Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 70: Hướng Tới Ngày Mai
“Trận chiến này vẫn chưa kết thúc …
Khi…
Mưa còn rơi…
Máu còn đổ…
Và tim em… mãi không nghe thấy nhịp đập… “
***
Bám trụ vào vách tường nứt nẻ, Nami cầm chắc đũa thần thủy tinh, khuôn mặt tuy có phần phờ phạc nhưng ẩn sau đó là niềm tin, sự phẫn nộ và nỗi oán hận tới tuột cùng. Cuộc chiến này kéo dài quá lâu rồi, đã đến lúc nên chấm dứt tất cả. Nhắm nghiền mắt tụ khí lực vô chiếc đũa lấp lánh, cô hít một hơi thật sâu, bỗng chốc gió nổi dậy, từng luồng khí lạnh bao quanh lấy cô, cuồng phong lồng vào áo choàng, cây đũa bé nhỏ trong tay cô đang từ từ dài ra, phía đầu nhô lên hai chiếc đĩa vàng, tạo thành hình cán cân công lí óng ánh. Quyền trượng của nữ hoàng Libra tương lai …là đây.
Cắm pháp bảo xuống đất làm kết giới, Suria kinh ngạc quay qua Nami mừng rơn. Thứ cô đang cầm, không phải đũa thần gia truyền của nữ hoàng phù thủy ư? Chiếc đũa ấy, được các nữ hoàng đời trước, để lại cho người kế vị đời sau, mỗi thời đũa thần sẽ biến đổi hình dạng theo từng triều đại ở vương quốc pháp thuật, có thể nói, ngoài vương miện pha lê, đũa thủy tinh chính là vật tượng trưng cho sự sống ở hành tinh phù thủy. Suria chỉ cần vương miện, vì trong tay mụ đã có quyền trượng ngọc bích của nhà vua, sức mạnh cây quyền trượng này, chỉ hơn chứ không kém đũa thần thủy tinh, cho dù Nami có sử dụng pháp bảo đi chăng nữa, cô cũng không đủ khả năng để đấu với mụ. Muốn trông đợi vào cái ý trí kiên cường ngu ngốc của loài người sao? Đúng là quá ngây thơ. Mạnh tay rút lên pháp bảo hắc ngọc bích, Suria cho nổ, rãi rắc hàng ngàn túi khói tử khí độc hại, ngăn chặn lối đi của lũ hoàng tộc, phòng chúng xông vào phá đám việc mụ giết chết Nami. Vương miện pha lê mụ có thể tìm dài dài, nhưng để cô sống lâu thế này, sẽ để lại hậu quả khó lường khi kì trăng lên. Không nghĩ ngợi nhiều, Suria vung quyền trượng đập mạnh vô lớp bảo vệ quanh Nami, mảng kính trong suốt ấy vỡ tanh tàn vụn nát, ngay tức khắc, cô nhạy bén giơ cao quyền trượng cán cân thủy tinh, đỡ nhát đòn đánh xuống của Suria, đồng thời xoay pháp bảo một góc ba mươi độ, hých vào mạn sườn trái ở đối thủ. Suria ôm chỗ đau, giật lùi vài bước. Mụ nghiến răng chống quyền trượng, bàn tay sắc móng vuốt ve khối đá đen xì gắn giữa pháp bảo. Nhẹ nhếch làn môi đen kịt, Suria khẽ thì thầm một câu gì đó trong họng. Nến trong điện vụt tắt, gió thổi như vũ bão. Nami quay đều quyền trượng, nắm chặt thân gậy, ánh mắt đỏ quạch sáng lên trong màn đêm tăm tối, Suria đã biến mất, mụ đang tìm cách tấn công cô sau lưng, Nami thắt chặt cảnh giác, màng bảo vệ ánh sáng lóe đều quanh người cô, bước chân cô cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, cả cơ thể cô bị bóng tối nhấn chìm, lợi thế của cô giảm mạnh trong điều kiện Suria giở trò giăng lưới đêm, cô nghe thấy tiếng gọi của mọi người ở đằng xa, chúng từ từ nhỏ dần, từ từ mất hút, và khi cô không còn nghe gì nữa, những âm thanh ấy, hoàn toàn lọt khỏi tai cô. Nami bắt đầu hoang mang giữa màn đêm đen kịt, cô đang bị bóng tối nuốt chửng, cơ thể cô nằm trong nó, cô không thể phát sáng như một vị thần, nhưng mặt trăng sau gáy cô đã tỏa sáng mãnh liệt tự lúc nào không hay. Cô đi mãi trong cái thế giới chỉ tồn tại màu đen mịt mù đó, bỗng chốc, tiếng cười Suria lại vang to rùng rợn, mụ ta không xuất hiện, những gì cô cảm nhận được, là điệu cười cay độc của mụ, mụ không nói, không mỉa mai, cũng chẳng tức giận, tất cả chỉ cười, cười và cười. Đầu óc Nami mù mờ bấn loạn, cô đang bị giọng cười man rợ đấy chi phối, thính giác và hệ thần kinh của cô, đảo lộn vì tiếng cười thâm hiểm Suria phát ra, nó có sức mạnh như tà thuật huyền bí, thôi miên Nami, dẫn cô tới nơi đen tối nhất trong tâm hồn cô, thức tỉnh nỗi sợ hãi trong cô. Nami quay cuồng, gục ngã trước chính bản thân, cô trở nên sợ sệt những thứ phía trước, chúng chỉ có màu đen, một màu đen buồn tẻ, như chuỗi quá khứ đằng đẳng suốt mười bảy năm trời của cô. Thả rơi chiếc đũa thần, Nami ngồi thụp xuống, vòng tay tự ôm lấy bản thân đang run lên từng đợt. Cô úp mặt vào đầu gối lạnh toát, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
“Bán linh hồn và ta sẽ cho ngươi những thứ mình muốn”
“Bán linh hồn …”
“Bán linh hồn … Hãy bán linh hồn cho ta… Hagasawa Nanami.”
Nanami? Tên cô là Nanami, giọng nói mị hoặc ấy, cứ văng vẳng bên tai cô, rất nhẹ nhàng, và dịu dàng. Bán linh hồn sao? Sẽ được những gì cô muốn? Cô chỉ cần nói có, và mọi ước nguyện của cô sẽ trở thành sự thật. Ngước khuôn mặt ngập trong nước mắt, Nami mơ màng nhìn vô định vào khoảng không trước mặt.
Xung quanh cô có rất nhiều người, bọn họ đều tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, giống những ảo ảnh trong mơ, họ nhìn cô, nhoẻn miệng cười, giáo sư Sena, trưởng lão Gorgon, hộ pháp Thủy, Mộc, Thổ, mẹ Tô Diệp, Riuzo, Tooya, Ayane, Honso, cha Joshep, và rất rất nhiều vị đại thần khác, họ đang chờ đợi cô, chờ đợi nữ hoàng của bọn họ. Đặc biệt hơn cả, mẹ Maria, ngôi sao sáng nhất, đang dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bên trên bàn tay ấm áp ở bà. Bà vẫn đẹp lộng lẫy, vẫn phát sáng như một vì sao huyền thoại, từ đôi mắt đỏ dịu cho đến mái tóc vàng mượt xuôn dài óng ánh, chẳng có điều gì thay đổi được bà. Nhặt lên cây đũa thủy tinh dưới đất, Maria đặt gọn vào lòng bàn tay cô con gái bé nhỏ.
– Libra… đừng bỏ cuộc. Ta tin con, con là huyền thoại, một huyền thoại đến từ thế giới loài người. Vương quốc này ta giao lại cho con, xin con hãy tiếp tục chiến đấu. Con gái yêu quí của ta, niềm hy vọng của mọi người, dồn về con đấy. Đứng lên đi Libra… hãy mau đứng lên …
Tiếng nói vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến mất. Nami ngơ ngác vươn tay về phía Maria, khóe môi bỗng thầm lặng gọi tên bà.
Mẹ Maria…
Nhân cơ hội Nami mất tập trung, Suria thầm cười trong bụng, đôi tay nắm chặt quyền trượng, dồn toàn bộ sức mạnh, ra chiêu đòn quyết định. Đùa giỡn thế đủ rồi, lí trí cô quá mạnh mẽ để quyến rũ bằng giọng nói, mặt trăng đã sắp lên cao, mụ… phải giết cô ngay bây giờ …ngay lúc này…
“Nanami, giá như em yêu tôi như cách tôi yêu em thì tốt biết mấy”
“Nếu như em là công chúa, tôi sẽ hạnh phúc lắm đấy”
“Đừng rời xa tôi… tôi… yêu em… Nanami”.
Mọi lời nói cứ dồn dập ùa về trong Nami, cô giật mình bừng tỉnh giữa bóng đêm cô tịch. Có một điều cô chợt nhận ra, cô đã ngủ quên trong chính nỗi sợ hãi của mình. Suria muốn lừa cô đi vào cái bẫy do mụ ta giăng, một phút đắn đo đã khiến cô lạc lối. Vì quá yếu mềm nên mới gục ngã, nhưng có thể gục ngã thì có thể đứng lên. Hagasawa Nanami, cô là công chúa Libra, chẳng ai đánh cắp được linh hồn cô cả. Không trao, không bán… những điều cô muốn, cô sẽ tự tay thực hiện. Phất mạnh đũa thần, cây quyền trượng cán cân lấp lánh lại trở về với cô. Cầm chắc pháp bảo trong tay, Nami thì thầm đọc thần chú, một câu thần chú, có khả năng, xua đi toàn bộ bóng tối nơi thần điện này – sức mạnh thanh tẩy – Light – Power!
Chưa kịp tiêu diệt Nami, kết giới bóng tối của Suria đã bị ánh sáng thanh tẩy từ pháp bảo quyền năng đánh vỡ. Cô thu hồi sức mạnh khi đã thấy rõ mọi người bên dưới, hiện giờ cô đang đứng trên vị trí cao nhất trong thần điện, chỗ Suria từng đứng, ngay cạnh quả cầu nữ hoàng sáng rực chói lóa. Suria phẫn nộ rít lên điên dại, chưa kẻ nào phá được ma trận bóng tối của mụ, sức mạnh của Nami đang ngày một tăng dần theo ánh sáng mà mặt trăng tỏa ra, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng, Atenist sẽ rưới đều cả hành tinh phù thủy, Nami phải chết, cô tuyệt đối phải chết. Dứt mạch suy nghĩ, Suria lắc lắc cây quyền trượng, một vòng xoáy hắc ám hình thành giữa không gian, đen ngòm và vô định hướng. Duy trì độ tỉnh táo, Nami chăm chăm nhìn sâu vô vòng xoáy quay tròn đấy, nó là kết tinh của tất cả tội lỗi mà Suria gây ra, mọi sự dối trá, âm mưu, thâm độc đều chuyển động một cách hỗn độn, Suria muốn giết cô bằng chính tội ác của mụ, linh hồn của mụ đã bị bóng tối ăn sạch sẽ.
Cô không mạnh, không đủ sức để chống lại thứ tà thuận hắc ám ấy, nhưng có một vật, có thể thay cô, kết liễu cuộc sống tràn ngập tội lỗi ở Suria. Không ai giết được mụ, trừ chính bản thân mụ ta. Là…
Một tấm gương …
Một tấm gương để phản chiếu tất cả. Chiêu thức cuối cùng của quyền trượng thủy tinh …”Thiên thượng kính”. Nói vắn tắt, đây là tấm gương hai mặt, được hình thành bởi thiện và ác, cuộc sống luôn tồn tại những đố kỵ khó tránh khỏi, khi ta nhận ra điều đó, con người ta sẽ đi vào mặt gương thiện, còn nếu sự việc xảy ra ngược lại, chính mặt ác sẽ phản diện lại chúng ta. “Thiên thượng kính” giúp cô diệt được Suria, đồng thời cũng giết chết cô theo hai mặt thiện ác. Cô không có sự lựa chọn, đây là hy vọng cuối cùng, để cuộc chiến này… mãi mãi chấm hết. Chỉ còn cách, hy sinh bản thân, một người vì mọi người.
Trong khi đó, người hiểu rõ suy nghĩ của Nami chỉ có ba người, nhà vua Joshep, Riuzo và Honso. Nếu cô sử dụng nguồn năng lượng quyền năng phản chiếu, cô sẽ phải chết. Họ biết cô nguyện vì họ mà hy sinh, nhưng Riuzo không thể chấp nhận chuyện này. Cậu còn chưa kịp nói yêu cô, chưa kịp nghe đáp án từ chính miệng cô, làm sao cậu nỡ để cô ra đi như vậy. Giây phút sắp mất cô vĩnh viễn, Riuzo cậu chợt ngộ ra một điều… giả dối trong tình yêu, là tàn nhẫn với trái tim. Cậu không biết tình cảm cô dành cho cậu là gì, nhưng với cậu, hai chữ “yêu thương” vẫn chưa đủ thể hiện hết tình yêu cậu đối với cô. Nanami, xin đừng sử dụng “Thiên thượng kính”, …
Xin em…
– Quyết định của nữ hoàng, là mệnh lệnh của thần. – Quì gục một đầu gối, Honso bắt chéo một tay lên ngực, cúi gập lưng. Đức vua và tất cả mọi người, chỉ có thể đứng nhìn, chứ không được phép xen vô. Vì đây… là trận chiến …của công chúa Libra, của nữ hoàng Libra Angela The Fence III.
PHỪNGGGGGGG
Suria phá lên cười lớn, vòng xoáy đen bỗng bắn ra một luồng sức mạnh ma thuật khổng lồ siêu cường đại nộ, mụ tin chắc, Nami lần này, chỉ có tan tành xác thịt chứ không toàn thây. Khói bụi mịt mù che lấp cảnh tượng hỗn chiến, khác với sự bấn loạn nhụt trí của một Nanami tầm thường, cô xoay tròn quyền trượng thủy tinh, chống mạnh xuống nền nhà, triệu hồi sức mạnh nước, hình thành một tấm gương. Cô chắp hai đầu ngón tay trỏ, nhắm mắt liên tục niệm thần chú. Tập trung và suy nghĩ, dùng lí trí để điều khiển sức mạnh chính mình. Cô là Libra, là Libra công chúa pháp thuật.
Tấm gương hút trọn ma thuật của Suria, phản chiếu toàn bộ những tội ác mà mụ ta định dáng lên người Nami, vào giữa cơ thể mụ. Suria gầm lên đau đớn, toàn mình mẩy bỗng nứt toác rời rạc. Mụ nhìn xoáy vào cô, cái nhìn tràn đầy thịnh nộ, sau những gì mụ tự gây ra, bây giờ mụ phải chịu hứng tất cả. Ác giả ác báo, kẻ xấu mãi mãi không bao giờ sống yên ổn. “Bùng” một tiếng nổ mạnh, thân xác Suria vụn vỡ thành trăm mảnh, bay quyện vào không khí. Kết giới bóng tối bị xóa bỏ, vương quốc trở lại yên bình, nhưng công chúa của họ…đã ngã xuống. Nàng nằm gục trên nền đất lạnh giá, chiếc đũa thủy tinh trượt dần rồi cũng theo đó mà rơi xuống đất, Riuzo vội vã chạy đến bên Libra, cô không còn thở và tim cũng ngừng đập. Ôm chặt cô vào lòng, cậu đau khổ gào thét, nước mắt như chuỗi chân châu đứt quãng, từng hạt, từng hạt nhẹ lăn xuống má. Đau, thắt, rỉ máu, con tim cậu xót lắm, nặng lắm. Đến phút cuối cậu cũng không thể nói cho cô biết cậu yêu cô nhiều biết chừng nào.
Hết rồi. Không còn Suria, không còn nỗi oán thán. Tất cả bây giờ đều hướng về một người con gái đang say trong giấc nồng. Công chúa của vương quốc pháp thuật đã vĩnh viễn ra đi… vì thần dân và những người nàng yêu quý. Huyền thoại của Witchcraft… mãi mãi đi rồi.
***
Để thể hiện lòng biết ơn vô vàn khôn siết của cư dân hành tinh phù thủy đối với công chúa Libra, họ chung tay sử dụng phép thuật tạo ra một chiếc giường vàng vô cùng tinh xảo, lồng ghép rất nhiều hình ảnh thần dân vương quốc pháp thuật, đang làm việc, vui chơi, ca hát như cuộc sống ngày xưa. Trước kì trăng non tỏa sáng, mọi người cùng mang chiếc giường, đặt thi thể của công chúa ở thần điện linh thiêng, rồi quì rạp ở đó suốt đêm.
Bước lên thánh bậc cao nhất, Riuzo nhẹ nhàng gập gối, vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán Libra. Trông cô lúc ngủ vẫn đẹp tha thiết, hàng mi cong dài súng sính, sống mũi thanh cao kiều diễm, bờ môi anh đào chẻ dọc, và mái tóc đen dài óng ả. Nom cô như một nàng công chúa trong câu truyện cổ tích thần kì.
Sena, Gorgon, và ngài Hondo vội vàng trở về vương quốc pháp thuật, suốt mấy tuần nay truy tìm vương miện pha lê cực khổ, cuối cùng họ cũng biết được bí mật giấu sau hình xăm trăng khuyết ở gáy Nami. Chỉ có điều, hình như họ đã đến trễ một bước. Quì gối cúi mình như bao người khác, cả ba đồng loạt hành lễ trước công chúa đáng kính. Ayane ôm Honso khóc đến ngất đi, sự ra đi đột ngột của Nami khiến nàng không thể đón nhận, cho dù Nami là ai, đối với nàng, cô vẫn chỉ là cô bạn thân vui tính chung phòng, luôn làm nàng lo lắng mọi lúc mọi nơi. Honso nguyện đi theo chủ nhân, nhưng vì nhà vua muốn cậu sống tiếp, thay chủ nhân cậu bảo vệ vương quốc này, nên Honso đành cúi mặt quì gối, tạ lỗi vì không làm tròn trách nhiệm của mình được giao, cậu thực không xứng đáng làm một thầy phù thủy. Nếu nói Riuzo là kẻ đau khổ nhất, người đau khổ thứ hai chính là Tooya, tuy anh biết, cô luôn xem anh như là một người anh trai bình thường, nhưng với anh, cô là tình yêu, là cuộc sống của anh tìm kiếm. Khi hay tin cô là công chúa, lòng anh như bị mũi dao rạch, cứa, hằn lên hàng ngàn thương tổn xen lẫn xót xa, nhưng thà cô cứ ghét anh, cứ hận anh còn hơn nằm bất động một chỗ trên chiếc giường quí tộc, anh đau, đau lắm cô có biết không?
Gấp cánh cuộn lông, chú dơi tím ngoan ngoãn nép sát Libra, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu như chủ nhân nó. Khi trách nhiệm đã hết, nếu chủ nhân sống, dơi tím sẽ tiếp tục trọng trách bảo vệ chủ nhân, nhưng nếu người băng hà, dơi tím cũng phải cụp mắt ngủ theo. Đó là nhiệm vụ của một vật nuôi trung thành, Bé Yêu sẽ mãi mãi ở bên Nanami chủ nhân.
Khi mặt trăng Atenist lên cao, hàng vạn người đã đổ không ít nước mắt, tiễn đưa một nữ vương anh dũng, đến ngay cả vua Joshep cũng khóc nấc, ông chỉ mới nghe cô gọi cha một lần, chỉ mới nhận lại cô, vậy sao số trời trớ trêu, phũ phàng cướp đi đứa con gái bé bỏng mà ông trân quí nhất, Maria, xin hãy bảo vệ, tiểu công chúa bé nhỏ của chúng ta…
Như một kẻ ngốc tin vào nụ hôn tình yêu bất diệt, đánh thức nàng công chúa ngủ say, Riuzo khụy gối, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Libra, nhìn ngắm thật kĩ khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp rồi nhẹ nhàng đặt lên cánh môi anh đào mỏng manh của cô một nụ hôn ngọt ngào, nhưng đầy ắp những nỗi nhớ nhung, muộn sầu. Buông đôi môi Libra, Riuzo bất lực gục mặt trên cơ thể cô, nước mắt lại trượt dài bên khóe mắt, những giọt lệ đắng chát và mặn mà.
Phải, rất chát, rất mặn. Liệu, đó có phải mùi vị của tình yêu thật sự?
Kì trăng non chính thức bắt đầu.
Nữ thần Atenist sẽ không ban ánh sáng, trừ khi trái tim bằng đá, biết đập từng nhịp… như trái tim của một con người.
Có một bí mật đã bị vùi lấp suốt hàng thập kỷ qua. Sự nặng nề bên trong lồng ngực chỉ nhẹ đi, khi người đó hoàn toàn thanh thản. Cũng như trái tim mang lại sự sống cho hành tinh phù thủy ở nữ hoàng pháp thuật, nó chỉ lỗi nhịp, nhẹ đi và biết đập… mỗi lần nàng được yêu thương. Toàn thể thần dân và tất cả mọi người trong vương quốc này, đang trao hết tình yêu, lòng biết ơn và sự kính trọng, dâng lên nàng công chúa đã vì họ mà ra đi. Nàng đã nhận được rất nhiều yêu thương, hơn cả thế, có một người nắm chặt tay nàng, mãi không buông, không thả… và người ấy… thật lòng yêu nàng, bằng cả trái tim của một… phù thủy.
Chỉ cần như vậy, là đủ lắm rồi…
Thịch…
Thịch…
Thịch…
Mỗi tiếng động phát ra, đều hòa vào không khí, trái tim nguội lạnh bất tử của nữ hoàng …mãi đập vì con dân, mãi đập vì… người nàng yêu.
Mảnh trăng khuyết sau gáy Nami biến mất hoàn toàn, phong ấn mẹ Maria yểm lên người cô cuối cùng cũng được hóa giải. Cơ thể công chúa Libra ấm dần, mái tóc chuyển vàng lượn sóng, thân thể tỏa ánh hào quang sáng rực, như một phép màu trong cổ tích, công chúa mở mắt, vươn vai, thức dậy, hình ảnh Riuzo nằm trên người mình khiến Libra bất giác mỉm cười dịu dàng, nụ cười đầu tiên của nữ hoàng Libra Angela The Fence III dành cho tân nhà vua Riuzo Tsutoshi. Đại thần và các vị phù thủy khác đồng loạt trợn mắt kinh ngạc, kẻ vui mừng, kẻ xúc động, nhưng tất cả đều nhất loạt cúi mình hô thật lớn.
– Chúng thần tham kiến nữ hoàng.
Nữ hoàng? Libra ngơ ngác nhìn xuống mọi người phía dưới, cùng lúc Riuzo giật mình tỉnh lại, cậu ngẩng cao đầu, ánh mắt dán trọn vào cô gái tóc vàng đang lấp lánh giữa chốn thần điện, trái tim cậu đánh rơi một nhịp khi nàng công chúa tỉnh giấc. Nụ hôn tình yêu là có thật sao? Nami của cậu, đã thực sự trở về với cậu?
Gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn xáo trộn trong tiềm thức, Riuzo đứng dậy ôm chầm Nami vào lòng, phải rồi, cô đã sống lại, sống lại với con dân vương quốc và sống, để quay về bên cậu. Bị Riuzo ôm chặt, Nami bắt đầu khó thở, cô luồn tay đập đập vào tấm lưng cậu rít khẽ qua kẽ răng.
– Riuzo… em không thở nổi nữa rồi. B…buông em ra cái đã.
Lưu luyến, cực nhọc, day dứt mãi Riuzo mới chịu thả lỏng cô ra. Nami hít thật sâu, nheo mày nhìn cậu oán trách. Nhưng cô không hề nhận ra, sự thay đổi trên cơ thể mình. Cũng giống như bao con người quì rạp cô dưới kia, Riuzo lùi ba bước, song gập một gối khom lưng cúi chào.
– Cung nghênh nữ hoàng …trở về vương quốc pháp thuật.
Lời Riuzo vừa dứt, toàn thể mọi người bên dưới cũng đồng giọng hô to.
– Cung nghênh nữ hoàng …trở về vương quốc pháp thuật.
Đưa hai bàn tay ra trước, Nami ngạc nhiên tròn mắt nhìn chúng tỏa sáng lung linh, không chỉ riêng bàn tay, cả cơ thể cô cũng đang phát sáng như một vì sao giống mẹ Maria, nheo mày hiểu ra vấn đề, Nami phất tay, hóa phép một tấm gương nước trong suốt, soi khuôn mặt tò mò của mình trong gương. Bàng hoàng, hoảng hốt, cô sờ tay lên tóc, mái tóc, đôi mắt, thân thể cô biến đổi đến chóng mặt, không còn là Nami thô kệch, không còn vẻ bụi bặm, trãi đời, thay vào đó là nét thanh tú mĩ lệ, kiêu sa của một bà hoàng, hơn hết, trên đầu cô, hiện hữu một chiếc vương miện sáng lấp lánh, óng ánh và lung linh lộng lẫy. Trông cô y hệt mẹ Maria và bà Selena, chẳng nhẽ, cô đã trở thành nữ hoàng thực sự? Người cô tỏa sáng, mái tóc xuôn vàng, tròng mắt đỏ dịu và đầu đội vương miện pha lê.
Phải. Cô là nữ hoàng, nữ hoàng Libra Angela The Fence III.
***
Sau cơn mưa trời lại sáng, Honso chính thức cầu hôn Ayane, Tooya muốn trở lại Witchcraft, làm một giáo sư bình thường, Yashida hoàn lương hóa chim phiêu bạt bốn phương. Những chuyện này khiến Nami vui mừng khôn siết, riêng phần Kiyomi, chị ta trở điên sau hàng loạt cơn chấn động, Nami nể tình chị em mười mấy năm trời, đưa ả về Trái Đất, giao lại cho cha Otto.
***
Mặt trăng Atenist lunge lẳng, Libra ngồi trên ngai vàng, thân ảnh tỏa sáng nổi bật giữa chính điện, Riuzo bên cạnh nắm nhẹ tay cô, cậu giờ đã là đức vua ngự trị vương quốc này, lịch sử của những phù thủy lại giở sang trang mới. Cuộc chiến mãi mãi chấm dứt. Vùng đất phép thuật tồn tại trở về với cuộc sống xưa kia.
Libra mỉm cười bắt tay, âu yếm từng thần dân vào điện, nụ cười trên môi nàng mãi tỏa sáng, tình yêu của nàng bao la như lòng mẹ, khoan dung và đức độ với từng người con.
Câu chuyện có thể khép lại. Nhưng chưa hề kết thúc. Hiện tại bắt đầu từ quá khứ, và quá khứ chính là cầu nối đến tương lai. Một tương lai tươi sáng, của hành tinh phù thủy.
HOÀN