nhất chắc chắn chính là Hoàng tử Công chúa. Lúc người ngồi trên ngai vàng là phụ hoàng của mình, dù giữa huynh đệ tỷ muội có người không được sủng nhưng phụ hoàng vẫn còn ở đó, bất luận như thế nào đi nữa người khác cũng không dám quá phận. Nếu phụ hoàng băng hà, ngai vàng đổi chủ thành huynh đệ thì những huynh đệ tỷ muội còn lại phải thu liễm bản thân mấy phần. Nếu người trên Đế vị còn không phải huynh đệ của mình mà là cháu chắt trai, vậy thì quan hệ thân thích thật sự còn xa hơn một đời. Lúc ấy, dù có là trưởng bối thì ngày thường cũng phải cố ý kính cẩn để tránh đắc tội với Hoàng thượng, cuộc sống mỗi ngày lại kém đi một chút.
Trường hợp hiện giờ của Thái An Trưởng Công chúa chính là đối mặt với chất tử Hoàng đế của mình, không đề cập tới tình cảnh xấu hổ khó xử của nàng vì Tống gia, cứ cho là người xưa nay được sủng ái thì lúc đối mặt với Đế vương cũng phải thật cẩn thận.
“Bệ hạ đã mở miệng thì cô mẫu tất nhiên an tâm, cũng không suy nghĩ nhiều làm gì.” Thái An Trưởng Công chúa ngượng ngập nâng nâng khoé miệng.
Phương Thái hậu cũng chỉ cúi đầu nhấp thêm một ngụm trà, nhìn thời gian cũng không còn sớm nên nhắc nhở: “Bệ hạ chính vụ bận rộn, hôm nay làm loạn đến giờ này nhất định là mệt rồi, việc nhỏ cỡ này không cần bệ hạ nhọc lòng, trở về sớm nghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Triệu Vũ Thần nghe vậy đứng dậy, thuận thế hành lễ với Phương Thái hậu: “Làm phiền mẫu hậu rồi, nhi thần cáo lui.”
Phương Thái hậu dịu dàng gật đầu, có ý quan tâm khuyên bảo: “Ai gia thấy bệ hạ đã gầy hơn rất nhiều rồi, tuy là bận rộn nhưng cũng nên chú ý long thể.”
“Nhi thần tuân chỉ.”
[Bảo Nhạc cũng không ăn thức ăn gì tốt cho sức khoẻ, chờ Thái An đi rồi phải nhắc con bé ăn chút gì đó nóng nóng, bằng không với cái miệng tham ăn kia, đến nửa đêm lại đói bụng đòi ăn điểm tâm, bụng dạ yếu như vậy chắc chắn sẽ bị đầy bụng thôi!]
Suy nghĩ thoáng qua cực nhanh, trên mặt Phương Thái hậu lại không có vẻ ngơ ngẩn, ngược lại bà nhìn Triệu Vũ Thần quan tâm nhắc nhở: “Yến tiệc vừa rồi con có uống chút rượu, đừng ở bên ngoài lâu kẻo trúng gió!”
Dứt lời bà gọi Nguỵ An dặn dò thêm: “Bên ngoài trời tối rồi, cho bọn nô tài đốt thêm vài cái đèn, hành động cũng nên chú ý cẩn thận một chút!”
[Canh giờ này nên dùng thêm chén cháo thanh đạm là tốt nhất nhưng cháo lại không có mùi vị gì, chưa chắc Bảo Nhạc đã chịu ăn, vẫn nên chuẩn bị một bát cháo thịt bằm…]
Lòng bàn tay Triệu Vũ Thần nắm chặt, trong lòng vừa chua xót vừa khổ sở, hắn không muốn ai phát hiện nên lập tức cúi thấp đầu, chờ Nguỵ An cung kính đáp lại dặn dò của Thái hậu xong, hắn lập tức xoay người đi ra khỏi điện, không muốn ở lại lâu thêm một chút nào.
“Bệ hạ đi thong thả.” Đi được vài bước, gặp phải Đổng Kỳ Thư đứng ở ngoài uốn gối hành lễ, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn hắn.
Bước chân Triệu Vũ Thần bất giác cứng lại nhưng cũng không dừng lại mà dường như còn đi nhanh hơn vài bước, nhanh chóng biến mất ờ ngoài cánh cửa Thọ Khang cung.
“Bệ hạ nên về Càn Đức điện thôi ạ.” Hầu hạ bên cạnh bệ hạ đã lâu nên tất nhiên Nguỵ An nhận ra tâm trạng chủ tử đang không tốt, tuy rằng không có manh mối nào để phỏng đoán nhưng mắt thấy Triệu Vũ Thần ở ngoài cửa cung Thái hậu không có ý định bước đi, mà ở đây gió lạnh đang thổi phần phật tới nên Nguỵ An không thể không cẩn thận bước đến hỏi thăm.
[Ôi! Sao canh giờ này lại nổi gió lớn như vậy, muốn trở về lấy cái nồi đồng nấu canh thịt dê bồi bổ ghê.]
“Cách trẫm xa một chút!” Triệu Vũ Thần đột nhiên mở miệng làm Nguỵ An hoảng sợ, lúc này mới biết mình đã quên lệnh cấm, không cẩn thận đến gần bệ hạ.
Nguỵ An vội vàng lùi trở về, liên tục thỉnh tội nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực. Gió lớn như vậy, bước chân hắn lại còn nhẹ, bệ hạ đưa lưng về phía hắn mà lại phát hiện hắn vô tình lại gần, sau ót bệ hạ có mắt à?
Ở yến tiệc Rồng ngẩng đầu vừa nãy hắn có uống mấy chén rượu gạo, gió thổi tới giống như gợi ra tác dụng chậm của rượu, nhất thời hắn có chút say mơ mơ màng màng, thế nhưng vừa nãy đã bảo Nguỵ An cách xa ra nên hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục chậm chạp nhấc chân đi về phía trước.
Lần này Nguỵ An không dám lắm miệng nữa, chỉ dặn dò mấy cung nhân theo sau nên để ý một chút, đi cách xa từ phía sau. Đoàn người cứ thế đi từ Thọ Khang cung đến Càn Đức điện, quanh đi quẩn lại cũng tốn hai khắc đồng hồ.
Không khí tháng ba rét lạnh, một đường gió lạnh run cầm cập, cơn khô nóng sinh ra từ mấy ngụm rượu gạo cũng nhanh chóng bị gió thổi sạch. Lúc Triệu Vũ Thần về tới Càn Đức điện thì tay chân lẫn sắc mặt hắn đều lạnh lẽo. Hắn chậm rãi ngồi xuống giường La Hán, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mấy chậu hoa nhài, giống như không có sức đứng dậy đi rửa mặt, thay quần áo.
Lúc trước Triệu Vũ Thần vì mấy chậu hoa này mà tức giận một trận với Quý phi nương nương, Nguỵ An thấy thế, sợ rằng bệ hạ càng nhìn lại càng bực bội nên tự ý đi gọi nhà ấm trồng hoa đưa tới mấy chậu hoa lạp mai mới nở. Hắn phất tay áo định tự mình đổi hoa, không ngờ vừa mới động tay vào Triệu Vũ Thần từ đằng sau rèm đã cao giọng: “Ai bảo ngươi đi đổi?”
Nguỵ An nghe thấy lập tức hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thật cẩn thận trả lời: “Đã bày ở đây vài ngày rồi ạ… dựa theo quy củ…”
Sắc mặt Triệu Vũ Thần càng lạnh hơn: “Tự cho là thông minh! Lui ra ngoài!”
Nguỵ An cuống quít thưa vâng, không dám nói năng hành động bừa bãi nữa, nhanh chóng ôm chậu lạp mai lui ra ngoài mành. Trong lúc rối rắm thì đột nhiên có tiểu nội giám đến bẩm báo, Nguỵ An cúi đầu nghe xong, cuối cùng giống như tìm được lý do, chỉnh chỉnh vành nón, khom người đi lên vài bước, quỳ xuống ngoài cửa cao giọng bẩm: “Bệ hạ, Thủy Yên cô nương ở Quan Sư cung cầu kiến, nói là Thục phi nương nương tự mình làm canh ngọc nhuỵ dâng lên.”
Thuỷ Yên là đại cung nữ nhất đẳng mà Đổng Thục phi đưa theo từ nhà mẹ đẻ khi tiến cung, Triệu Vũ Thần cân nhắc một lát mới chậm rãi gật đầu: “Tuyên vào.”
Thuỷ Yên có dáng người cao gầy và khuôn mặt vuông dài, trên tay xách theo một hộp đựng thức ăn, nàng phúc thân hành lễ rồi mới mở miệng: “Đã náo loạn cả một ngày, chủ tử lo lắng sẽ trì hoãn việc bệ hạ nghỉ ngơi nên không tự mình lại đây, chỉ dặn dò nô tỳ dâng canh ngọc nhuỵ ấm nóng lên để bệ hạ dùng cho ấm bụng rồi nghỉ ngơi thật tốt.”
Thục phi… Triệu Vũ Thần xoay chuyển con ngươi, ý bảo Nguỵ An đưa canh lên, nhìn canh ngọc nhuỵ vàng tươi non mềm, cho vào miệng là tan trước mặt, hắn hơi trầm mặc một lát, xoay người nói với Nguỵ An: “Hôm nay, có một ngự trù họ Trần vừa mới được thưởng, ngươi tự mình giám sát xem hắn làm gì trong Ngự Thiện cục.”
Nguỵ An sửng sốt với mệnh lệnh không đầu không đuôi này, trên mặt đầy vẻ mê mang: “Ngự trù kia có vấn đề gì sao ạ?”
“Giữ hắn ở lại Ngự Thiện cục, nếu có ai làm khó hắn thì báo với trẫm.” Triệu Vũ Thần nhíu mày, vừa dứt lời lại trầm giọng dặn: “Việc này ngươi tự mình đi làm, nếu giữa chừng mà có chút tiếng gió nào lọt ra hay là có điều gì sai sót thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
Nguỵ An nhìn nét mặt không kiên nhẫn của chủ tử thì đâu dám thắc mắc. Mặc dù hắn cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cúi đầu nhận lệnh, lập tức lui xuống làm theo phân phó của Triệu Vũ Thần, đi tìm nội giám quản lý bên Ngự Thiện cục tỉ mỉ dặn dò nhất định không được để lộ ra.
Chờ đến khi không còn ai, Triệu Vũ Thần mới nâng tay lên, tiếp tục chậm chạp đưa canh vào miệng. Gió đêm lạnh lẽo thổi bên ngoài, qua một khoảng thời gian, đến bây giờ canh cũng đã lạnh hơn phân nửa, nuốt một ngụm xuống, hơi có nhiệt độ lướt qua khoang miệng nhưng lập tức tan biến trong nháy mắt, tiếp theo không mang theo một chút ấm áp nào.
Có lời nói, xét chứng cứ chứ không xét lòng dạ, thánh nhân tiền triều không dựa vào lời nói để phán tội, nếu hắn muốn trở thành minh quân thì cũng không nên lấy suy nghĩ của bản thân để phán xét người khác.
Triệu Vũ Thần thả muỗng sứ xuống, mọi thứ xung quanh đều là hư ảo, chỉ có hành động mới là thiết thực. Hiện giờ hắn không thể chỉ dựa vào cảm xúc mà phải suy xét trên hành vi thực tế.
Hắn thật sự rất muốn xem thử… Đổng Thục phi có giống như lời Tô Minh Châu nói, sẽ giận chó đánh mèo với một ngự trù bình thường trong cung hay không?