Trường Trung Học Avalon

Chương 19


Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 19

Chương 18
Tôi tự nhủ với bản thân là mình điên rồi. Tôi tự nhủ bản thân là mình ngớ ngẩn rồi.
Tôi tự nhủ với chính mình rất nhiều. 
Nhưng tôi vẫn làm. Thay vì nhập hội với Liz và Stacy đi ăn trưa – cô nàng báo với tôi rằng “lễ gia nhập” cho tôi đã được lên lịch vào tuần cuối tuần này – thì tôi làm một việc mà tôi luôn luôn làm cứ khi nào không biết phải làm gì khác: tôi gọi điện ẹ.
Tôi không muốn như thế đâu. Nhưng sau buổi gặp lạ lùng với thầy Morton, cả buổi sáng nay tôi ngồi trong lớp mà đầu óc rối tinh, cứ mỗi phút trôi qua lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Lần này, vai trò của em trong đó đã kết thúc trước cả khi có thể bắt đầu. Giọng nói của thầy Morton cứ vang lên trong đầu tôi. Vai trò của tôi? Lần này?
Giá mà ta ngăn được hắn lúc còn có cơ hội… Ngăn ai? Marco ư? Ngăn Marco khỏi làm gì?
Chẳng có gì trong số đó có nghĩa lý. Cứ như những câu vô nghĩa của một kẻ tâm thần vậy.
Nhưng tôi đã nhìn vào mắt thầy Morton, và tôi không thấy gì có vẻ tâm thần cả. Điều duy nhất tôi thấy trong đó là nỗi tuyệt vọng.
Và sợ hãi. 
Thật ngu ngốc. Không thể nào như thế được.
Nhưng khi chuông báo giờ ăn trưa vang lên, tôi phóng đến bốt điện thoại công cộng gần nhất.
“Hội Gấu ư?” mẹ tôi hỏi lại, băn khoăn. “Cái gì – “
“Thôi đi mẹ ơi,” tôi nói. “Con biết thừa là mẹ có biết mà. Điều đó có ở một trong những cuốn sách mẹ viết còn gì.”
“Ừm, dĩ nhiên mẹ biết.” Nghe giọng như mẹ đang buồn cười lắm. “Chỉ là mẹ ngạc nhiên khi biết con thực sự có đọc một trong những cuốn sách mẹ viết thôi. Từ xưa con lúc nào cũng ghét cay ghét đắng những thứ liên quan đến thời trung cổ mà.”
“Con biết,” tôi nói, cố gắng tập trung nghe mẹ nói trong đám đông ồn ào ở hành lang. Lúc tất cả mọi người kéo đến quán ăn tự phục vụ thì sẽ lại yên ắng cả thôi. “Con đã bảo mẹ rồi. Con cần biết điều đó để cho vào bài nghiên cứu con đang viết. Chỉ đôi điều thôi – “
“Ừm, Ellie cưng à,” mẹ nói. “Mẹ nghĩ con nhờ đến một học giả nghiên cứu về thời vua Arthur để viết bài nghiên cứu bé tẹo, thế là không công bằng đâu. Còn những học sinh khác không có một học giả ở nhà để nhờ vả thì sao?”

“Mẹ ơi,” tôi gần như hét lên. “Cứ trả lời câu hỏi của con đi.”
“Về Hội Gấu ấy hả? Ừm, đó là một nhóm người tin rằng một ngày nào đó vua Arthur sẽ tỉnh dậy và – “
” – dẫn dắt chúng ta ra khỏi Thời đại Đen tối,” tôi nói nốt hộ mẹ. “Con biết rồi. Nhưng ý con là… như thế thì có khác gì tin là có người ngoài hành tinh hay gì đó đâu? Bọn họ có vẻ như một đống người thần kinh chập ấy.”
“Hội Gấu không phải là hội của những kẻ thần kinh chập đâu, Ellie. Đó là một nhóm người rất được tôn kính và có học thức đàng hoàng,” mẹ nói. “Đó là một tổ chức rất quyền lực, có ảnh hưởng, và cực kỳ khó để tham gia vào đó. Hơn nữa, có bằng chứng chứng tỏ rằng Arthur thực sự có tồn tại, mà cũng chưa có bằng chứng thuyết phục nào – ít ra là đối với mẹ – cho thấy rằng chúng ta được những sinh vật ngoài trái đất đến thăm. Trong khi đó, ta lại thực sự có thể tìm hiểu về dòng dõi của Arthur. Cha ông ta là Uther Pendragon, mẹ là Igraine, vợ của Công tước vùng Cornwall. Như con có thể thấy đấy, việc đó hơi khó khi bà ta đã kết hôn với một người đàn ông không phải là cha của đứa con giữa bà ta và Uther. Nhưng Uther đã xử lý việc đó bằng cách sát hại ông công tước trong một trận chiến, và có thể cưới Igraine, cuối cùng lập Arthur làm người thừa kế hợp pháp của ông ta – “
Tôi nín cả thở vì điều này – sát hại một người trong một trận chiến, rồi cưới bà vợ của ông ta – sao mà nghe quen thế. Nhưng có điều, Jean chỉ là mẹ kế của Will chứ không phải mẹ ruột.
“Nhưng còn những nhân vật khác như là… như là Mordred chẳng hạn?” tôi hỏi. “Và còn chuyện xung quanh Arthur là những nhân vật thần bí như Merlin và Nữ thần dưới Hồ? Ý con là, những chuyện đó không thể có thật được.”
“Ừm,” mẹ tôi nói, “đa phần là thật. Mordred cuối cùng đã giết chết Arthur trong cuộc tranh giành ngôi báu. Và Merlin có lẽ là một người theo tôn giáo thần bí, hoặc là một nhà thông thái chứ không phải là một pháp sư. Còn về phần Nữ thần dưới Hồ, ừm, cô ta luôn luôn là một nhân vật huyền bí – “
“Nhưng còn Lancelot,” tôi ngắt lời mẹ. “Và Guinevere? Bọn họ cũng có thật cả sao?”
“Tất nhiên rồi, con yêu, cho dù những tài liệu liên quan đến họ mãi về sau mới xuất hiện, muộn hơn cả… những nhân vật khác sống trong thời đại của Arthur, ví dụ như… à… ví dụ như con chó của ông ta, Cavall chẳng hạn – “
Tôi suýt nữa thì làm rơi cả cái điện thoại. 
“Con chó… của ông ta ư?”
“Đúng vậy, Cavall, con chó săn huyền thoại của vua Arthur.” Mẹ tôi nổi hứng với chủ đề này – vì đó là sở thích của mẹ mà – nên bắt đầu giảng bài, một trong những điều mà các vị giáo sư không thể kìm chế được. “Con Cavall dường như có được một khả năng như người, nó hiểu được chuyện gì đang diễn ra xung quanh, hiểu được con người – “
Cavall. Cavalier. 
Không. Không thể nào như thế được. Không thể.
Họng tôi trở nên khô khốc. Nhưng tôi cố cất giọng khàn khàn: “Arthur có thuyền không ạ?”
“Tất nhiên là có chứ, tất cả những người anh hùng vĩ đại đều có một con thuyền. Thuyền của Arthur tên là Prydwyn. Ông ta phiêu lưu trên biển cả rất nhiều – “
Dường như mẹ nhớ ra là mình đang nói chuyện với con gái chứ không phải với một trong số sinh viên, vì mẹ đột ngột ngừng lại và hỏi: “Ellie, con không sao đấy chứ? Con có bao giờ hứng thú với những chuyện thế này đâu. Con bị ốm đấy à? Có cần mẹ đến trường đón không? Con biết tối nay bố mẹ sẽ đến D.C. dự bữa tối với tiến sỹ Montrose và vợ ông ta chứ? Mẹ mong là con ở một mình sẽ không sao. Kênh Dự báo thời tiết có nói là hình như sắp có bão gì đó. Phòng trường hợp mất điện, con biết chỗ để đèn pin ở đâu rồi chứ?”

Prydwyn. Pride Winn. 
Tôi còn nhớ hôm qua Will đã cười khúc khích khi giải thích cho tôi sao anh ấy lại đặt cái tên lạ lùng đó cho con thuyền.
Nó bất ngờ xuất hiện trong đầu anh ấy. Và gắn chặt với anh ấy. 
Giống như cái tên Cavalier đối với con chó.
Và một sự thật rằng anh ấy thích nghe nhạc từ thời trung cổ. 
Và anh ấy nghĩ anh ấy biết tôi.
Từ kiếp trước.
“Con phải đi đây mẹ ạ,” tôi nói và cúp máy, cho dù mẹ đang hỏi: “Mà con đang viết bài nghiên cứu kiểu gì thế, Elaine? Đối với bài nghiên cứu của học sinh cấp 3 thì như thế có vẻ quá chi tiết…”
Bởi vì tôi trông thấy, trong cái bốt điện thoại tôi đang đứng là cuốn sổ điện thoại cũ nát của Hạt Anne Arundel. Tôi nhặt nó lên.
Không phải tôi làm thế là vì mong đợi sẽ tìm được điều gì đâu. Tôi làm thế là để chứng tỏ với chính mình rằng, cái điều tôi đang nghĩ đến là hoàn toàn điên rồ. Tôi làm vì tôi biết, điều đó không thể là sự thật. Tôi chỉ muốn có bằng chứng cho điều đó mà thôi. Tôi làm để xoá đi vẻ mặt của thầy Morton trong trí nhớ – nét mặt sợ hãi chết chóc khi tôi kể với ông ta chuyện của Lance và Jennifer.
Tôi làm thế là để lau khô đi mồ hôi đang rịn ra trong hai bàn tay mình. 
Tôi giở đến vần W.
Bởi vì chữ A trong cái tên A. William Wagner phải là viết tắt của gì đó. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi, nhưng bây giờ tôi muốn biết.
Nói chung, khi một người được gọi bằng tên đệm thì đó là vì tên của anh ta trùng với tên bố. Bố của Will có thể tên là Anthony. Hay Andrew. Có thể Will không thích bị gọi là Andrew vì một nhà mà có hai người tên là Andrew thì rắc rối quá –
Tôi tìm thấy gần như ngay lập tức. Wagner, Arthur, ADM, sống tại địa chỉ nhà Will. 
Tôi nhìn chằm chằm xuống trang giấy mà không tin nổi.

Arthur. Tên thật của Will là Arthur. 
Anh ấy có một con chó tên Cavalier, một chiếc thuyền tên Pride Winn.
Người bạn thân nhất tên Lance.
Bạn gái – giờ là bạn gái cũ rồi – tên Jennifer, đó là tên tiếng Anh của Guinevere.
Và bố của anh ấy đã cưới vợ của một người đàn ông khác sau khi chồng bà ta chết, có người nói đó là do Tổng tư lệnh Wagner gây ra…
Tôi đánh rơi cuốn danh bạ. Tôi cần phải bám vào đâu đó. Tôi thật ngu xuẩn. Những điểm giống nhau giữa cuộc đời Will và cuộc đời của ông vua mà tôi chỉ được nghe mẹ nói đến, tất cả chỉ hoàn toàn là trùng hợp mà thôi. Bởi vì Jean – Will nói mẹ kế của anh ấy tên là Jean – bà ta không phải mẹ ruột của Will như Igraine là mẹ ruột của Arthur. Mẹ của Will đã mất khi anh ấy chào đời nhiều năm trước. Will và Marco là anh em con của cha mẹ kế chứ không phải ruột thịt. Không có quan hệ máu mủ gì hết.
Thấy chưa? Cái điều thầy Morton đang nghĩ là không đúng. Không thể. Không.
Tôi nhặt balô lên và đi về hướng WC nữ. Đến nơi rồi, tôi vặn nước lạnh vào trong bồn, vã lên mặt, rồi nhìn gương mặt mình đang rỏ nước trong tấm gương treo phía trên dãy bồn rửa.
Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này? Tôi thực sự tin rằng Arthur – một vị vua cổ xưa của nước Anh, người sáng lập ra hội Bàn Tròn – cuối cùng cũng tái sinh, và đang sống tại chính Annapolis này ư?
Tôi thực sự nghĩ rằng tôi, Elaine Harrison, là Cô gái vùng Shalott, người đã đi tự sát vì một kẻ như Lance ư?
Ý nghĩ đó như một gáo nước lạnh tạt vào đầu óc tôi. Thứ nhất, không đời nào tôi lại là hiện thân của một mụ dở hơi như Elaine.
Thứ hai, người ta – cho dù đó là những vị vua huyền thoại của nước Anh đi chăng nữa – không sống lại được. Những chuyện kiểu thế không xảy ra. Ý tôi là, chúng ta đang sống trong một thế giới có trật tự, trong một thời đại tươi sáng và có hiểu biết đàng hoàng. Chúng ta không cần phải dựng nên những điều hoang đường và những chuyện kể để giải thích cho những điều ta không hiểu như ngày xưa người ta vẫn làm thế, vì giờ đây chúng ta đều biết rằng những điều đó đều có lý giải khoa học.
Will Wagner không phải là vua Arthur tái sinh trong thời hiện đại. 
Nhưng…
Nhỡ điều đó đúng là sự thật thì sao?
Tôi bám chặt vào mép bồn rửa, nhìn chằm chằm bóng mình trong gương. Tôi làm sao thế này? Thực sự tôi bắt đầu tin vào một điều hoàn toàn không thể tin được rồi ư? Sao có thể như thế? Tôi là một người suy nghĩ thực tế cơ mà. Nancy mới là đứa đầu óc lãng mạn chứ không phải tôi. Tôi là con gái của hai nhà giáo. Tôi không thể để chính mình tin vào một chuyện thế này được. 
Nhưng…
Nhưng vài giây sau, tôi lại nắm lấy cái balô, chạy ù đến lớp học mà vài tiếng trước tôi đã ngồi trong đó. Tôi biết mình cần phải nói chuyện với thầy Morton để xem thực sự có đúng là ông ta tin vào điều đó không, để xem có phải điều đó có nghĩa là ông ta – hoặc là tôi – hoặc là cả hai – đều điên rồi hay không.
Tôi không biết mình sẽ nói gì với ông ta. Nói rằng tôi có biết? Nhưng tôi thì biết gì nào? Tôi chẳng biết gì hết…

… trừ một điều tôi vẫn không thể gạt khỏi đầu cái tiếng ong ong đó.
Nhưng khi tôi đến lớp của ông ta, người đang giảng bài không phải thầy Morton. Đó là cô Pavarti, hiệu phó.
“Gì vậy?” cô ta nói khi trông thấy tôi. Tất cả những cái đầu trong lớp – những đứa ăn trưa vào tiết thứ năm chứ không phải tiết thứ tư như tôi – đều quay về hướng tôi, mắt nhìn tôi từ đầu đến chân khi tôi đang đứng ở hành lang, tay nắm chặt lấy cái balô, (tôi tin là) trông như một con quái khổng lồ, nước vẫn đang rỏ xuống thân áo đằng trước, mái tóc đuôi gà trễ xuống đến nửa chừng, mắt mũi thì trố lồi cả ra.
“Cô giúp được gì cho em?” Cô Parvati lịch sự hỏi. 
“Em – em đang cần tìm thầy Morton,” tôi lắp bắp.
“Thầy Morton đã về nhà nghỉ ngày hôm nay,” cô Parvati nói. “Thầy ấy không được khoẻ. Đúng ra em phải ở lớp học chứ? Hay ở phòng ăn trưa? Giấy phép của em đâu?”
Tôi chết lặng, quay người đi.
Thầy Morton đã về nhà. Thầy Morton đã về nhà nghỉ ngày hôm nay. 
Lão chơi được đấy. Nhưng lão không thoát được chuyện này dễ dàng như thế đâu.
“Này em kia.” Cô Pavarti theo tôi đi ra hành lang. “Tôi hỏi em đấy. Giấy phép của em đâu? Bây giờ lẽ ra em đang phải học ở lớp nào?”
Thậm chí tôi còn không ngoái lại nhìn cô ta. Tôi hướng về phía cửa ra vào trường.
“Đứng lại!” Giọng cô Pavarti vang vọng trong hành lang trống. Tôi thấy những người trong mấy phòng hành chính nhìn về phía chúng tôi, tò mò không biết xảy ra chuyện gì. “Cô tên là gì? Cô kia! Đừng có quay đi như thế!”
Nhưng đến lúc đó, tôi không còn đi nữa. Tôi đang chạy.
Và cho đến khi ra khỏi trường, tôi mới ngừng lại. Cũng không phải cô Pavarti mong gì tóm được tôi đâu nhé. Chỉ là tôi không thể dừng chính mình lại được. Gần như là nếu tôi chạy đủ nhanh thì chuyện kia sẽ không thành sự thật. Đầu óc tôi sẽ trở nên sáng suốt, và tôi sẽ nhận ra rằng mình đúng là một con ngốc, và tất cả mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Chỉ có điều, cuối cùng, khi dừng lại, tôi không hề cảm thấy như thế một chút nào hết. Rằng mọi thứ trở lại bình thường ấy mà. Nếu có, thì nó lại càng tồi tệ hơn. Bởi vì lúc này, lần đầu tiên trong đời, tôi bỏ học. Tôi ra khỏi trường mà không xin phép.
Tôi là đứa trốn học. 
Tôi là đứa phạm quy. 
Và tệ hơn cả? 
Tôi không thèm quan tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.