Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 28
Chương 27
Súng nổ, một tiếng bụp khẽ vang lên trong hẻm núi sâu, Will hình như không nhận thấy. Viên đạn bay vù sượt qua đầu anh ấy vì Will cúi người bắt lấy thanh kiếm. Nhìn xuống cái vật mà tôi vừa mới đưa, nét mặt anh ấy trở nên bối rối.
“Một thanh kiếm ư?” Anh ấy giơ cao thanh kiếm trong không trung, vẫn bối rối nhìn nó chằm chằm như thể hỏi: Sao vật này có thể giúp được anh chứ?
Anh ấy đúng. Một thanh kiếm đấu lại với một khẩu súng thì được gì chứ?
Trừ một điều…
Trừ một điều rằng, khi tay Will cầm lấy chuôi kiếm, có gì đó dường như… thay đổi. Tôi không thể nói chính xác đó là gì.
Có thể bởi vào thời khắc đó, tất cả đều thay đổi. Như thể có người đã nhấn vào nút ‘tự động lấy nét’ của thế giới này vậy.
Vì đột ngột, mọi thứ dường như tươi sáng hơn – sắc nét hơn – nhiều màu sắc hơn. Những cái bóng dưới thân cây và dưới chân những tảng đá dường như… tối sẫm hơn.
Và sắc xanh của những tán lá trên đầu dường như… xanh hơn.
Thanh kiếm trong tay Will có vẻ thực sự loé sáng, những vết gỉ sét mới chỉ một giây trước vẫn còn thấy rõ thì giờ biến mất.
Lúc đó, tôi thấy bầu trời trên kia bắt đầu sáng sủa hơn. Những khối mây đen dày đặc trôi ra xa, để lộ ánh hoàng hôn mùa hè với sắc hồng và tím nhạt…
Hoá ra là thế. Đó là lý do tại sao giây phút tay Will nắm chặt lấy chuôi kiếm, mọi thứ đột ngột trở nên… sáng sủa hơn nhiều.
Cho dù điều đó cũng không hẳn là giải thích được chính Will hình như cũng cao hơn, mái tóc trở nên óng ả hơn, thẫm màu hơn bao giờ hết. Đôi vai như rộng hơn, cặp mắt xanh sáng hơn. Trông như thể từ bên trong con người anh ấy đang toả ra thứ gì như là…
Ánh sáng. Không còn cách diễn tả nào khác.
Tôi lắc đầu. Không. Không thể như thế được. Đó chỉ là do cơn bão đã đi qua. Hoặc là do tình yêu của tôi đã khiến anh ấy trở nên đẹp hơn trong mắt tôi chăng –
Nhưng điều đó không giải thích được cho phản ứng của Marco khi Will quay lại đối mặt với hắn, cầm thanh kiếm đưa ra phía trước một cách tự nhiên như thể ngày nào cũng cầm.
“Bỏ súng xuống, Marco,” Will nói bằng một giọng hơi khác so với lúc trước (cũng giống như mọi thứ xung quanh) – trầm hơn, tự tin hơn. Giống một vị vua hơn bao giờ hết – dù tôi không thích phải thừa nhận điều đó.
Đó là lúc Marco, mặt trắng bệch như cái áo hắn đang mặc, một chân quỳ mọp xuống như thể đôi chân không chịu nổi sức nặng cơ thể hắn nữa.
Hoặc là như thể hắn đột ngột nhận ra chính xác hắn đang chĩa súng vào người nào.
“Kh- không,” hắn vừa quỳ vừa nói.
Tôi đến đứng ngay sau lưng Will. Khi Marco cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hắn trừng mắt nhìn tôi, cặp mắt không còn đáng sợ như trước mà tràn ngập một điều tôi chưa từng thấy ở hắn…
Nỗi sợ.
“Cô không phải là Cô gái vùng Shalott,” hắn thì thào.
Tôi lắc đầu. Tất cả thật vô lý. Trừ một điều rằng, theo một cách lạ lùng, thì lại có lý.
“Tôi chưa bao giờ nói mình là cô ta cả,” tôi nhắc lại cho hắn nhớ.
“Tôi sẽ bỏ thanh kiếm xuống khi nào anh hạ súng, Marco,” Will nói, vẫn bằng giọng uy quyền đến phi thường. “Rồi chúng ta sẽ bàn về chuyện này. Như hai anh em.”
“Anh em ư!” Marco tức giận lặp lại. Rồi hắn lại hướng khẩu súng – và cái nhìn – lên trên, về phía tôi. “Sao cô lại đến đưa cho nó thanh kiếm?” hắn gào lên. “Chỉ một người có thể đưa cho hắn thanh kiếm mà thôi. Đó không phải là cô. Không thể là cô! Không thể có chuyện đó!”
Chỉ một trong số những người thân cận nhất của Arthur mới có thể đặt dấu chấm hết cho sự thống trị của phe hắc ám.
“Bỏ súng xuống, Marco,” Will nói. “Bỏ xuống ngay – trước khi có người bị thương.”
Tôi thấy những ngón tay Marco nơi báng súng nới lỏng ra. Gần như là hắn không thể không làm theo lời Will vậy.
Có hiệu quả rồi. Hắn đang đầu hàng.
Đúng lúc đó, một vệt màu xanh nhảy ra từ chỗ rừng cây rậm rạp phía bên cạnh hắn. Một giây sau, Marco ngã ngửa ra trên chỗ cuối nhánh sông, Lance Reynolds đè trên người. Những ngón tay Lance bóp lấy bàn tay đang nắm khẩu súng… nhưng Marco đã kịp buông nó ra trước cả khi Lance tấn công hắn.
“Người đó bảo bỏ – ” Lance đến để giật khẩu súng khỏi tay Marco, và khi thấy nó nằm vô hại bên cạnh đám cây gai gần đó, trông cậu ta lúng túng. “Ô. Được rồi. Tốt.”
Một giây sau, Jennifer nhẹ nhàng điệu đàng dẹp đám cây bụi đi tới. Cô ấy nhìn Lance, Marco, rồi ngẩng lên nhìn Will và tôi.
“Ô, tốt quá,” cô ấy nói, giọng nói nhỏ ngân nga chất chứa vẻ hài lòng. “Chúng ta đến kịp rồi. Thấy chưa, Lance. Em đã bảo họ sẽ ở đây mà.”
Bên cạnh tôi, Will từ từ hạ thanh kiếm xuống, nhìn nó chằm chằm như thể vừa mới nhận ra đó là vật gì.
Rồi anh ấy ngẩng lên, cái nhìn sững sờ bắt gặp ánh mắt tôi, và tôi thấy ngực anh ấy phập phồng như thể vừa mới chạy…
… hai dặm giữa một cơn bão điên cuồng.
Sau đó, điều tiếp theo tôi biết là anh ấy vòng tay ôm lấy cổ tôi, kéo tôi lại gần.
“Cảm ơn em,” anh thì thầm vào mái tóc ẩm của tôi.
“Em có làm gì đâu,” tôi thầm thì đáp lại.
“Có chứ,” anh ấy nói, ôm tôi sát hơn nữa.
Rồi giọng nói lảnh lót của Jennifer kêu lên: “Ôi, xem kìa, Lance! Chẳng phải em đã bảo anh là hai người bọn họ sẽ thành một đôi rất dễ thương sao?”
Sau đó, giọng cô ấy thay đổi. “Chờ chút. Ông ta làm gì ở đây thế nhỉ?”
Và tôi ngẩng lên, trông thấy thầy Morton đang cố gắng đi xuống hẻm núi, tới chỗ bọn tôi, theo sau là vài sỹ quan thuộc Phòng Cảnh Sát Annapolis.