Trường Học Phù Thủy

Ngoại Truyện (P1)


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Ngoại Truyện (P1)

Vương quốc pháp thuật, những ngày mưa phùn. Câu chuyện sắp tới xảy ra trước khi nữ hoàng phù thủy Libra mang thai hoàng tử Yuki. Vào buổi đầu khôi phục đất nước, với cương vị là nữ hoàng thứ ba của hành tinh phù thủy, Libra không tránh khỏi muôn vàn rắc rối và nhiều điều mệt mỏi. Mặc dù đã sở hữu nguồn năng lượng ánh sáng khổng lồ của tiền vương để lại, nhưng cô chưa thực sự điều khiển được nó. Trong vòng nửa năm đầu tiên nắm quyền trị vì, Libra đã phá hủy hơn hàng trăm dụng cụ hoàng thất, đánh sập một cung điện nhỏ, và thiêu rụi hai hoa viên thủy tinh. Trước sự mất kiểm soát nguồn sức mạnh tối cao ở nữ hoàng, hội đồng phép thuật vương quốc phù thủy đã họp mặt và quyết định, cử ba công tước quang thuật tài ba giúp đỡ Libra tập khống chế và nắm bắt nguồn năng lượng to lớn ấy.
***
Mệt lả thả lưng xuống tấm nệm êm ái ở điện linh lung, Libra vứt bỏ toàn bộ áo choàng, mũ miện và giày pha lê qua một bên, lăn vòng vòng khắp giường, rồi thoải mái vươn tay vươn chân, tạo dáng đủ kiểu. Hoàng cung thật xa hoa, cảm giác làm một bà hoàng cũng rất tuyệt vời, nhưng Libra không còn được tự do như trước nữa. Các quy tắc, lễ nghi, gò bó linh hồn cô ép vào một góc, cô muốn thở, muốn thoải mái cười đùa và khẳng định bản thân.
Libra Angela The Fence. Cái tên rất đẹp, rất sang trọng. Nhưng chưa chắc nó đã phù hợp với cô. Trước đây cô là Hagasawa Nanami, một Nami có thể tung tăng ca hát, bay nhảy qua các tầng mây, làm những chuyện ngu ngốc và dại dột theo suy nghĩ cá nhân. Bây giờ thì khác, trên vai cô là thần dân vương quốc, dưới chân cô là triều thần hoàng gia. Cô không có sự lựa chọn, số phận cô ngay từ khi sinh ra đã là công chúa pháp thuật, cô chiến đấu và hy sinh mọi thứ vì mong ước và di nguyện của mẹ Tô Diệp. Tiêu diệt Suria là nghĩa vụ cô cần gánh vác, nhưng trở thành nữ hoàng không phải nhiệm vụ của cô. Cô có ước mơ và hoài bão riêng, những việc cô muốn làm còn rất nhiều, thế giới và tuổi trẻ Nami không thể trôi qua một cách vô nghĩa trong chiếc lồng vàng vô hình này. Trưởng lão Gorgon, giáo sư Sena, họ chưa bao giờ hiểu nỗi lòng Nami, từ khi đánh bại pháp sư bóng tối Suria, cho đến lúc tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, Nami không nghĩ mình là Libra, thậm chí còn chẳng quan tâm tới điều ấy lắm, trong trái tim và tiềm thức, cô luôn coi mình là Nami, một Hagasawa Nanami tầm thường đến từ trường phù thủy Witchcraft, nói ra sẽ khiến mọi người thất vọng, nhưng thực lòng cô đã chán ngấy cái kiểu hành xác bằng vũ lực này rồi.
Lật qua lật lại mấy vòng, Nami hậm hực nhìn trần nhà suy tư, thân thể tỏa mùi mồ hôi đậm đặc, nhưng không vẫn không nén nổi hào quang quanh người.

Cánh cửa lục đục một lát, bất giác bỗng choàng mở rộng. Nhìn cô gái với mái tóc vàng óng lung linh xinh đẹp bằng ánh mắt chứa chan yêu thương, Riuzo khoát áo choàng lại gần nơi cô nằm, thả mình xuống bên cô, bàn tay khéo léo chống lên làm gối đầu.
Nami mơ màng đến nỗi người khác vào phòng mình cũng không biết. Mãi tới lúc phần ra nệm bị lún càng ngày càng sâu, cô mới giật mình mà để ý. Nằm cạnh cô là một chàng trai mỹ nam tóc vàng, đôi mắt xanh lục cuốn hút, gương mặt tuấn tú ánh lên nét rạng ngời, thân hình lực lượng đang ngày một xích lại gần cô. Cúi mặt xuống nhìn người, Riuzo mỉm cười “nắm chặt” cặp đồng tử đỏ nhạt tròn xoe ngước nhìn mình say đắm. Một tư thế vô cùng kỳ cục được thiết lập ở hai người. Đột ngột bật dậy nhưng chưa kịp xuống giường, cánh tay Nami đã bị một ai đó kéo mạnh trở lại, sức lực mạnh mẽ khiến cả người cô đập dội lên nệm, ngay tức khắc cơ thể cô liền bị ghì chặt trong lòng. Nami đứng hình lắng nghe trái tim đập thình thịch, cảm giác có bàn tay ấm áp đang vuốt ve mái tóc làm cô căng thẳng.
Riuzo khẽ cười, thôi miên cô bằng sức hấp dẫn của đôi mắt. Cậu sở hữu một cặp đồng tử màu xanh rất đẹp, nó như viên sophia tỏa sáng trong hang tối, mọi cảm xúc và hành động của Riuzo, đều giấu kín ở nơi bí mật ấy. Cô chưa bao giờ nhìn thấu tâm tư tình cảm Riuzo, thỉnh thoảng cũng hay tò mò, nhưng lý trí không cho phép Nami làm những việc xâm phạm và ảnh hưởng quyền lợi người khác.
Cựa quậy toan thoát khỏi cậu, Nami mím môi đánh thùm thụp vào người Riuzo. Cả ngày luyện tập làm cơ thể cô hao tốn không ít sinh lực. Chống không lại Riuzo, Nami khẽ mở miệng đọc thần chú. Ngay lập tức cậu liền che tay bịt miệng cô. Nở nụ cười bán nước nham hiểm quen thuộc, Riuzo cúi đầu thì thầm bên tai Nami.
– Nếu em dùng phép thuật, tôi sẽ hôn em đấy.

Lời nói Riuzo tuy nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng hàm ý là cả một trận cuồng phong sấm chớp.
Trợn ngược mắt nhìn Riuzo căm thù, Nami hậm hực mặc kệ cậu ngắm mình. Riuzo là vậy, lúc nào cũng bày trò chọc phá cô, ban đầu Nami còn chống đối quyết liệt, nhưng chỉ cần cô kháng cự cậu sẽ mi cô ngay lập tức. Đừng thắc mắc tại sao cô không dám oánh Riuzo, cô từng làm rồi đấy, nhưng cú đánh phép thuật không kiềm chế của cô đã hại cậu liệt giường gần hai tuần. Giáo sư Sena nói vì cô chưa hoàn thành khả năng điều khiển, nên việc sử dụng sức mạnh phải hết sức cẩn thận và hạn chế, lúc học tập ở Witchcraft, Nami vẫn còn là một phù thủy bình thường, sở hữu nguồn năng lượng năm hệ tố. Bây giờ cô đã hút đủ linh khí mặt trăng Atenist, năm thuộc tố phép thuật cũng theo đó mà nâng cấp, nếu Nami không học cách chi phối chúng, chúng sẽ phản ngược lại cô. Chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân nhỏ, rất có thể Nami sẽ phá hủy một thứ gì đó, dĩ nhiên chuyện ấy là ngoài ý muốn, nhưng khi sức mạnh nữ hoàng bị cô khống chế, chắc chắn hành tinh này sẽ được an toàn.
Nhìn cô vợ nhỏ bé chỉ thở dài mà không lên tiếng léo nhéo như mọi ngày, Riuzo thả lỏng người lật sang bên cạnh, vòng tay ôm lấy Nami quan tâm.
– Có chuyện gì không ổn sao?
– Có. – Nami quạo mình, rúc đầu vào lòng Riuzo trả lời. Một cảm giác bình yên bao phủ lấy cô, hơi thở nhẹ nhàng của cậu khiến trái tim cô mềm nhũn.

Dịch ra xa một chút, Riuzo nghiêng nghiêng nhìn Nami trong lòng dò xét.
Không để anh phải cất giọng hỏi lần hai, Nami nhún vai ngoan ngoãn khai báo, tay chân rụt rè cuộn tròn vào nhau.
– À, thật ra chuyện là thế này. Dàn hoa anh đào mà anh trồng đợt trước ấy, nhớ không?
Riuzo suy tư gật đầu, tiếp tục lắng nghe.
– Em … em lỡ tay thiêu rụi mất rồi.
Dứt lời, Nami nhắm chặt mắt, đưa hai tay kéo tai với nét mặt hối lỗi nhất. Dàn hoa đấy là nơi Riuzo rất thích, mỗi ngày sau khi xử lý xong công văn hoàng gia, cậu lại một mình đi tản bộ quanh đó nhằm thư giãn đầu óc. Ấy thế mà Nami cô lại một mồi lửa đốt sạch, biết thế nào cũng không giấu được Riuzo, nhân dịp này cô đành liều mạng khai nhận, chí ít còn để hưởng sự khoan hồng của chính quyền và pháp luật.

Một phút mặc niệm trôi qua …
Chẳng có động tĩnh gì. Không biết Riuzo sẽ phản ứng ra sao. Vòng tay cậu ôm cô nãy giờ cũng không còn. Len lén hí mí mắt dòm trộm sắc mặt Riuzo, Nami căng thẳng hít ra thở vào liên tục. Thái độ cậu sau lời thú tội thật thà của cô vô cùng kỳ lạ. Đầu tiên là bàng hoàng, tiếp đó là ngạc nhiên, sau cùng là lạnh lẽo. Rốt cuộc trong đầu Riuzo nghĩ cái gì thế? Muốn mắng cô, đánh cô, hay xử tử cô?
Xoa cằm trầm mặc ngẫm, Riuzo cúi thấp đầu bẹo má Nami yêu mến.
– Không sao. – Lời cậu thốt ra chẳng khác gì con cá gặp nước.
Lòng Nami nở hoa đến tưng bừng cành lá. Cậu nói không sao, có nghĩa là cậu không giận. Riuzo không trách cô vì đã làm hỏng dàn hoa cậu thích nhất, chứng tỏ cậu yêu cô rất nhiều. Điều này làm Nami không khỏi mỉm cười sung sướng. Một kẻ lạnh lùng như Riuzo, suốt ngày vùi đầu vào công việc, thế nhưng luôn dành thời gian chăm sóc Nami, giúp cô học cách xử lý giấy tờ và công văn hoàng thất. Những lúc tuyệt vọng và muốn bỏ cuộc, Riuzo đều kiên nhẫn ở bên an ủi và động viên cô. Cô có được ngày hôm nay, một phần cũng nhờ Riuzo trợ giúp. Với Nami, cậu là một nhà vua anh minh lỗi lạc, một người bạn, người chồng và là người cô thương yêu sâu sắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.