Trường Trung Học Avalon

Chương 18


Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 18

Chương 17
Sáng hôm sau, tôi là người đầu tiên đến lớp của thầy Morton. Thậm chí cả ông ta cũng còn chưa đến. Tôi ngồi xuống hàng ghế đầu, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường. 7 giờ 40. Hai mươi phút nữa là vào tiết đầu.
Vậy mà Lance đâu rồi?
Khi thầy Morton bước vào, lúc đó đã là 7 giờ 45, Lance vẫn chưa thấy đâu cả. Ông ta nghiêm chỉnh trong bộ áo khoác kẻ chữ V và nơ cổ – đối với thời tiết ở Annapolis mùa này, mặc thế là quá ấm áp – ông ta đặt cốc café nóng bốc khói cùng với tờ báo và cái cặp tài liệu xuống, đồng thời kéo ghế đằng sau bàn ra.
Ông ta ngồi xuống nhưng không xem báo hay uống café. Thay vào đó, ông ta – cũng như tôi – nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ.
Nhưng chắc ông ta đang nghĩ đến cái điều khác với điều tôi đang nghĩ lúc này. Tôi nhớ lại buổi tối hôm qua mà thấy vui vui… nhớ lại cái cách Will, sau khi làm xong bài tập của anh ấy, bèn rướn người sang, lấy bài tập logarit và làm hộ tôi. Nhớ lại cái cách anh ấy mỉm cười khi cuối cùng bố tôi cũng xuống nhà và nói: “Nhóc. Mười một giờ rồi đấy. Về nhà được chưa?” Nhớ cái cách Will nói với bố tôi: “Hẹn gặp ông ngày mai,” điều đó chỉ có thể có nghĩa là anh ấy sẽ lại đến chơi nữa.
7 giờ 50.
“Em có bảo cậu ta rồi chứ?” ông Morton hỏi. “Cậu Reynolds ấy mà?”
“Vâng, tất nhiên em đã bảo rồi,” tôi nói. “Cậu ta sẽ đến.”
Nhưng tôi lại bắt đầu nghĩ rằng có thể là không. Có thể anh ta quên. Từ ngày hôm qua đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện… không chỉ với tôi mà còn cả với Lance nữa. Có thể anh ta có được một cô bạn gái đấy, nhưng cũng lại để mất đi người bạn thân nhất… hoặc đó là anh ta đang nghĩ thế, vì chắc Will vẫn chưa gọi cho anh ta và nói: Không có gì đâu, bồ tèo.
Ít ra là, cho đến 11 giờ tối qua, Will chưa gọi.
Nhưng không phải Will không định làm thế. Tối qua, trong lúc làm bài logarit, anh ấy có nói về chuyện đó rồi. Chắc anh ấy cũng không hẳn là hằn thù gì Lance và Jennifer khi biết hai người đó lằng nhằng với nhau, nếu như anh ấy chỉ thấy nhẹ người mà thôi. Tôi thì bình luận một câu rằng, như thế hẳn sẽ là một nỗi thất vọng ghê gớm đối với những tay buôn tin trong trường – đặc biệt là nàng Liz, dù tôi không nói ra – những kẻ sẽ trông đợi vài màn xúc phạm nhau ngoạn mục trong quán ăn tự phục vụ.
Will chỉ bật cười và nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ làm gì khiến bọn học sinh trường Avalon mất quyền được giải trí tiêu khiển, thế nên có lẽ anh ấy sẽ chờ khoảng một, hai ngày trước khi chính thức tha thứ cho hai người kia.
Nhưng tất nhiên là Lance không biết điều đó. Tôi biết anh ta quan tâm đến Will, và hẳn đang cắn rứt lương tâm với cảm giác tội lỗi vì chuyện anh ta đã làm với Will.
Cứ xem trong đầu anh ta đang nghĩ gì lúc này thì biết, có vẻ ít khả năng Lance sẽ nhớ ra một cuộc gặp mặt với giáo viên lắm.
“Có lẽ đúng ra em nên gọi điện nhắc cậu ta từ trước thì hơn,” tôi nói với ông Morton, vẻ hối lỗi. “Cậu ta… ừm… giờ đang rối trí lắm ạ.”
“Cái điều bây giờ cậu ta sắp có là lại thêm một điểm trượt nữa ở môn này,” thầy Morton nói đầy khắt khe, “để thành một cặp với lần trượt năm ngoái.”
“Ôi, thầy đừng làm thế,” tôi không thể ghìm một tiếng kêu lên. “Lúc này cậu ta cũng đã khổ sở lắm rồi.”
“Tôi không có hứng thú đâu để nghe những đớn đau sầu não của cậu phòng vệ ngôi sao trường Trung học Avalon,” ông Morton nói giọng mệt mỏi. “Tôi tin cậu ta phải thấy hối lỗi lắm, khi để xảy ra chuyện với cậu Wagner trong trận đấu tối thứ Bảy, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi hết.”
“Em không nói về chuyện đó,” tôi nói. “Ý em là vụ rắc rối với cậu bạn thân nhất và bạn gái cậu ta, và – “

“Tôi chẳng thấy chuyện rắc rối giữa bạn thân nhất của cậu Reynolds và bạn gái có gì khiến cậu Reynolds phải bận tâm cả.” Ông Morton nhướn một bên lông mày. “Và chắc chắn điều đó không thể bào chữa cho sự vắng mặt của cậu ta.”
“Chính thế đấy ạ.” Tôi thấy mình thật là ngớ ngẩn khi lại đi kể ột giáo viên nghe mấy chuyện chả liên quan gì đến ông ta. Nhưng mặt khác, tôi thực sự cảm thấy rằng Lance có lý do chính đáng khi quên mất buổi gặp. “Cậu ta gây ra chuyện cãi vã đó. Lance đã gây ra. Ý em muốn nói là, đó không hẳn là lỗi của cậu ta – ừm, một phần thôi. Nhưng em nghĩ, chắc cậu ta và Jennifer cố cũng chẳng làm gì hơn được.” Thế rồi, khi thấy ông Morton đang nhìn mình chằm chằm ngờ vực, tôi nhận ra rằng mình đang nói linh tinh, và tiếp: “Thế này ạ, chuyện quả thật rất rắc rối, và có lẽ cậu ta vô tình quên. Liệu chúng ta có thể dời buổi gặp sang ngày mai được không ạ? Em hứa là sẽ – “
Tôi ngừng lại giữa chừng, vì gương mặt thầy Morton đột ngột trở nên xám ngoét như bộ râu của ông ta vậy.
Trông ông ta như thể ốm đến nơi.
“Thầy Morton?” tôi nhỏm dậy từ chỗ cái bàn, hơi chột dạ. “Thầy không sao chứ? Thầy có cần em lấy nước cho thầy không ạ?”
Morton đứng dậy khỏi ghế. Giờ thì ông ta đang đứng nắm lấy mép bàn như thể nó là thứ duy nhất giúp ông ta đứng thẳng được, miệng lẩm bẩm gì đó. Khi tôi nhanh chóng lại gần, rướn người để nghe – có thể ông ta thì thầm bảo tôi gọi 911 cũng nên – thì tôi ngạc nhiên thấy ông ta đang nói: “Muộn rồi. Đã bắt đầu… quá sớm. Ta không biết gì cả. Chúng ta đã muộn. Quá muộn mất rồi.”
Tôi ngước nhìn cái đồng hồ.
“Chúng ta chưa muộn quá đâu, thưa thầy Morton,” tôi bối rối nói. “Vẫn còn năm phút nữa thì chuông mới – “
Rồi ông ta ngẩng lên.
Và tôi loạng choạng lùi lại một bước. Vì chưa bao giờ tôi thấy trong mắt ai lại chứa đầy nỗi tuyệt vọng – cùng với nỗi sợ hãi ghê gớm – đến như thế.
“Chuyện xảy ra rồi phải không?” ông ta khàn khàn hỏi. “Cô ta đến với cậu ta? Đến với Reynolds?”
Tôi nuốt xuống. Tôi đã biết trước là sẽ có lời xì xào về chuyện xảy ra giữa Will, Jennifer và Lance. Sáng hôm nay, lúc lên xe buýt, tôi có nghe thấy vài người thì thầm rằng đôi trai tài gái sắc của trường Trung học Avalon đã chia tay, cho dù không ai biết lý do – ít nhất nếu cái câu hỏi rất thẳng mà Liz đã hỏi tôi là dấu hiệu cho thấy điều đó.
Nhưng một giáo viên mà lại quan tâm đến chuyện tình cảm của học sinh đến mức đó sao? Thế thì hơi quái lạ. Ông Morton trông như muốn tự tử vậy. Đôi mắt xám nhạt ngước lên từ bên dưới đôi lông mày hơi lộn xộn trông chết sững như thể vừa thấy một điều đau đớn quá sức chịu đựng.
“Ừm,” tôi nói. “Ý thầy muốn nói Jennifer Gold ạ? Vì cô ấy và Lance… giờ họ đến với nhau.” Sau đó, vì tôi đã bảo Will là anh ấy nên nói hết với mọi người nếu muốn chứng tỏ rằng mình thực sự không phiền muộn gì về chuyện hai người đó đến với nhau như anh ấy đã nói, nên tôi thêm vào: “Will thực sự lấy làm mừng cho họ.”
Nhưng dường như điều này không mang lại hiệu quả như mong muốn, vì thầy Morton mặt càng trắng hơn.
“Cậu ta biết? Chuyện hai đứa đó?”
“Ừm,” tôi nói. Mất cả đời tôi cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra ở đây. Từ lúc nào mà một giáo viên lại quan tâm nhiều đến thế về chuyện đôi trai tài gái sắc có chia tay hay không? Nhưng dù sao, đây là thầy Morton, giáo viên được yêu mến nhất trường – đối với một số người thôi. Những người không muốn giết ông ta như cái cách Marco đã làm.
“Ừm,” tôi nói. “Vâng. Will có biết. Anh ta biết ngày hôm qua. Nhưng mà – ” tôi nói thêm thật nhanh khi thấy mặt ông Morton nhăn lại – “anh ta không sao. Thật đấy ạ.”
Thầy Morton từ từ ngồi xuống ghế. Ông ta ngồi tựa trong đó, nét mặt u buồn vô vọng. 

“Chúng ta đến ngày tận số rồi,” ông ta thì thầm với bức tường.
Tôi quyết định rằng, thế này có lẽ là không bình thường. Ngay cả với thầy Morton đi nữa.
Tôi không biết phải làm gì. Ông Morton có vẻ như đang bị suy sụp hay gì đó ngay trước mặt tôi.
Nhưng tại sao? Tại sao thầy Morton lại quan tâm nhiều đến thế về chuyện Jennifer Gold đang hẹn hò với ai?
Rồi tôi nhớ ra lần cuối cùng mình gặp thầy Morton ở đâu. Đó là ở trận đấu. 
Và đột ngột, tất cả đều trở nên rõ ràng. Đại loại là thế.
“Thưa thầy Morton,” tôi nói. “Em nghĩ thầy phản ứng hơi quá. Lance và Will là bạn tốt của nhau. Sau chuyện này, có lẽ bọn họ sẽ chỉ càng khăng khít hơn thôi. Và, thực sự thầy không nên quá lo lắng về chuyện này làm gì.”
Thầy Morton ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi thấy đôi môi ông ta đang mấp máy nhưng không phát ra tiếng. Thế rồi, ông ta có vẻ từ từ tìm lại được giọng nói.
“Ta đã cố gắng,” ông ta thở khò khè, mặt trắng bệch như dấu phấn viết trên chiếc bảng sau lưng. “Họ không thể nói ta không cố gắng. Ta đã cố hết sức để gắn kết hai cô cậu lại với nhau. Nhưng đơn giản là chúng ta đã quá muộn… quá muộn rồi…”
Nét mặt ông ta là nét mặt trống rỗng vô vọng nhất tôi từng thấy.
“Chúng đã thắng,” ông ta tiếp. “Lại một lần nữa chúng chiến thắng.”
“Thầy Morton,” tôi nói bằng giọng mà tôi hi vọng rằng đó là một giọng an ủi, “em thực sự thấy là thầy lo quá mức rồi ạ. Avalon vẫn còn cơ hội rất lớn để vào trận chung kết ở quận mà. Will và Lance sẽ làm được thôi. Rồi thầy sẽ thấy.”
Tôi mỉm cười tươi với ông ta…
… nhưng nụ cười ấy nhạt dần khi ông ta nhìn tôi chằm chằm đầy lạnh lẽo.
“Ừm,” tôi nói. “Thầy đang nói về chuyện bóng bầu dục phải không ạ, thưa thầy Morton?”
“Bóng bầu dục ư?” Morton trông như thể sắp nghẹn thở đến nơi. “Bóng bầu dục ư? Không, không phải, đồ ngốc. Đây là về cuộc chiến không có hồi kết giữa cái thiện và cái ác. Đây là về một người, được sinh ra với khả năng cứu vớt hành tinh này khỏi sự huỷ diệt hoàn toàn, và những thế lực hắc ám đang ngăn cản người đó.”
Tôi không biết đáp lại như thế nào. Thầy Morton rướn người về phía trước. Đôi mắt xám dường như khiến tôi chết đứng. Tôi không thể cử động. Tôi không thể nói. Thậm chí tôi còn không thể thở được.
“Đây là về chuyện tất cả chúng ta một lần nữa lại chìm vào Thời đại Tăm tối,” ông Morton nói tiếp, vẫn cái giọng bực bội, “và lần này, chúng ta không còn ánh sáng dẫn đường nữa. Đây là về chuyện chúng ta sẽ phải sống trong thời đại đó, đến chừng nào một người nữa ra đời, trưởng thành và đứng lên đón nhận vai trò của mình… nếu chúng ta có thể đến được với người đó trước bọn chúng vào lần sau. Đây là về thất bại, cô Harrison ạ. Thất bại của tôi. Vì thất bại đó mà tất cả con người trên hành tinh này sẽ phải sống khổ sở cho đến hết đời. Chuyện là thế đấy, cô Harrison. Không phải về bóng bầu dục.”

Tôi chớp mắt. 
“Ơ,” tôi nói.
Thì tôi còn biết nói gì đáp lại những điều đó bây giờ? 
Morton lại tựa vào cái ghế, hai bàn tay từ từ đưa lên mặt.
“Ra đi, Harrison,” ông ta nói qua những ngón tay. “Xin hãy đi đi.”
Tôi nhặt balô lên. Tôi không biết làm gì nữa. Rõ ràng ông ta không muốn tôi ở đó. Cho dù ông ta đang gặp phải chuyện gì đi nữa – cho dù ông ta có nói gì đi nữa – nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết. Có vẻ cũng chẳng liên quan đến bất kỳ ai… bất kỳ ai trừ thầy Morton và bất kỳ cái gì ông ta đang giữ trong cái chai ở ngăn kéo bàn dưới cùng…
Bởi lẽ rõ ràng là ông ta đang rối trí. Không ai đầu óc bình thường lại đi nói về những thế lực hắc ám đang lan tràn trên hành tinh. Không ai hết.
Chỉ có điều… 
Đến lúc đó ông ta có vẻ hoàn toàn tỉnh táo sáng suốt mà.
Thế rồi, đúng lúc ra đến chỗ cửa, có gì đó trong điều ông ta nói khiến tôi sựng lại – thật kỳ lạ, nó khiến tôi nhớ lại lời nói của một kẻ khác…
Tôi quay lại nhìn ông ta. 
“Thưa thầy Morton,” tôi nói.
ông ta nhìn tôi – gương mặt vẫn còn vẻ vô vọng đến cùng cực – tôi nói tiếp: “Chuyện đó có liên quan gì đến… đến Tiểu Thư vùng Astolat không ạ?”
Tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt ông ta lúc đó. Chừng nào tôi còn sống.
“Làm – làm thế nào em biết được?” ông ta thì thào – khàn khàn đến mức rõ ràng đối với ông ta, nói được hẳn phải cần nỗ lực ghê gớm. “Ai đã nói với em?”
“Ừm,” tôi nói. “Em đang viết bài về cô ta mà. Thầy còn nhớ không ạ?”
Trông ông Morton rõ là bớt căng thẳng hơn. Ít ra là cho đến khi tôi nói thêm vào: “Và… ừm… Marco, anh con mẹ kế của Will, cũng đã nói…”
Mặt ông Morton trở nên không còn chút khí sắc.
“Anh con mẹ kế.” Ông ta lắc đầu, trông nhợt nhạt hơn bao giờ hết. “Tất nhiên rồi. Giá mà… giá mà – “
Sau đó, tôi dám thề rằng đã nghe thấy ông ta nói: “Giá mà ta ngăn được hắn lúc còn có cơ hội…”
“Ngăn ai, thưa thầy Morton?” Nhưng tôi biết rồi. Hay tôi nghĩ mình biết. Là Marco. Ông ta chỉ có thể ám chỉ Marco.
Nhưng tôi tưởng ông ta đã ngăn được Marco rồi chứ. Ngăn Marco khỏi giết ông ta ấy mà. Chẳng phải người ta đồn thế sao? Rằng Marco đã cố giết thầy Morton, và thầy Morton đã ngăn hắn ta lại?

“Thầy Morton.” Tôi đứng ngập ngừng nơi ngưỡng cửa. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Đúng là đêm hôm trước tôi đã tưởng tượng ra rằng Jennifer là Guinevere, Lance là Lancelot, Will là Arthur, và Marco là Mordred…
Nhưng đó chỉ vì… vì Marco bảo tôi là Elaine vùng Astolat thôi. Đấy là còn chưa nói đến chuyện tất cả chúng tôi đều đang học ở trường Trung học Avalon, nơi có thanh kiếm Excalibur. Tôi chưa từng nghĩ – thậm chí còn chưa từng mơ rằng – điều đó lại có thể là thật, dù một tí tẹo.
Vì không thể như thế được. Tất cả những chuyện đó – nếu quả thực là có xảy ra thật – thì cũng đã hàng trăm năm trước rồi. Là con gái của hai sử gia, tôi biết rõ hơn ai hết rằng lịch sử có thể lặp lại –
Nhưng không phải như thế này.
Và không ai – không ai đầu óc tỉnh táo – lại đi tin vào điều đó. 
Trừ…
Trừ thành viên của Hội Gấu, nhóm người tôi đã đọc được trong sách, họ tin rằng số phận đã ấn định một ngày Vua Arthur sẽ tái sinh, dẫn dắt thế giới thoát khỏi thời đại đen tối…
Nhưng Morton không thể tham gia vào một thứ hội ngớ ngẩn như thế được. Ông ta là một giáo viên cơ mà. Một giáo viên tốt, theo những gì tôi nghe nói. Giáo viên thường không tin vào những chuyện ngớ ngẩn như kiểu một ông vua từ thời trung cổ sẽ được tái sinh và cứu vớt thế giới.
Tôi để cho trí tưởng tượng bay xa trong khi ông Morton vẫn đang ngồi khốn khổ đằng sau cái bàn. Tôi phải làm gì cho ông ta chứ. Rõ ràng người đàn ông tội nghiệp này đang cần… gì đó.
“Thầy Morton,” tôi nói. “Thầy để em gọi y tá đến được không ạ? Trông thầy không được khoẻ. Em nghĩ là… em nghĩ là có thể thầy bị ốm.”
Lúc đó, Morton làm một điều lạ lùng. Ông ta ngẩng lên và mỉm cười với tôi. Một nụ cười buồn. Nụ cười ấy bộc lộ một cách chẳng dễ dàng gì.
Nhưng ông ta đã cười, như nhau cả thôi. 
“Tôi không ốm, Elaine ạ,” ông ta nói. “Trừ trái tim tôi.”
Tôi sờ cái quai đeo balô. “Thầy không nói với em được ạ? Biết đâu em có thể giúp.” Tất nhiên tôi chẳng biết giúp bằng cách nào. Nhưng cũng phải hỏi.
Morton có vẻ hiểu, vì ông ta nói một cách hiền từ, chưa bao giờ ông ta nói thế với tôi cả.
“Quá muộn rồi, Elaine ạ,” ông ta nói, vẫn giọng mang nặng thất bại. “Cảm ơn em. Nhưng quá muộn, không thể cứu vãn được. Tốt hơn hết là em không nên biết. Dù sao đi nữa, lần này, vai trò của em trong đó đã kết thúc trước cả khi có thể bắt đầu.”
“Thầy bảo ‘lần này’ nghĩa là sao?” tôi lắc đầu. “Thầy nói vai trò của em trong đó là ý thế nào?”
Nhưng đúng lúc đó, chuông reo. 
Và thầy Morton thở dài mệt mỏi, nói: “Em nên đến lớp học đi thì hơn, Elaine.”
“Nhưng còn Lance? Thầy không muốn hẹn lại hôm khác ạ?”
“Không.” Thầy Morton cầm tờ báo từ trên bàn lên, không đọc, bỏ nó vào thùng rác. Khi lên tiếng, giọng ông ta như thể không còn gì để nói thêm nữa: “Bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.”
Nghe điều đó, tôi biết, mình phải đi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.