Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Ngoại Truyện (P2)
Vấn đề một đã được giải quyết. Nhưng lòng Nami vẫn chưa dịu nỗi ưu phiền. Riuzo có thể bỏ qua chuyện cô vô ý xử đẹp đống anh đào cậu thích, nhưng cậu không hiểu hết nỗi lo lắng mà cô đang chịu hiện giờ. Ôm Nami nép sát vào lồng ngực, Riuzo khẽ tỳ nhẹ cằm lên đỉnh đầu Nami, dịu dàng hít hà hương thơm tinh khiết tỏa ra từ thân thể hào quang yếu ớt, cậu biết cô rất mệt mỏi, những gì cậu giúp được, cũng chỉ có thể đến đây, buổi đầu xây dựng ngôi báu là thời kỳ gian khổ nhất của một vị nữ hoàng, hơn ai hết, Nami xuất thân vốn từ thế giới loài người, cô học phép thuật cũng chưa lâu, bây giờ lại nắm trong tay quyền năng tối cao như vậy, nếu là cậu, cậu sẽ sớm bỏ cuộc, nhưng còn Nami, cô vẫn kiên cường đứng vững, ngày đêm khổ luyện để mau chóng hoàn thành việc khống chế và điều khiển sức mạnh trong cơ thể.
Vùi mặt trong khoảng không yên bình ấm áp, Nami dần dần chìm vào giấc ngủ. Bất giác, cô giật mình ngước nhìn Riuzo căng thẳng.
– Em muốn hoàn tất kỹ năng chiến đấu. – Lời cô nói ra vô cùng nghiêm túc.
Riuzo có chút bàng hoàng bởi sự thay đổi thái độ một cách kỳ lạ ở Nami. Thâm trầm ngẫm nghĩ, cậu nhún vai gật đầu.
– Được thôi. Tôi sẽ dạy em.
– Thật chứ?
– Ừ.
Riuzo vừa dứt lời, Nami sung sướng nhảy dựng lên ôm chầm lấy cậu cười toe toét. Chưa bao giờ cậu thấy cô vui đến vậy, lúc cô luyện tập cậu đều bận việc xử lý công văn, sắp tới thời gian không bị kẹt, nhân cơ hội cậu giúp cô một tí, tiện thể xem cô học hành ra sao, mà suốt ngày để giáo sư Sena than ngắn thở dài.
Lâu lắm mới có dịp ôm cô vào lòng thế này, kể từ lúc kết hôn tới giờ Riuzo chưa một lần dùng chung phòng với Nami. Lý do xuất phát từ khá nhiều chuyện, một phần cũng vì cô còn quá trẻ, hơn hết là Nami chưa sẵn sàng. Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Riuzo không bao giờ buồn, bởi lẽ cậu biết, thế nào cô nhóc ấy cũng thuộc về cậu.
Cảm giác cơ thể ngày càng bị kìm chặt, Nami tắt ngúm nụ cười, cố gắng tách khỏi Riuzo, nhưng thế quái nào lại bị cậu hãm bên người không cho dịch chuyển. Phát hiện ý đồ đen tối của cậu, Nami ngẩng mặt, ngượng nghịu nhìn cậu cười “tươi ơi là tươi”, thân thể liên tục ngọ nguậy hòng thoát ra, nhưng cô càng muốn ra, cậu càng kìm chặt.
Thừa cơ hội, toan cúi đầu quyến rũ Nami bằng một nụ hôn nồng cháy nhất, bỗng cánh cửa điện linh lung chợt mở ra, bước vào là một cô gái với đôi mắt trong xanh thuần khiết, khoác trên người bộ trang phục phù thủy quý tộc màu xanh dương lấp lánh. Biết mình vào không đúng lúc, cô gái khẽ e hèm đánh mắt sang chỗ khác, khom lưng mở miệng.
– Đã đến giờ tiếp sứ thần các vùng phía Tây. Mời nữ hoàng mau chuẩn bị.
Bị đột kích bất ngờ, Nami xấu hổ đứng bật dậy, đá Riuzo văng xa mấy mét, hèm giọng gật đầu.
– Được rồi. Cảm ơn, Ayane.
Cô gái mỉm cười lui ra trước. Lúc bấy giờ Nami mới nhăn mặt hứ một cái, song phũ phàng bỏ đi, mặc kệ Riuzo quằn quại nơi góc giường, la oai oái vì đau.
Dáng cô vừa khuất, cậu lồm cồm bò dậy, chỉnh chu trang phục, rồi thở dài lắc đầu ngoái theo cô.
***
Đợt kiểm duyệt thứ hai sắp đến, Nami lo lắng tới ăn ngủ không yên. Lần trước cô đã thua một trận, sức mạnh chiến đấu lúc yếu lúc nhanh, ban đầu còn thao thao phòng thủ được, nhưng chưa đầy một giây sau, cô hoàn toàn bị cô lập vì câu thần chú không có tác dụng.
Thở dài đặt dao nĩa xuống, Nami càng nghĩ càng thêm bối bời, cổ họng nuốt không trôi, thư thái trở nên mềm yếu như hồi còn là một con người bình thường. Rời phòng thiện rảo bước trên con đường hoa viên lát đầy sỏi quý, cô đương nhẹ chạm vào cánh hoa hồng, hít sâu bầu không khí buổi tối, nhắm mắt và thả lỏng thân thể, tận hưởng cảm giác khoan khoái đi chậm vô từng nhịp đập trái tim. Buổi tối thật tuyệt vời, nó giải thoát cô khỏi những giờ luyện tập gay gắt nhưng chẳng hề có tác dụng trong việc chiến đấu, đó là lý do cô luôn ngơ ngác trước đối thủ và để thua cuộc, hoặc vì cô thực sự không có khả năng làm một nữ hoàng bảo vệ vương quốc pháp thuật vĩ đại rộng lớn này.
Dập tắt tâm trạng cô đơn nghĩ ngợi của Nami, Riuzo khẽ vòng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ mà cô nàng sở hữu từ phía sau. Ngay lập tức Nami phản xạ bằng cùi chỏ hých lên một góc sáu mươi độ, nhằm vô phần bụng kẻ đằng sau.
Riuzo nhanh nhẹn đảo người né đòn, đôi tay ôm eo có chút lới lỏng. Nghiêng đầu qua nhìn cô, cậu bĩu môi trách móc.
– Nữ hoàng kính mến, em muốn ám sát anh sao?
– Nếu anh cứ tiếp tục thế này, em sẽ giết anh thật đấy. – Dứt lời, Nami vùng khỏi vòng tay Riuzo, xốc lại trang phục xộc xệch, lườm cậu bằng nửa con mắt.
Cái người này, thật là hết nói nổi, rõ ràng biết rõ cô đang lo lắng cho kỳ khảo sát sắp tới, vậy mà Riuzo vẫn còn tâm trạng để chọc phá cô. Luyện tập thì chẳng tiến bộ tí nào, việc khai phá sức mạnh tiềm ẩn quả thực quá khó so với năng lực cô, cô rất mệt, thậm chí là chán nản. Làm nữ hoàng giống như gánh hai quả núi, một bên là phép nước, bên kia là người dân. Tuy hòa bình nước nhà đã ổn định, nhưng điều ấy không chứng tỏ không còn mối đe dọa khác xâm hại bờ cõi vương quốc pháp thuật, đặc biệt là thế lực bóng tối của Suria chưa chắc hoàn toàn biến mất. Ngoài khoảng không gian bao la vô tận kì biến kia, vẫn còn tồn tại rất nhiều sự bí ẩn mà loài người chưa khám phá ra. Phù thủy có thể có phép thuật phi thường, có đầu óc và trí nhớ siêu phàm hơn nhân loại, nhưng đó không có nghĩa, phù thủy biết tất cả về vũ trụ. Vì thế, bảo vệ hành tinh phù thủy là một trách nhiệm vô cùng to lớn đối với nữ hoàng, Nami nắm ngôi vị ấy trong tay, sức mạnh cô sở hữu được cho là vô tận, cơ thể cô, trái tim cô, tất thảy sự sống luân chuyển trong con người cô, chính là ánh sáng và cuộc sống của người dân vương quốc. Khi xưa, lúc còn là cô bé nữ sinh Witchcraft khờ khạo ngốc nghếch, chỉ biết mỗi im lặng và chịu đựng sống qua ngày, Nami chưa từng nghĩ, ý nghĩa của cuộc đời mình lại to tát đến nhường vậy. Cô cô lập bản thân trong một thế giới riêng, tạo ra lớp vỏ bọc kín mít như đang cố gắng trốn chạy điều gì đó, và thế rồi, giây phút tình yêu gõ cửa, cảm giác rung động và đau khổ khi yêu Riuzo, đã làm Nami luôn có ý nghĩ, “giá như mình là công chúa”.
Đối với Nanami, việc muốn làm công chúa lúc bấy giờ chỉ để được bên cạnh Riuzo, được yêu và sở hữu cậu cho riêng mình. Cô chưa từng ngẫm đến trọng trách và vai trò của công chúa một đất nước. Có vẻ cô nhận ngôi báu là vì Riuzo ở bên cô. Thực chất bản thân cô không thuộc thế giới này. Mọi người có thể đã sai lầm khi chọn người kế vị, và Nanami cô rốt cuộc chỉ là một phù thủy bình thường.
Nami cảm giác bàn tay đang dần buông lơi bởi sự mệt mỏi. Bao nhiêu ý nghĩ thoáng qua đầu cô. Bất lực hòa cùng đuối sức, Nami cảm thấy mình không còn hơi để cố gắng bám trụ thêm.
Ngắm khuôn mặt kiều diễm tỏa sáng lung linh giữa rừng hoa lấp lánh phảng phất nét buồn, Riuzo nén thở dài đặt hai tay lên vai Nami, xoay cô quay lại nhìn vào mắt mình.
– Em muốn rời bỏ anh sao?
Nami khẽ giật mình, nghiêng đầu sang chỗ khác. Suy nghĩ của cô lộ liễu đến độ bị Riuzo đoán trúng, cậu cứ đăm đăm nhìn cô, một giây một khắc đều không để cô ứng phó. Phản kháng trước biểu hiện né tránh mà Nami dành ình, Riuzo nhẹ đưa tay xoay cằm cô hướng lại nhìn cậu, khiến Nami muốn tránh cũng tránh không được.
Khi hai đồng tử xanh đỏ xoáy quyện vào nhau, Riuzo khẽ mỉm cười, ôm chầm cô vào lòng, dịu dàng vuốt dọc lưng cô, thủ thỉ nhẹ nhàng từng chữ.
– Đừng từ bỏ. Chúng ta sẽ cùng cố gắng. Tôi không muốn mất em, Libra, tôi thật sự không muốn em biến mất. Hứa với tôi, đừng rời xa tôi. Có được không?
Nami nghe thấy tim mình đang quặt thắt vì đau. Mọi nỗ lực và cứng rắn hằng ngày dường như đều sụp đổ trong chốc lát. Cô yêu Riuzo, cô không muốn vì một chút thử thách mà từ bỏ tất cả. Riuzo nói đúng, Nami không cô đơn, bên cô còn có cậu, hai người sẽ cùng cố gắng, nhất định cô sẽ vượt qua kỳ khảo sát ấy. Tuyệt đối cô sẽ làm được.
Vòng tay ôm đáp lại Riuzo, Nami cắn môi kìm nén nước mắt, nguầy nguậy gật đầu trong đôi tay cậu, cảm giác thật yên bình và ấm áp.