Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 29
Chương 28
“Tôi tưởng ông định đi Tahiti?” tôi nói đầy quở trách.
“Ellie,” mẹ tôi nói, giọng cảnh cáo.
“Thì ông ta bảo con thế mà.”
Tôi trừng mắt nhìn ông Morton từ chỗ đang ngồi trên sofa, quấn mình trong một cái chăn dù đã thay bộ quần áo ướt bằng bộ đồ ngủ vải flannel cũ nhất, uống gần bốn lít sôcôla nóng. Hình như tôi không thể nào Tôi trừng mắt nhìn ông Morton từ chỗ đang ngồi trên sofa, quấn mình trong một cái chăn dù đã thay bộ quần áo ướt bằng bộ đồ ngủ vải flannel cũ nhất, uống gần bốn lít sôcôla nóng. Hình như tôi không thể nào ấm lên được, cho dù cơn bão đã qua và không khí ban đêm trở nên khá là dễ chịu, khoảng gần 16 độ.
Ông Morton nhìn bố tôi tỏ vẻ hối lỗi.
“Đúng là tôi có bảo cô bé là tôi định đến Tahiti,” ông ta nói. Trông ông ta rất lạ lùng, ngồi đó trong phòng khách nhà tôi. Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quen được với cảnh gặp giáo viên ở ngoài trường. “Thực sự là tôi hợm hĩnh quá. Ông thấy đấy, dù trong những giấc mơ hoang đường nhất tôi cũng không thể tưởng tượng – “
“Vậy chứ việc bảo mẹ Will nói cho anh ta biết sự thật về mối quan hệ giữa họ thì giúp được cái gì?” tôi hỏi.
“Ellie,” mẹ tôi nhắc lại.
Nhưng tôi lờ mẹ đi.
“Chỉ khiến ọi việc càng tồi tệ hơn thì có,” tôi nói. “Ông phải biết Marco sẽ phát hiện ra điều đó chứ.”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi,” ông Morton nói. Trước mặt ông ta, cốc nước vẫn còn nguyên chưa động đến. Ông ta đã đồng ý nhận lời mời uống trà của bố mẹ tôi một cách đầy biết ơn, khi ông ta bước qua ngưỡng cửa nhà tôi chỉ mấy phút sau khi gia đình tôi từ sở cảnh sát trở về. Khi cuối cùng cũng thoát được khỏi dòng xe cộ lưu thông dày đặc trên Đường vành đai, bố mẹ tôi về đến nhà chỉ thấy có mỗi một tin nhắn trên máy trả lời tự động (điện thoại và điện chỉ vừa mới nối lại có mấy phút trước khi họ về nhà), bảo rằng họ đến sở cảnh sát để đón tôi.
Điều đó chả khiến họ phát hoảng lên cho lắm… Còn lâu.
Bố mẹ gặp tôi đang run cầm cập trong bộ quần áo ướt ngồi bên ngoài phòng lấy lời khai. Will vẫn còn đang ở trong đó. Tôi không nghĩ rằng mình run mãi như thế là do ngồi quá lâu trong bộ quần áo ướt, mà là do phải ngồi đó, dưới cái nhìn sắt đá, không khoan dung của Tổng tư lệnh Wagner, ông ta xuất hiện cùng với bà vợ sau khi Marco dùng điện thoại để gọi cho… bọn họ.
Tôi thấy điều đó thật mỉa mai, cứ xem hắn đã sắp đặt để phá hoại cuộc sống của họ mới chỉ nửa tiếng trước thì biết.
Dù thế nào đi nữa, tách trà Lipton mà mẹ tôi pha cho ông Morton rõ ràng chẳng ngon như ông ta mong muốn, vì cái cốc trở nên nguội dần trước mặt ông ta.
“Nhưng chiều nay, sau khi em rời khỏi nhà tôi,” ông Morton nói, “tôi cứ nghĩ mãi đến điều em đã nói, Elaine ạ. Về chuyện Arthur sẽ không bao giờ để tôi chết, như tôi đã làm với cậu ấy. Em không thể tưởng tượng được những câu nói ấy có ảnh hưởng đến tôi thế nào đâu. Cả đời tôi đã dành để ủng hộ những nguyên tắc mà ngài Gấu đã chỉ dạy, thế mà tôi lại cư xử hèn hạ như là… như là Mordred vậy. Tôi nghĩ, nếu tôi có thể giải quyết được vấn đề trong nội bộ những người thân trong gia đình của Arthur,” ông Morton nói tiếp, “thì có thể sẽ có cơ may bọn họ chịu nhìn nhận tình hình thực tế, và chấp nhận sống hoà thuận với nhau – “
“Và phá vỡ cái vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại hàng bao nhiêu thế kỷ,” mẹ tôi hào hứng ngắt lời.
Tôi không thể nhịn được, đảo mắt một vòng. Chuyện ông Morton, một thành viên thực sự của Hội Gấu huyền bí, xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà tôi, đối với mẹ tôi, đó cứ như là giấc mơ thành sự thật vậy. Mẹ bám lấy từng lời ông ta nói ra kể từ lúc ông ta xuất hiện ở cửa và tự giới thiệu mình với bố mẹ.
“Nhưng lẽ ra tôi phải biết rằng phe hắc ám sẽ không bao giờ để cho điều đó xảy ra,” ông Morton nói tiếp. “Một cách nào đó, việc này đã đánh động đến Marco rằng ở trường đang có chuyện – đó là nơi cuối cùng tôi nghĩ sẽ gặp hắn, cứ xem hắn căm ghét nơi đó thế nào… đấy là chưa nói đến lệnh quản thúc không cho hắn vào trường.”
“Nhưng làm sao ông biết chúng tôi ở trong khu rừng?” tôi hỏi ông ta.
“Thực sự thì cũng đơn giản thôi,” ông Morton nói. “Do sét.”
“Sét ư?” tôi nhìn ông ta chằm chằm. “Ông đang nói cái gì đấy?”
“Có thể em không để ý, nhưng sét chỉ tập trung ở một khu vực rất hẹp… chính xác thì đó là khoảng cách giữa ngôi nhà này – nhà của em – và công viên đó. Tôi chỉ cần phải đi theo tia sét thì sẽ sớm tìm được ngài Gấu. Tất nhiên, sét là một thứ vũ khí của phe hắc ám mà.”
Tôi suýt nữa thì phát sặc khi uống cốc sôcôla nóng thứ tư. Tôi liếc bố mẹ xem họ có nuốt nổi mấy cái điều nhảm nhí này không. Nhưng trông mẹ tôi hết sức vui sướng – chắc là mẹ đang nóng lòng đến văn phòng để bắt đầu viết tất cả những điều đó vào trong cuốn sách của mình à xem. Còn bố thì cũng không hẳn là không tin.
Thế mà cả hai bọn họ đều có bằng Tiến sỹ cả đấy. Thật đúng là.
“Điều tôi không hiểu là,” bố nói, “tại sao thanh kiếm lại có ảnh hưởng đến Marco tới mức đó – và cả với Will nữa, nếu như điều ông miêu tả cho tôi là sự thật. Thanh kiếm đó thậm chí còn không xuất hiện trong cùng một thế kỷ với thanh Excalibur. Theo như tôi tìm hiểu được thì nó chỉ thuộc về duy nhất một vị vua, đó là Richard Dũng cảm, nhưng mà – “
“Ồ, cái quan trọng không phải là ở bản thân thanh kiếm,” ông Morton vui vẻ nói. “Chính người nào trao nó cho cậu ta mới làm nên sự khác biệt.”
Tất cả ba người lớn đều nhìn sang tôi. Tôi chớp mắt đáp lại.
“Gì vậy?” tôi hỏi.
“Đừng có nói ‘gì vậy’, Ellie,” mẹ bảo. “Phải nói là ‘xin lỗi, gì thế ạ’.”
“Giờ con không quan tâm đến Hình ảnh gì hết đâu mẹ,” tôi nói. “Sao mọi người lại nhìn con?”
“Tôi đã nhìn nhầm em, Ellie ạ,” ông Morton nói bằng giọng trầm, ồm ồm. “Tôi không hề trách em vì đã khó chịu với tôi. Tôi đã sai lầm khi cho rằng em là Elaine vùng Astolat khi biết được tên em và nhận ra em có liên quan đến ngài Gấu. Nhưng tất nhiên, em chưa bao giờ là Cô gái vùng Shalott cả.”
“Em biết,” tôi nói, hơi sốt ruột. “Ngay từ đầu em đã bảo rồi mà.”
“Lẽ ra tôi phải nhận ra rằng em là một người quan trọng hơn rất, rất nhiều,” ông Morton nói tiếp. “Và có quyền năng mạnh mẽ hơn. Cho dù là để biện hộ cho chính mình, tôi cũng phải nói rằng, trong lịch sử của Hội, chưa bao giờ Nữ thần dưới Hồ được ghi nhận là có xuất hiện – “
Tôi nhìn ông ta, hơi cảnh giác.
“Khoan đã,” tôi ngắt lời. “Tiên gì cơ?”
“Nữ thần dưới Hồ,” ông Morton nói. “Tôi thực sự nghĩ rằng sai lầm của tôi có thể tha thứ được, vì Nữ thần đó – xin em thứ lỗi, Elaine – là một nhân vật rất khó hiểu trong truyền thuyết về vua Arthur.”
“Hoàn toàn đúng,” mẹ tôi đồng tình. “Có vài học giả tin rằng cô ta không hề tồn tại; những người khác lại một mực cho là cô ta là một vị thánh của dân tộc Celt. Đa phần thì đồng ý rằng cô ta ít nhất thì cũng phải là một nữ thầy tế cấp cao có quyền năng hùng mạnh…”
“Điều an ủi duy nhất đối vối tôi,” ông Morton nói, gật đầu, “là bọn Hắc ám cũng tưởng nhầm con gái của bà là Tiểu Thư. Nếu chúng mà biết chúng đang phải đương đầu với một người có quyền năng mạnh như Nữ thần dưới Hồ, thì hẳn là chúng đã phải cố gắng loại bỏ cô bé ngay từ đầu rồi. Như tôi thấy thì ngay cả Marco khi nghe tên đó cũng ghép nó với niềm ham mê – “
“Trôi nổi trên mặt nước.” Tôi nuốt xuống một cái. “Bố. Mẹ. Bố mẹ không thể thực sự tin vào tất cả những… chuyện dấm dớ vớ vẩn này được.”
Nhưng bố mẹ chỉ nhìn tôi như kiểu: Con đùa chắc. Họ tin rồi, tin sái cổ luôn. Nhưng cứ xem họ ít khi thực sự đi ra ngoài thì thấy lẽ ra điều đó cũng chả có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
“Ồ, đó là chuyện thật đấy, Ellie ạ,” ông Morton nói, kèm một nụ cười. “Tôi hiểu, điều đó cần phải dần dần mới quen được. Nhưng không cần phải lẩn tránh một sự thật rằng em thực sự là hiện thân của Nữ thần dưới Hồ. Chính cô ấy là người đã đưa cho Arthur thứ vũ khí ông ấy dùng để bảo vệ bản thân, bảo vệ vương quốc. Chỉ có cô ấy mới có thể giữ cho tình bạn giữa Arthur với Lancelot và Guinevere khỏi rạn nứt, khiến ông ấy trở nên dễ bị kẻ thù chết người tấn công.”
“Em không làm thế,” tôi chống chế. “Em chỉ nói với Will rằng tốt hơn hết anh ta nên bảo với Jennifer là chuyện đó không khiến anh ta phải bận tâm, để mọi người khỏi nghĩ ngợi linh tinh rằng anh ta đang buồn bực vì chuyện đã xảy ra, trong khi không phải như vậy – “
“Như tôi đã nói đấy.” Ông Morton mỉm cười với bố mẹ tôi. “Ông bà có cô con gái rất tuyệt vời, thưa ông bà giáo sư Harrison.”
Mẹ tôi cười tươi đáp lễ với ông ta một cách khiêm nhường. “Tôi lúc nào cũng nghĩ số phận đã định nó sẽ trở thành một người vĩ đại mà.”
Có lẽ nên thay đổi chủ đề thì hơn, cái chủ đề kia khiến tôi phát khiếp, thế là tôi hỏi chung chung tất cả mọi người: “Vậy chuyện gì xảy ra với Marco ạ?”
“Đi tù,” mẹ tôi nói bằng một giọng cứng rắn. Dù mấy cái chuyện về ông Arthur đó có khiến mẹ thích mê, nhưng chuyện súng má thì không. “Hi vọng cho đến hết đời.”
“Tôi e rằng không được lâu thế đâu,” ông Morton nói. “Thực sự cậu ta cũng chưa khiến ai bị thương cả. Nhưng khi nào ra tù, mà chắc là cũng khá sớm thôi, thì cậu ta cũng trở nên vô hại. Thế lực bóng tối đã rời bỏ cậu ta khi Will chiến thắng.”
Ôi, giời ơi. Tôi đảo mắt thêm mấy vòng.
“Tội nghiệp thằng nhóc,” bố tôi nói, thở dài. “Cuộc đời nó cũng khổ.”
“Nó đã định bắn con gái chúng ta đấy,” mẹ nhắc lại cho bố nhớ. “Xin thứ lỗi, nhưng em thấy không thể thương được.”
“Với phương pháp trị liệu thích hợp và phục hồi được,” ông Morton nói một cách rành mạch, “thì không lâu nữa cậu ta chắc cũng sẽ trở thanh một công dân cư xử đàng hoàng thôi.”
“Vậy còn…” tôi không thích phải hỏi, vì điều đó sẽ lại khiến họ nói đến cái chuyện Nữ thần dưới Hồ đó cho xem. Nhưng tôi cần được biết. Tôi không gặp lại anh ấy kể từ khi cảnh sát tách hai chúng tôi ra để thẩm vấn. Từ lúc ấy đến giờ tôi không biết anh ấy thế nào. “… Will?”
“Ngài Gấu ấy à?” ông Morton trầm ngâm. “Ừm, lúc này Arthur đang ở một thời điểm quan trọng trong cuộc đời. Cậu ấy đã bị người anh trai phản bội, điều đó đúng. Còn cả bố mẹ nữa. Sẽ thú vị lắm khi xem – “
“Trước khi chuyện này xảy ra, Will đã không hoà hợp với ông bố rồi,” tôi ngắt lời. “Tổng tư lệnh Wagner muốn anh ta vào trường quân đội, còn Will thì không. Giờ lại biết được bố mình đã nói dối về chuyện của bà mẹ trong bao nhiêu năm, chắc anh ta cũng sẽ chẳng thích thú gì hơn với những điều ông ta bảo đâu. Và xin thầy đừng có gọi anh ta là Arthur nữa được không? Nghe phát sợ.”
“À,” ông Morton nói. “Vâng, xin lỗi. Và cậu ấy đã nói với tôi – về ông bố cậu ta ấy mà – khi chúng tôi nói chuyện ở đồn lúc trước – “
“Thầy đã nói chuyện với anh ta rồi à?” tôi gần như hét lên. “Thầy đã kể cho anh ta? Về chuyện Arthur?”
“Ừm, tất nhiên rồi, Elaine,” ông Morton nói, hơi bị gắt gỏng một tẹo, thế mà mới một phút trước ông ta còn bảo tôi là một nữ thầy tế cấp cao gì gì đó. “Cậu ấy phải được biết về quyền của mình chứ.”
“Ôi trời ơi,” tôi nói, gục mặt vào hai bàn tay. “Anh ta nói gì?”
“Thực ra thì chẳng nói gì nhiều,” ông Morton nói. “Điều đó cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm. Đâu phải ngày nào cũng có chuyện một cậu thanh niên được nghe rằng mình là hiện thân tái sinh của một trong những nhà lãnh đạo vĩ đại nhất trong lịch sử.”
Tiếng rên của tôi nghẹt giữa hai bàn tay.
“Dĩ nhiên, tôi sẽ ở Annapolis này,” ông Morton nói tiếp, “để giúp đỡ, hướng dẫn cậu ấy đi những bước tiếp theo. Và những thành viên khác của Hội cũng sẽ tập hợp về đây để đáp ứng tốt nhất những nhu cầu của cậu ấy.” Dám nói là mẹ tôi chỉ biết lắng nghe để có thể kìm nén không vỗ tay bôm bốp vì vui sướng trước ý nghĩ hàng tá những thành viên trong Hội Gấu sẽ đến Annapolis… vừa đúng lúc ẹ có cơ hội phỏng vấn để viết sách. “Đại học đương nhiên là việc tiếp theo, nhưng phải là trường nào phù hợp. Với điểm số của Arthur – xin lỗi em, Elaine – điểm số của Will, tất nhiên cậu ấy có thể được nhận vào bất kỳ trường nào, nhưng vấn đề là ở chỗ, trường đại học nào mới thực sự là tốt nhất để nuôi dưỡng tư duy của một người đàn ông, người có thể trở thành một trong số những nhà lãnh đạo có ảnh hưởng nhất trong lịch sử thời đại ngày nay?”
May quá, đúng lúc đó thì chuông cửa reo.
Tôi tung chăn ra và nói: “Con mở cho,” rồi nhanh chóng chạy ra xem ai, lẩm bẩm: “Tốt nhất không nên là thế lực xấu xa nào…” chỉ khiến cho ông Morton vui vẻ gọi với theo: “Ô, đừng lo. Chúng bị quét sạch rồi. Nhờ có em đấy.”
“Hay lắm,” tôi châm chọc. Rồi mở cửa.
Thấy Will đang đứng đó, một tay cầm chiếc túi đựng đồ tập thể thao, tay kia là dây buộc Cavalier.