Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 27
Chương 26
“Không thể như thế được,” Will nói đều đều.
“Will.”
Tôi thấy thật khổ sở. Sau cảm giác ngất ngây bay bổng từ những nụ hôn của Will, giờ tôi lại rơi xuống không phanh. Cứ như thể chưa từng có gì. Có phải là tôi mơ thấy những nụ hôn đó không? Trong một tiếng đồng hồ vừa qua, tất cả mọi thứ diễn ra như thể một giấc mơ, từ cơn bão cho đến… chuyện này.
“Không phải là không thể đâu,” tôi nói. “Hộp đựng súng của bố anh đã bị bẻ khoá, mà Marco thì vẫn chưa thấy tăm tích đâu. Em biết anh không lấy. Vậy còn ai vào đây được nữa?”
“Anh tin là Marco lấy súng,” Will nói. “Nhưng giết anh ấy à? Jean – ý anh là, mẹ – phản ứng hơi quá rồi. Marco không phải kẻ giết người.”
Chính tôi cũng nói một câu y hệt như thế với ông Morton. Trước khi tôi khám phá ra phần còn lại của câu chuyện.
“Ừm,” tôi nói. “Will này. Chuyện có thể phức tạp hơn một chút so với anh nghĩ đấy.”
“Phức tạp hơn chuyện bà mẹ đẻ của anh sinh ra anh trong khi chồng bà ta đang ở nước ngoài, rồi đưa anh cho ông bố thật sự nuôi để chồng bà ta không phát hiện ra bà ta đã phản bội không? Phức tạp hơn chuyện cả đời người ta bảo anh là mẹ anh đã chết, cho đến tận ngày hôm nay thì lại bảo mẹ anh chính là người phụ nữ bố anh đã cưới sau khi leo lên được những cấp bậc đủ để khiến chồng bà ta, người bạn thân nhất của ông, phải chết không?” Tiếng cười của Will không hề ẩn giấu điều gì vui vẻ. “Hãy tin anh, Elle. Anh hiểu rồi.”
“Vâng,” tôi nói. “Về chuyện đó. Có điều này em cần phải nói với anh, và nghe có vẻ hơi lạ lùng, nhưng anh biết đấy, lúc anh nói với anh là thỉnh thoảng anh có cảm giác trước kia đã từng đến nơi này rồi ấy mà? Có một nhóm người tin rằng anh thực sự – “
“Sao hắn lại muốn giết anh?” Will ngắt lời tôi khi anh ấy đi đi lại lại trên tảng đá. Phía trên đầu, một tiếng sấm rền vang như trả lời cho câu hỏi đó. “Bố anh mới là người ra tay. Không phải anh. Anh chẳng liên quan gì hết.”
“Vâng,” tôi nói. “Anh nhớ năm ngoái Marco đã tấn công thầy Morton không? Hoá ra – “
“Và cũng có phải bố anh cố tình đâu,” Will nói. “Ý anh là, ừ thì ông ấy đã phái ông kia đến chỗ nguy hiểm. Nhưng ông ấy đâu có tự tay bắn cái máy bay đó mà là họ bị địch bắn. Chuyện đó có thể xảy ra
“Will,” tôi nói, đưa tay nắm lấy hai vai anh ấy để anh ấy không đi lại nữa trong một lúc. “Nguyên nhân là gì không quan trọng. Sự thật là Marco muốn giết anh. Anh không nghĩ rằng chúng ta nên ra khỏi đây sao, phòng trường hợp hắn xuất hiện?”
“Ở đây ư?” Đôi lông mày sẫm màu của Will nhíu lại. “Nhưng hắn còn không biết nơi này cơ mà. Anh chưa từng dẫn hắn đến đây, lại càng không kể gì với hắn cả.”
“Thế còn cuộc gặp của thầy Morton và mẹ anh hôm nay,” tôi nói. “Có ai nói cho Marco biết không? Hay là hắn chỉ tự đến?”
“Không, chẳng ai nói với hắn cả. Hắn…” Nét mặt Will chuyển từ nổi giận sang bối rối khi cúi nhìn tôi. “Làm sao hắn biết được cuộc gặp đó? Trừ phi… Chắc chắn là hắn đã nghe trộm ở một đầu dây khác lúc thầy Morton gọi.”
“Phải,” tôi nói. “Hoặc là… Ừm, có một cách giải thích khác.”
Một bên khoé miệng Will nhếch lên. “Sao? Hắn có khả năng ngoại cảm chắc?”
“Hoặc là thế, hoặc hắn là tay sai của những thế lực bóng tối.”
Tôi nói nhanh trước khi kịp suy nghĩ cho kỹ hơn. Tôi vẫn không tin điều đó. Ít ra là, không hoàn toàn phủ nhận. Nhưng tôi nghĩ mình cũng phải báo cho anh ấy biết, vì rõ ràng ông Morton chả nói gì hết.
Nhưng thay vì phá lên cười hay gạt đi như tôi nửa chờ đợi, cái nhìn của Will lại càng chăm chú hơn.
“Lúc nãy khi em nói rằng anh nghĩ anh đã từng đến đây rồi, nghĩa là sao?” anh ấy hỏi. “Và còn chuyện một nhóm người tin vào… cái gì đó, thế là thế nào?”
“Anh biết không?” tôi nắm lấy hai vai Will chặt hơn bao giờ hết. “Chuyện này khá dài, và cũng có thể nó còn không phải là sự thật nữa cơ. Nhưng dù có thật hay không, em nghĩ chúng ta nên đi thôi – ít ra là để tránh cơn mưa, nếu không nói là để tránh Marco.”
Will ngẩng lên, nhìn những khối mây đen kịt hơn phía trên đầu – phần nào có thể trông thấy được qua tán cây. Thật buồn cười, ở đâu cũng mưa, trừ có đúng chỗ này.
Nhưng đó không phải là điều gì hài hước cả.
“Thôi được,” anh ấy nói, bắt đầu theo sau tôi khi tôi trèo xuống khỏi tảng đá. “Nhưng em muốn đi đâu?”
Một giọng nói trầm trầm bất ngờ vang lên.
“Xin gợi ý Tahiti được không?”
Tôi chết sững. Máu trong người tôi lúc trước tan ra vì nụ hôn của Will thì giờ lại đông cứng.
Vì tôi nhận ra giọng nói đó. Tôi biết kẻ đó là ai trước cả khi quay lại, nhìn thấy hắn đứng dưới nhánh sông, một họng súng đen ngòm xấu xí hướng thẳng vào chính giữa ngực Will.
“Nghe nói các đảo ở Polynesi mùa này đẹp lắm,” Marco nói bình thản.
Hai anh em nhìn nhau chằm chằm, Marco ở dưới nhánh sông, còn Will trên tảng đá. Không gian tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng hai người đó thở. Ít ra là cho đến khi sét đánh ngang trời phía trên, khiến tôi giật nảy mình – thậm chí trước cả khi nó khiến ọi thứ ở phía đường chân trời chuyển sang một màu đỏ tươi.
Rồi sấm nổ, và màu đỏ đó biến mất nhanh y như khi xuất hiện.
“Elle,” Will nói, sự im lặng đột ngột theo sau những màn trình diễn của bầu trời. Cái nhìn của anh ấy vẫn không rời Marco. “Em về đi.”
“Đúng đấy, Elaine,” Marco nói, giọng nói đầy dã tâm. “Chạy về nhà mà nổi thêm chút nữa đi. Cô không làm được gì ở đây đâu.”
Tôi nổi cáu. Tôi biết Marco ám chỉ điều gì. Elaine vùng Astolat không làm được gì ở đây hết.
Nhưng cũng chả sao, vì tôi đâu phải Elaine vùng Astolat, dù hắn có nghĩ gì đi nữa. Mà Elaine Harrison thì lại có thể làm được khối việc đấy.
“Tôi không đi đâu hết,” tôi đáp.
Marco làm bộ như cảm động lắm.
“Ái dà, đáng yêu chưa,” hắn nói. “Cô nàng ở lại để bảo vệ người đàn ông của mình cơ đấy.”
Nhưng Will thì lại chẳng nghĩ điều đó có gì đáng yêu cả.
“Elle,” anh ấy nói, vẫn là giọng nói ngày hôm đó Will đã nói với Rick ở bên ngoài lớp học của thầy Morton – giọng nói nghe như nó thực sự là của một vị vua, chất chứa cơn thịnh nộ khi người ta dám trái ý mình. “Về nhà đi. Anh sẽ gặp em ở đó sau.”
“Uh, không, Will ạ,” Marco nói. “Vì thế cô ta mới không nhúc nhích chứ. Cô ta cũng như tao đều biết rõ rằng sau này mày sẽ không còn gặp lại được bất kỳ ai nữa đâu.”
Một cú sét đánh nữa. Bầu trời lại chuyển sang đỏ. Rồi đột ngột, tiếng sấm khiến nó trở lại màu xám.
“Marco,” Will nói. “Chuyện này thật ngu ngốc. Anh đâu có muốn làm việc này.”
“Thấy chưa, mày sai ở chỗ đó đấy,” Marco nói. “Tao đã muốn được làm việc này từ lâu, lâu lắm rồi. Mày tưởng ở nhà tao còn chưa đủ phát ớn à? Sao con không thể giống như Will? Xem Will đấy, nó đâu có đi ăn trộm trong cửa hàng. Xem Will đấy, nó đâu có phá xe. Xem Will đấy, nó đâu có bỏ học để đi hút hít cạnh quán Dairy Queen. Xem Will đấy, một Cậu bé Vàng. Anh chàng Tiền vệ. Một kẻ giỏi giang, Vua của buổi dạ hội. Tao không hiểu. Tao không bao giờ hiểu nổi tại sao bà mẹ tao lúc nào cũng lôi mày ra để cằn nhằn tao. Giờ thì thấy rồi.” Hắn gạt chốt an toàn trên khẩu súng.
“Sau đó,” hắn nói tiếp một cách bình thản như thể tất cả bọn tôi tình cờ chạm trán ở quán Storm Brothers hay gì gì đó, “bà ta lại cưới ông bố của mày. Cái số tao đỏ chưa! Giờ tao lại còn phải sống chung với mày nữa! Tao được tận mắt chứng kiến tao có thể trở thành một kẻ ra sao nếu trước kia cố gắng chăm chỉ. Và rồi hình như thế còn chưa đủ, mày đoán xem! Hoá ra tao với mày lại là anh em cơ đấy! Phải, anh em! Cứ như từ trước tao còn chưa thấy kém cỏi vậy. Giờ tao lại còn phải chấp nhận một sự thật rằng tao với mày có chung một số lượng ADN đáng kể. Ô, và rằng ông bố mày đã lăng nhăng với mẹ tao sau lưng bố tao nữa chứ? Hay lắm.”
“Marco,” Will nói bằng một giọng trầm đều đều. “Bố mẹ chúng ta đã gây chuyện, được chưa? Nhưng ta đâu cần phải trả đũa nhau vì điều đó?”
“Không ư?” Marco cười khan. “Mày tử tế quá nhỉ, Will. Bố tao đâu có giết bố mày như bố mày đã làm. Tao thấy chỉ có một cách duy nhất để cho cân bằng. Nợ máu phải trả bằng máu.”
“Nếu anh muốn nợ máu phải trả bằng máu, Marco,” tôi nói, giọng run rẩy, “thì giết bố của Will ấy, chứ không phải Will.”
Will ném cho tôi cái nhìn ra hiệu Em đừng dính vào. Nhưng tôi mặc kệ.
“Tao đã nghĩ đến điều đó rồi,” Marco nói. “Nhưng vấn đề là, tao muốn lão già đó phải khốn khổ. Còn điều gì có thể đau đớn hơn khi biết rằng đứa con trai vàng của lão phải chết vì một điều lão đã làm? Lão sẽ phải sống với điều đó cho đến hết đời, giống như tao phải sống mà không có bố. Thế mới gọi là nợ máu phải trả bằng máu.”
“Nhưng thế thì được cái gì hả Marco?” Will hỏi. “Việc đó đâu có khiến bố anh sống lại.”
“Đúng,” Marco nói bằng một giọng toàn toàn biết điều. “Đúng là như vậy. Nhưng nó sẽ khiến tao cảm thấy khá hơn nhiều.”
“Khi ở trong tù chứ gì?” Will hỏi, giọng đều đều. Nếu anh ấy có sợ đi nữa thì nhìn vẻ ngoài cũng chẳng thể biết được. Anh ấy đứng thẳng, giọng nói không một chút run rẩy. Trông Will gần như giống hệt… một vị vua.
Và rõ ràng không chỉ có mình tôi nghĩ như thế. Marco cũng có vẻ không thể rời mắt khỏi Will.
Điều đó thật là tốt. Vì nó cho tôi cơ hội để trượt xuống phía sau tảng đá, với lấy thanh kiếm để ở dưới chân tảng đá.
“Tao chỉ đi tù nếu bị bắt,” Marco nói. “Mà tao thì lại không định để chuyện đó xảy ra.”
“Ô, phải lắm,” Will nói kèm một tiếng cười. “Vậy anh định đánh bài chuồn ra sao? Anh đâu có xu nào. Anh phá cả cái xe Corvette ngu si của chính mình rồi còn gì. Hi vọng anh không định dùng nó để chuồn. Cùng lắm anh chỉ đến được cái cầu thì cũng bị tóm. Cảnh sát họ cũng đang tìm anh từ sau cái trò anh bày ra ở trường rồi.”
Tôi không thể nhìn thấy được vẻ mặt Marco vì còn mải mở cái áo gió của bố, lôi thanh kiếm ra. Nhưng tôi nghe hắn nói có vẻ hoàn toàn thờ ơ.
“Vậy tao sẽ dùng xe của mày,” hắn nói. “Và tiền tao móc ra trong ví mày sau khi mày chết. Giờ thì xuống đây. Mày khiến tao mỏi cổ rồi đấy.”
“Anh có rắc rối, Marco ạ,” Will nói bằng một giọng bình tĩnh đến phi thường. “Anh cần có người giúp. Bỏ súng xuống đi rồi nói chuyện.”
“Quá muộn rồi, còn gì mà nói.” Marco bắt đầu mất bình tĩnh. Hắn cao giọng hơn, không chỉ vì tiếng sấm phía trên đầu ngày càng to hơn, đáng sợ hơn. “Xuống khỏi tảng đá đó, Will, hoặc là tao sẽ bắn vào đầu bạn gái mày. Mà nó đang làm gì đằng sau kia mới được chứ? Này! Tiểu Thư! Bước ra đây. Tao không đùa đâu đấy. Không tao thề sẽ bắn cho thằng kia một phát.”
Tôi lại bò lên tảng đá, lôi thanh kiếm của bố bên cạnh. Hình như không ai để ý thấy cả.
“Marco.” Will dang rộng vòng tay, khơi gợi bản chất tốt đẹp hơn của Marco… nếu hắn có. “Thôi nào. Chúng ta là anh em mà.”
“Ái da, xem kìa.” Giọng Marco thực sự có vẻ thất vọng rồi. “Sao mày phải nhắc tao làm gì? Tao sắp bắn mày bây giờ đấy. Tao sẽ chờ bắn bạn gái mày trước rồi ày chứng kiến.” Hắn giơ khẩu súng lên, nheo một mắt lại, ngắm bắn. “Ô, được rồi.”
“Will!” tôi kêu lên. “Đằng này!”
Và khi Will nhìn về hướng tôi, tôi tung cho anh ấy thanh kiếm, đằng chuôi hướng về Will.