Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 26
Chương 25
Tôi không hét.
Có cố đi nữa chắc tôi cũng không thốt ra được tiếng nào. Lý do thứ nhất, tôi đang thở hồng hộc vì phải chạy.
Và thứ hai, nỗi sợ lạnh cứng người đã bóp nghẹt lấy tim tôi từ khi nghe thấy tiếng Cavalier sủa – nỗi sợ tôi cứ chỉ coi như không biết – dường như bất ngờ khiến tôi run rẩy, toàn thân tôi không còn lấy một giọt máu nào.
Thậm chí tôi cũng không biết bằng cách nào mình xuống được đến cuối khe núi đó. Có lẽ tôi đã loạng choạng. Nhưng tôi biết rằng, đến lúc xuống được tảng đá của Will, khắp đôi chân tôi đầy những vết xước rỉ máu vì len qua những bụi cây gai, những vết xước mà tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Ngẩng lên chỗ anh ấy nằm, đôi mắt anh ấy nhắm chặt, tôi không thấy có dấu hiệu nào cho thấy Will đang thở. Nhưng tôi cũng không thấy có vết máu nào cả. Nhưng hẳn anh ấy cũng phải nghe tiếng tôi đến chứ. Dù vậy, anh ấy cũng không cử động…
Đôi chân tôi run đến mất kiểm soát – do cảm xúc và do thử thách tôi đã bắt chúng phải chịu đựng – tôi đi vòng quanh tảng đá, đặt thanh kiếm xuống, nó vẫn được bọc an toàn trong áo gió của bố tôi. Rồi tôi đặt mũi giày lên một trong mấy chỗ để chân mà lần trước tôi từng dùng để trèo lên tảng đá của Will…
Và gương mặt anh ấy bất ngờ xuất hiện phía trên đầu tôi.
“Elle,” anh ấy nói. Anh đưa tay gỡ cái headphone đang đeo ra. “Em đến rồi. Anh biết em sẽ đến mà.”
Rồi anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên trên tảng đá…
… trên đó, tôi hoàn toàn không thể chịu đựng nổi nữa. Chân tôi nhũn cả ra. Mấy giây trước, máu trong người tôi còn đông cứng, giờ thì hình như đã lại tan ra vì anh ấy chạm vào tôi, khiến tôi có cảm giác mình không còn sức đâu mà đứng nổi nữa.
Chắc chắn Will đã nhận ra điều đó, vì lúc tôi cảm thấy hai đầu gối mình bắt đầu khuỵu xuống, anh ấy nói: “Kìa em,” và buông tay tôi ra, vòng tay ôm lấy eo tôi. Khi đôi chân vẫn còn đang nhũn ra của tôi cứ loạng choạng, anh ấy bật cười đỡ tôi sát vào người, tiếng cười đó dứt ngay khi chúng tôi chạm vào nhau và đôi tay tôi áp vào ngực anh ấy.
Rồi anh ấy lại nói: “Kìa em,” nhưng lần này khác, khẽ khàng hơn nhiều.
Cuối cùng tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình khi nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc như làn nước trong bể bơi, đôi mắt ấy chỉ cách đôi mắt nâu nhạt của tôi có vài centimet.
“Em tưởng anh đã chết,” tôi cất tiếng thì thầm rời rạc.
“Hãy còn khuya,” anh ấy thì thầm đáp lại.
Và rồi anh ấy hôn tôi.
Đột ngột, tay chân tôi không còn cảm thấy mềm như bún nữa. Thay vì vậy, tôi cảm thấy như điện giật – như thể tôi đã bị sét đã đánh trúng vậy… chỉ có điều, cảm giác dễ chịu hơn. Dễ chịu hơn rất, rất nhiều. Vì bạn không thể vòng tay ôm lấy một tia sét được. Mà cũng không thể cảm nhận được bên dưới tim mình, trái tim của tia sét ấy lỡ mất một nhịp. Không cảm nhận được hương vị café lúc trước anh ấy đã uống, hay ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên áo anh ấy. Tôi thì lại có thể làm được những điều đó với Will, và tôi đã làm…
… kể cả việc áp sát mình lại gần anh ấy hết sức có thể, không chỉ vì tôi thấy lạnh sau cơn mưa mà còn để chứng tỏ với bản thân mình rằng anh ấy còn sống. Vẫn còn sống.
Và đang hôn tôi.
Và hình như cũng thích hôn tôi. Rất, rất thích nữa kìa.
“Sao chúng mình không làm thế này từ trước nhỉ?” Will hỏi khi cuối cùng hai đứa cũng hôn xong, trán tựa vào nhau.
“Vì anh có bạn gái rồi,” tôi nhắc cho anh nhớ. Thật ngạc nhiên, tôi vẫn còn khả năng nói được cơ đấy. Tôi đã tưởng rằng sau một nụ hôn như thế thì tôi sẽ không thốt lên được câu nào. Đôi môi tôi vẫn còn thấy nhoi nhói vì nụ hôn.
“Ừ nhỉ,” anh ấy nói, vẫn ôm lấy tôi. Rồi anh ngẩng lên. “Em đang run kìa.” Anh ấy lấy hai bàn tay xoa xoa lên cánh tay tôi – đôi tay anh to lớn, ấm áp. “Chẳng trách. Em ướt hết rồi. Sao em lại ướt đến thế?”
“Vì trời mưa mà,” tôi đáp. Và như để củng cố cho câu nói đó, tiếng sấm rền lên đáng sợ phía trên đầu.
“Không phải ở đây,” Will nói.
“Chắc chắn rồi,” tôi nói.
“Sao có thể thế được?” Anh ấy buông tôi ra, nhưng chỉ trong một giây thôi, khi cúi xuống cầm lên chiếc áo khoác jeans đặt bên cạnh cái iPod. Anh khoác chiếc áo lên vài tôi, rồi kéo tôi lại gần như cũ. “Anh xin lỗi về chuyện xảy ra lúc trước. Ở trường ấy mà. Với Marco. Thật tệ.”
“Vâng,” tôi nói, tôi yêu cái cảm giác được ở trong vòng tay anh. “Đúng là tệ thật. Em… em cũng xin lỗi.”
“Em có gì mà phải xin lỗi,” anh ấy nói. “Em chẳng làm gì cả. Lúc hắn ta đẩy em, có thể anh đã giết hắn rồi.”
“Vâng,” tôi nói. “Chuyện về Marco, Will ạ.” Tôi nuốt xuống và sau đó, đặt hai tay lên vai anh, tôi đẩy anh ra chút xíu để có thể ngẩng lên nhìn vào gương mặt anh. Gương mặt ấy đẹp trai nhưng u buồn hơn bao giờ hết, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh có hàng mi đen dày che phủ.
“Sao thế?” anh ấy hỏi, cúi nhìn tôi. “Hắn không – em không có tin tức gì của hắn đấy chứ? Anh để hắn chạy mất khi ra khỏi trường – anh lái xe loanh quanh tìm hắn nhưng không thấy. Anh… anh không muốn về nhà.” Lúc đó, anh nhìn đi chỗ khác. “Anh cố gọi về nhà em mấy lần, nhưng máy cứ báo bận. Anh đã nghĩ đến chuyện qua nhà em, nhưng sau chuyện xảy ra, anh cũng không dám chắc – “
Hai tay tôi ôm lấy gương mặt anh, xoay lại để anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Anh đùa chắc,” tôi nói. “Anh nghĩ em không muốn gặp anh nữa à? Chỉ vì chuyện xảy ra ở trường sao?”
Cái bóng đen tôi biết quá rõ đó lại thoáng qua gương mặt anh, khiến nét mặt trở nên tối sầm lại, cho dù vòng tay ôm lấy tôi vẫn không nới lỏng.
“Giờ thì chắc chắn chuyện lan ra khắp nơi rồi,” anh ấy chỉ nói có vậy.
“Will, mẹ anh đã gọi cho em. Bà ấy lo lắm…”
Lúc đó, anh ấy buông tôi ra thật. Buông ra và quay lưng lại, Will lùa tay qua mái tóc sẫm màu.
Anh ấy nói, mắt nhìn những tán cây: “Anh chỉ muốn không phải gặp bà ấy một lát thôi. Và cả bố anh nữa. Để suy xét lại mọi chuyện.” Rồi anh ấy quay lại nhìn tôi, nét mặt nửa đùa nửa chua chát. “Đâu phải ngày nào cũng có chuyện một tên con trai biết được rằng không phải mẹ mình đã chết.”
“Em biết,” tôi nói. “Nhưng bà ấy không gọi vì chuyện đó.” Anh ấy nhăn mặt.
“Anh biết bà ấy gọi làm gì rồi. Vì Marco, đúng không?”
Tôi gật đầu, không đủ tin tưởng vào giọng mình để có thể cất tiếng nói. Phía trên đầu, sấm lại rền vang.
Will thở dài. “Bây giờ thì Marco còn làm gì được chứ?” Anh ấy đang cười, nhưng không phải vì chuyện đó có gì buồn cười cả. “Đập nát chiếc Land Cruiser? Phá hầm rượu của bố? Không, tất cả chuyện đó hắn đều làm cả rồi. Với lại, chẳng có gì trong số đó làm gì được anh, mà tất cả hắn đều đổ tội cho anh. Ô, khoan đã. Anh biết rồi. Hắn lấy chiếc Pride Winn và khiến nó mắc cạn chứ gì.”
“Không đâu,” tôi nói, nuốt xuống một cái. “Hắn đã lấy trộm một trong mấy khẩu súng của bố anh. Và em nghĩ hắn sẽ cố giết anh đấy.”