Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 19:
Edit: Rine
Beta: Bạc
Vốn dĩ Triệu Vũ Thần cũng không định tới nghe cô mẫu oán hận than trách, trên thực tế, trước nay hắn luôn luôn hiếu thuận, dường như mỗi ngày đều đến thỉnh an Phương Thái hậu, dù có bận rộn không đến được thì cũng chưa bao giờ vượt quá ba ngày. Hiện tại hắn không tiện vô duyên vô cớ bỏ đi thói quen này, nếu không phải vì vậy thì hắn thực sự không muốn đến Thọ Khang cung, đối mặt với Thái hậu lòng đầy phức tạp, hắn không biết nên cư xử như thế nào.
Nghe nói Thái An Công chúa và Tống Ngọc Luân đang ở Thọ Khang cung, Triệu Vũ Thần đang trên đường đến thỉnh an mẫu hậu giống như gặp được chuyện vui. Vội vàng gác lại thỉnh an, trước hết đi dạo trong vườn, chờ qua hai khắc nữa, nếu cô mẫu còn chưa đi, hắn sẽ sai người đến cáo tội với mẫu hậu, qua loa bỏ qua buổi thỉnh an hôm nay.
Nhưng hắn không ngờ tới mình chỉ vừa mới ngồi trong đình ở Thiên Thu viên, còn chưa kịp nhìn thấy con bạch hạc chỉ lo ăn đến mức đứng một chân không thẳng, Ngụy An đã cẩn thận tiến lên, cúi đầu bẩm báo chuyện Trần thái giám ở Ngự Thiện cục bị phạt.
Ngụy An làm việc lanh lợi, không thể nào không hiểu lý do Trần thái giám bị đánh được. Kỳ thật sáng nay Nguỵ An nghe nói Trần thái giám bị phạt đã lập tức ra lệnh tạm thời đè chuyện này xuống, lại bảo Tổng quản Ngự Thiện cục đi tra xét sự việc trong ngoài rõ ràng. Đến lúc có được tin chính xác mới báo lên rành mạch.
Việc này nói cũng đơn giản, Trần thái giám kia tuổi còn trẻ, lại không có chỗ dựa nào, dễ dàng được trọng thưởng như vậy đương nhiên sẽ bị kẻ tiểu nhân đố kị. Thế nhưng Trần thái giám cũng xem như thông minh, ngày thứ hai sau khi được ban thưởng đã trích ra một nửa tới hiếu kính quản sự, lại đổi ra chút bạc cố ý mời đồng liêu xung quanh một bữa tiệc rượu. Hơn nữa Tô Minh Châu còn phái Bạch Lan đến tỏ ý muốn đưa người về cung mình, vì vậy ai nấy đều biết hắn được Quý phi nương nương coi trọng, sắp đến Chiêu Dương cung làm việc, không còn quan hệ gì với phòng bếp này. Nếu đã không có quan hệ gì, đương nhiên người khác cũng sẽ không rảnh rỗi gây phiền toái cho hắn, việc này coi như thái thái bình bình vượt qua.
Nhưng đáng nói là Triệu Vũ Thần lại đến xen ngang vào, phái Ngụy An lén lút đi tìm Lý Tổng quản của Ngự Thiện phòng, dặn dò Lý Tổng quản ra mặt cho Trần ngự trù. Chuyện này ở trong mắt người khác trở thành Trần ngự trù một bước lên trời, ngay cả Đại Tổng quản cũng ghi tạc hắn trong lòng, có ý giữ lại để đề bạt lên trên, không chừng ngày sau hắn có thể bò lên trên đầu mọi người.
Bởi vậy, tự nhiên sẽ có những kẻ bản lĩnh kém cỏi và mấy tên quản sự nhỏ lòng dạ hẹp hòi kiêng kị đề phòng. Hơn nữa, còn có người bên Quan Sư cung lén lút tới gây sự, vì vậy vừa được ba ngày đã có kẻ gấp không chờ nổi, đào hố chờ Trần thái giám rơi vào.
Mà thân là đương triều Thục phi – Đổng Kỳ Thư, vốn có quyền cùng nhau giải quyết sự vụ lục cung nhưng chuyện lớn như Thái phi ăn nhầm tôm biển bị dị ứng, sau khi thuộc hạ báo lên, nàng cũng không trực tiếp xử phạt mà cẩn thận báo cáo với Thái hậu. Vì thế hình phạt đánh trượng này là từ cung Thái hậu nương nương định ra, nàng cùng lắm chỉ là truyền lời dựa theo quy củ, từ đầu tới đuôi, thật sự là trong sạch vô tội, không cần động đến một đầu ngón tay.
Nếu không phải Triệu Vũ Thần đã dặn dò Ngụy An và Tổng quản Ngự Thiện cục để tâm từ trước, dù hiện tại hắn có đi tra xét cũng chưa chắc có thể tra được chút manh mối nào.
Uẩn khúc trong đó, Triệu Vũ Thần vừa suy nghĩ đã hiểu tường tận rành mạch, trong lòng càng thêm nghiêm nghị. Không ngờ đến Thục phi luôn luôn đoan trang, xuất trần lại thật sự ra tay với Trần ngự trù, vì tư thù cá nhân mà làm liên luỵ đến Thái phi và Thái hậu, lại khiến bản thân không hề dính líu. Càng không dự đoán được chính là Tô thị kiêu ngạo thô tục, nàng lại có thể nhìn thấu lòng người, trước khi sự việc xảy ra đã đoán được tường tận kết quả!
Đây là Tô thị đã sớm nhận ra Đổng Thục phi trong ngoài không đồng nhất rồi.
Chỉ là, nếu Tô thị thông tuệ như vậy, vì sao mấy năm gần đây lại hành xử ngang ngược, thái độ lỗ mãng như vậy, không chỉ khiến người người trong cung tránh còn không kịp, mà còn mài mòn sạch sẽ tình cảm khi còn bé của hai người.
Đang chìm vào khiếp sợ nghi hoặc, lại nghe nói mẫu hậu đã phái người đi gọi Tô thị tới xin lỗi Ngọc Luân, Triệu Vũ Thần cũng không biết vì sao mà tinh thần có chút không yên. Sau khi do dự một lát lập tức đứng lên, không màng cô mẫu và Ngọc Luân còn chưa đi, hắn vẫn đến Thọ Khang cung như dự định ban đầu.
Thế nhưng ý nghĩ như là lo lắng Tô thị sẽ chịu uất ức, Triệu Vũ Thần nhất định sẽ không thừa nhận, cho dù là ngoài miệng hay là trong lòng. Hắn chỉ tới để thỉnh an Thái hậu tiện thể giúp bà giải quyết rắc rối thôi, tránh để hai kẻ không hiểu chuyện Tô thị và Ngọc Luân tụ lại một chỗ, quấy nhiễu thanh tĩnh ở Thọ Khang cung.
Hắn đi từ Thiên Thu viên đến, lại không có quá trình trang điểm, thay quần áo linh tinh vụn vặt, đương nhiên tới nhanh hơn Tô Minh Châu rất nhiều. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Thái An Trưởng Công chúa còn nhớ chuyện lần trước hắn mở miệng răn dạy nên không dám lại oán thán, ép buộc Thái hậu ra mặt thay mẫu tử nàng. Khi nói chuyện cũng cẩn thận hơn rất nhiều nhưng thăm dò vài câu, thấy Triệu Vũ Thần chỉ rũ mắt phẩm trà, dường như cũng không có ý mở miệng nhúng tay, lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
Sau khi Triệu Vũ Thần đến khoảng một chén trà[1] bên ngoài truyền đến tiếng hô báo Quý phi cầu kiến. Lúc này hắn mới ngẩng đầu, chú ý nhìn lại, thấy Tô thị mặc áo hoa, búi tóc cài nhiều trâm sai quý giá, bước đến nhẹ nhàng, chậm rãi.
[1] Một chén trà: đơn vị đo thời gian cổ đại, bằng 10 phút.
Tô Minh Châu hơi hơi uốn gối, làn váy rộng mềm mại như nước, duyên dáng lướt trên nền gạch vàng đen sáng bóng cũng không áp nổi phong thái của chủ nhân. Đôi mắt nàng nhẹ nhàng lưu chuyển, trong nháy mắt, tựa như lấn át cả Đế vương tôn quý.
Trên thực tế, nàng cũng thật sự chưa bao giờ đặt quyền thế địa vị của Đế vương như hắn vào mắt. Dưới ánh mắt liếc qua của Tô thị, Triệu Vũ Thần hơi không tự nhiên, chợt nghĩ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô thị ở hoa viên Tô phủ, nàng mới chỉ là cô nương nho nhỏ sáu bảy tuổi, trên đầu cài ngọc trai lủng lẳng, thắt lưng đeo tua rua màu sắc, Công chúa hoàng thất cũng không được tôn quý sung sướng bằng nàng. Mặc dù nhìn ra thân phận của hắn nhưng nàng không bận tâm chút nào, còn dám giơ tay lên chọt chọt gò má trắng nõn chê cười hắn: “Chỉ là một con rắn nhỏ không có độc thôi! Khóc la sướt mướt gì chứ!”
Bắt đầu từ khi nào, tiểu cô nương nho nhỏ kia đã trở thành Tô thị ngang ngược kiêu ngạo, hành xử vô lễ như trước mắt, Triệu Vũ Thần nhíu mi, nhất thời thần sắc lại có chút mê mang.
Là lúc vừa mới tiến cung ư, không, có lẽ sớm hơn chút, Tô Minh Châu ở trước mặt hắn không còn giống với vẻ sáng sủa như khi còn nhỏ, trong trẻo ngay thẳng đã biến thành ngang ngược thô tục. Đặc biệt là lúc phụ hoàng bệnh nặng, để lộ ra ý muốn đón nữ nhi Tô gia tiến cung, Tô Minh Châu ở trước mặt hắn càng thêm chống đối khắp nơi. Mặc dù hắn nhẫn nại nhẹ nhàng khuyên bảo nhưng nàng chỉ tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn ngày trầm trọng thêm, đặc biệt là làm khó xử người khác, quả thực có vẻ e sợ mọi người không biết Tô Minh Châu kiêu ngạo, bá đạo nhất —―
Tựa như là cố tình vậy.
Cố tình… một ý nghĩ loé lên, sắc mặt Triệu Vũ Thần tối sầm.
“Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an bệ hạ.” Giọng nói Tô Minh Châu vang lên, không còn ngọt ngào mềm mại như khi còn là đứa trẻ nhưng trong vắt, sạch sẽ trước sau như một.
Triệu Vũ Thần tỉnh táo lại từ trong âm thanh này, ngẩng đầu nhìn lên, Tô thị đã dời ánh mắt trên người hắn đi nơi khác từ lâu, nàng xoay người, xem như không thấy hắn mà nói chuyện với Phương Thái hậu.
Phương Thái hậu lên tiếng, bất luận trong lòng như thế nào, trên mặt bà vẫn cười hiền lành như Phật gia trong miếu: “Không cần đa lễ, con vừa khỏi bệnh cũng đúng lúc Ngọc Luân ở đây, tới dỗ dành muội muội một chút, đều là người một nhà, có gì không bỏ qua được chứ.”
Tống Ngọc Luân mặt khó chịu hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là lầm bầm lầu bầu nhưng mọi người trong đại điện đều nghe được rành mạch: “Ai là người một nhà với nàng ta, rõ ràng là cố ý giả bệnh…”
Tô Minh Châu đương nhiên sẽ không biết tâm tư của Triệu Vũ Thần, nàng nghe thấy lời của Thái hậu lập tức đặt lực chú ý lên vị trước mặt, cười tủm tỉm lên tiếng trả lời.
Nếu là tới xin lỗi thì phải có một chút thái độ xin lỗi, nói chuyện phải chọn chủ đề khiến người ta vui vẻ để nói! Tô Minh Châu nghĩ như vậy, xoay người, cao cao tại thượng rũ mắt, đi một bước đến gần Tống Ngọc Luân, giả vờ không nhìn thấy dáng vẻ Tống Ngọc Luân quay đầu tỏ ra khinh thường đáp lại, nàng thân mật khom lưng cười còn rạng rỡ hơn hoa: “Ôi trời, mẫu hậu nhìn xem này, mấy ngày nay không gặp, hình như Ngọc Luân đã cao hơn trước một chút rồi!”